Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 48: Y chỉ hy vọng hắn bình yên
Tình huống hiện tại của Dương Sóc đích xác không tốt, lửa thây ma kia phun ra vô cùng cổ quái, hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không thôi, so với lúc trước khi chính mình có được dị năng còn mãnh liệt hơn nhiều.
Nếu không phải Cố Diễm tỉnh táo ngay trước mặt hắn, chỉ sợ hắn không phải chỉ là bộ dáng dữ tợn hiện tại.
Không muốn khiến Cố Diễm lo lắng, cho nên còn khắc chế, chẳng qua phần khắc chế này Dương Sóc không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu.
Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt nhìn về bên này, “Một tầng cuối cùng ta cùng Chu Châu đi thôi, các ngươi ở chỗ này chờ, mang thứ đó thu vào tay sẽ có trợ giúp với hắn."
Nắm đấm nơi tay Cố Diễm nắm thật chặt, bình tĩnh nhìn về phía Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết.
Chu Châu trầm mặc nhẹ gật đầu, chẳng qua là cho Cố Diễm một ánh mắt khẳng định, sau đó liền kéo bàn tay Liễu Phi Tuyết nhảy lên phía trên.
Liễu Phi Tuyết liếc mắt nhìn cánh tay mình bị nắm chặt, thần sắc không rõ.
Sau khi hai người kia biến mất, Dương Sóc mạnh mẽ chịu đựng khẽ kéo tay Cố Diễm, âm thanh có chút suy yếu, “Yên tâm đi, anh không có việc gì, đừng lo lắng."
Cánh môi Cố Diễm mân chặt lại, ánh mắt trầm thống. Yên tâm? Hiện tại y làm sao có thể yên tâm!
“Anh đừng nói chuyện, bảo tồn thể lực." Cuối cùng, Cố Diễm chỉ nhẹ nhàng nói như vậy, để sức nặng toàn thân Dương Sóc dựa vào trên người chính mình, Dương Sóc thuận theo y.
Xuyên thấu qua thân thể đối phương truyền đến nhiệt độ cực nóng, Cố Diễm lo lắng trùng trùng, chỉ hy vọng bọn Chu Châu mau xuống. Ôm Dương Sóc thật chặt, chỉ sợ buông lỏng tay đối phương sẽ không ở đó nữa.
Thời gian chờ đợi thường đều là gian nan nhất, bọn họ có thể nghe thấy âm thanh thây ma gào thét phía trên, xen lẫn tiếng mèo kêu, bọn họ cũng biết phía trên đang trải qua một hồi đại chiến không thua nơi này khi trước, mà Cố Diễm động cũng không động, chỉ chờ đợi.
Bọn họ dường như cũng không nghĩ tới Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết có thể sẽ không xuống được, mà một khi hai người đó gặp chuyện không may, như vậy toàn bộ thây ma phía trên sẽ mất khống chế sau đó lao xuống, bằng trạng thái bọn họ hiện tại, tuyệt đối không trốn được!
Hai người không biết là quên tự hỏi hay là căn bản chưa từng suy xét qua, cứ chờ như vậy.
Như vậy, thời gian trôi qua hơn nửa canh giờ, ý thức Dương Sóc đã càng ngày càng mơ hồ, ngón tay Cố Diễm túm lấy cánh tay đối phương không khỏi càng ngày càng gấp. Y không ngừng nói chuyện cùng Dương Sóc, nhưng Dương Sóc đáp lại càng lúc càng ít. Thẳng đến hơn mười phút trôi qua, Dương Sóc triệt để hôn mê.
“Dương Sóc!" Cố Diễm trợn mắt muốn rách ra, nếu không phải còn lại một tia lý trí e rằng sẽ muốn lay động bệnh nhân, nhưng lập tức liền không làm thế, ngón tay y rất dùng lực, hầu như bóp nát cánh tay Dương Sóc.
Mà dưới loại dùng sức này, Dương Sóc đã hôn mê vậy mà mơ hồ hừ một tiếng.
Cố Diễm vui mừng trong lòng. Vội vàng gắt gao nhìn Dương Sóc, nhưng đối phương cũng chỉ hừ một tiếng, lại không còn động tĩnh khác, hơn nữa sắc mặt tái nhợt vô cùng, trắng xám hệt như tờ giấy.
Vừa lúc đó, phía cửa thang lầu thông lên tầng trên truyền đến một tiếng vang thật lớn, một thây ma đen thùi lùi từ phía trên ngã xuống, cái trình độ đen sì này, cùng với chút quần áo có hơi quen thuộc đọng trên thân thây ma khiến Cố Diễm một ánh mắt liền nhìn ra được thây ma này chính là thây ma có trí tuệ bọn họ từng gặp!
Thây ma kia hiển nhiên là bị đánh rơi xuống, ngay khi đối phương vừa rơi xuống Cố Diễm liền làm ra phản ứng, y buông Dương Sóc ra, dị năng hỏa hệ cùng lôi hệ đồng thời tụ lại trong lòng bàn tay chính mình, sau đó ném về phía thây ma kia.
Lập tức, thây ma kia không hoàn toàn kịp phản ứng bị hỏa cầu đánh trùng ngực, có điều nó hiểm hiểm tránh đi lôi hệ công kích, sau đó từ dưới đất bò dậy, chỉ là trên phương diện tốc độ không còn linh hoạt như lúc trước, nó gầm rú, hé miệng, vậy mà lại phun ra một đoàn lửa!
Màu mắt Cố Diễm lạnh lẽo, ôm Dương Sóc ngay tại chỗ lộn nhào một cái né tránh lửa kia, sau đó dị năng lôi hệ giống như không cần tiền ném tới đỉnh đầu thây ma.
Rốt cục, lôi điện bổ trúng đầu thây ma, thây ma gào khóc kêu thảm, màu sắc trên người càng đen, nhưng lúc này đây không phải tiến hóa mới như vậy, mà là bị sét đánh!
Thây ma bị bổ trúng, tiếng gào thét càng lớn, vậy mà cả người bay lên, hướng bay đương nhiên là Cố Diễm bên này! Đồng thời há to miệng phun tới một hỏa cầu.
Cố Diễm cả kinh, ôm Dương Sóc bắt đầu né tránh, dị năng lôi hệ vừa rồi phát ra quá nhiều, cần làm lạnh một chút, vì vậy cũng ném ra hỏa cẩu, hai luồng hỏa cầu chạm vào nhau phát ra tiếng nổ nhỏ.
Nhiệt hỏa dậy sóng đem thây ma đang bay ở không trung cùng Cố Diễm và Dương Sóc đều tung lên.
Thây ma lại rú một tiếng thảm thiết, hiển nhiên sóng nhiệt kia khiến nó không dễ chịu.
Cố Diễm cũng không chịu nỗi, càng đừng nhắc tới thời điểm y tránh né toàn bộ đều lấy bảo vệ Dương Sóc là chính, vì không để Dương Sóc ngã, y ngăn lại tất cả công kích!
Một ngụm máu tươi từ miệng Cố Diễm phun ra, sắc mặt y có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt càng lãnh tĩnh, càng rét lạnh, y đương nhiên cũng nghe được tiếng hét thảm của thây ma, hiện tại con thây ma kia như nỏ mạnh hết đà, cơ hội này nếu như không nắm lấy như vậy chờ thời điểm thây ma khôi phục lại thì xui xẻo chính là y cùng Dương Sóc rồi!
Bọn họ là người, thây ma là quái vật chỉ cần không chết sẽ không biết mệt mỏi, ưu thế và hoàn cảnh xấu đồng thời đặt cùng một nơi, là người đều biết phải lựa chọn thế nào để chính mình có lợi nhất!
Vì vậy, Cố Diễm cắn răng buông Dương Sóc ra, sau đó chạy ra ngoài, đồng thời lại là một đoàn hỏa diễm bắn về phía thây ma, ngay giữa đầu đối phương.
“GR…À..OOOO!!!" Lúc này thây ma kêu thảm thiết hơn trước nhiều.
Thừa dịp nó bị tổn thương mà đoạt mạng nó, Cố Diễm móc dao găm ra vọt lên, cũng không thèm để ý lửa kia còn đang thiêu đốt, dùng dao găm trực tiếp đâm vào đầu thây ma, hung hăng xoay tròn một cái, móc ra một viên tinh hạch màu trắng sữa mỹ lệ.
Màu sắc tinh hạch càng đậm, càng trong suốt hơn chút, màu trắng sữa giống như có thể ngưng tụ thành chất lỏng vậy.
Cố Diễm chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua liền thu tinh hạch vào trong túi áo, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh Dương Sóc.
Lúc này Dương Sóc đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có.
Cố Diễm nhìn bộ dáng này của đối phương, trong lòng run rẩy một cái, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng xanh xao thêm hai phần.
Trong hơn mười phút kế tiếp, còn có ba con thây ma rơi xuống, nhưng không phải đồng thời đều rơi xuống, hơn nữa thời điểm rơi xuống mức độ bị thương nặng càng lớn hơn so với thây ma đen sì kia, Cố Diễm sớm có chuẩn bị không đợi bọn nó phát ra công kích liền tiến lên nghênh tiếp, hầu như là trong ba phút liền chấm dứt chiến đấu, dùng dao găm móc tinh hạch trong đầu bọn nó ra, cũng đều là màu trắng sữa, nhưng từ trình độ trong suốt mà nói so với thây ma đen sì kia liền kém một chút, lúc này Cố Diễm cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao có sự khác nhau như vậy.
Trên thực tế nếu không phải hiện tại bản thân không thích hợp mang theo Dương Sóc hôn mê đi lên, càng không thể để một mình Dương Sóc ở lại chỗ này, y sớm liền mang đối phương lên trên kia rồi!
Trong dày vò, rốt cục, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đồng thời xuất hiện, bọn họ từ tầng trên trực tiếp nhảy xuống, trong đó, Liễu Phi Tuyết gần như thành một huyết nhân, Cố Diễm vừa đối mặt liền giật mình vô cùng, dùng thực lực của người này mà cũng bị làm thành như vậy sao?
Mà nhìn tình huống Chu Châu cũng không tốt lắm, tóc hình như thiếu đi một đoạn, trên mặt đầy bụi bẩn, quần áo cũng rách vài nơi, hai người, đều có thể nói là vô cùng chật vật.
“Tính sai, nơi này quá nhiều thể biến dị cao cấp." Chu Châu thản nhiên nói, sau đó hỏi: “Dương Sóc đâu?"
Cố Diễm chạy tới ôm lấy Dương Sóc, vừa rồi vì đề phòng khả năng thây ma sẽ tiếp tục bị ném xuống, cho nên y che giấu Dương Sóc lại, bản thân canh giữ ở đầu bậc thang bên này.
Chu Châu liếc mắt nhìn thần sắc Dương Sóc, sắc mặt hắn khẽ biến, sau đó lấy ra một cái hộp.
Cái hộp mở ra, Cố Diễm ngửi được một mùi thơm nồng đậm, cụ thể thì nói không nên lời, cũng không cách nào hình dung mùi thơm đó, rất dễ chịu, nhưng dường như có một chút hương vị đàn hương?
“Thứ này chính là thứ chúng ta muốn lấy?" Cố Diễm nhìn Chu Châu, “Có thể giúp Dương Sóc sao?"
Chu Châu nhẹ gật đầu, “Nếu như vật này không có tác dụng ta cũng không còn cách khác."
Trong hộp chỉ có một vật, một khối màu xanh giá giống như ngọc bài gì đó. Nhưng ngọc bài kia chỉ lớn cỡ hai ngón tay cái, hơn nữa nhìn khá mềm mại, cũng không biết là cái gì.
Chu Châu dùng đầu ngón tay nặn thứ đó ra, sau đó nhét vào miệng Dương Sóc.
Thứ đó, nhìn thì mềm, nhưng cũng có thể là vật cứng, nhưng mà không ngờ tới khi tiến vào miệng Dương Sóc lại nhanh chóng hóa thành chất lỏng, sau đó bị Dương Sóc theo bản năng nuốt xuống.
Mà nhìn thấy Dương Sóc nuốt thứ đó Chu Châu thở phào một hơi, “Chúng ta đi nhanh đi, cái tháp này sợ là sẽ đổ." Dù sao cũng là vứt đi, hơn nữa vừa rồi trải qua nhiều lần chiến đấu như vậy. Nhất là hai tầng cao nhất, hiện còn chưa ngã xuống đã là kỳ tích rồi.
Cố Diễm nhẹ gật đầu, ôm Dương Sóc, Chu Châu xung phong, ba người nhanh chóng vọt xuống phía dưới.
Lúc này đây bớt đi rất nhiều ngăn trở, dù sao thời điểm đi lên thây ma đã giải quyết không ít, nhất thời nửa khắc cũng không có người như vậy từ ngoài đến đây, mặc dù đến, chỉ cần không phải thể biến dị cao cấp, thây ma bình thường ngay cả cho bọn họ luyện tập cũng không tính.
Lao xuống không dùng quá 10 phút, trong lúc đó còn bao gồm cả thời gian dừng lại giải quyết thây ma.
Lao ra ngoài tháp, quả nhiên, không bao lâu, ngọn tháp đổ xuống, toàn bộ bảo tháp lung lay sắp đổ, nhưng cuối cùng chỉ đổ mấy tầng phía trên, phía dưới vẫn ổn định, chẳng qua bảo tháp không có đỉnh nữa rồi.
“Trở về." Chu Châu nói, ở phía trước tiên phong mở đường, bọn họ là cố ý không lái xe tới, chính là sợ lúc rút lui sẽ bất tiện, hơn nữa đường bên này cũng không thể lái xe.
Cho nên khi trở về đương nhiên cũng chỉ có thể chạy, ba người đều trải qua chiến đấu kịch liệt, phương diện thể lực dĩ nhiên sẽ kém hơn lúc đến, cho nên khi trở về dùng thời gian nhiều hơn chút.
May mà Cố Diễm một lòng chỉ lo lắng cho tình trạng của Dương Sóc, cho nên mỏi mệt gì đó ngược lại không rõ ràng như vậy. Y chẳng qua là ôm người một đường chạy như điên, đáng vui mừng chính là, trên đoạn đường này, cái loại cực hạn lửa nóng trên người Dương Sóc có chuyển biến tốt, y ôm đối phương đã không cảm thấy nhiệt độ kia nóng bao nhiêu nữa rồi.
Hơn nữa thỉnh thoảng y sẽ cúi đầu nhìn tình huống Dương Sóc một chút, cũng phát hiện sắc mặt đối phương tốt lên rất nhiều.
Trở lại nơi ở tạm, Trình Viễn gác đêm nhìn thấy bộ dáng chật vật của mấy người liền chấn động.
“Cố tổng, Dương Sóc làm sao vậy? Các vị gặp phải cường địch sao?"
Gã biết rõ bọn người Dương Sóc ra ngoài, dù sao trong phòng thiếu mấy người gã không thể phát hiện thì không cần lăn lộn nữa, nhưng mà nghĩ, bằng thực lực mấy người này không nói là quét ngang thiên hạ, nhưng mà chỉ cần cẩn thận không lâm vào vòng vây thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, không ngờ ra ngoài một chút, cả đám lại đều chật vật như vậy.
Dương Sóc còn bị Cố Diễm ôm, xem ra là bị thương nặng, cường địch lợi hại như thế nào, vậy mà có thể khiến mấy người này ít nhiều đều bị thương, nếu là tự bọn gã chống lại…
Cố Diễm mím môi khẽ lắc đầu một cái, “Không có việc gì, đừng lộ ra, Dương Sóc cũng không sao, nghỉ ngơi một đêm là được, chúng tôi vào trước, đêm nay đành giao cho anh rồi."
Trình Viễn trịnh trọng gật đầu, “Được, đêm nay tôi nhất định gác đêm thật tốt, Cố tổng mau vào đi."
Cố Diễm không nói thêm gì nữa, ôm Dương Sóc lách mình tiến vào.
Cẩn thận đặt người lên giường, Cố Diễm tìm đến nước cùng khăn mặt tỉ mỉ lau sạch gò má, thân thể đối phương, đổi cho đối phương một thân quần áo nhẹ nhàng khoan khoái, bận rộn hơn nửa canh giờ. Sắc mặt Dương Sóc càng ngày càng tốt, mặc dù còn chưa tỉnh lại, nhưng Cố Diễm yên tâm rất nhiều.
Lại liếc nhìn bản thân vô cùng bẩn, màu mắt y tối sầm, cũng qua loa đi rửa mặt.
Một lát sau, Cố Diễm trở về ôm eo Dương Sóc, vùi mặt vào giữa cổ đối phương, sau đó chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Y mặc kệ tận thế hay không tận thế, y chỉ thầm mong người bản thân yêu tận xương tủy này… bình yên…
Nếu không phải Cố Diễm tỉnh táo ngay trước mặt hắn, chỉ sợ hắn không phải chỉ là bộ dáng dữ tợn hiện tại.
Không muốn khiến Cố Diễm lo lắng, cho nên còn khắc chế, chẳng qua phần khắc chế này Dương Sóc không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu.
Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt nhìn về bên này, “Một tầng cuối cùng ta cùng Chu Châu đi thôi, các ngươi ở chỗ này chờ, mang thứ đó thu vào tay sẽ có trợ giúp với hắn."
Nắm đấm nơi tay Cố Diễm nắm thật chặt, bình tĩnh nhìn về phía Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết.
Chu Châu trầm mặc nhẹ gật đầu, chẳng qua là cho Cố Diễm một ánh mắt khẳng định, sau đó liền kéo bàn tay Liễu Phi Tuyết nhảy lên phía trên.
Liễu Phi Tuyết liếc mắt nhìn cánh tay mình bị nắm chặt, thần sắc không rõ.
Sau khi hai người kia biến mất, Dương Sóc mạnh mẽ chịu đựng khẽ kéo tay Cố Diễm, âm thanh có chút suy yếu, “Yên tâm đi, anh không có việc gì, đừng lo lắng."
Cánh môi Cố Diễm mân chặt lại, ánh mắt trầm thống. Yên tâm? Hiện tại y làm sao có thể yên tâm!
“Anh đừng nói chuyện, bảo tồn thể lực." Cuối cùng, Cố Diễm chỉ nhẹ nhàng nói như vậy, để sức nặng toàn thân Dương Sóc dựa vào trên người chính mình, Dương Sóc thuận theo y.
Xuyên thấu qua thân thể đối phương truyền đến nhiệt độ cực nóng, Cố Diễm lo lắng trùng trùng, chỉ hy vọng bọn Chu Châu mau xuống. Ôm Dương Sóc thật chặt, chỉ sợ buông lỏng tay đối phương sẽ không ở đó nữa.
Thời gian chờ đợi thường đều là gian nan nhất, bọn họ có thể nghe thấy âm thanh thây ma gào thét phía trên, xen lẫn tiếng mèo kêu, bọn họ cũng biết phía trên đang trải qua một hồi đại chiến không thua nơi này khi trước, mà Cố Diễm động cũng không động, chỉ chờ đợi.
Bọn họ dường như cũng không nghĩ tới Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết có thể sẽ không xuống được, mà một khi hai người đó gặp chuyện không may, như vậy toàn bộ thây ma phía trên sẽ mất khống chế sau đó lao xuống, bằng trạng thái bọn họ hiện tại, tuyệt đối không trốn được!
Hai người không biết là quên tự hỏi hay là căn bản chưa từng suy xét qua, cứ chờ như vậy.
Như vậy, thời gian trôi qua hơn nửa canh giờ, ý thức Dương Sóc đã càng ngày càng mơ hồ, ngón tay Cố Diễm túm lấy cánh tay đối phương không khỏi càng ngày càng gấp. Y không ngừng nói chuyện cùng Dương Sóc, nhưng Dương Sóc đáp lại càng lúc càng ít. Thẳng đến hơn mười phút trôi qua, Dương Sóc triệt để hôn mê.
“Dương Sóc!" Cố Diễm trợn mắt muốn rách ra, nếu không phải còn lại một tia lý trí e rằng sẽ muốn lay động bệnh nhân, nhưng lập tức liền không làm thế, ngón tay y rất dùng lực, hầu như bóp nát cánh tay Dương Sóc.
Mà dưới loại dùng sức này, Dương Sóc đã hôn mê vậy mà mơ hồ hừ một tiếng.
Cố Diễm vui mừng trong lòng. Vội vàng gắt gao nhìn Dương Sóc, nhưng đối phương cũng chỉ hừ một tiếng, lại không còn động tĩnh khác, hơn nữa sắc mặt tái nhợt vô cùng, trắng xám hệt như tờ giấy.
Vừa lúc đó, phía cửa thang lầu thông lên tầng trên truyền đến một tiếng vang thật lớn, một thây ma đen thùi lùi từ phía trên ngã xuống, cái trình độ đen sì này, cùng với chút quần áo có hơi quen thuộc đọng trên thân thây ma khiến Cố Diễm một ánh mắt liền nhìn ra được thây ma này chính là thây ma có trí tuệ bọn họ từng gặp!
Thây ma kia hiển nhiên là bị đánh rơi xuống, ngay khi đối phương vừa rơi xuống Cố Diễm liền làm ra phản ứng, y buông Dương Sóc ra, dị năng hỏa hệ cùng lôi hệ đồng thời tụ lại trong lòng bàn tay chính mình, sau đó ném về phía thây ma kia.
Lập tức, thây ma kia không hoàn toàn kịp phản ứng bị hỏa cầu đánh trùng ngực, có điều nó hiểm hiểm tránh đi lôi hệ công kích, sau đó từ dưới đất bò dậy, chỉ là trên phương diện tốc độ không còn linh hoạt như lúc trước, nó gầm rú, hé miệng, vậy mà lại phun ra một đoàn lửa!
Màu mắt Cố Diễm lạnh lẽo, ôm Dương Sóc ngay tại chỗ lộn nhào một cái né tránh lửa kia, sau đó dị năng lôi hệ giống như không cần tiền ném tới đỉnh đầu thây ma.
Rốt cục, lôi điện bổ trúng đầu thây ma, thây ma gào khóc kêu thảm, màu sắc trên người càng đen, nhưng lúc này đây không phải tiến hóa mới như vậy, mà là bị sét đánh!
Thây ma bị bổ trúng, tiếng gào thét càng lớn, vậy mà cả người bay lên, hướng bay đương nhiên là Cố Diễm bên này! Đồng thời há to miệng phun tới một hỏa cầu.
Cố Diễm cả kinh, ôm Dương Sóc bắt đầu né tránh, dị năng lôi hệ vừa rồi phát ra quá nhiều, cần làm lạnh một chút, vì vậy cũng ném ra hỏa cẩu, hai luồng hỏa cầu chạm vào nhau phát ra tiếng nổ nhỏ.
Nhiệt hỏa dậy sóng đem thây ma đang bay ở không trung cùng Cố Diễm và Dương Sóc đều tung lên.
Thây ma lại rú một tiếng thảm thiết, hiển nhiên sóng nhiệt kia khiến nó không dễ chịu.
Cố Diễm cũng không chịu nỗi, càng đừng nhắc tới thời điểm y tránh né toàn bộ đều lấy bảo vệ Dương Sóc là chính, vì không để Dương Sóc ngã, y ngăn lại tất cả công kích!
Một ngụm máu tươi từ miệng Cố Diễm phun ra, sắc mặt y có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt càng lãnh tĩnh, càng rét lạnh, y đương nhiên cũng nghe được tiếng hét thảm của thây ma, hiện tại con thây ma kia như nỏ mạnh hết đà, cơ hội này nếu như không nắm lấy như vậy chờ thời điểm thây ma khôi phục lại thì xui xẻo chính là y cùng Dương Sóc rồi!
Bọn họ là người, thây ma là quái vật chỉ cần không chết sẽ không biết mệt mỏi, ưu thế và hoàn cảnh xấu đồng thời đặt cùng một nơi, là người đều biết phải lựa chọn thế nào để chính mình có lợi nhất!
Vì vậy, Cố Diễm cắn răng buông Dương Sóc ra, sau đó chạy ra ngoài, đồng thời lại là một đoàn hỏa diễm bắn về phía thây ma, ngay giữa đầu đối phương.
“GR…À..OOOO!!!" Lúc này thây ma kêu thảm thiết hơn trước nhiều.
Thừa dịp nó bị tổn thương mà đoạt mạng nó, Cố Diễm móc dao găm ra vọt lên, cũng không thèm để ý lửa kia còn đang thiêu đốt, dùng dao găm trực tiếp đâm vào đầu thây ma, hung hăng xoay tròn một cái, móc ra một viên tinh hạch màu trắng sữa mỹ lệ.
Màu sắc tinh hạch càng đậm, càng trong suốt hơn chút, màu trắng sữa giống như có thể ngưng tụ thành chất lỏng vậy.
Cố Diễm chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua liền thu tinh hạch vào trong túi áo, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh Dương Sóc.
Lúc này Dương Sóc đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có.
Cố Diễm nhìn bộ dáng này của đối phương, trong lòng run rẩy một cái, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng xanh xao thêm hai phần.
Trong hơn mười phút kế tiếp, còn có ba con thây ma rơi xuống, nhưng không phải đồng thời đều rơi xuống, hơn nữa thời điểm rơi xuống mức độ bị thương nặng càng lớn hơn so với thây ma đen sì kia, Cố Diễm sớm có chuẩn bị không đợi bọn nó phát ra công kích liền tiến lên nghênh tiếp, hầu như là trong ba phút liền chấm dứt chiến đấu, dùng dao găm móc tinh hạch trong đầu bọn nó ra, cũng đều là màu trắng sữa, nhưng từ trình độ trong suốt mà nói so với thây ma đen sì kia liền kém một chút, lúc này Cố Diễm cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao có sự khác nhau như vậy.
Trên thực tế nếu không phải hiện tại bản thân không thích hợp mang theo Dương Sóc hôn mê đi lên, càng không thể để một mình Dương Sóc ở lại chỗ này, y sớm liền mang đối phương lên trên kia rồi!
Trong dày vò, rốt cục, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đồng thời xuất hiện, bọn họ từ tầng trên trực tiếp nhảy xuống, trong đó, Liễu Phi Tuyết gần như thành một huyết nhân, Cố Diễm vừa đối mặt liền giật mình vô cùng, dùng thực lực của người này mà cũng bị làm thành như vậy sao?
Mà nhìn tình huống Chu Châu cũng không tốt lắm, tóc hình như thiếu đi một đoạn, trên mặt đầy bụi bẩn, quần áo cũng rách vài nơi, hai người, đều có thể nói là vô cùng chật vật.
“Tính sai, nơi này quá nhiều thể biến dị cao cấp." Chu Châu thản nhiên nói, sau đó hỏi: “Dương Sóc đâu?"
Cố Diễm chạy tới ôm lấy Dương Sóc, vừa rồi vì đề phòng khả năng thây ma sẽ tiếp tục bị ném xuống, cho nên y che giấu Dương Sóc lại, bản thân canh giữ ở đầu bậc thang bên này.
Chu Châu liếc mắt nhìn thần sắc Dương Sóc, sắc mặt hắn khẽ biến, sau đó lấy ra một cái hộp.
Cái hộp mở ra, Cố Diễm ngửi được một mùi thơm nồng đậm, cụ thể thì nói không nên lời, cũng không cách nào hình dung mùi thơm đó, rất dễ chịu, nhưng dường như có một chút hương vị đàn hương?
“Thứ này chính là thứ chúng ta muốn lấy?" Cố Diễm nhìn Chu Châu, “Có thể giúp Dương Sóc sao?"
Chu Châu nhẹ gật đầu, “Nếu như vật này không có tác dụng ta cũng không còn cách khác."
Trong hộp chỉ có một vật, một khối màu xanh giá giống như ngọc bài gì đó. Nhưng ngọc bài kia chỉ lớn cỡ hai ngón tay cái, hơn nữa nhìn khá mềm mại, cũng không biết là cái gì.
Chu Châu dùng đầu ngón tay nặn thứ đó ra, sau đó nhét vào miệng Dương Sóc.
Thứ đó, nhìn thì mềm, nhưng cũng có thể là vật cứng, nhưng mà không ngờ tới khi tiến vào miệng Dương Sóc lại nhanh chóng hóa thành chất lỏng, sau đó bị Dương Sóc theo bản năng nuốt xuống.
Mà nhìn thấy Dương Sóc nuốt thứ đó Chu Châu thở phào một hơi, “Chúng ta đi nhanh đi, cái tháp này sợ là sẽ đổ." Dù sao cũng là vứt đi, hơn nữa vừa rồi trải qua nhiều lần chiến đấu như vậy. Nhất là hai tầng cao nhất, hiện còn chưa ngã xuống đã là kỳ tích rồi.
Cố Diễm nhẹ gật đầu, ôm Dương Sóc, Chu Châu xung phong, ba người nhanh chóng vọt xuống phía dưới.
Lúc này đây bớt đi rất nhiều ngăn trở, dù sao thời điểm đi lên thây ma đã giải quyết không ít, nhất thời nửa khắc cũng không có người như vậy từ ngoài đến đây, mặc dù đến, chỉ cần không phải thể biến dị cao cấp, thây ma bình thường ngay cả cho bọn họ luyện tập cũng không tính.
Lao xuống không dùng quá 10 phút, trong lúc đó còn bao gồm cả thời gian dừng lại giải quyết thây ma.
Lao ra ngoài tháp, quả nhiên, không bao lâu, ngọn tháp đổ xuống, toàn bộ bảo tháp lung lay sắp đổ, nhưng cuối cùng chỉ đổ mấy tầng phía trên, phía dưới vẫn ổn định, chẳng qua bảo tháp không có đỉnh nữa rồi.
“Trở về." Chu Châu nói, ở phía trước tiên phong mở đường, bọn họ là cố ý không lái xe tới, chính là sợ lúc rút lui sẽ bất tiện, hơn nữa đường bên này cũng không thể lái xe.
Cho nên khi trở về đương nhiên cũng chỉ có thể chạy, ba người đều trải qua chiến đấu kịch liệt, phương diện thể lực dĩ nhiên sẽ kém hơn lúc đến, cho nên khi trở về dùng thời gian nhiều hơn chút.
May mà Cố Diễm một lòng chỉ lo lắng cho tình trạng của Dương Sóc, cho nên mỏi mệt gì đó ngược lại không rõ ràng như vậy. Y chẳng qua là ôm người một đường chạy như điên, đáng vui mừng chính là, trên đoạn đường này, cái loại cực hạn lửa nóng trên người Dương Sóc có chuyển biến tốt, y ôm đối phương đã không cảm thấy nhiệt độ kia nóng bao nhiêu nữa rồi.
Hơn nữa thỉnh thoảng y sẽ cúi đầu nhìn tình huống Dương Sóc một chút, cũng phát hiện sắc mặt đối phương tốt lên rất nhiều.
Trở lại nơi ở tạm, Trình Viễn gác đêm nhìn thấy bộ dáng chật vật của mấy người liền chấn động.
“Cố tổng, Dương Sóc làm sao vậy? Các vị gặp phải cường địch sao?"
Gã biết rõ bọn người Dương Sóc ra ngoài, dù sao trong phòng thiếu mấy người gã không thể phát hiện thì không cần lăn lộn nữa, nhưng mà nghĩ, bằng thực lực mấy người này không nói là quét ngang thiên hạ, nhưng mà chỉ cần cẩn thận không lâm vào vòng vây thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, không ngờ ra ngoài một chút, cả đám lại đều chật vật như vậy.
Dương Sóc còn bị Cố Diễm ôm, xem ra là bị thương nặng, cường địch lợi hại như thế nào, vậy mà có thể khiến mấy người này ít nhiều đều bị thương, nếu là tự bọn gã chống lại…
Cố Diễm mím môi khẽ lắc đầu một cái, “Không có việc gì, đừng lộ ra, Dương Sóc cũng không sao, nghỉ ngơi một đêm là được, chúng tôi vào trước, đêm nay đành giao cho anh rồi."
Trình Viễn trịnh trọng gật đầu, “Được, đêm nay tôi nhất định gác đêm thật tốt, Cố tổng mau vào đi."
Cố Diễm không nói thêm gì nữa, ôm Dương Sóc lách mình tiến vào.
Cẩn thận đặt người lên giường, Cố Diễm tìm đến nước cùng khăn mặt tỉ mỉ lau sạch gò má, thân thể đối phương, đổi cho đối phương một thân quần áo nhẹ nhàng khoan khoái, bận rộn hơn nửa canh giờ. Sắc mặt Dương Sóc càng ngày càng tốt, mặc dù còn chưa tỉnh lại, nhưng Cố Diễm yên tâm rất nhiều.
Lại liếc nhìn bản thân vô cùng bẩn, màu mắt y tối sầm, cũng qua loa đi rửa mặt.
Một lát sau, Cố Diễm trở về ôm eo Dương Sóc, vùi mặt vào giữa cổ đối phương, sau đó chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Y mặc kệ tận thế hay không tận thế, y chỉ thầm mong người bản thân yêu tận xương tủy này… bình yên…
Tác giả :
Ngã Thị Tiếu Tiếu