Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 41: Sát ý lạnh như băng
Lúc Cố Diễm tỉnh lại cảm thấy ánh mắt có chút đau nhức, y không quá quan tâm mà mở ra. Y cũng không quên chuyện trước đó, y biết bản thân bị thực vật của Chu Châu bao bọc ném vào kết giới.
Sau đó, y đột nhiên nghĩ đến Dương Sóc, y cũng tiến vào, như vậy có phải cùng nơi với Dương Sóc hay không!
Nghĩ đến đó, chớp chớp mắt, thích ứng với đường nhìn, y liền vội vàng trở mình bò dậy.
Chung quanh y chỉ có một mình, y không nhìn thấy bóng dáng Dương Sóc.
Đất đai cỏ non xanh mơn mởn, thoạt nhìn giống như mênh mông vô bờ, trên đồng cỏ còn có các loại hoa không biết tên, có điều sinh trưởng cũng không tệ.
Phía dưới bãi cỏ còn có một dòng suối nhỏ, khe suối trong veo, Cố Diễm đi đến đó, thậm chí có thể từ trên bờ nhìn thấy rõ ràng cá hoạt động bên trong.
Nếu như đây là lúc trước tận thế, Cố Diễm tin tưởng có nơi như vậy. Nhưng mà hiện tại, y chỉ cảm thấy mình có thể đến bên trong ảo cảnh gì đó. Dù sao, kết giới đã xuất hiện, lại đến một cái ảo cảnh cũng không có gì thần kỳ không phải sao? Đồ vật bên trong kết giới, vốn không phải đồ thật.
Hơi mím môi, Cố Diễm nghĩ phải đến nơi nào tìm Dương Sóc. Mà đúng lúc này, một giọng nam phía sau lưng vang lên, thanh tuyến thiếu niên, trong trẻo êm tai.
“Anh là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"
Cố Diễm mạnh quay đầu lại, thiếu niên giống như đột nhiên xuất hiện , vừa rồi căn bản không nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, nhưng cứ như vậy mà xuất hiện!
Thiếu niên này xuất hiện không khỏi quá quỷ dị, nhìn cách ăn mặc của đối phương càng quỷ dị hơn, kimono không giống kimono, cổ phục không giống cổ phục, một kiện trường bào màu xám đơn giản, bên hông buộc một sợi dây lưng, cổ áo mở rất rộng, lộ ra một mảnh tuyết trắng, ngay cả hai điểm trước ngực đều như ẩn như hiện, mái tóc màu đen dài đến thắt lưng, nửa xõa, thấy thế nào cũng là một bộ dáng mê hoặc người khác, đặc biệt, gương mặt đối phương còn không kém, mặt trái xoan khéo léo, đôi mắt ngược lại rất lớn, chớp chớp vô cùng hồn nhiên, Cố Diễm nhìn thấy, chau mày.
“Cậu là ai? Đây là nơi nào?" Cố Diễm lạnh lùng hỏi lại.
“Anh không biết đây là nơi nào làm sao lại xuất hiện ở đây vậy?" Thiếu niên hoài nghi nhìn Cố Diễm.
“Làm sao tôi xuất hiện ở đây chẳng lẽ cậu không biết?" Cố Diễm hừ lạnh một tiếng, “Bố trí kết giới ở bên ngoài không phải cậu sao?"
“Kết giới?" Mặt thiếu niên lộ kinh ngạc, “Cái gì kết giới? Anh đang nói cái gì vậy? Vì sao tôi nghe không hiểu?" Nét mặt thiếu niên quá mức đơn thuần, đơn thuần đến nỗi tựa hồ không tin lời cậu ta nói liền giống như tội phạm.
Nhưng biểu tình trên mặt Cố Diễm càng lạnh hơn, “Nghe không hiểu? Vậy cậu nói đi, nơi này là nơi nào?"
“Chỗ ở của tôi!" Thiếu niên trả lời đương nhiên.
Cố Diễm lạnh lùng nhìn đối phương, “Cậu luôn ở đây?"
Thiếu niên hơi vui sướng gật đầu, “Đúng, tôi vẫn luôn ở đây, trong phạm vi trăm dặm đều chỉ có một mình tôi, anh là từ đâu đến vậy? Nhìn quần áo anh thật kỳ quái."
Cố Diễm hơi mím môi, Cậu không biết y phục trên người cậu mới kỳ quái?"
“Tôi?" Thiếu niên kinh ngạc trừng lớn mắt, “Làm sao có thể, rõ ràng là quần áo anh kỳ quái, chúng tôi đều mặc như vậy cả, chỗ nào kỳ quái, ngược lại là anh, chỉ có anh mới mặc như vậy, hơn nữa tóc anh còn rất ngắn, thấy thế nào thì kẻ kỳ quái cũng là anh!"
Cố Diễm híp híp mắt, trong lòng nhanh chóng hiện lên một điều gì đó, y bình tĩnh nhìn thiếu niên, chậm rãi nói: “Cậu biết làm sao rời khỏi chỗ này không? Bên ngoài… là cái dạng gì?"
“Rời khỏi? Anh làm sao đến thì đi như thế đó là được, về phần bên ngoài… anh không phải đến từ bên ngoài sao? Chẳng lẽ tự anh không biết?" Nét mặt thiếu niên càng thêm hoài nghi.
Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, không nói gì nữa, y quyết định ra khỏi thảo nguyên này thử xem.
Nhìn thấy Cố Diễm xoay người rời đi, thiếu niên chớp đôi tròng mắt một cái sau đó hấp tấp đi theo…
Cố Diễm đạm mạc dùng khóe mắt nhìn nghiêng quét mắt thiếu niên, không để ý tới.
Thiếu niên tò mò hỏi: “Anh thật không biết bên ngoài là dạng gì sao? Tôi cho anh biết, trăm dặm quanh đây thật không có ai cả, anh muốn ra ngoài phải đi cực kỳ lâu đó!"
Cố Diễm không để ý tới thiếu niên, cho phép cậu ta ở đằng kia tự mình lẩm bẩm.
Bước chân Cố Diễm rất nhanh, nhưng dù là vậy con đường phía trước vẫn như nhìn không thấy đoạn cuối.
Ngay từ đầu kiên nhẫn của Cố Diễm không tệ lắm, thời gian lâu dài, y nhịn không được phiền não.
Phạm vi trăm dặm, cũng không phải một đại từ mà thôi. Khi chân chính đi rất không dễ dàng, có nghĩa là cần tốn không ít thời gian.
Thiếu niên cũng không biết nghĩ như thế nào, một mực đi theo Cố Diễm, vẫn không quên hỏi y chuyện này nọ, nhưng Cố Diễm chẳng qua chỉ vùi đầu chạy không đáp lại thiếu niên một câu, thiếu niên giống như không quan tâm, chẳng qua là đi theo, chít chít oa oa nói không ngừng.
Theo thời gian trôi qua, trong lòng Cố Diễm bắt đầu sinh ra ý không kiên nhẫn. Trăm dặm, trăm dặm, nơi này thật đúng là trăm dặm, có lẽ còn không dừng lại ở trăm dặm, Cố Diễm càng thấy bất đắc dĩ.
Hiện tại bọn họ đã ra khỏi thảo nguyên xanh mơn mởn, thổ địa dưới chân là một mảnh đất vàng. Phiến đất vàng này y cũng đi cực kỳ lâu, nhưng liếc mắt nhìn sang còn không thấy điểm cuối, trừ thiếu niên om sòm bên người y cũng không trông thấy bất kỳ người nào khác!
Thậm chí Cố Diễm có chút hoài nghi chính y có phải bị hãm bên trong kết giới khác hay không, mà thiếu niên bên người này nếu không phải khắp nơi đều truyền đến hơi thở người sống, y cũng sẽ hoài nghi đối phương là đồ giả.
Lại nửa giờ sau, Cố Diễm đột nhiên dừng lại. Vốn đi bên cạnh y, nhưng về sau đi ở phía sau đối phương, thiếu niên suýt nữa không phanh lại kịp đụng vào lưng Cố Diễm.
Thiếu niên hiểm hiểm dừng lại, vỗ vỗ ngực mình, nghi hoặc nhìn Cố Diễm, “Sao anh đột nhiên dừng lại vậy? Dọa tôi nhảy dựng, thiếu chút nữa đụng phải anh rồi."
Cố Diễm quay người, lạnh lẽo trừng thiếu niên, thiếu niên nhịn không được lui về sau hai bước, “Anh làm sao vậy? Ánh mắt thật đáng sợ…" Nói xong, lại vỗ vỗ ngực mình, bộ dáng hồn nhiên thoạt nhìn kinh nghiệm sống chưa nhiều.
Cố Diễm lạnh băng phun ra mấy chữ, “Là cậu giở trò quỷ?"
“Giở trò quỷ?" Thiếu niên chớp mắt nhìn, không rõ Cố Diễm vì sao nói vậy, “Cái gì giở trò quỷ? Tôi nghe không hiểu. Tôi có thể làm cái quỷ gì…"
Cố Diễm vọt lên trước hai tay nắm cổ thiếu niên, “Nói!"
“A…" Thiếu niên chỉ kịp hoặc là nói chỉ có thể phun ra một chữ, sắc mặt đỏ lên vô cùng khó xem, trên mặt bởi vì khó thở mà xuất hiện tình huống xanh xanh tím tím. Nhưng mặc dù vậy, trong mắt cậu ta vẫn hồn nhiên như cũ, ánh mắt nhìn Cố Diễm chỉ có chút sợ hãi nhưng không có căm hận, cũng không giống như biết được cái gì.
Cố Diễm nhất thời càng thêm bực bội, sắc thái trong mắt cũng càng phát ra băng lãnh. Hai tay bóp chặt lại càng thêm chặt, rất nhanh, thiếu niên dường như thở ra nhiều hơn so với hít vào, thân thể cũng kịch liệt run rẩy.
Cố Diễm lạnh lẽo nhìn, thời điểm thiếu niên bị bóp đến muốn đình chỉ hô hấp y mới mãnh liệt buông tay sau đó đẩy thiếu niên một cái, lập tức, thiếu niên liền ngã trên mặt đất.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ…" Tiếng ho khan điên cuồng vang lên, thiếu niên từ Qủy Môn Quan đi một chuyến, hai tay mềm nhũng phủ lên cổ mình, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ, sắc mặt tái nhợt theo thời gian dần tốt hơn chút, nhưng vẫn nhiều hơn một vòng xám trắng.
Cố Diễm lạnh băng nhìn, áo ngoài thiếu niên vốn đã nới lỏng bởi vì động tác có chút kịch liệt hiện tại càng rộng mở, lộ ra từng mảng da thịt trắng noãn, vốn khuôn mặt không tệ càng bởi tái nhợt mà nhiều thêm một phần sắc thái khiến người thương xót, hai mắt thủy tinh sáng long lanh giống như nai con, tình cảnh trước mắt này, đúng là có thể dùng hai chữ quyến rũ để hình dung.
Mà Cố Diễm nhìn thấy, thần sắc chẳng qua càng thêm lạnh lẽo. Trừ lạnh lẽo, càng nhiều hơn là bực bội, nhưng biểu hiện trên gương mặt kia chỉ là lạnh băng, như muốn đem người ta đóng băng lại vậy.
“Anh…" Thân thể thiếu niên run rẩy, vô cùng ủy khuất, “Tại sao anh lại bóp cổ tôi, vừa rồi thật khó chịu… Anh xông vào đây không nói, còn muốn giết tôi, anh là ma quỷ sao?"
“Ma quỷ…" Cố Diễm lạnh lùng nhìn thiếu niên, “Nếu cậu không để tôi rời khỏi nơi này, tôi còn có động tác càng ma quỷ hơn, cảm giác sắp chết vừa rồi thế nào, hoặc là, cậu muốn thử nghiệm thêm vài lần?"
“Rời khỏi nơi này?" Thiếu niên ngạc nhiên trừng lớn mắt, “Vừa rồi tôi không có không cho anh rời đi, tôi sợ anh không biết đường còn đi theo anh một mạch, sao anh có thể lấy oán trả ơn!"
“Đi một mạch vì sao nhìn không thấy đoạn cuối! Phạm vi trăm dặm, tôi nghĩ hiện tại đã qua trăm dặm rồi đi? Nhưng cậu nhìn xem phía trước nơi nào giống như có người!"
Thiếu niên nghe vậy có chút dừng lại, sau đó sững sờ nhìn về phía trước, trong miệng lẩm bẩm nói: “A, đúng vậy… cũng đã tới biên giới rừng rậm, thế nào còn chưa tới…"
Nhĩ lực Cố Diễm rất tốt, đương nhiên nghe thấy thiếu niên lẩm bẩm, ánh mắt y híp lại, trong mắt hiện lên sắc thái không vui lại điên cuồng, “Biên giới rừng rậm? Biên giới rừng rậm gì?"
Thiếu niên sững sờ nhìn Cố Diễm, lắp bắp nói: “Chính là biên giới rừng rậm đó, ra khỏi nơi này sẽ trông thấy biên giới rừng rậm. Băng qua biên giới rừng rậm mới có thể nhìn thấy đoàn người, nhưng biên giới rừng rậm rất nguy hiểm, bên trong có rất nhiều động vật ăn thịt người, tôi cũng chưa từng đi…Đi đường lâu như vậy, hẳn là có thể đến biên giới rừng rậm, nhưng mà tôi cũng không biết vì sao còn chưa phát hiện ra!"
Trong lòng Cố Diễm bỗng dưng hiện lên dự cảm không tốt, hết thảy mọi thứ phát sinh trước mắt đều quái dị. Thời gian trôi qua càng lâu y càng lo lắng cho Dương Sóc, y không biết tình huống hiện tại của Dương Sóc, không biết làm sao rời đi nơi này. Chu Châu đưa y vào kết giới, y thầm nghĩ tìm được Dương Sóc, nhưng lại đến cái nơi đáng chết này, y phải làm thế nào mới có thể ra ngoài, mới có thể nhìn thấy Dương Sóc đây…
Một lát sau, Cố Diễm bực bội quyết định tiếp tục đi về phía trước xem, nơi này cái gì cũng không có, dù y muốn dùng dị năng công kích cũng không biết phải công kích cái gì. Thiếu niên trước mắt này, y có thể giết, nhưng sau khi giết thì có tác dụng gì chứ? Y vẫn không thể rời khỏi!
Giữ lại, có lẽ có chút tác dụng…
Nghĩ xong, Cố Diễm lạnh lùng nói với thiếu niên trên mặt đất còn chưa kịp đứng lên: “Tiếp tục đi về phía trước, tìm được cái biên giới rừng rậm cậu nói kia lại nói tiếp."
Thiếu niên trừng mắt nhìn, hai mắt trong veo như nước vô cùng tủi thân, “Cái kia… cái kia anh cam đoan không bóp cổ tôi nữa…" Cảm giác không cách nào hô hấp vừa rồi rất khó chịu.
Cố Diễm nghe vậy âm thanh, thần sắc đều lạnh lẽo như nhau, “Không muốn chết, trừ khi tôi rời khỏi đây tìm được người tôi muốn tìm."
“Tìm người?" Thiếu niên sững sờ, ánh mắt hơi phát sáng, “Anh tới nơi này tìm người? Người kỳ quái giống như anh sao?"
“Ở trong này trừ tôi cậu còn gặp người khác giống tôi sao?" Cố Diễm lập tức hỏi.
Thiếu niên lắc đầu, “Không có, tôi chỉ gặp một mình anh."
Trong lòng Cố Diễm thất vọng, buồn bực hơi mím môi, không muốn nói thêm nữa, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Đi thôi." Sau đó phối hợp đi về phía trước.
Thiếu niên từ dưới đất bò dậy, chỉnh sửa quần áo chính mình một chút, chép miệng, “Thật hung dữ, đây là người kỳ quái từ nơi nào đến, còn bắt nạt người ta, vốn tưởng có người có thể chơi với tôi, cùng tôi trò chuyện tâm sự chứ, tại sao lại là một người kỳ quái như vậy, thật đáng sợ…" Than thở xong, thiếu niên cũng không dám không theo sau, nhìn bóng lưng Cố Diễm đã đi xa, cắn cắn cánh môi đi theo…
Sau đó, y đột nhiên nghĩ đến Dương Sóc, y cũng tiến vào, như vậy có phải cùng nơi với Dương Sóc hay không!
Nghĩ đến đó, chớp chớp mắt, thích ứng với đường nhìn, y liền vội vàng trở mình bò dậy.
Chung quanh y chỉ có một mình, y không nhìn thấy bóng dáng Dương Sóc.
Đất đai cỏ non xanh mơn mởn, thoạt nhìn giống như mênh mông vô bờ, trên đồng cỏ còn có các loại hoa không biết tên, có điều sinh trưởng cũng không tệ.
Phía dưới bãi cỏ còn có một dòng suối nhỏ, khe suối trong veo, Cố Diễm đi đến đó, thậm chí có thể từ trên bờ nhìn thấy rõ ràng cá hoạt động bên trong.
Nếu như đây là lúc trước tận thế, Cố Diễm tin tưởng có nơi như vậy. Nhưng mà hiện tại, y chỉ cảm thấy mình có thể đến bên trong ảo cảnh gì đó. Dù sao, kết giới đã xuất hiện, lại đến một cái ảo cảnh cũng không có gì thần kỳ không phải sao? Đồ vật bên trong kết giới, vốn không phải đồ thật.
Hơi mím môi, Cố Diễm nghĩ phải đến nơi nào tìm Dương Sóc. Mà đúng lúc này, một giọng nam phía sau lưng vang lên, thanh tuyến thiếu niên, trong trẻo êm tai.
“Anh là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"
Cố Diễm mạnh quay đầu lại, thiếu niên giống như đột nhiên xuất hiện , vừa rồi căn bản không nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, nhưng cứ như vậy mà xuất hiện!
Thiếu niên này xuất hiện không khỏi quá quỷ dị, nhìn cách ăn mặc của đối phương càng quỷ dị hơn, kimono không giống kimono, cổ phục không giống cổ phục, một kiện trường bào màu xám đơn giản, bên hông buộc một sợi dây lưng, cổ áo mở rất rộng, lộ ra một mảnh tuyết trắng, ngay cả hai điểm trước ngực đều như ẩn như hiện, mái tóc màu đen dài đến thắt lưng, nửa xõa, thấy thế nào cũng là một bộ dáng mê hoặc người khác, đặc biệt, gương mặt đối phương còn không kém, mặt trái xoan khéo léo, đôi mắt ngược lại rất lớn, chớp chớp vô cùng hồn nhiên, Cố Diễm nhìn thấy, chau mày.
“Cậu là ai? Đây là nơi nào?" Cố Diễm lạnh lùng hỏi lại.
“Anh không biết đây là nơi nào làm sao lại xuất hiện ở đây vậy?" Thiếu niên hoài nghi nhìn Cố Diễm.
“Làm sao tôi xuất hiện ở đây chẳng lẽ cậu không biết?" Cố Diễm hừ lạnh một tiếng, “Bố trí kết giới ở bên ngoài không phải cậu sao?"
“Kết giới?" Mặt thiếu niên lộ kinh ngạc, “Cái gì kết giới? Anh đang nói cái gì vậy? Vì sao tôi nghe không hiểu?" Nét mặt thiếu niên quá mức đơn thuần, đơn thuần đến nỗi tựa hồ không tin lời cậu ta nói liền giống như tội phạm.
Nhưng biểu tình trên mặt Cố Diễm càng lạnh hơn, “Nghe không hiểu? Vậy cậu nói đi, nơi này là nơi nào?"
“Chỗ ở của tôi!" Thiếu niên trả lời đương nhiên.
Cố Diễm lạnh lùng nhìn đối phương, “Cậu luôn ở đây?"
Thiếu niên hơi vui sướng gật đầu, “Đúng, tôi vẫn luôn ở đây, trong phạm vi trăm dặm đều chỉ có một mình tôi, anh là từ đâu đến vậy? Nhìn quần áo anh thật kỳ quái."
Cố Diễm hơi mím môi, Cậu không biết y phục trên người cậu mới kỳ quái?"
“Tôi?" Thiếu niên kinh ngạc trừng lớn mắt, “Làm sao có thể, rõ ràng là quần áo anh kỳ quái, chúng tôi đều mặc như vậy cả, chỗ nào kỳ quái, ngược lại là anh, chỉ có anh mới mặc như vậy, hơn nữa tóc anh còn rất ngắn, thấy thế nào thì kẻ kỳ quái cũng là anh!"
Cố Diễm híp híp mắt, trong lòng nhanh chóng hiện lên một điều gì đó, y bình tĩnh nhìn thiếu niên, chậm rãi nói: “Cậu biết làm sao rời khỏi chỗ này không? Bên ngoài… là cái dạng gì?"
“Rời khỏi? Anh làm sao đến thì đi như thế đó là được, về phần bên ngoài… anh không phải đến từ bên ngoài sao? Chẳng lẽ tự anh không biết?" Nét mặt thiếu niên càng thêm hoài nghi.
Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, không nói gì nữa, y quyết định ra khỏi thảo nguyên này thử xem.
Nhìn thấy Cố Diễm xoay người rời đi, thiếu niên chớp đôi tròng mắt một cái sau đó hấp tấp đi theo…
Cố Diễm đạm mạc dùng khóe mắt nhìn nghiêng quét mắt thiếu niên, không để ý tới.
Thiếu niên tò mò hỏi: “Anh thật không biết bên ngoài là dạng gì sao? Tôi cho anh biết, trăm dặm quanh đây thật không có ai cả, anh muốn ra ngoài phải đi cực kỳ lâu đó!"
Cố Diễm không để ý tới thiếu niên, cho phép cậu ta ở đằng kia tự mình lẩm bẩm.
Bước chân Cố Diễm rất nhanh, nhưng dù là vậy con đường phía trước vẫn như nhìn không thấy đoạn cuối.
Ngay từ đầu kiên nhẫn của Cố Diễm không tệ lắm, thời gian lâu dài, y nhịn không được phiền não.
Phạm vi trăm dặm, cũng không phải một đại từ mà thôi. Khi chân chính đi rất không dễ dàng, có nghĩa là cần tốn không ít thời gian.
Thiếu niên cũng không biết nghĩ như thế nào, một mực đi theo Cố Diễm, vẫn không quên hỏi y chuyện này nọ, nhưng Cố Diễm chẳng qua chỉ vùi đầu chạy không đáp lại thiếu niên một câu, thiếu niên giống như không quan tâm, chẳng qua là đi theo, chít chít oa oa nói không ngừng.
Theo thời gian trôi qua, trong lòng Cố Diễm bắt đầu sinh ra ý không kiên nhẫn. Trăm dặm, trăm dặm, nơi này thật đúng là trăm dặm, có lẽ còn không dừng lại ở trăm dặm, Cố Diễm càng thấy bất đắc dĩ.
Hiện tại bọn họ đã ra khỏi thảo nguyên xanh mơn mởn, thổ địa dưới chân là một mảnh đất vàng. Phiến đất vàng này y cũng đi cực kỳ lâu, nhưng liếc mắt nhìn sang còn không thấy điểm cuối, trừ thiếu niên om sòm bên người y cũng không trông thấy bất kỳ người nào khác!
Thậm chí Cố Diễm có chút hoài nghi chính y có phải bị hãm bên trong kết giới khác hay không, mà thiếu niên bên người này nếu không phải khắp nơi đều truyền đến hơi thở người sống, y cũng sẽ hoài nghi đối phương là đồ giả.
Lại nửa giờ sau, Cố Diễm đột nhiên dừng lại. Vốn đi bên cạnh y, nhưng về sau đi ở phía sau đối phương, thiếu niên suýt nữa không phanh lại kịp đụng vào lưng Cố Diễm.
Thiếu niên hiểm hiểm dừng lại, vỗ vỗ ngực mình, nghi hoặc nhìn Cố Diễm, “Sao anh đột nhiên dừng lại vậy? Dọa tôi nhảy dựng, thiếu chút nữa đụng phải anh rồi."
Cố Diễm quay người, lạnh lẽo trừng thiếu niên, thiếu niên nhịn không được lui về sau hai bước, “Anh làm sao vậy? Ánh mắt thật đáng sợ…" Nói xong, lại vỗ vỗ ngực mình, bộ dáng hồn nhiên thoạt nhìn kinh nghiệm sống chưa nhiều.
Cố Diễm lạnh băng phun ra mấy chữ, “Là cậu giở trò quỷ?"
“Giở trò quỷ?" Thiếu niên chớp mắt nhìn, không rõ Cố Diễm vì sao nói vậy, “Cái gì giở trò quỷ? Tôi nghe không hiểu. Tôi có thể làm cái quỷ gì…"
Cố Diễm vọt lên trước hai tay nắm cổ thiếu niên, “Nói!"
“A…" Thiếu niên chỉ kịp hoặc là nói chỉ có thể phun ra một chữ, sắc mặt đỏ lên vô cùng khó xem, trên mặt bởi vì khó thở mà xuất hiện tình huống xanh xanh tím tím. Nhưng mặc dù vậy, trong mắt cậu ta vẫn hồn nhiên như cũ, ánh mắt nhìn Cố Diễm chỉ có chút sợ hãi nhưng không có căm hận, cũng không giống như biết được cái gì.
Cố Diễm nhất thời càng thêm bực bội, sắc thái trong mắt cũng càng phát ra băng lãnh. Hai tay bóp chặt lại càng thêm chặt, rất nhanh, thiếu niên dường như thở ra nhiều hơn so với hít vào, thân thể cũng kịch liệt run rẩy.
Cố Diễm lạnh lẽo nhìn, thời điểm thiếu niên bị bóp đến muốn đình chỉ hô hấp y mới mãnh liệt buông tay sau đó đẩy thiếu niên một cái, lập tức, thiếu niên liền ngã trên mặt đất.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ…" Tiếng ho khan điên cuồng vang lên, thiếu niên từ Qủy Môn Quan đi một chuyến, hai tay mềm nhũng phủ lên cổ mình, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ, sắc mặt tái nhợt theo thời gian dần tốt hơn chút, nhưng vẫn nhiều hơn một vòng xám trắng.
Cố Diễm lạnh băng nhìn, áo ngoài thiếu niên vốn đã nới lỏng bởi vì động tác có chút kịch liệt hiện tại càng rộng mở, lộ ra từng mảng da thịt trắng noãn, vốn khuôn mặt không tệ càng bởi tái nhợt mà nhiều thêm một phần sắc thái khiến người thương xót, hai mắt thủy tinh sáng long lanh giống như nai con, tình cảnh trước mắt này, đúng là có thể dùng hai chữ quyến rũ để hình dung.
Mà Cố Diễm nhìn thấy, thần sắc chẳng qua càng thêm lạnh lẽo. Trừ lạnh lẽo, càng nhiều hơn là bực bội, nhưng biểu hiện trên gương mặt kia chỉ là lạnh băng, như muốn đem người ta đóng băng lại vậy.
“Anh…" Thân thể thiếu niên run rẩy, vô cùng ủy khuất, “Tại sao anh lại bóp cổ tôi, vừa rồi thật khó chịu… Anh xông vào đây không nói, còn muốn giết tôi, anh là ma quỷ sao?"
“Ma quỷ…" Cố Diễm lạnh lùng nhìn thiếu niên, “Nếu cậu không để tôi rời khỏi nơi này, tôi còn có động tác càng ma quỷ hơn, cảm giác sắp chết vừa rồi thế nào, hoặc là, cậu muốn thử nghiệm thêm vài lần?"
“Rời khỏi nơi này?" Thiếu niên ngạc nhiên trừng lớn mắt, “Vừa rồi tôi không có không cho anh rời đi, tôi sợ anh không biết đường còn đi theo anh một mạch, sao anh có thể lấy oán trả ơn!"
“Đi một mạch vì sao nhìn không thấy đoạn cuối! Phạm vi trăm dặm, tôi nghĩ hiện tại đã qua trăm dặm rồi đi? Nhưng cậu nhìn xem phía trước nơi nào giống như có người!"
Thiếu niên nghe vậy có chút dừng lại, sau đó sững sờ nhìn về phía trước, trong miệng lẩm bẩm nói: “A, đúng vậy… cũng đã tới biên giới rừng rậm, thế nào còn chưa tới…"
Nhĩ lực Cố Diễm rất tốt, đương nhiên nghe thấy thiếu niên lẩm bẩm, ánh mắt y híp lại, trong mắt hiện lên sắc thái không vui lại điên cuồng, “Biên giới rừng rậm? Biên giới rừng rậm gì?"
Thiếu niên sững sờ nhìn Cố Diễm, lắp bắp nói: “Chính là biên giới rừng rậm đó, ra khỏi nơi này sẽ trông thấy biên giới rừng rậm. Băng qua biên giới rừng rậm mới có thể nhìn thấy đoàn người, nhưng biên giới rừng rậm rất nguy hiểm, bên trong có rất nhiều động vật ăn thịt người, tôi cũng chưa từng đi…Đi đường lâu như vậy, hẳn là có thể đến biên giới rừng rậm, nhưng mà tôi cũng không biết vì sao còn chưa phát hiện ra!"
Trong lòng Cố Diễm bỗng dưng hiện lên dự cảm không tốt, hết thảy mọi thứ phát sinh trước mắt đều quái dị. Thời gian trôi qua càng lâu y càng lo lắng cho Dương Sóc, y không biết tình huống hiện tại của Dương Sóc, không biết làm sao rời đi nơi này. Chu Châu đưa y vào kết giới, y thầm nghĩ tìm được Dương Sóc, nhưng lại đến cái nơi đáng chết này, y phải làm thế nào mới có thể ra ngoài, mới có thể nhìn thấy Dương Sóc đây…
Một lát sau, Cố Diễm bực bội quyết định tiếp tục đi về phía trước xem, nơi này cái gì cũng không có, dù y muốn dùng dị năng công kích cũng không biết phải công kích cái gì. Thiếu niên trước mắt này, y có thể giết, nhưng sau khi giết thì có tác dụng gì chứ? Y vẫn không thể rời khỏi!
Giữ lại, có lẽ có chút tác dụng…
Nghĩ xong, Cố Diễm lạnh lùng nói với thiếu niên trên mặt đất còn chưa kịp đứng lên: “Tiếp tục đi về phía trước, tìm được cái biên giới rừng rậm cậu nói kia lại nói tiếp."
Thiếu niên trừng mắt nhìn, hai mắt trong veo như nước vô cùng tủi thân, “Cái kia… cái kia anh cam đoan không bóp cổ tôi nữa…" Cảm giác không cách nào hô hấp vừa rồi rất khó chịu.
Cố Diễm nghe vậy âm thanh, thần sắc đều lạnh lẽo như nhau, “Không muốn chết, trừ khi tôi rời khỏi đây tìm được người tôi muốn tìm."
“Tìm người?" Thiếu niên sững sờ, ánh mắt hơi phát sáng, “Anh tới nơi này tìm người? Người kỳ quái giống như anh sao?"
“Ở trong này trừ tôi cậu còn gặp người khác giống tôi sao?" Cố Diễm lập tức hỏi.
Thiếu niên lắc đầu, “Không có, tôi chỉ gặp một mình anh."
Trong lòng Cố Diễm thất vọng, buồn bực hơi mím môi, không muốn nói thêm nữa, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Đi thôi." Sau đó phối hợp đi về phía trước.
Thiếu niên từ dưới đất bò dậy, chỉnh sửa quần áo chính mình một chút, chép miệng, “Thật hung dữ, đây là người kỳ quái từ nơi nào đến, còn bắt nạt người ta, vốn tưởng có người có thể chơi với tôi, cùng tôi trò chuyện tâm sự chứ, tại sao lại là một người kỳ quái như vậy, thật đáng sợ…" Than thở xong, thiếu niên cũng không dám không theo sau, nhìn bóng lưng Cố Diễm đã đi xa, cắn cắn cánh môi đi theo…
Tác giả :
Ngã Thị Tiếu Tiếu