Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 24: Nguy hiểm tiến đến
Xe một lần nữa xuất phát, khóe miệng Trương Quân khẽ nhếch, vẻ mặt bội phục nhìn Dương Sóc phía sau qua kính chiếu hậu.
“Dương Sóc, tôi vẫn cảm thấy như vậy quá tiện nghi cho bọn họ rồi!"
Trên chiếc xe kia căn bản không nhiều thức ăn, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là gã đàn ông kia cũng vợ gã khiến người khác rất không vui!
Khóe miệng Dương Sóc cũng giơ lên, đời trước gã khiến Cố Diễm bị thương, đời này chuyện gì cũng chưa xảy ra, hắn sẽ không thật sự làm cái gì, nhưng đối nghịch với đối phương một chút thì không thành vấn đề.
Tóm lại… muốn lợi dụng bọn họ? Nằm mơ đi!
Cố Diễm nghiêng mặt nhìn thần sắc Dương Sóc, ánh mắt y có chút lóe lóe, cách đây không lâu, trong nháy mắt khi gã đàn ông kia vừa xuất hiện, y cảm giác được rất rõ ràng Dương Sóc căng thẳng.
Nhưng mà… y xác định, gã đàn ông kia, bản thân không quen, Dương Sóc… hẳn là cũng không biết đi? Nhưng biểu hiện của Dương Sóc không bình thường như vậy là chuyện gì.
Chẳng lẽ… lại là “Nằm mơ" kia sao?
Hoặc là, kỳ thực nói đó là nằm mơ, không bằng nói đó là một loại năng lực dự ngôn của Dương Sóc? Giống như dị năng lôi điện và hỏa hệ của mình vậy?
Chẳng qua là… mặc dù rất muốn nghĩ thế, nhưng trong tiềm thức Cố Diễm cảm giác không đơn giản như vậy, hơn nữa trong lòng còn có một tia bất an. “Dị năng" của Dương Sóc là sinh ra trước tận thế!
Hơn nữa, kết hợp với một ít biểu hiện của Dương Sóc trước tận thế, cùng với việc đối phương sớm sưu tập vật tư mà xem… đối phương rõ ràng đã sớm biết tận thế sẽ đến!
Dương Sóc, đến tột cùng vì sao đột nhiên có được dị năng tiên đoán trước tận thế…
Dương Sóc, người đàn ông y yêu, đến cùng đã trải qua chuyện gì mới có được dị năng như vậy…
Y có thể cảm giác được rõ rệt Dương Sóc hiện tại cùng Dương Sóc trước kia khác nhau đến cỡ nào, nhưng mà, nếu khác biệt kia hình thành trên cơ sở trải qua rất nhiều đau khổ… như vậy, y tình nguyện không muốn!
“Cố Diễm?" Bản năng cảm giác được tâm trạng người bên cạnh có chút không ổn, Dương Sóc không khỏi nắm tay Cố Diễm, giữ nó trong lòng bản tay chính mình.
Cố Diễm cúi thấp đầu, không nói gì.
Thật sự có chuyện rồi… Dương Sóc híp híp mắt, Cố Diễm hũ nút này nhìn dáng dấp xem ra là không có ý định nói cho mình biết đây… có điều bây giờ cũng không phải thời điểm truy hỏi, trên xe có khá nhiều người.
Kế tiếp, vẫn là vừa chiến đấu vừa chạy đi, chẳng qua càng đi về phía trước gặp phiền toái càng nhiều, tình huống xe bị lật cũng càng nhiều hơn.
“Tiếp tục như vậy e rằng sẽ thật sự bị chắn đường." Trương Quân thật không muốn mình là miệng quạ đen, nhưng nhìn tình huống trước mắt xem ra là rất có khả năng!
Dương Sóc nhìn tình huống bên ngoài chân mày cũng không khỏi nhíu lại, “Chạy xuống đường phía dưới đi… Phía trên thật sự bị chắn rồi."
Cố Diễm cũng rất đồng ý với quyết định này, “Ừ, sớm chạy xuống dưới chút đi, đi đường quốc lộ cũng được."
Vì thế, hai chiếc xe một trước một sau chạy đến phía dưới đường cao tốc, lúc này trời cũng dần tối.
“Phải tìm nơi nghỉ ngơi rồi." Cố Diễm nói.
“Rời đường cao tốc xa một chút." Dương Sóc theo sát nói, “Cách đường cao tốc quá gần nhiều người nhiều thây ma rất phiền toái."
Đối với điều này Trương Quân rất đồng ý, “Được, tìm nơi xa một chút."
Lúc này, vẫn là tìm nhà dân, hai gian phòng liền ngủ lại đó.
Bởi có hai gian phòng, cho nên bọn Cố Diễm cùng bọn Trình Viễn tách ra ở.
Nhưng gác đêm là trộn lẫn người của hai bên, bởi sân trước hai gian thông với nhau.
Cố Diễm cùng Dương Sóc canh từ tám giờ đến mười hai giờ, đoạn thời gian này rất dễ xảy ra phiền toái, cho nên được xem là mấu chốt.
Trên sân trước tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, bên ngoài có hơi lạnh, Dương Sóc hỏi người bên cạnh, “Lạnh không?" vừa hỏi vừa nghĩ có nên cầm một bộ quần áo ra không.
Trái lại Cố Diễm lắc đầu, “Không lạnh, còn anh?"
Dương Sóc cũng lắc đầu, “Không lạnh… hiện tại có thể nói một chút không?"
Cố Diễm ngẩng đầu, chớp mắt nhìn, “Nói gì?"
Dương Sóc liếc mắt, sau khi ngồi xuống liền ôm người kia vào trong lòng mình, “Em nói xem?"
Cố Diễm lắc đầu, “Không biết."
“Thật sự không biết hay giả vờ không biết hử!" Dương Sóc bất mãn nhéo mũi đối phương.
Cố Diễm cúi đầu không nói gì, y cũng không nghĩ tận lực giấu diếm chuyện gì, chẳng qua ưu tư trong lòng có chút ít, có chút phức tạp, cho nên điều này khiến y trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
“Cố Diễm?" Dương Sóc nghiêng người nâng cằm đối phương lên, khiến ánh mắt đối phương nhìn thẳng vào mình.
Cố Diễm hơi mím môi, đầu lưỡi duỗi ra, có chút vô thức liếm láp cánh môi chính mình.
Dương Sóc nhìn thấy, màu mắt lập tức sâu sắc. vì vậy, kéo người qua liền nóng bỏng phủ lên đôi môi kia…
Cố Diễm dừng một chút, sau đó yên tĩnh mở môi ra tùy ý Dương Sóc xâm lược, lật khuấy bên trong khoang miệng mình.
Nụ hôn này, một mực tiếp tục đến mấy phút đồng hồ sau mới dừng lại, thời điểm dừng lại hô hấp của hai người đều loạn vài phần, nhất là Cố Diễm, hai mắt mông lung, phượng khuynh vô hạn.
Dương Sóc nhìn, nhịn không được muốn cười khổ, bộ dáng này của Cố Diễm rõ ràng là muốn khiến mình hóa thân thành sói mà! Chẳng qua là… địa điểm không đúng! Thời gian không đúng!
Thở sâu hít vào một hơi, Dương Sóc mới miễn cưỡng đè xuống xao động trước ngực, hắn nhéo nhéo mặt Cố Diễm, khẽ cười nói, “Khi ở trên xe suy nghĩ chuyện gì, hử?"
Cố Diễm mím môi lắc đầu, “Kỳ thực cũng không có gì… Dương Sóc, chẳng qua em lo cho anh."
Đối với đáp án này Dương Sóc hết sức ngoài ý muốn, “Lo cho anh? Anh có chuyện gì cần lo lắng?"
Cố Diễm nghĩ nghĩ, không dấu vết cảm thụ bốn phía, năng lực hiện tại của y dùng để phát hiện có người hay không cũng không chút khó khăn… trừ khi năng lực đối phương cao hơn y!
“Em chỉ đang nghĩ trước tận thế anh đã có dị năng tiên đoán có thể tạo thành phiền toái cho anh hay không."
Dương Sóc nghe vậy dừng một lát, sau đó, hắn híp mắt lại, “Cố Diễm… lo lắng chuyện này?"
Cố Diễm gật đầu, “Ừ, em sợ có ngày giấy không gói được lửa, mặc dù khi đó chuyện anh làm cũng không nhiều… nhưng không phải là không thể tra được."
Vấn đề này… Dương Sóc tạm thời còn chưa nghĩ tới, có điều… “Cố Diễm, không biết em có nghe qua câu này hay chưa." Âm thanh Dương Sóc nhàn nhạt, sâu kín.
“Câu gì?" Cố Diễm lập tức hỏi.
Dương Sóc bình tĩnh nhìn Cố Diễm, khóe môi cong lên thành một nụ cười rực rỡ, “Trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế kể cả lời đồn đều chỉ là hư vô! Là gắng công vô ích!"
Cố Diễm nghe vậy hai mắt sáng ngời, ánh sáng màu tím nhạt hiện lên bên trong, rực rỡ tươi đẹp lại sáng chói.
“Thực lực cường đại sao? Anh nói cũng đúng…"
“Dương Sóc, bên ngoài có thây ma, thây ma cao cấp… cách nơi này rất gần, với cấp bậc của nó, trong cơ thể hẳn là có năng lượng tinh hạch không gian cần!" Giọng Chu Châu bỗng dưng từ không gian vang lên.
Dương Sóc cả kinh, trực tiếp đứng lên.
Cố Diễm kinh ngạc nhìn đối phương, “Sao vậy Dương Sóc?"
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, “Có thây ma cao cấp tiếp cận nơi này, gọi mọi người đứng lên chuẩn bị chiến đấu!"
“Thây ma cao cấp?" Cố Diễm cũng cả kinh, nheo mắt lại, “Giống như con mèo biến dị kia?"
“Chỉ sợ cấp bậc không thấp hơn nó." Vẻ mặt Dương Sóc có chút âm trầm…
——— ———————–
“Dương Sóc, tôi vẫn cảm thấy như vậy quá tiện nghi cho bọn họ rồi!"
Trên chiếc xe kia căn bản không nhiều thức ăn, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là gã đàn ông kia cũng vợ gã khiến người khác rất không vui!
Khóe miệng Dương Sóc cũng giơ lên, đời trước gã khiến Cố Diễm bị thương, đời này chuyện gì cũng chưa xảy ra, hắn sẽ không thật sự làm cái gì, nhưng đối nghịch với đối phương một chút thì không thành vấn đề.
Tóm lại… muốn lợi dụng bọn họ? Nằm mơ đi!
Cố Diễm nghiêng mặt nhìn thần sắc Dương Sóc, ánh mắt y có chút lóe lóe, cách đây không lâu, trong nháy mắt khi gã đàn ông kia vừa xuất hiện, y cảm giác được rất rõ ràng Dương Sóc căng thẳng.
Nhưng mà… y xác định, gã đàn ông kia, bản thân không quen, Dương Sóc… hẳn là cũng không biết đi? Nhưng biểu hiện của Dương Sóc không bình thường như vậy là chuyện gì.
Chẳng lẽ… lại là “Nằm mơ" kia sao?
Hoặc là, kỳ thực nói đó là nằm mơ, không bằng nói đó là một loại năng lực dự ngôn của Dương Sóc? Giống như dị năng lôi điện và hỏa hệ của mình vậy?
Chẳng qua là… mặc dù rất muốn nghĩ thế, nhưng trong tiềm thức Cố Diễm cảm giác không đơn giản như vậy, hơn nữa trong lòng còn có một tia bất an. “Dị năng" của Dương Sóc là sinh ra trước tận thế!
Hơn nữa, kết hợp với một ít biểu hiện của Dương Sóc trước tận thế, cùng với việc đối phương sớm sưu tập vật tư mà xem… đối phương rõ ràng đã sớm biết tận thế sẽ đến!
Dương Sóc, đến tột cùng vì sao đột nhiên có được dị năng tiên đoán trước tận thế…
Dương Sóc, người đàn ông y yêu, đến cùng đã trải qua chuyện gì mới có được dị năng như vậy…
Y có thể cảm giác được rõ rệt Dương Sóc hiện tại cùng Dương Sóc trước kia khác nhau đến cỡ nào, nhưng mà, nếu khác biệt kia hình thành trên cơ sở trải qua rất nhiều đau khổ… như vậy, y tình nguyện không muốn!
“Cố Diễm?" Bản năng cảm giác được tâm trạng người bên cạnh có chút không ổn, Dương Sóc không khỏi nắm tay Cố Diễm, giữ nó trong lòng bản tay chính mình.
Cố Diễm cúi thấp đầu, không nói gì.
Thật sự có chuyện rồi… Dương Sóc híp híp mắt, Cố Diễm hũ nút này nhìn dáng dấp xem ra là không có ý định nói cho mình biết đây… có điều bây giờ cũng không phải thời điểm truy hỏi, trên xe có khá nhiều người.
Kế tiếp, vẫn là vừa chiến đấu vừa chạy đi, chẳng qua càng đi về phía trước gặp phiền toái càng nhiều, tình huống xe bị lật cũng càng nhiều hơn.
“Tiếp tục như vậy e rằng sẽ thật sự bị chắn đường." Trương Quân thật không muốn mình là miệng quạ đen, nhưng nhìn tình huống trước mắt xem ra là rất có khả năng!
Dương Sóc nhìn tình huống bên ngoài chân mày cũng không khỏi nhíu lại, “Chạy xuống đường phía dưới đi… Phía trên thật sự bị chắn rồi."
Cố Diễm cũng rất đồng ý với quyết định này, “Ừ, sớm chạy xuống dưới chút đi, đi đường quốc lộ cũng được."
Vì thế, hai chiếc xe một trước một sau chạy đến phía dưới đường cao tốc, lúc này trời cũng dần tối.
“Phải tìm nơi nghỉ ngơi rồi." Cố Diễm nói.
“Rời đường cao tốc xa một chút." Dương Sóc theo sát nói, “Cách đường cao tốc quá gần nhiều người nhiều thây ma rất phiền toái."
Đối với điều này Trương Quân rất đồng ý, “Được, tìm nơi xa một chút."
Lúc này, vẫn là tìm nhà dân, hai gian phòng liền ngủ lại đó.
Bởi có hai gian phòng, cho nên bọn Cố Diễm cùng bọn Trình Viễn tách ra ở.
Nhưng gác đêm là trộn lẫn người của hai bên, bởi sân trước hai gian thông với nhau.
Cố Diễm cùng Dương Sóc canh từ tám giờ đến mười hai giờ, đoạn thời gian này rất dễ xảy ra phiền toái, cho nên được xem là mấu chốt.
Trên sân trước tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, bên ngoài có hơi lạnh, Dương Sóc hỏi người bên cạnh, “Lạnh không?" vừa hỏi vừa nghĩ có nên cầm một bộ quần áo ra không.
Trái lại Cố Diễm lắc đầu, “Không lạnh, còn anh?"
Dương Sóc cũng lắc đầu, “Không lạnh… hiện tại có thể nói một chút không?"
Cố Diễm ngẩng đầu, chớp mắt nhìn, “Nói gì?"
Dương Sóc liếc mắt, sau khi ngồi xuống liền ôm người kia vào trong lòng mình, “Em nói xem?"
Cố Diễm lắc đầu, “Không biết."
“Thật sự không biết hay giả vờ không biết hử!" Dương Sóc bất mãn nhéo mũi đối phương.
Cố Diễm cúi đầu không nói gì, y cũng không nghĩ tận lực giấu diếm chuyện gì, chẳng qua ưu tư trong lòng có chút ít, có chút phức tạp, cho nên điều này khiến y trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
“Cố Diễm?" Dương Sóc nghiêng người nâng cằm đối phương lên, khiến ánh mắt đối phương nhìn thẳng vào mình.
Cố Diễm hơi mím môi, đầu lưỡi duỗi ra, có chút vô thức liếm láp cánh môi chính mình.
Dương Sóc nhìn thấy, màu mắt lập tức sâu sắc. vì vậy, kéo người qua liền nóng bỏng phủ lên đôi môi kia…
Cố Diễm dừng một chút, sau đó yên tĩnh mở môi ra tùy ý Dương Sóc xâm lược, lật khuấy bên trong khoang miệng mình.
Nụ hôn này, một mực tiếp tục đến mấy phút đồng hồ sau mới dừng lại, thời điểm dừng lại hô hấp của hai người đều loạn vài phần, nhất là Cố Diễm, hai mắt mông lung, phượng khuynh vô hạn.
Dương Sóc nhìn, nhịn không được muốn cười khổ, bộ dáng này của Cố Diễm rõ ràng là muốn khiến mình hóa thân thành sói mà! Chẳng qua là… địa điểm không đúng! Thời gian không đúng!
Thở sâu hít vào một hơi, Dương Sóc mới miễn cưỡng đè xuống xao động trước ngực, hắn nhéo nhéo mặt Cố Diễm, khẽ cười nói, “Khi ở trên xe suy nghĩ chuyện gì, hử?"
Cố Diễm mím môi lắc đầu, “Kỳ thực cũng không có gì… Dương Sóc, chẳng qua em lo cho anh."
Đối với đáp án này Dương Sóc hết sức ngoài ý muốn, “Lo cho anh? Anh có chuyện gì cần lo lắng?"
Cố Diễm nghĩ nghĩ, không dấu vết cảm thụ bốn phía, năng lực hiện tại của y dùng để phát hiện có người hay không cũng không chút khó khăn… trừ khi năng lực đối phương cao hơn y!
“Em chỉ đang nghĩ trước tận thế anh đã có dị năng tiên đoán có thể tạo thành phiền toái cho anh hay không."
Dương Sóc nghe vậy dừng một lát, sau đó, hắn híp mắt lại, “Cố Diễm… lo lắng chuyện này?"
Cố Diễm gật đầu, “Ừ, em sợ có ngày giấy không gói được lửa, mặc dù khi đó chuyện anh làm cũng không nhiều… nhưng không phải là không thể tra được."
Vấn đề này… Dương Sóc tạm thời còn chưa nghĩ tới, có điều… “Cố Diễm, không biết em có nghe qua câu này hay chưa." Âm thanh Dương Sóc nhàn nhạt, sâu kín.
“Câu gì?" Cố Diễm lập tức hỏi.
Dương Sóc bình tĩnh nhìn Cố Diễm, khóe môi cong lên thành một nụ cười rực rỡ, “Trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế kể cả lời đồn đều chỉ là hư vô! Là gắng công vô ích!"
Cố Diễm nghe vậy hai mắt sáng ngời, ánh sáng màu tím nhạt hiện lên bên trong, rực rỡ tươi đẹp lại sáng chói.
“Thực lực cường đại sao? Anh nói cũng đúng…"
“Dương Sóc, bên ngoài có thây ma, thây ma cao cấp… cách nơi này rất gần, với cấp bậc của nó, trong cơ thể hẳn là có năng lượng tinh hạch không gian cần!" Giọng Chu Châu bỗng dưng từ không gian vang lên.
Dương Sóc cả kinh, trực tiếp đứng lên.
Cố Diễm kinh ngạc nhìn đối phương, “Sao vậy Dương Sóc?"
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, “Có thây ma cao cấp tiếp cận nơi này, gọi mọi người đứng lên chuẩn bị chiến đấu!"
“Thây ma cao cấp?" Cố Diễm cũng cả kinh, nheo mắt lại, “Giống như con mèo biến dị kia?"
“Chỉ sợ cấp bậc không thấp hơn nó." Vẻ mặt Dương Sóc có chút âm trầm…
——— ———————–
Tác giả :
Ngã Thị Tiếu Tiếu