Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi
Chương 62
Tần Duệ Lâm nhẹ nhàng mút cổ Hạ Hi, sau đó một đường chạy lên trên, môi hắn chạm vào vành tai Hạ Hi, cảm nhận được thân thể cậu run rẩy. Hạ Hi cố sức nắm lấy cánh tay Tần Duệ Lâm, lúc hắn nuốt vành tai mình, cảm giác rung động khoan khoái như nguồn điện chạy thẳng vào tủy sống cậu. Vành tai là nơi mẫn cảm của cậu, Tần Duệ Lâm lại biết được cho nên cố gắng khơi mào hưng phấn từ cậu.
Tần Duệ Lâm vừa hôn Hạ Hi, tay vừa mò vào trong áo ngủ cậu thăm dò, áo ngủ rộng thùng thình không hề gây trở ngại nào cho hắn, tay hắn cũng chẳng kiêng nể gì vuốt ve da thịt cậu, nhiệt độ nóng hổi cứ thế tạo nên không khí ám muội.
Hạ Hi nắm lấy tay Tần Duệ Lâm nhưng rồi lại không biết làm thế nào, cậu không có nhiều hiểu biết với việc làm tình, chuyện từng trải nói là vui vẻ nhưng thực ra phần đau đau đớn sâu sắc hơn. Cậu là người sợ đau, nhất là trong loại chuyện này, cậu không tưởng tượng nổi vật kia làm sao chui vào thân thể một người đàn ông, như vậy nơi đó sẽ bị xé rách mất.
Trong lúc tiến vào, tuy rằng cảm nhận được đau đớn không thôi cũng nếm được thỏa mãn vô hạn.
Tần Duệ Lâm phát hiện Hạ Hi thất thần, hắn nghiêm phạt bằng cách hôn môi cậu, sau đó dùng đầu lưỡi cạy mở cánh môi, nhét môi dưới Hạ Hi vào miệng mình, mút mát không nhẹ, thậm chí còn bất mãn dùng răng cắn cậu một cái. Hạ Hi chột dạ nhìn ra cửa, trên mặt hiện lên sắc đỏ, cậu ngượng ngùng cúi đầu, sau đó lùi một bước nhưng động tác này thực sự quá nhẹ, càng làm Tần Duệ Lâm cuồng nhiệt hơn.
Hắn dày vò cánh môi Hạ Hi, dùng đầu lưỡi xông vào khoang miệng đối phương, tỉ mỉ tìm hiểu như phát hiện bảo vật vậy, đầu lưỡi xẹt qua vách tường, âm thanh nước bọt phát ra khiến cả mặt Hạ Hi như thiêu đốt. Cậu bất mãn nhấc chân đá Tần Duệ Lâm lại bị đối phương dở trò bấm thắt lưng một cái, cảm giác tê dại lan rộng toàn thân, chân cậu mềm nhũn, cả người như mất hết sức lực.
Hôn môi kịch liệt dẫn đến thiếu ô xy, Tần Duệ Lâm tạm thả cậu ra, Hạ Hi phải liều mạng hít thở, bù đắp cho khoang phổi thiếu không khí của mình. Cậu đỏ mặt, thân thể nóng như bị bỏng, Tần Duệ Lâm tất nhiên không chịu rời khỏi cậu, tay hắn vẫn đặt trên người Hạ Hi, cúi đầu tiếp tục muốn dây dưa lại bị Hạ Hi hung hăng đẩy ra.
Hạ Hi tức giận nói: “Anh xong chưa, muốn giết chết tôi à!"
“Em đỏ mặt." Ngón tay Tần Duệ Lâm ngón tay vuốt ve lên làn da non mềm của Hạ Hi, hắn cười nhẹ: “Em bây giờ thật đáng yêu."
Hạ Hi vểnh môi, không nói chuyện.
Tần Duệ Lâm lại nói: “Em cũng không ghét anh, đúng không?"
“Anh thực sự ra tay?"
“Tiffany nói em không sao, anh sẽ rất cẩn thận."
Hạ Hi trầm mặc nửa ngày, nhìn không ra tâm trạng nói: “Đây là điều anh muốn?"
“Đúng vậy, anh muốn làm em sung sướng, dù sao đây cũng là chuyện vô cùng sảng khoái."
Hạ Hi hừ lạnh một tiếng, “Cũng sẽ rất đau."
“Anh sẽ cẩn thận, anh hứa nếu em không muốn có thể kêu anh ngừng lại, A Hi, em hiểu anh sẽ không ép em mà."
Hạ Hi không đưa ra câu trả lời thuyết phục, ánh mắt cậu nhìn về phía Tần Duệ Lâm, thấy sắc mặt đối phương vừa mong chờ lại thấp thỏm, khác xa với cảm giác xâm lược vừa nãy. Cậu dần dần trở nên bình tĩnh, thân thể cũng thả lỏng hơn rất nhiều, cậu buông tay Tần Duệ Lâm ra, bày ra tư thế cho phép.
Nhiệt huyết Tần Duệ Lâm dâng lên cuồn cuộn, lần thứ hai bị kích thích đến điên cuồng, hắn không tiếp tục trêu chọc Hạ Hi nữa mà đẩy cậu ngã lên giường, hắn quỳ gối bên chân Hạ Hi, sau đó mạnh mẽ ngậm lấy hầu kết của cậu. Hắn động tình nhiệt liệt hôn môi, Hạ Hi không cách nào khống chế được chỉ có sức nắm lấy chăn, cậu cảm thấy vô lực, rồi lại đau muốn chết, mỗi dây thần kinh như cùng nhảy lên, đem cảm xúc của cậu dần đạt cao trào
Thậm chí cậu không biết mình bị cởi hết quần áo lúc nào, lúc này cậu với Tần Duệ Lâm đều trần trụi rồi. Động tác Tần Duệ Lâm mang theo tính xâm chiến mãnh liệt, nhưng lại cẩn thận không muốn làm Hạ Hi bị thương, phân thân hắn đã cương cứng từ lâu, Hạ Hi nhìn thoáng qua hình dạng thô to của nó tim đập nhanh một trận, cậu không tưởng tượng được vật đó làm sao chui vào thân thể, càng không có cách nào tưởng tượng mình là người tiếp nhận nó.
Tần Duệ Lâm không muốn mình hắn được thỏa mãn, theo bản năng hắn muốn mang lại cho Hạ Hi cảm giác thoải mái sung sướng, hắn vừa hôn chỗ mẫn cảm của cậu, vừa dùng tay nắm lấy hạ thân Hạ Hi, sau đó vuốt ve lên xuống, kỹ thuật tay hắn tuyệt đối không tệ nhưng trong lòng vẫn mang theo ít lo lắng, dù sao trải nghiệm bết bát vẫn còn phía trước, hắn vẫn sợ Hạ Hi sẽ không có phản ứng gì.
Nhưng may mắn thay, khi hắn đem hết kỹ xảo bày ra thì Hạ Hi nhanh chóng có phản ứng kịch liệt, hắn nhìn thấy phân thân cương lên của cậu, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, một cảm giác thành tựu khổng lồ sinh ra.
Tần Duệ Lâm tiến đến Hạ Hi bên tai, không khỏi đắc ý nói: “Em còn nói không có phản ứng với anh không?"
Hạ Hi bị hắn lăn đi lăn lại đến vô lực, đặc biệt sinh mệnh của mình còn bị Tần Duệ Lâm nắm trong tay, vừa thở dốc buồn cười nói: “Sao anh lại nhỏ mọn vậy chứ?"
“Đây là bóng ma khắc ghi trong lòng anh." Tần Duệ Lâm thấp giọng nói.
“Bây giờ anh hài lòng?"
Tần Duệ Lâm ừ một tiếng, sau đó động tác nhanh hơn hẳn, Hạ Hi choáng váng, mắt ngậm nước, cậu không khống chế nổi rên rỉ, âm thanh uyển chuyển khiến ý chí Tần Duệ Lâm thiêu đốt không còn gì. Hạ Hi cảm giác mình giống một con cá, bị nước biển mãnh liệt đẩy vào bờ, thân thể cậu cực nóng, tình dục giống ngọn lửa thiêu đốt.
Cuối cùng Tần Duệ Lâm cũng buông tay, Hạ Hi đạt tới cao trào, tinh dịch bắn ra, để lại loang lổ giữa chân Hạ Hi. Cảm giác dinh dính khiến Hạ Hi cực kỳ xấu hổ, cậu muốn đứng dậy lau đi dịch thể lại không ngờ thấy Tần Duệ Lâm cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng liếm một chút, hắn vừa liếm vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Hi, trong ánh mắt ngập tràn trêu đùa bỡn cợt, động tác Hạ Hi cứng đờ sau đó não nổ mạnh một tiếng, cả người biến thành trái cà chua phiên bản lớn.
Gió nhẹ lay động, bên trong ngập tràn không khí dâm mỹ, hai thân thể quấn lấy nhau thể hiện dục vọng nguyên thủy nhất.
Lúc tiến vào không thuận lợi, Hạ Hi đã lâu không làm chuyện này, hậu huyệt thít chặt đến mức ngay cả một ngón tay cũng khó nhét vào, Tần Duệ Lâm suy nghĩ một chút, rồi lập tức trở mình xuống giường, sau đó lôi ra một thứ gì từ trong đống quần áo. Trong phòng đã tắt đèn, Hạ Hi không có cách nào nhìn rõ đó là thứ gì.
Nhưng rất nhanh cậu sẽ biết, đó là gel bôi trơn, bởi vì Tần Duệ Lâm đẩy chân cậu ra, sau đó lưu loát chen tay vào nơi đó, hắn không chút ngại ngần dùng tay mở loạn, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve nếp gấp chỗ đó. Hạ Hi có cảm giấc rất điên cuồng, chỗ riêng tư bị người khác động chạm như vậy, cả người cậu xấu hổ đến mức cứng ngắc, nhưng đến mức rồi không thể bảo Tần Duệ Lâm ngừng lại được. Cậu cắn răng nhẫn nại, cảm giác được Tần Duệ Lâm nhiều lần bôi loạn phía sau, chậm rãi đẩy một ngón tay vào trong cơ thể cậu.
Hậu huyệt trơn tuột có thể dễ dàng chứa chấp một ngón tay, Hạ Hi khẽ thở dài một hơi, tinh thần cậu đang khẩn trương cao độ, hết lần này đến lần khác sự chú ý của bản thân đều tập trung nơi đó, khiến năng lực tự chủ dời chú ý cũng không làm được.
Tần Duệ Lâm hôn lên một Hạ Hi, nhẹ giọng nói: “Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút, được không?"
“Sao có thể không khẩn trương chứ! " Hạ Hi cắn răng.
“Như thế em sẽ bị thương, anh lại khó đi vào, nghe lời, lúc này đừng cáu kỉnh nữa."
“Anh đã sớm có âm mưu mà." Hạ Hi nhìn thoáng qua gel bôi trơn và áo mưa: “Ngay cả mấy thứ này cũng mang theo bên mình."
Tần Duệ Lâm cảm nhận được trách móc của Hạ Hi, cung không nghĩ là thật, cười cười đùa giỡn cậu: “Anh không tự nhiên mang bên mình, lỡ may em đột nhiên muốn làm, không phải anh đã bỏ lỡ cơ hội sao."
Ha hi xấu hổ đến hoảng hốt, cậu trừng mắt nhìn Tần Duệ Lâm, sau đó đá một phát trên người hắn. Ngón tay Tần Duệ Lâm vẫn còn trong thân thể cậu, vì một đá này mà trượt ra ngoài, hắn bắt lấy chân Hạ Hi, Hạ Hi lại bị cảm giác nay dằn vặt đến nhớ nhung muốn giết người.
Cậu tức giận nói: “Anh nhanh lên một chút được không? Còn chậm tôi đi ngủ đây!"
“Không phải anh sợ em bị thương sao?"
“Nhanh lên một chút. " Hạ Hi không nhịn được đích phất tay nói: “Rốt cuộc anh có làm được không? Với ký thuật như thế này làm sao tôi dám đến tìm anh chứ?"
Tần Duệ Lâm đột nhiên đứng phắt dậy, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Hi, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Em dám tìm người khác!"
Hạ Hi cũng không rơi vào thế hạ phong mà trừng mắt nhìn lại hắn.
Tần Duệ Lâm gật đầu, chân thành nói: “Được rồi, anh nghe lời em, nhưng mà lát nữa đừng có khóc."
Hạ Hi nâng lên cằm: “Bọn hèn nhát mới khóc!"
“Lên."
Tần Duệ Lâm thực sự bị Hạ Hi đả kích, hoặc là bức thiết muốn chứng mình điều gì đó, thái độ của hắn so với ban đầu nhanh hơn hẳn, ban đầu Hạ Hi còn hài lòng với tần suất này nhưng dần dần cảm thấy ăn không tiêu. Bôi trơn có tác dụng, Tần Duệ Lâm tiếp tục cho ba ngón tay vào, cảm giác hậu huyệt bị mở rộng khiến Hạ Hi cảm thấy khó chịu, nhưng bởi vì muốn chứng minh lời vừa nói cho nên chỉ xanh mặt nhịn xuống.
Thời gian cương của Tần Duệ Lâm rất lâu kích thích cậu, Hạ Hi càng nhìn lại càng cảm thấy sợ, đột nhiên Tần Duệ Lâm dịu dàng xoa nắn mông Hạ Hi, thấp giọng nói: “A Hi, thả lỏng một chút."
“…"
Tần Duệ Lâm rút ngón tay, sau đó mặc áo mưa vào, đặt đỉnh nhắm ngay hậu huyệt Hạ Hi, hắn không cho Hạ Hi có thời gian lùi bước mà nhanh chóng đẩy mạnh vào trong. Hạ Hi sợ đến mức kêu lên một tiếng, đau đớn khiến cậu không dám động đậy một chút nào, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm dương vật tráng kiện của Tần Duệ Lâm, cảm giác mình sẽ bị thứ này “hành hạ" đến chết.
Nhưng dương vật Tần Duệ Lâm mới vào được một phần tư, bởi vì Hạ Hi căng thẳng nên hậu huyệt kẹp chặt không thể động đậy, tất nhiên khó chịu không nói nên lời.
Hạ Hi sợ nói: “Tôi sẽ không chết chứ?"
“Cũng chưa phải chưa bao giờ làm, chết sao?"
“…"
Tần Duệ Lâm khó chịu nhíu mày, hắn liền nói: “Em đừng căng thẳng nữa, thả long chút, kẹp chặt đến mưc anh không nhúc nhích được luôn, ai vừa nói sẽ không khóc chứ!"
Hạ Hi giận dữ hét: “Anh con mẹ nó thử thả lỏng đi!"
“Ngoan, nghe lời, nhanh bình tĩnh lại, không thì anh không vào nổi."
“Thả lỏng thế nào."
Tần Duệ Lâm suy nghĩ một chút, đột nhiên đề cao giọng nói: “—— Thần Thần tới!"
Hạ Hi hoảng sợ, thần trí ngây như phỗng, không lâu sau đã phát hiện Tần Duệ Lâm đang nói dối, mà nhân lúc cậu đang rời sự chú ý, Tần Duệ Lâm ưỡn lưng cắm mạnh vào, khoảng khắc đó nhanh đến mức khi Hạ Hi phục hồi tinh thần đã đau đến mức không còn sức lực nằm trên giường. Cậu vẫn không nhúc nhích mà nằm nguyên tại chỗ, hậu huyệt đã mở rộng đến mức cực hạn, gần như không thể hít thở nổi, run run nói: “Đừng nhúc nhích… Đau lắm… Anh đừng động, một chút cũng không được động… Tần Duệ Lâm anh dám động tôi giết anh!"
Quả nhiên Tần Duệ Lâm bị dọa, hắn không ngờ được Hạ Hi sẽ đau đến mức này, hai người vẫn duy trì vị trí tiến thoái lưỡng nan, hắn không thể rút ra ngoài, cũng không dám nhúc nhích chỉ có thể đứng nguyên, trấn an Hạ Hi: “Được, anh không động thì em làm sao? Hẳn là không có gì, em không chảy máu, dấu hiệu bị xé rách cũng không."
“Tôi… " Hạ Hi hít một hơi lớn: “Anh con mẹ nó đâm gậy sắt vào trong sao!"
“… Gậy sắt thì em còn sống là kỳ tích rồi."
Hạ Hi thở hổn hển, một lát cảm giác đau đớn mới giảm bớt, hiển nhiên hai người không thể tiếp tục giằng co, cậu nghẹn giọng: “Được rồi, anh động đi."
Trước tiên Tần Duệ Lâm thử nhẹ nhàng hoạt động thăm dò, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Hạ Hi, thấy mặt cậu tràn ngập khổ sơ liền muốn ngừng lại, ai biết điều đó khiến Hạ Hi hờn giận, tuy giọng có chút khàn nhưng vẫn quát lên: “Nhanh động đi, dừng lại làm gì, anh dừng tôi càng thảm hại hơn đó."
“…"
“Nhanh lên một chút, tôi đau sắp chết rồi, muốn làm như thế nào thì tùy anh, dù sao cũng không xong rồi!"
Sự thật chứng minh, chuyện thực sự chưa đến mức không đi đến đâu, Hạ Hi cam chịu nhưng lại đánh giá thấp sức chiến đấu của Tần Duệ Lâm, cậu cảm giác mình sắp bị đâm đến chết rồi, thân thể mệt đến mức chẳng còn tí sức nào. Cậu dùng sức nắm lấy méo giường, cố gắng nén cảm giác bạo ngược, cậu muốn chứng mình cho hắn thấy mình không phải là người hèn nhát, tuy nhiên thực tế chẳng giống chút nào.
Cho đến lúc cuối cùng, Hạ Hi phát hiện mình đã khóc, nước mắt vô tình chảy xuống, ngón tay chạm vào dịch thể ấm áp đó.
Lúc đó Hạ Hi gần như bùng nổ, phản ứng đầu tiên của cậu là tuyệt đối không để cho Tần Duệ Lâm biết, đồng thời cũng oán hận Tần Duệ Lâm, người này tuyệt đối là ăn pháo mà lớn, động một cái liền dùng sức ấn vào trong, không phải rất đau à? Giữa người với người mà một chữ tin cũng không có sao?
Cậu càng nghĩ càng không còn sức, hết lần này đến lần khác Tần Duệ Lâm dùng hai cái đùi bự của hắn chiến đấu hăng hái. Lúc đó máu nóng Hạ Hi dâng lên, nhấc chân hung hăng đạp Tần Duệ Lâm một phát, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, bị một đạp lăn xuống dưới sàn. Hắn ngay lập tức đứng dậy, nhíu mày nhìn mặt đối phương, trong mắt còn phun ra lửa.
“Em đá anh làm gì?" Tần Duệ Lâm chă chú nhìn Hạ Hi, cười nói: “Lẽ nào em thích tiết tấu nhanh?"
Hạ Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có thể tập trung vào nội dung chính không?"
Thế trận hỗn loạn này diễn ra thật lâu, Hạ Hi nghĩ rằng mình sắp chết rồi, hậu huyệt đã đau đến mức không thể chịu được nữa, cậu nghi ngờ không biết mình có thể xuống giường đi lại được không, nhưng thực chất cậu lại không bị thương, đúng như lời Tần Duệ Lâm nói không chảy máu, càng không có vết rách. Lúc Tần Duệ Lâm kiểm tra thân thể cho cậu còn không biết xấu hổ khích lệ bản thân có kỹ thuật tốt, lại hỏi Hạ Hi có phải sướng muốn chết.
Hạ Hi lười đáp lại, cả người cậu mềm nhũn không chút sức lực, nhất là hai chân, gần như không cảm nhận được gì nữa.
Nhưng không thể không nói, ngoài đau đớn, lần làm tình này quả thực cậu cảm nhận được không ít sung sướng.
Tần Duệ Lâm vừa hôn Hạ Hi, tay vừa mò vào trong áo ngủ cậu thăm dò, áo ngủ rộng thùng thình không hề gây trở ngại nào cho hắn, tay hắn cũng chẳng kiêng nể gì vuốt ve da thịt cậu, nhiệt độ nóng hổi cứ thế tạo nên không khí ám muội.
Hạ Hi nắm lấy tay Tần Duệ Lâm nhưng rồi lại không biết làm thế nào, cậu không có nhiều hiểu biết với việc làm tình, chuyện từng trải nói là vui vẻ nhưng thực ra phần đau đau đớn sâu sắc hơn. Cậu là người sợ đau, nhất là trong loại chuyện này, cậu không tưởng tượng nổi vật kia làm sao chui vào thân thể một người đàn ông, như vậy nơi đó sẽ bị xé rách mất.
Trong lúc tiến vào, tuy rằng cảm nhận được đau đớn không thôi cũng nếm được thỏa mãn vô hạn.
Tần Duệ Lâm phát hiện Hạ Hi thất thần, hắn nghiêm phạt bằng cách hôn môi cậu, sau đó dùng đầu lưỡi cạy mở cánh môi, nhét môi dưới Hạ Hi vào miệng mình, mút mát không nhẹ, thậm chí còn bất mãn dùng răng cắn cậu một cái. Hạ Hi chột dạ nhìn ra cửa, trên mặt hiện lên sắc đỏ, cậu ngượng ngùng cúi đầu, sau đó lùi một bước nhưng động tác này thực sự quá nhẹ, càng làm Tần Duệ Lâm cuồng nhiệt hơn.
Hắn dày vò cánh môi Hạ Hi, dùng đầu lưỡi xông vào khoang miệng đối phương, tỉ mỉ tìm hiểu như phát hiện bảo vật vậy, đầu lưỡi xẹt qua vách tường, âm thanh nước bọt phát ra khiến cả mặt Hạ Hi như thiêu đốt. Cậu bất mãn nhấc chân đá Tần Duệ Lâm lại bị đối phương dở trò bấm thắt lưng một cái, cảm giác tê dại lan rộng toàn thân, chân cậu mềm nhũn, cả người như mất hết sức lực.
Hôn môi kịch liệt dẫn đến thiếu ô xy, Tần Duệ Lâm tạm thả cậu ra, Hạ Hi phải liều mạng hít thở, bù đắp cho khoang phổi thiếu không khí của mình. Cậu đỏ mặt, thân thể nóng như bị bỏng, Tần Duệ Lâm tất nhiên không chịu rời khỏi cậu, tay hắn vẫn đặt trên người Hạ Hi, cúi đầu tiếp tục muốn dây dưa lại bị Hạ Hi hung hăng đẩy ra.
Hạ Hi tức giận nói: “Anh xong chưa, muốn giết chết tôi à!"
“Em đỏ mặt." Ngón tay Tần Duệ Lâm ngón tay vuốt ve lên làn da non mềm của Hạ Hi, hắn cười nhẹ: “Em bây giờ thật đáng yêu."
Hạ Hi vểnh môi, không nói chuyện.
Tần Duệ Lâm lại nói: “Em cũng không ghét anh, đúng không?"
“Anh thực sự ra tay?"
“Tiffany nói em không sao, anh sẽ rất cẩn thận."
Hạ Hi trầm mặc nửa ngày, nhìn không ra tâm trạng nói: “Đây là điều anh muốn?"
“Đúng vậy, anh muốn làm em sung sướng, dù sao đây cũng là chuyện vô cùng sảng khoái."
Hạ Hi hừ lạnh một tiếng, “Cũng sẽ rất đau."
“Anh sẽ cẩn thận, anh hứa nếu em không muốn có thể kêu anh ngừng lại, A Hi, em hiểu anh sẽ không ép em mà."
Hạ Hi không đưa ra câu trả lời thuyết phục, ánh mắt cậu nhìn về phía Tần Duệ Lâm, thấy sắc mặt đối phương vừa mong chờ lại thấp thỏm, khác xa với cảm giác xâm lược vừa nãy. Cậu dần dần trở nên bình tĩnh, thân thể cũng thả lỏng hơn rất nhiều, cậu buông tay Tần Duệ Lâm ra, bày ra tư thế cho phép.
Nhiệt huyết Tần Duệ Lâm dâng lên cuồn cuộn, lần thứ hai bị kích thích đến điên cuồng, hắn không tiếp tục trêu chọc Hạ Hi nữa mà đẩy cậu ngã lên giường, hắn quỳ gối bên chân Hạ Hi, sau đó mạnh mẽ ngậm lấy hầu kết của cậu. Hắn động tình nhiệt liệt hôn môi, Hạ Hi không cách nào khống chế được chỉ có sức nắm lấy chăn, cậu cảm thấy vô lực, rồi lại đau muốn chết, mỗi dây thần kinh như cùng nhảy lên, đem cảm xúc của cậu dần đạt cao trào
Thậm chí cậu không biết mình bị cởi hết quần áo lúc nào, lúc này cậu với Tần Duệ Lâm đều trần trụi rồi. Động tác Tần Duệ Lâm mang theo tính xâm chiến mãnh liệt, nhưng lại cẩn thận không muốn làm Hạ Hi bị thương, phân thân hắn đã cương cứng từ lâu, Hạ Hi nhìn thoáng qua hình dạng thô to của nó tim đập nhanh một trận, cậu không tưởng tượng được vật đó làm sao chui vào thân thể, càng không có cách nào tưởng tượng mình là người tiếp nhận nó.
Tần Duệ Lâm không muốn mình hắn được thỏa mãn, theo bản năng hắn muốn mang lại cho Hạ Hi cảm giác thoải mái sung sướng, hắn vừa hôn chỗ mẫn cảm của cậu, vừa dùng tay nắm lấy hạ thân Hạ Hi, sau đó vuốt ve lên xuống, kỹ thuật tay hắn tuyệt đối không tệ nhưng trong lòng vẫn mang theo ít lo lắng, dù sao trải nghiệm bết bát vẫn còn phía trước, hắn vẫn sợ Hạ Hi sẽ không có phản ứng gì.
Nhưng may mắn thay, khi hắn đem hết kỹ xảo bày ra thì Hạ Hi nhanh chóng có phản ứng kịch liệt, hắn nhìn thấy phân thân cương lên của cậu, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, một cảm giác thành tựu khổng lồ sinh ra.
Tần Duệ Lâm tiến đến Hạ Hi bên tai, không khỏi đắc ý nói: “Em còn nói không có phản ứng với anh không?"
Hạ Hi bị hắn lăn đi lăn lại đến vô lực, đặc biệt sinh mệnh của mình còn bị Tần Duệ Lâm nắm trong tay, vừa thở dốc buồn cười nói: “Sao anh lại nhỏ mọn vậy chứ?"
“Đây là bóng ma khắc ghi trong lòng anh." Tần Duệ Lâm thấp giọng nói.
“Bây giờ anh hài lòng?"
Tần Duệ Lâm ừ một tiếng, sau đó động tác nhanh hơn hẳn, Hạ Hi choáng váng, mắt ngậm nước, cậu không khống chế nổi rên rỉ, âm thanh uyển chuyển khiến ý chí Tần Duệ Lâm thiêu đốt không còn gì. Hạ Hi cảm giác mình giống một con cá, bị nước biển mãnh liệt đẩy vào bờ, thân thể cậu cực nóng, tình dục giống ngọn lửa thiêu đốt.
Cuối cùng Tần Duệ Lâm cũng buông tay, Hạ Hi đạt tới cao trào, tinh dịch bắn ra, để lại loang lổ giữa chân Hạ Hi. Cảm giác dinh dính khiến Hạ Hi cực kỳ xấu hổ, cậu muốn đứng dậy lau đi dịch thể lại không ngờ thấy Tần Duệ Lâm cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng liếm một chút, hắn vừa liếm vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Hi, trong ánh mắt ngập tràn trêu đùa bỡn cợt, động tác Hạ Hi cứng đờ sau đó não nổ mạnh một tiếng, cả người biến thành trái cà chua phiên bản lớn.
Gió nhẹ lay động, bên trong ngập tràn không khí dâm mỹ, hai thân thể quấn lấy nhau thể hiện dục vọng nguyên thủy nhất.
Lúc tiến vào không thuận lợi, Hạ Hi đã lâu không làm chuyện này, hậu huyệt thít chặt đến mức ngay cả một ngón tay cũng khó nhét vào, Tần Duệ Lâm suy nghĩ một chút, rồi lập tức trở mình xuống giường, sau đó lôi ra một thứ gì từ trong đống quần áo. Trong phòng đã tắt đèn, Hạ Hi không có cách nào nhìn rõ đó là thứ gì.
Nhưng rất nhanh cậu sẽ biết, đó là gel bôi trơn, bởi vì Tần Duệ Lâm đẩy chân cậu ra, sau đó lưu loát chen tay vào nơi đó, hắn không chút ngại ngần dùng tay mở loạn, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve nếp gấp chỗ đó. Hạ Hi có cảm giấc rất điên cuồng, chỗ riêng tư bị người khác động chạm như vậy, cả người cậu xấu hổ đến mức cứng ngắc, nhưng đến mức rồi không thể bảo Tần Duệ Lâm ngừng lại được. Cậu cắn răng nhẫn nại, cảm giác được Tần Duệ Lâm nhiều lần bôi loạn phía sau, chậm rãi đẩy một ngón tay vào trong cơ thể cậu.
Hậu huyệt trơn tuột có thể dễ dàng chứa chấp một ngón tay, Hạ Hi khẽ thở dài một hơi, tinh thần cậu đang khẩn trương cao độ, hết lần này đến lần khác sự chú ý của bản thân đều tập trung nơi đó, khiến năng lực tự chủ dời chú ý cũng không làm được.
Tần Duệ Lâm hôn lên một Hạ Hi, nhẹ giọng nói: “Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút, được không?"
“Sao có thể không khẩn trương chứ! " Hạ Hi cắn răng.
“Như thế em sẽ bị thương, anh lại khó đi vào, nghe lời, lúc này đừng cáu kỉnh nữa."
“Anh đã sớm có âm mưu mà." Hạ Hi nhìn thoáng qua gel bôi trơn và áo mưa: “Ngay cả mấy thứ này cũng mang theo bên mình."
Tần Duệ Lâm cảm nhận được trách móc của Hạ Hi, cung không nghĩ là thật, cười cười đùa giỡn cậu: “Anh không tự nhiên mang bên mình, lỡ may em đột nhiên muốn làm, không phải anh đã bỏ lỡ cơ hội sao."
Ha hi xấu hổ đến hoảng hốt, cậu trừng mắt nhìn Tần Duệ Lâm, sau đó đá một phát trên người hắn. Ngón tay Tần Duệ Lâm vẫn còn trong thân thể cậu, vì một đá này mà trượt ra ngoài, hắn bắt lấy chân Hạ Hi, Hạ Hi lại bị cảm giác nay dằn vặt đến nhớ nhung muốn giết người.
Cậu tức giận nói: “Anh nhanh lên một chút được không? Còn chậm tôi đi ngủ đây!"
“Không phải anh sợ em bị thương sao?"
“Nhanh lên một chút. " Hạ Hi không nhịn được đích phất tay nói: “Rốt cuộc anh có làm được không? Với ký thuật như thế này làm sao tôi dám đến tìm anh chứ?"
Tần Duệ Lâm đột nhiên đứng phắt dậy, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Hi, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Em dám tìm người khác!"
Hạ Hi cũng không rơi vào thế hạ phong mà trừng mắt nhìn lại hắn.
Tần Duệ Lâm gật đầu, chân thành nói: “Được rồi, anh nghe lời em, nhưng mà lát nữa đừng có khóc."
Hạ Hi nâng lên cằm: “Bọn hèn nhát mới khóc!"
“Lên."
Tần Duệ Lâm thực sự bị Hạ Hi đả kích, hoặc là bức thiết muốn chứng mình điều gì đó, thái độ của hắn so với ban đầu nhanh hơn hẳn, ban đầu Hạ Hi còn hài lòng với tần suất này nhưng dần dần cảm thấy ăn không tiêu. Bôi trơn có tác dụng, Tần Duệ Lâm tiếp tục cho ba ngón tay vào, cảm giác hậu huyệt bị mở rộng khiến Hạ Hi cảm thấy khó chịu, nhưng bởi vì muốn chứng minh lời vừa nói cho nên chỉ xanh mặt nhịn xuống.
Thời gian cương của Tần Duệ Lâm rất lâu kích thích cậu, Hạ Hi càng nhìn lại càng cảm thấy sợ, đột nhiên Tần Duệ Lâm dịu dàng xoa nắn mông Hạ Hi, thấp giọng nói: “A Hi, thả lỏng một chút."
“…"
Tần Duệ Lâm rút ngón tay, sau đó mặc áo mưa vào, đặt đỉnh nhắm ngay hậu huyệt Hạ Hi, hắn không cho Hạ Hi có thời gian lùi bước mà nhanh chóng đẩy mạnh vào trong. Hạ Hi sợ đến mức kêu lên một tiếng, đau đớn khiến cậu không dám động đậy một chút nào, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm dương vật tráng kiện của Tần Duệ Lâm, cảm giác mình sẽ bị thứ này “hành hạ" đến chết.
Nhưng dương vật Tần Duệ Lâm mới vào được một phần tư, bởi vì Hạ Hi căng thẳng nên hậu huyệt kẹp chặt không thể động đậy, tất nhiên khó chịu không nói nên lời.
Hạ Hi sợ nói: “Tôi sẽ không chết chứ?"
“Cũng chưa phải chưa bao giờ làm, chết sao?"
“…"
Tần Duệ Lâm khó chịu nhíu mày, hắn liền nói: “Em đừng căng thẳng nữa, thả long chút, kẹp chặt đến mưc anh không nhúc nhích được luôn, ai vừa nói sẽ không khóc chứ!"
Hạ Hi giận dữ hét: “Anh con mẹ nó thử thả lỏng đi!"
“Ngoan, nghe lời, nhanh bình tĩnh lại, không thì anh không vào nổi."
“Thả lỏng thế nào."
Tần Duệ Lâm suy nghĩ một chút, đột nhiên đề cao giọng nói: “—— Thần Thần tới!"
Hạ Hi hoảng sợ, thần trí ngây như phỗng, không lâu sau đã phát hiện Tần Duệ Lâm đang nói dối, mà nhân lúc cậu đang rời sự chú ý, Tần Duệ Lâm ưỡn lưng cắm mạnh vào, khoảng khắc đó nhanh đến mức khi Hạ Hi phục hồi tinh thần đã đau đến mức không còn sức lực nằm trên giường. Cậu vẫn không nhúc nhích mà nằm nguyên tại chỗ, hậu huyệt đã mở rộng đến mức cực hạn, gần như không thể hít thở nổi, run run nói: “Đừng nhúc nhích… Đau lắm… Anh đừng động, một chút cũng không được động… Tần Duệ Lâm anh dám động tôi giết anh!"
Quả nhiên Tần Duệ Lâm bị dọa, hắn không ngờ được Hạ Hi sẽ đau đến mức này, hai người vẫn duy trì vị trí tiến thoái lưỡng nan, hắn không thể rút ra ngoài, cũng không dám nhúc nhích chỉ có thể đứng nguyên, trấn an Hạ Hi: “Được, anh không động thì em làm sao? Hẳn là không có gì, em không chảy máu, dấu hiệu bị xé rách cũng không."
“Tôi… " Hạ Hi hít một hơi lớn: “Anh con mẹ nó đâm gậy sắt vào trong sao!"
“… Gậy sắt thì em còn sống là kỳ tích rồi."
Hạ Hi thở hổn hển, một lát cảm giác đau đớn mới giảm bớt, hiển nhiên hai người không thể tiếp tục giằng co, cậu nghẹn giọng: “Được rồi, anh động đi."
Trước tiên Tần Duệ Lâm thử nhẹ nhàng hoạt động thăm dò, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Hạ Hi, thấy mặt cậu tràn ngập khổ sơ liền muốn ngừng lại, ai biết điều đó khiến Hạ Hi hờn giận, tuy giọng có chút khàn nhưng vẫn quát lên: “Nhanh động đi, dừng lại làm gì, anh dừng tôi càng thảm hại hơn đó."
“…"
“Nhanh lên một chút, tôi đau sắp chết rồi, muốn làm như thế nào thì tùy anh, dù sao cũng không xong rồi!"
Sự thật chứng minh, chuyện thực sự chưa đến mức không đi đến đâu, Hạ Hi cam chịu nhưng lại đánh giá thấp sức chiến đấu của Tần Duệ Lâm, cậu cảm giác mình sắp bị đâm đến chết rồi, thân thể mệt đến mức chẳng còn tí sức nào. Cậu dùng sức nắm lấy méo giường, cố gắng nén cảm giác bạo ngược, cậu muốn chứng mình cho hắn thấy mình không phải là người hèn nhát, tuy nhiên thực tế chẳng giống chút nào.
Cho đến lúc cuối cùng, Hạ Hi phát hiện mình đã khóc, nước mắt vô tình chảy xuống, ngón tay chạm vào dịch thể ấm áp đó.
Lúc đó Hạ Hi gần như bùng nổ, phản ứng đầu tiên của cậu là tuyệt đối không để cho Tần Duệ Lâm biết, đồng thời cũng oán hận Tần Duệ Lâm, người này tuyệt đối là ăn pháo mà lớn, động một cái liền dùng sức ấn vào trong, không phải rất đau à? Giữa người với người mà một chữ tin cũng không có sao?
Cậu càng nghĩ càng không còn sức, hết lần này đến lần khác Tần Duệ Lâm dùng hai cái đùi bự của hắn chiến đấu hăng hái. Lúc đó máu nóng Hạ Hi dâng lên, nhấc chân hung hăng đạp Tần Duệ Lâm một phát, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, bị một đạp lăn xuống dưới sàn. Hắn ngay lập tức đứng dậy, nhíu mày nhìn mặt đối phương, trong mắt còn phun ra lửa.
“Em đá anh làm gì?" Tần Duệ Lâm chă chú nhìn Hạ Hi, cười nói: “Lẽ nào em thích tiết tấu nhanh?"
Hạ Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có thể tập trung vào nội dung chính không?"
Thế trận hỗn loạn này diễn ra thật lâu, Hạ Hi nghĩ rằng mình sắp chết rồi, hậu huyệt đã đau đến mức không thể chịu được nữa, cậu nghi ngờ không biết mình có thể xuống giường đi lại được không, nhưng thực chất cậu lại không bị thương, đúng như lời Tần Duệ Lâm nói không chảy máu, càng không có vết rách. Lúc Tần Duệ Lâm kiểm tra thân thể cho cậu còn không biết xấu hổ khích lệ bản thân có kỹ thuật tốt, lại hỏi Hạ Hi có phải sướng muốn chết.
Hạ Hi lười đáp lại, cả người cậu mềm nhũn không chút sức lực, nhất là hai chân, gần như không cảm nhận được gì nữa.
Nhưng không thể không nói, ngoài đau đớn, lần làm tình này quả thực cậu cảm nhận được không ít sung sướng.
Tác giả :
Nhất Diệp Bồ Đề