Tra Công Hoàn Lương Ký
Chương 4
Lý Huyền Lương ngồi trên sofa, cắn răng bấm xuống dãy số điện thoại kia, qua hai hồi chuông liền có người bắt máy.
“Alo?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm khàn khàn trầm thấp của Mã Thần Nhất.
“Là tôi, Lý Huyền Lương."
Mã Thần Nhất khẽ hừ một tiếng: “Thật không nghĩ tới, cậu cư nhiên lại chủ động tìm tôi, bất quá hôm nay ngoại trừ chuyện của em trai cậu ra, muốn nói chuyện gì cũng được."
Lý Huyền Lương cố gắng đè nén cơn giận dữ trong lòng, tận lực nói bằng một giọng điệu hết sức ôn hòa: “Ngoại trừ chuyện em trai tôi, hình như chúng ta không còn gì để nói."
Mã Thần Nhất dường như đã đoán được y sẽ nói thế, lập tức cười khẽ một tiếng, cũng không làm khó dễ y thêm nữa: “Được thôi, hiếm khi cậu gọi điện đến, vậy tôi sẽ nói chuyện với cậu. Thế nào, em trai cậu gặp phiền phức gì nữa à?"
Lý Huyền Lương thầm nghĩ, tên khốn kiếp này còn dám làm bộ, thế nhưng y vẫn cố kiềm chế: “Băng ghi hình kia, cậu đừng trả lại, tôi cần nó." Y ngừng lại một chút, do dự nói: “Ngoại trừ ba điều kiện cậu đã nói, có thể có điều kiện thứ tư không?"
Mã Thần Nhất nhướng mày: “Cậu nói điều kiện gì? Muốn tôi lặp lại hả? Là tiền, hay khế ước bán thân, hay cậu sẽ…"
“Được rồi được rồi." Lý Huyền Lương biết dù có nói thêm gì đi nữa cũng vô ích, lấy tay lau lau mồ hôi trên trán: “Điều kiện thứ ba của cậu… tôi đồng ý."
Thấy Mã Thần Nhất bên kia im lặng không nói, Lý Huyền Lương còn cho rằng đường dây điện thoại có vấn đề, đột nhiên lại nghe giọng hắn chậm rãi vang lên: “Thật không ngờ cậu lại sảng khoái như thế, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, nói rồi không được đổi ý đấy, cậu chắc chắn chứ?"
Lý Huyền Lương thầm mắng con mẹ nó cái tên kia nói chuyện sao mà lề mề chết đi được, liền ừ đại một câu, sau đó trực tiếp hỏi chuyện y quan tâm nhất: “Chừng nào cậu giao cuộn băng cho tôi?"
Mã Thần Nhất nói: “Làm gì có đạo lý chưa trả tiền đã đòi tiền boa, làm xong rồi hẵng tính. Cậu yên tâm, chuyện của Lý Lâm tôi sẽ xử lý thật thỏa đáng."
Lý Huyền Lương oán hận nói: “Vậy cậu chọn thời gian đi." Hay nhất là càng nhanh càng tốt, y thật không muốn dây dưa quá lâu với tên khốn kiếp này.
Mã Thần Nhất cười cười: “Làm gì gấp gáp dữ vậy!? Người ta không biết còn tưởng rằng cậu nhịn không nổi." Khẩu khí của hắn pha chút bỡn cợt, “Tối mai tôi sẽ tới đón cậu, cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi. Nhưng không được phép cho tôi leo cây đâu đấy, nếu không hậu quả nghiêm trọng thế nào cậu tự biết."
Lý Huyền Lương tức giận nói: “Yên tâm, tôi trốn không thoát đâu." Nói xong liền hung hăng cúp máy.
Mã Thần Nhất nói điện thoại xong thì quản lý Lưu cũng vừa từ trong toilet trở ra, hắn ta kinh ngạc hỏi: “Tiểu Mã, có chuyện gì mà trông cậu hài lòng quá vậy?"
Mã Thần Nhất vẻ mặt đầy thỏa mãn, lười biếng nói: “Mới đối phó xong với một kẻ khó xơi."
Quản lý Lưu lập tức minh bạch ý tứ trong lời nói của hắn, nở nụ cười mờ ám: “Với thủ đoạn của Tiểu Mã cậu mà còn có kẻ khó xơi sao? Tôi thấy chỉ tại cậu không muốn xơi thôi, chứ làm gì có chuyện không xơi được?"
Mã Thần Nhất cầm lấy ly rượu đặt ở bên mép, lắc đầu nói: “Không đâu, có đấy, đương nhiên là có, hơn nữa còn làm tôi mất không ít thời gian. Cho nên bây giờ khi sắp xơi được y, tôi thật sự rất cao hứng."
Quản lý Lưu cũng là người có ‘khẩu vị’ kia, nhất thời thấy hứng thú: “Ồ? Thế cậu đã dùng cách nào, nói cho tôi nghe với. À, khẳng định là học hỏi từ chú của cậu rồi."
Mã Thần Nhất nhấp một ngụm rượu, mỉm cười thần bí: “Thủ đoạn bạo lực của chú tôi tuy rằng có hiệu quả nhanh chóng, thế nhưng lại quá độc ác, y chịu không nổi."
Quản lý Lưu cười ha hả: “Tiểu Mã mà tôi quen lại biết nương tay sao?" Tiếp tục thăm dò: “Thế nào? Y rất xinh đẹp?"
Nghe vậy, khóe môi của Mã Thần Nhất hơi nhếch lên, gật đầu: “Ừ, không tệ."
Quản lý Lưu vỗ bàn một cái: “Những người lần trước tôi giới thiệu cho cậu, cậu đều đuổi trở về. Lần này cậu nhất định phải cho tôi gặp mới được, để tôi tâm phục khẩu phục."
Mã Thần Nhất khoát khoát tay, “Bộ dạng y xinh đẹp thật, nhưng cũng không phải tuyệt sắc gì đâu."
Quản lý Lưu tự mình suy diễn: “Vậy là Tiểu Mã cậu yêu thích người ta vô điều kiện rồi."
Mã Thần Nhất cười cười, nói sang chuyện khác: “Quản lý Lưu khách khí quá, hôm nay có mấy người mới đến rất được, tôi cho anh tùy ý chọn, tôi mời khách, thế nào?"
Sắc mặt quản lý Lưu lộ ra vẻ vui mừng: “Được được, Tiểu Mã đã nói thế thì tôi không khách sáo đâu."
Dứt lời, hai kẻ hiểu rõ bụng dạ lẫn nhau cùng bật cười. Mã Thần Nhất gọi quản lý tới phân phó vài câu, sau đó đi vào toilet.
***
Lý Huyền Lương ném di động đi, ngã xuống sofa, chẳng còn tâm trạng nào mà ăn với uống nữa, rối loạn vô cùng, hoàn toàn không biết ngày mai phải vượt qua thế nào. Trong tiềm thức, y biết nếu làm vậy nhất định sẽ vạn kiếp bất phục, thế nhưng y không còn lựa chọn nào khác.
Qua nửa ngày, y đưa tay ôm lấy cái gối đè thẳng lên đầu, nội tâm chống cự cùng lý trí thuận theo cứ không ngừng giằn xé…
Vừa rồi y nhất thời kích động, bây giờ quả nhiên đã bắt đầu hối hận. Y thậm chí còn nghĩ, có lẽ còn cách tránh khỏi việc này, nhưng nếu làm vậy Lý Lâm sẽ gặp phiền phức mất.
Khốn kiếp!
Đầu óc Lý Huyền Lương rối tung rối mù, vừa nghĩ đến y phải cùng một nam nhân làm cái loại sự tình đó…
Loại sự tình đó…
Làm sao được chứ?
Làm sao có khả năng?
Lý Huyền Lương thống khổ rên lên một tiếng.
Y làm không được, y thậm chí còn không dám tưởng tượng đến chuyện ấy nữa.
……
Đêm tối thâm trầm mà hỗn loạn, trong bóng tối, Lý Huyền Lương đột nhiên tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh. Y thở hổn hển, nhắm mắt lại, cố xua đi hình ảnh thi thể của Lý Lâm đầm đìa máu trong giấc mơ…
Thật may đó chỉ là một cơn ác mộng!
Lý Huyền Lương quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài vẫn đen kịt một mảng. Y thở nhẹ ra một hơi, trời… vẫn còn chưa sáng.
Sau đó, y lẳng lặng nằm trên giường, không có chút buồn ngủ nào, chỉ mở to mắt nhìn trừng trừng vào bóng tối.
Rất nhiều chuyện từ nhỏ đến lớn cứ hiện ra trong đầu, nội tâm đột nhiên tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ.
Lý Huyền Lương nhắm mắt lại, không ngừng tự trấn an chính mình.
Y không sợ, không sợ. Y không phải là một kẻ yếu đuối.
***
Buổi trưa, Lý Huyền Lương vừa quay lại từ bộ phận bán hàng, liền nhìn thấy đồng nghiệp kiêm bạn tốt Trương Hoằng Văn đang đứng trước bàn làm việc của y, cười meo meo chào hỏi: “Hey, A Lương, sao sắc mặt kém quá vậy?"
Lý Huyền Lương đặt tài liệu lên bàn, ngồi xuống thờ ơ nói: “Ngủ không được."
Trương Hoằng Văn kinh ngạc hỏi lại: “Không thể nào? Cậu bay cả đêm sao?"
Lý Huyền Lương trừng hắn một cái: “Xéo, đi chết đi!"
Trương Hoằng Văn “Hừ" một tiếng, chọt chọt vào cánh tay y, nhỏ giọng nói: “A Lương, lần này cậu phải đãi tôi một bữa a."
Lý Huyền Lương nghi hoặc nhìn Trương Hoằng Văn, hắn lấy trong tay áo ra một xấp tài liệu được cuộn tròn lại, nhét vào tay y, “Cậu thật sự thiếu tôi một ân tình lớn đó, tự mình xem đi."
Lý Huyền Lương mở ra nhìn, a…
Trương Hoằng Văn vênh vênh tự đắc: “Tài liệu này rất quan trọng, nếu để quản lý nhìn thấy thì nguy to, hai chúng ta coi như xong đời. Chữ một nơi, số một nẻo, tôi đã lấy bút dạ quang khoanh lại rồi đó. Bình thường cậu làm việc rất cẩn thận mà, hôm nay sao vậy?"
Lý Huyền Lương mệt mỏi vỗ trán: “Trong nhà có chuyện, tâm trạng tôi thật sự không ổn cho lắm." Từ sáng đến giờ, y không cách nào gọi điện cho Lý Lâm được, y thật sự rất lo. “Cám ơn cậu, cậu muốn ăn cái gì cứ nói, tôi mời."
“Tôi sẽ không khách khí đâu, tôi sẽ bắt cậu phải khao một bữa thịnh soạn." Nói rồi vỗ vỗ vai Lý Huyền Lương, “Mệt thì nghỉ ngơi đi, những tài liệu này không cần gấp lắm, chờ cơm nước xong quay về chỉnh lại cũng được."
Lý Huyền Lương gật đầu.
Trương Hoằng Văn đi rồi, Lý Huyền Lương cũng đứng dậy bước vào WC, tiếp tục gọi cho Lý Lâm thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Em đang làm gì? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"
“Ngủ, có gì không?" Thanh âm của Lý Lâm trong điện thoại có chút bất mãn.
Lý Huyền Lương cau mày nói: “Anh đã thương lượng với Mã Thần Nhất rồi, bọn chúng chắc sẽ không đến tìm em gây phiền phức nữa đâu. Nhớ kỹ, sau này đừng bao giờ dính líu gì tới đám người đó."
“Biết rồi mà." Giọng Lý Lâm đã bắt đầu không kiên nhẫn.
“Vết thương trên đầu em ổn chứ?"
“Không có việc gì." Lý Lâm đáp.
“Ừ, mấy ngày nay nhớ chú ý, đừng để vết thương đụng vào nước."
Lần này Lý Lâm ngừng rất lâu mới nói tiếp: “Anh hai…"
“Thế nào?"
“Chậc, không có gì nữa thì em cúp máy đây." Nói rồi cũng không đợi Lý Huyền Lương trả lời, cúp máy.
Nghe từng hồi “Tít… Tít…" vang lên trong điện thoại, sắc mặt Lý Huyền Lương có điểm khó coi. Y tự cười giễu chính mình, có điểm thất vọng, thầm nghĩ người làm anh trai như y đúng là vô cùng kém cỏi.
Mối quan hệ anh em giữa y và Lý Lâm vẫn không tốt lắm, từ khi nó mười ba tuổi đã không còn thân thiết với y nữa, thậm chí ngày càng bất hòa. Trừ khi có chuyện gì quan trọng, nếu không nó sẽ không chủ động gặp mặt y. Bất luận y đối xử tốt với nó thế nào, làm bao nhiêu việc cho nó, nó đều xem như vô nghĩa. Có lẽ, cho tới tận bây giờ trong lòng nó vẫn không thật sự xem y là anh trai.
Lý Huyền Lương cố gắng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, bởi vì là anh em cùng cha khác mẹ nên có khoảng cách sao? Thế nên, bọn họ vĩnh viễn không thể sống chung như những cặp anh em bình thường khác?
Là vậy sao…
***
Mặc kệ y không muốn đến mức nào, thời gian cũng sẽ không bao giờ vì y mà dừng lại.
Lý Huyền Lương tựa người vào đèn đường dưới lầu, mái tóc bị gió thổi tung có chút rối, vài sợi vương trên mắt, y cũng lười lấy tay gạt đi.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ đầy phong cách dừng ở ven đường, trong đêm tối chiếu ra ánh sáng đầy xa hoa chói mắt, khiến người qua đường liên tục quay đầu nhìn lại, trên mặt tràn đầy ao ước.
Cửa xe hạ xuống, Mã Thần Nhất khoát tay lên cạnh cửa, chống cằm nhìn chăm chú về phía Lý Huyền Lương cách đó không xa, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Khi nãy đang lái xe thì lơ đãng nhìn thấy Lý Huyền Lương, hắn đột nhiên hoảng hốt, vội vàng thắng gấp, có chút kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của y tái nhợt dưới ánh đèn đường. Cái loại biểu tình buông xuôi cùng mờ mịt kia như đâm vào tim hắn, thế nhưng khiến hắn có một loại kích động muốn ôm y vào lòng.
Nhất là khi nhìn thấy Lý Huyền Lương đang mặc một chiếc áo len thuần trắng, quần tây rộng rãi màu khói xám, thân thể vẫn gầy yếu như từ bấy lâu nay, phối hợp cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, khiến hắn có một loại ảo giác tựa như thời gian quay ngược lại, kí ức nhanh chóng hiện lên hình ảnh hắn lần đầu tiên gặp gỡ Lý Huyền Lương, mơ hồ phảng phất như hết thảy chỉ mới là chuyện của ngày hôm qua. Khi đó, y hình như cũng là như thế này xuất hiện trước mặt hắn…
Kỳ thực, Lý Huyền Lương đã sớm nhìn thấy Mã Thần Nhất, chỉ là y đang trốn tránh không muốn quay đầu lại. Kết quả phát hiện Mã Thần Nhất căn bản không hề có ý định gọi y, một phút đồng hồ, rồi hai phút trôi qua… Sau mười phút, ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường càng lúc càng nhiều hơn, khiến Lý Huyền Lương không thể làm gì khác, đành mang theo cơn tức giận cùng không cam lòng, cúi đầu đi về phía chiếc xe quá mức phô trương của Mã Thần Nhất.
Mã Thần Nhất nheo mắt nhìn hình ảnh Lý Huyền Lương hai tay đút trong túi áo đi tới gần, cùng với bộ dáng tức giận cúi đầu cắn chặt môi dưới của y…
Lý Huyền Lương bước tới, dùng hết sức lực mở cửa xe, ngồi vào ghế, đóng sầm cửa lại, nghiêng mặt đi không nói tiếng nào.
Mã Thần Nhất cũng không tức giận như dự đoán, chỉ nhìn thoáng Lý Huyền Lương thông qua kính chiếu hậu, khóe môi khẽ nhếch lên, nhanh chóng quay đầu xe về phía đường lớn, nghênh ngang lái đi.
Chỉ còn lưu lại một đám người tụm năm tụm ba, vẻ mặt đầy suy đoán ám muội.
“Alo?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm khàn khàn trầm thấp của Mã Thần Nhất.
“Là tôi, Lý Huyền Lương."
Mã Thần Nhất khẽ hừ một tiếng: “Thật không nghĩ tới, cậu cư nhiên lại chủ động tìm tôi, bất quá hôm nay ngoại trừ chuyện của em trai cậu ra, muốn nói chuyện gì cũng được."
Lý Huyền Lương cố gắng đè nén cơn giận dữ trong lòng, tận lực nói bằng một giọng điệu hết sức ôn hòa: “Ngoại trừ chuyện em trai tôi, hình như chúng ta không còn gì để nói."
Mã Thần Nhất dường như đã đoán được y sẽ nói thế, lập tức cười khẽ một tiếng, cũng không làm khó dễ y thêm nữa: “Được thôi, hiếm khi cậu gọi điện đến, vậy tôi sẽ nói chuyện với cậu. Thế nào, em trai cậu gặp phiền phức gì nữa à?"
Lý Huyền Lương thầm nghĩ, tên khốn kiếp này còn dám làm bộ, thế nhưng y vẫn cố kiềm chế: “Băng ghi hình kia, cậu đừng trả lại, tôi cần nó." Y ngừng lại một chút, do dự nói: “Ngoại trừ ba điều kiện cậu đã nói, có thể có điều kiện thứ tư không?"
Mã Thần Nhất nhướng mày: “Cậu nói điều kiện gì? Muốn tôi lặp lại hả? Là tiền, hay khế ước bán thân, hay cậu sẽ…"
“Được rồi được rồi." Lý Huyền Lương biết dù có nói thêm gì đi nữa cũng vô ích, lấy tay lau lau mồ hôi trên trán: “Điều kiện thứ ba của cậu… tôi đồng ý."
Thấy Mã Thần Nhất bên kia im lặng không nói, Lý Huyền Lương còn cho rằng đường dây điện thoại có vấn đề, đột nhiên lại nghe giọng hắn chậm rãi vang lên: “Thật không ngờ cậu lại sảng khoái như thế, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, nói rồi không được đổi ý đấy, cậu chắc chắn chứ?"
Lý Huyền Lương thầm mắng con mẹ nó cái tên kia nói chuyện sao mà lề mề chết đi được, liền ừ đại một câu, sau đó trực tiếp hỏi chuyện y quan tâm nhất: “Chừng nào cậu giao cuộn băng cho tôi?"
Mã Thần Nhất nói: “Làm gì có đạo lý chưa trả tiền đã đòi tiền boa, làm xong rồi hẵng tính. Cậu yên tâm, chuyện của Lý Lâm tôi sẽ xử lý thật thỏa đáng."
Lý Huyền Lương oán hận nói: “Vậy cậu chọn thời gian đi." Hay nhất là càng nhanh càng tốt, y thật không muốn dây dưa quá lâu với tên khốn kiếp này.
Mã Thần Nhất cười cười: “Làm gì gấp gáp dữ vậy!? Người ta không biết còn tưởng rằng cậu nhịn không nổi." Khẩu khí của hắn pha chút bỡn cợt, “Tối mai tôi sẽ tới đón cậu, cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi. Nhưng không được phép cho tôi leo cây đâu đấy, nếu không hậu quả nghiêm trọng thế nào cậu tự biết."
Lý Huyền Lương tức giận nói: “Yên tâm, tôi trốn không thoát đâu." Nói xong liền hung hăng cúp máy.
Mã Thần Nhất nói điện thoại xong thì quản lý Lưu cũng vừa từ trong toilet trở ra, hắn ta kinh ngạc hỏi: “Tiểu Mã, có chuyện gì mà trông cậu hài lòng quá vậy?"
Mã Thần Nhất vẻ mặt đầy thỏa mãn, lười biếng nói: “Mới đối phó xong với một kẻ khó xơi."
Quản lý Lưu lập tức minh bạch ý tứ trong lời nói của hắn, nở nụ cười mờ ám: “Với thủ đoạn của Tiểu Mã cậu mà còn có kẻ khó xơi sao? Tôi thấy chỉ tại cậu không muốn xơi thôi, chứ làm gì có chuyện không xơi được?"
Mã Thần Nhất cầm lấy ly rượu đặt ở bên mép, lắc đầu nói: “Không đâu, có đấy, đương nhiên là có, hơn nữa còn làm tôi mất không ít thời gian. Cho nên bây giờ khi sắp xơi được y, tôi thật sự rất cao hứng."
Quản lý Lưu cũng là người có ‘khẩu vị’ kia, nhất thời thấy hứng thú: “Ồ? Thế cậu đã dùng cách nào, nói cho tôi nghe với. À, khẳng định là học hỏi từ chú của cậu rồi."
Mã Thần Nhất nhấp một ngụm rượu, mỉm cười thần bí: “Thủ đoạn bạo lực của chú tôi tuy rằng có hiệu quả nhanh chóng, thế nhưng lại quá độc ác, y chịu không nổi."
Quản lý Lưu cười ha hả: “Tiểu Mã mà tôi quen lại biết nương tay sao?" Tiếp tục thăm dò: “Thế nào? Y rất xinh đẹp?"
Nghe vậy, khóe môi của Mã Thần Nhất hơi nhếch lên, gật đầu: “Ừ, không tệ."
Quản lý Lưu vỗ bàn một cái: “Những người lần trước tôi giới thiệu cho cậu, cậu đều đuổi trở về. Lần này cậu nhất định phải cho tôi gặp mới được, để tôi tâm phục khẩu phục."
Mã Thần Nhất khoát khoát tay, “Bộ dạng y xinh đẹp thật, nhưng cũng không phải tuyệt sắc gì đâu."
Quản lý Lưu tự mình suy diễn: “Vậy là Tiểu Mã cậu yêu thích người ta vô điều kiện rồi."
Mã Thần Nhất cười cười, nói sang chuyện khác: “Quản lý Lưu khách khí quá, hôm nay có mấy người mới đến rất được, tôi cho anh tùy ý chọn, tôi mời khách, thế nào?"
Sắc mặt quản lý Lưu lộ ra vẻ vui mừng: “Được được, Tiểu Mã đã nói thế thì tôi không khách sáo đâu."
Dứt lời, hai kẻ hiểu rõ bụng dạ lẫn nhau cùng bật cười. Mã Thần Nhất gọi quản lý tới phân phó vài câu, sau đó đi vào toilet.
***
Lý Huyền Lương ném di động đi, ngã xuống sofa, chẳng còn tâm trạng nào mà ăn với uống nữa, rối loạn vô cùng, hoàn toàn không biết ngày mai phải vượt qua thế nào. Trong tiềm thức, y biết nếu làm vậy nhất định sẽ vạn kiếp bất phục, thế nhưng y không còn lựa chọn nào khác.
Qua nửa ngày, y đưa tay ôm lấy cái gối đè thẳng lên đầu, nội tâm chống cự cùng lý trí thuận theo cứ không ngừng giằn xé…
Vừa rồi y nhất thời kích động, bây giờ quả nhiên đã bắt đầu hối hận. Y thậm chí còn nghĩ, có lẽ còn cách tránh khỏi việc này, nhưng nếu làm vậy Lý Lâm sẽ gặp phiền phức mất.
Khốn kiếp!
Đầu óc Lý Huyền Lương rối tung rối mù, vừa nghĩ đến y phải cùng một nam nhân làm cái loại sự tình đó…
Loại sự tình đó…
Làm sao được chứ?
Làm sao có khả năng?
Lý Huyền Lương thống khổ rên lên một tiếng.
Y làm không được, y thậm chí còn không dám tưởng tượng đến chuyện ấy nữa.
……
Đêm tối thâm trầm mà hỗn loạn, trong bóng tối, Lý Huyền Lương đột nhiên tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh. Y thở hổn hển, nhắm mắt lại, cố xua đi hình ảnh thi thể của Lý Lâm đầm đìa máu trong giấc mơ…
Thật may đó chỉ là một cơn ác mộng!
Lý Huyền Lương quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài vẫn đen kịt một mảng. Y thở nhẹ ra một hơi, trời… vẫn còn chưa sáng.
Sau đó, y lẳng lặng nằm trên giường, không có chút buồn ngủ nào, chỉ mở to mắt nhìn trừng trừng vào bóng tối.
Rất nhiều chuyện từ nhỏ đến lớn cứ hiện ra trong đầu, nội tâm đột nhiên tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ.
Lý Huyền Lương nhắm mắt lại, không ngừng tự trấn an chính mình.
Y không sợ, không sợ. Y không phải là một kẻ yếu đuối.
***
Buổi trưa, Lý Huyền Lương vừa quay lại từ bộ phận bán hàng, liền nhìn thấy đồng nghiệp kiêm bạn tốt Trương Hoằng Văn đang đứng trước bàn làm việc của y, cười meo meo chào hỏi: “Hey, A Lương, sao sắc mặt kém quá vậy?"
Lý Huyền Lương đặt tài liệu lên bàn, ngồi xuống thờ ơ nói: “Ngủ không được."
Trương Hoằng Văn kinh ngạc hỏi lại: “Không thể nào? Cậu bay cả đêm sao?"
Lý Huyền Lương trừng hắn một cái: “Xéo, đi chết đi!"
Trương Hoằng Văn “Hừ" một tiếng, chọt chọt vào cánh tay y, nhỏ giọng nói: “A Lương, lần này cậu phải đãi tôi một bữa a."
Lý Huyền Lương nghi hoặc nhìn Trương Hoằng Văn, hắn lấy trong tay áo ra một xấp tài liệu được cuộn tròn lại, nhét vào tay y, “Cậu thật sự thiếu tôi một ân tình lớn đó, tự mình xem đi."
Lý Huyền Lương mở ra nhìn, a…
Trương Hoằng Văn vênh vênh tự đắc: “Tài liệu này rất quan trọng, nếu để quản lý nhìn thấy thì nguy to, hai chúng ta coi như xong đời. Chữ một nơi, số một nẻo, tôi đã lấy bút dạ quang khoanh lại rồi đó. Bình thường cậu làm việc rất cẩn thận mà, hôm nay sao vậy?"
Lý Huyền Lương mệt mỏi vỗ trán: “Trong nhà có chuyện, tâm trạng tôi thật sự không ổn cho lắm." Từ sáng đến giờ, y không cách nào gọi điện cho Lý Lâm được, y thật sự rất lo. “Cám ơn cậu, cậu muốn ăn cái gì cứ nói, tôi mời."
“Tôi sẽ không khách khí đâu, tôi sẽ bắt cậu phải khao một bữa thịnh soạn." Nói rồi vỗ vỗ vai Lý Huyền Lương, “Mệt thì nghỉ ngơi đi, những tài liệu này không cần gấp lắm, chờ cơm nước xong quay về chỉnh lại cũng được."
Lý Huyền Lương gật đầu.
Trương Hoằng Văn đi rồi, Lý Huyền Lương cũng đứng dậy bước vào WC, tiếp tục gọi cho Lý Lâm thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Em đang làm gì? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"
“Ngủ, có gì không?" Thanh âm của Lý Lâm trong điện thoại có chút bất mãn.
Lý Huyền Lương cau mày nói: “Anh đã thương lượng với Mã Thần Nhất rồi, bọn chúng chắc sẽ không đến tìm em gây phiền phức nữa đâu. Nhớ kỹ, sau này đừng bao giờ dính líu gì tới đám người đó."
“Biết rồi mà." Giọng Lý Lâm đã bắt đầu không kiên nhẫn.
“Vết thương trên đầu em ổn chứ?"
“Không có việc gì." Lý Lâm đáp.
“Ừ, mấy ngày nay nhớ chú ý, đừng để vết thương đụng vào nước."
Lần này Lý Lâm ngừng rất lâu mới nói tiếp: “Anh hai…"
“Thế nào?"
“Chậc, không có gì nữa thì em cúp máy đây." Nói rồi cũng không đợi Lý Huyền Lương trả lời, cúp máy.
Nghe từng hồi “Tít… Tít…" vang lên trong điện thoại, sắc mặt Lý Huyền Lương có điểm khó coi. Y tự cười giễu chính mình, có điểm thất vọng, thầm nghĩ người làm anh trai như y đúng là vô cùng kém cỏi.
Mối quan hệ anh em giữa y và Lý Lâm vẫn không tốt lắm, từ khi nó mười ba tuổi đã không còn thân thiết với y nữa, thậm chí ngày càng bất hòa. Trừ khi có chuyện gì quan trọng, nếu không nó sẽ không chủ động gặp mặt y. Bất luận y đối xử tốt với nó thế nào, làm bao nhiêu việc cho nó, nó đều xem như vô nghĩa. Có lẽ, cho tới tận bây giờ trong lòng nó vẫn không thật sự xem y là anh trai.
Lý Huyền Lương cố gắng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, bởi vì là anh em cùng cha khác mẹ nên có khoảng cách sao? Thế nên, bọn họ vĩnh viễn không thể sống chung như những cặp anh em bình thường khác?
Là vậy sao…
***
Mặc kệ y không muốn đến mức nào, thời gian cũng sẽ không bao giờ vì y mà dừng lại.
Lý Huyền Lương tựa người vào đèn đường dưới lầu, mái tóc bị gió thổi tung có chút rối, vài sợi vương trên mắt, y cũng lười lấy tay gạt đi.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ đầy phong cách dừng ở ven đường, trong đêm tối chiếu ra ánh sáng đầy xa hoa chói mắt, khiến người qua đường liên tục quay đầu nhìn lại, trên mặt tràn đầy ao ước.
Cửa xe hạ xuống, Mã Thần Nhất khoát tay lên cạnh cửa, chống cằm nhìn chăm chú về phía Lý Huyền Lương cách đó không xa, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Khi nãy đang lái xe thì lơ đãng nhìn thấy Lý Huyền Lương, hắn đột nhiên hoảng hốt, vội vàng thắng gấp, có chút kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của y tái nhợt dưới ánh đèn đường. Cái loại biểu tình buông xuôi cùng mờ mịt kia như đâm vào tim hắn, thế nhưng khiến hắn có một loại kích động muốn ôm y vào lòng.
Nhất là khi nhìn thấy Lý Huyền Lương đang mặc một chiếc áo len thuần trắng, quần tây rộng rãi màu khói xám, thân thể vẫn gầy yếu như từ bấy lâu nay, phối hợp cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, khiến hắn có một loại ảo giác tựa như thời gian quay ngược lại, kí ức nhanh chóng hiện lên hình ảnh hắn lần đầu tiên gặp gỡ Lý Huyền Lương, mơ hồ phảng phất như hết thảy chỉ mới là chuyện của ngày hôm qua. Khi đó, y hình như cũng là như thế này xuất hiện trước mặt hắn…
Kỳ thực, Lý Huyền Lương đã sớm nhìn thấy Mã Thần Nhất, chỉ là y đang trốn tránh không muốn quay đầu lại. Kết quả phát hiện Mã Thần Nhất căn bản không hề có ý định gọi y, một phút đồng hồ, rồi hai phút trôi qua… Sau mười phút, ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường càng lúc càng nhiều hơn, khiến Lý Huyền Lương không thể làm gì khác, đành mang theo cơn tức giận cùng không cam lòng, cúi đầu đi về phía chiếc xe quá mức phô trương của Mã Thần Nhất.
Mã Thần Nhất nheo mắt nhìn hình ảnh Lý Huyền Lương hai tay đút trong túi áo đi tới gần, cùng với bộ dáng tức giận cúi đầu cắn chặt môi dưới của y…
Lý Huyền Lương bước tới, dùng hết sức lực mở cửa xe, ngồi vào ghế, đóng sầm cửa lại, nghiêng mặt đi không nói tiếng nào.
Mã Thần Nhất cũng không tức giận như dự đoán, chỉ nhìn thoáng Lý Huyền Lương thông qua kính chiếu hậu, khóe môi khẽ nhếch lên, nhanh chóng quay đầu xe về phía đường lớn, nghênh ngang lái đi.
Chỉ còn lưu lại một đám người tụm năm tụm ba, vẻ mặt đầy suy đoán ám muội.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Kim Hồ