Tốt, Em Nói Đó

Chương 87

Hàn Dĩ Nặc đẩy cửa tiến vào trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở eo, màu da vàng nhạt còn dính ít giọt nước trong suốt, theo hai hàng cơ bụng bắt đầu di chuyển rồi trượt xuống trong khăn tắm.

Chú cảnh sát, chính là người này.

Nghiêm Đông Kỳ cầm chiếc gối đập đập, âm thanh nói chuyện cũng không lưu loát: “Đem áo ngủ mặc vào."

Hàn Dĩ Nặc chậm rãi nở nụ cười: “dù sao thì lát nữa cũng phải cởi, cần gì phiền toái vậy chứ."

“Anh ***, em cơm nước xong xuôi còn muốn kéo dài, cũng không thấy em gặp phiền phức nói bản thân chết đói." Nghiêm Đông Kỳ nhìn chằm chằm cốt nhục cùng bắp thịt rõ ràng không một vết sẹo lồi có chút không dời nổi mắt, nhưng vẫn mạnh miệng nói.

Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình quá mạnh mẽ ác liệt lại càng ngu ngốc, cảm giác như một cô gái sắp bị mất trinh, quả thực phá hỏng tôn nghiêm. Liền miễn cưỡng hắng giọng một cái, cúi đầu đem quyển [đạo đức kinh] nhét vào giá sách.

Mới vừa đi tới trước mặt giá đang chuẩn bị xoay người thì thân thể Hàn Dĩ Nặc từ sau lưng đã dán lại đây, hai cánh tay rắn chắc vòng lấy eo hắn, tay không thành thật theo áo T-shirt dò xét đi vào.

Nghiêm Đông Kỳ dưới tay mềm nhũn, quyển sách rất dày cứ như thế theo tiến độ run rẩy mà rớt xuống, bị thanh niên nhanh tay lẹ mắt cầm lấy thả trên bàn.

Hàn Dĩ Nặc ở trên cổ hắn hôn một cái, sau đó dùng sức mút một hơi, Nghiêm Đông Kỳ “Tê" một tiếng: “Em nhẹ một chút, lưu lại ấn ký anh làm sao có mặt mũi ra ngoài."

Hàn Dĩ Nặc theo cổ hắn một đường hôn lên tau, liếm liếm hàm hồ nói: “Không có chuyện gì, anh chỉ cần nói em hôn được rồi."

“Trước sao anh còn không phát hiện da mặt em dày như thế đây?" Nghiêm Đông Kỳ nghe đến vui vẻ.

Hàn Dĩ Nặc theo vòng eo hắn nhéo một cái, sau đó nở nụ cười: “Anh gần đây tần suất nói câu này đặc biệt cao."

“Phí lời, đây không phải bởi vì em da mặt đặc biệt dày hay sao." Nghiêm Đông Kỳ xoay người lại, da dẻ hắn trắng, bởi vì qua hai lần vỗ nhẹ mà mặt có chút hồng, nhìn qua tương đối phiếm tình quyến rũ. Người đàn ông khẽ ngẩng đầu trừng mắt nhìn thanh niên: “Đều ở nhà trần truồng chạy quanh còn không cho người khác nói."

Hàn Dĩ Nặc híp mắt cười toe đem tay hắn nâng lên hôn một cái: “Hết cách rồi, bởi vì quá yêu anh."

“ý của em là đang trách anh sao?" Nghiêm Đông Kỳ nhịn không được, lấy tay ở trên ***g ngực cứng rắn đang đập bang bang của hắn sờ soạng một cái: “Có thể đừng trưng ra bộ mặt đó được không?"

“Không được, anh không muốn?" tay Hàn Dĩ Nặc một lần nữa dò vào trong áo Nghiêm Đông Kỳ, một đường theo làn da bóng loáng mịn màng dọc theo sống lưng đi lên, đầu ngón tay ở trên đường viền duyên dáng của xương hồ điệp vuốt ve đảo quanh.

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, nâng cánh tay lên ở trên mái tóc ướt nhẹp của hắn gãi gãi: “Anh có thể không muốn không?"

“Không thể." Hàn Dĩ Nặc cũng cười, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc cùng với dục vọng rõ ràng đang dần dâng lên.

“Vậy anh sẽ cố hết sức nhận lấy." Nghiêm Đông Kỳ lúc này đã đâm bình ném hũ, nếu đáp ứng rồi còn xoay lại ngại ngùng đưa đẩy chẳng phải quá vô nghĩa, thẳng thắn hưởng thụ cũng tốt.

Hắn đưa tay vòng qua cổ Hàn Dĩ Nặc, đem đầu thanh niên kéo xuống chụt chụt dịu dàng hôn một trận, sau đó thanh âm mơ hồ mở miệng: “Hôm nay nếu em không đem anh hầu hạ thư thái, ngày mai anh sẽ đánh gãy em."

Thanh niên vui vẻ, đưa tay lôi kéo áo T-shirt của Nghiêm Đông Kỳ bỏ xuống, sau đó ở bả vai hắn hôn một cái: “Em sẽ tận lực."

Nói xong câu đó càng kéo gần Nghiêm Đông Kỳ ôm trọn vào ***g ngực, sau đó theo quần dò vào bên trong, ở trên mông vểnh cao của người đàn ông nhẹ nhàng nặn nặn.

Nghiêm Đông Kỳ dán cả người lên phía trước, lập tức cảm thấy tiểu tiểu Nặc đã không chút an phận, liền cười gượng một tiếng: “Phản ứng này của em có chút cấp tốc đi, quả thực theo kịp bộ đội tập hợp.

“Đó là, trẻ tuổi hăng hái đi." Hàn Dĩ Nặc vừa nói lời này liền đem thân thể Nghiêm Đông Kỳ xoay chuyển một nửa, nhẹ nhàng đem hắn đẩy ngã xuống giường.

Trên người Nghiêm Đông Kỳ toàn thân xích lõa, quần ngủ cũng trượt xuống qua xương hông. Bởi vì vừa nãy hai người hôn nhau, bờ môi hiện tại lại hấp dẫn mê người, còn mang theo tầng mỏng manh bóng loáng. Thân thể tuy rằng mỏng manh nhưng đẹp đẽ, bao quanh là bắp thịt cân xứng, trên người đàn ông tản ra sức mạnh cùng vẻ đẹp không nói nên lời.

Hàn Dĩ Nặc ánh mắt tối sầm, cúi đầu ở trước ngực Nghiêm Đông Kỳ hôn một cái.

Nghiêm Đông Kỳ thấy thế tránh né, có chút dở khóc dở cười: “Chờ đã chờ đã, em đợi lát nữa, trước đem đèn tắt đi không được sao, giờ này lại yên tĩnh đẹp đẽ, ánh sáng còn chiếu thẳng vào, này so với bức họa đồi trụy còn có lương tâm hơn nhiều."

“Hơn nữa…" Nghiêm Đông Kỳ do dự một chút vừa bổ sung một câu: “Cái vẻ mặt em nín nhịn ba năm khiến anh có chút chịu không nổi."

Thanh niên nhếch môi nở nụ cười, sau đó cúi người dán trên người đàn ông, ở trên môi hắn hôn một cái, sau đó đưa tay đến công tắc đèn đóng lại, chỉ chừa lại đèn ngủ màu vàng nhạt: “Vậy lúc này được không?"

Chưa chờ Nghiêm Đông Kỳ nói chuyện, ánh sáng tối tăm mờ nhạt như khơi dậy hết thảy ham muốn của Hàn Dĩ Nặc, hắn cúi đầu hơi nôn nóng ở trên ***g ngực Nghiêm Đông Kỳ để lại dấu hôn, sau đó đưa tay ở trên hai điểm hồng nhạt nắn vuốt.

Nghiêm Đông Kỳ buồn bực rên một tiếng, âm thanh có chút khàn khàn: “Mẹ nó, đừng chơi đùa kiểu đó được không, hảo hán, tráng sĩ, cho anh thoải mái không được sao?"

Hàn Dĩ Nặc lần xuống quần lót đem vật trong đưa ra, sau đó ở trên ngực mạnh mẽ hút một hồi, âm thanh trầm thấp mang theo trêu đùa: “Em không."

Sau đó tay lần mò xuống phía dưới, nhẹ nhàng xoa xoắn Nghiêm Đông Kỳ.

Cả người Nghiêm Đông Kỳ đều muốn cong người lại, sau đó nghiêng mặt phát sinh tiếng ồ ồ thở dốc.

“Thích không?" Hàn Dĩ Nặc đưa tay ở trên eo ma sát xoa nhẹ, đem khăn tắm ném xuống một bên, sau đó lại tới trên người Nghiêm Đông Kỳ dán dán, nhẹ nhàng đụng chạm, sau đó động tác dưới tay càng ngày càng câu dẫn.

Hơi thở Nghiêm Đông Kỳ càng ngày càng dồn dập lợi hại, hắn miễn cưỡng nuốt nước bọt khàn giọng nói: “Nửa cái mạng của ông đây đều nằm trong tay của em, giờ còn có thể theo anh nói thích hay không thích sao Hàn đại gia?"

Thanh niên thấp giọng nở nụ cười, sau đó dùng ngón cái nhẹ nhàng gảy gảy, rõ ràng cảm giác được hô hấp Nghiêm Đông Kỳ càng thêm gấp gáp.

“Không trả lễ lại sao?" Hàn Dĩ Nặc một bên nói như vậy một bên đem tay Nghiêm Đông Kỳ kéo lại nhấn lên trên người mình, một đường dò xét xuống dưới.

Nghiêm Đông Kỳ hòa hoãn thần trí, sau tró nhẹ nhàng cầm tiểu tiểu Nặc xoa a xoa, trong lòng đần độn hỏi thăm: “Anh em, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, phỏng chừng sau đó đều sẽ quen thuộc ở mặt sau, cậu phải có trách nhiệm một chút.

Tay nghề Hàn Dĩ Nặc không tồi, Nghiêm Đông Kỳ đang muốn khen ngợi hai câu, nhưng cân nhắc một lát thấy lúc bản thân còn hai mươi tuổi thì thân thủ cũng tương đối mạnh mẽ, liền cảm thấy chuyện này không có gì đáng để khoe khoang khen ngợi, nhắm hờ mắt cảm thụ làn sóng cao trào dâng lên, sau đó tay phía dưới cũng lúc được lúc không xoa nắn.

Môi Hàn Dĩ Nặc luôn đặt trên người đàn ông di chuyển, mỗi nơi đều mạnh mẽ mút một lát, cảm thấy tìm được nơi vừa ý liền nhẹ nhàng cắn hai cái.

Nghiêm Đông Kỳ bị động tác này của hắn làm thân thể vừa ngứa vừa đau, đưa tay ở trên đầu hắn nắm một cái: “Bảo bối, em có thể cho anh giữ lại được thịt không hử? Em cứ làm như thế anh cảm thấy bản thân mình như thịt khô, sau đó nghĩ đến chiều nay em chưa ăn no."

Hàn Dĩ Nặc hướng người lên, nắm cằm Nghiêm Đông Kỳ hôn lên, sau đó đem đầu lưỡi cùng đối phương dây dưa một chuyến, liếm lám vệt nước tràn ra khóe môi của người đàn ông, cười nói: “Đều là ĂN không phải sao, có gì khác nhau đâu."

Qua một thời gian, cuối cùng Nghiêm Đông Kỳ cũng coi như đem tác dụng của canh đại bổ thong thả gạt bỏ, cả người sung sướng thở phào một hơi. Đang nằm trên giường hòa hoãn, Hàn Dĩ Nặc liền với tay qua ngăn tủ đầu giường, từ ngăn giữa lấy ra một đồ vật.

Chuẩn bị đầy đủ hết. Nghiêm Đông Kỳ nhìn thế không biết nói gì.

Hắn nhắm mắt đợi một lát, trên người liền cảm nhận được thân thể ấm áp của thanh niên, Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, mang theo tâm tình quý trọn nâng niu trân quý từng li từng tí.

Nghiêm Đông Kỳ rất yêu thích.

Thanh niên ở trên môi Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng cắn cắn, sau đó mơ hồ nói nhỏ, chen lẫn trong nhiệt độ nóng rực là mùi thơm của kem đánh răng mùi bạc hà phả vào mặt: “Hương dưa hấu, thích không?"

Người đàn ông mở mắt trừng hắn một cái: “Anh thích hương vị thịt bò xào cà chua, có không?"

Hàn Dĩ Nặc cười cười, thế nhưng động tác dưới tay vẫn liên tục, kéo lấy gối đặt dưới eo hắn, sau đó nhẹ nhàng lấy tay đụng thử vài cái.

Nghiêm Đông Kỳ “A" một tiếng, có chút căng thẳng, theo bản năng liền muốn lui ra sau.

“Đừng sợ." Hàn Dĩ Nặc thấp giọng cười, sau đó động viên Nghiêm Đông Kỳ ở trên cổ cùng bả vai để lại một chuỗi hôn.

Sợ ông nội em, cái này gọi là phản xạ của thần kinh có được hay không, sợ cái trứng em." Nghiêm Đông Kỳ thẹn quá thành giận, căm ghét ở trên lỗ tai Hàn Dĩ Nặc cắn một cái: “Nói rất êm tai, em cho anh thử xem."

Hàn Dĩ Nặc không tiếp tục nói chuyện, chuyên tâm thực hiện động tác dưới tay.

Cảm giác bị thăm dò có chút kỳ quái, thế nhưng cũng không đến nỗi không thể nào tiếp thu, Nghiêm Đông Kỳ nhịn không được, từ miệng bay ra một tiếng rên rỉ, sau đó cảm giác như bản thân muốn tử tự.

Mẹ, một đời anh hùng lẫy lừng của ông.

Hàn Dĩ Nặc cũng không mấy dễ chịu, nhịn đến một thân mồ hôi. Nghiêm Đông Kỳ nhìn thế có chút đau lòng, duỗi tay ở trên tiểu tiểu Nặc đang uể oải vuốt ve lên xuống.

“Thử xem." Hàn Dĩ Nặc mím môi, đưa tay từ tủ giường lấy hộp mới.

Nghiêm Đông Kỳ cau mày, cật lực lơ là cảm giác khác thường từ phía sau, nỗ lực đè xuống kích động rên rỉ ra tiếng, liếc mắt nhìn người đang quỳ chân bên cạnh Hàn Dĩ Nặc: “Cũng là hương vị dưa dấu sao?"

“Không phải, vị chanh." Hàn Dĩ Nặc đưa tay vòng lấy eo Nghiêm Đông Kỳ, chậm rãi đẩy mạnh.

“Lại không mua một vị, sau anh còn giống xử nữ không ngồi được thì hôm nay em xong đời…" Nghiêm Đông Kỳ miễn cưỡng nở nụ cười, thanh âm có chút thay đổi: “***, chậm một chút."

“Đau sao?" Hàn Dĩ Nặc một bên ló đầu hôn một cái lên môi người đàn ông đang mạnh liệt thở dốc, một bên thăm dò giật giật eo.

Nghiêm Đông Kỳ nhịn không được, đưa tay ở trên lưng Hàn Dĩ Nặc phất một cái: “Mẹ kiếp, thật sự làm bậy à, ngày mai liền đem huynh đệ của em chặt xuống hầm canh uống."

Hàn Dĩ Nặc một bên nhẹ nhàng động, một bên trầm thấp cười nói: “Thêm cẩu kỷ sao?"

Không đợi Nghiêm Đông Kỳ trả lời, cùng với mấy động tác đâm sâu của Hàn Dĩ Nặc cùng khoái cảm tăng cao làm hắn nhịn không được gia tăng sức mạnh, dựa theo bản năng bắt đầu động tác.

Nghiêm Đông Kỳ bị đâm khiến cả người không chịu nổi, phí hết lực lớn với đem chân miễn cưỡng treo trên eo Hàn Dĩ Nặc, một bên cảm thụ được rung động mạnh liệt yêu dị bỏng rát khác thường bên dưới, một bên không khống chế được phát ra âm thanh khàn khàn rên rỉ.

Hàn Dĩ Nặc bị âm thanh người đàn ông kích thích đến mất lý trí.

Hắn hiện tại đều có chút không thể tin được, bản thân đã có được Nghiêm Đông Kỳ, có thể chính tai nghe thấy hắn nói: “Hàn Dĩ Nặc, hai chúng ta ở cùng một chỗ đi", có thể đem người này ôm đồm vào ngực, giống như giấc mộng thật lâu trước kia, thỏa thích hôn môi hắn, xoa nắn hắn, sau đó giữ lấy hắn.

Thanh niên dựa vào ánh sáng đèn ngủ đầu giường nhìn được người dưới thân nhẹ nhíu lông mày, có chút ẩn nhẫn cắn cắn môi, cả người như mất khống chế gia tăng động tác, sau đó đưa tay một bên giúp hắn xoa nắn, một bên tay theo tình cảm mãnh liệt của mình vuốt ve.

“Nghiêm Đông Kỳ, em yêu anh."

Cảm giác hạnh phúc đến nỗi không tìm ra được phương hướng.

Một trận cao trào lại một trận qua đi, Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy không khó chịu nữa, thanh âm rên rỉ thư sướng như nước được mở đập thoát ra không thể khống chế.

Ý nghĩ duy nhất còn dư lại chính là “Tiểu tử này hầu hạ rất tốt, ngày mai không cần kéo ra ngoài chém."

Nghiêm Đông Kỳ tiếp nhận sức mạnh cường tráng mạnh mẽ thảo phạt, miễn cưỡng mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt óng ánh chăm chú đẹp mắt của Hàn Dĩ Nặc, cơ ngực cứng rắn ra một tầng mồ hôi, dưới ánh đèn lại càng mê người.

Hắn khều môi câu dẫn, sau đó vươn tay vòng qua cổ Hàn Dĩ Nặc, đang thân thể kéo xuống, một cánh tay khác luồn qua sau lưng hắn, chăm chú nhìn rồi nói một câu: “Anh yêu em."

Chờ đến khi thân thể như bị lốc xoáy tàn phá đã ổn định yên tĩnh, Nghiêm Đông Kỳ miễn cưỡng trở người, cảm khác phía sau dâng lên cỗ khó chịu khiến hắn nhíu mày nhưng không lên tiếng.

Hàn Dĩ Nặc nghiêng người nhìn hắn, mắt cũng không chớp theo dõi biến hóa trên khuôn mặt Nghiêm Đông Kỳ.

“Ánh mắt này của em là sao, chẳng giác gì mắt mang huỳnh quang." Nghiêm Đông Kỳ bị nhìn chằm chằm đến khó chịu, xoay mặt chuyển qua một bên.

Nghiêm Đông Kỳ đưa mặt hắn chuyển qua, thăm dò hôn một cái: “Thoải mái không?"

Nghiêm Đông Kỳ nghẹn một lúc, sau đó bất đắc dĩ nói: “Nói thế muốn anh khen em sao?"

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười hai tiếng, sau đó dán người tới, hai người thân thể trần truồng quấn quýt lấy nhau, thanh niên dùng trán cụng trán hắn, vẻ mặt chăm chú: “Nghiêm Đông Kỳ, em chưa nay đều không giống như hiện tại…"

“Cảm giác mình toàn vẹn."

Nghiêm Đông Kỳ bị lời nói của hắn làm lòng đau xót, có chút bất đắc dĩ rướn người tới trên khóe môi hôn một cái: “rất tốt."

Hàn Dĩ Nặc duỗi cánh tay đem người đàn ông ôm vào ngực, trên sợi tóc đã thấm đẫm mồ hôi khẽ hôn một cái: “ừm, rất tốt."
Tác giả : Tam Thập Tửu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại