Tốt, Em Nói Đó

Chương 84

Cách khu ký túc xá có một rừng cây bạch quả, bên trong xen lẫn đá cuội lát thành một đường nhỏ trắng uốn quanh. Hàn Dĩ Nặc không thích đường đá thế này, cảm giác bàn chân hơi đau, thế nhưng Lộ Phi dường như không muốn nói chuyện, xoay người liền đi hướng rừng cây, Hàn Dĩ Nặc không thể làm gì hơn là theo phía sau bước từng bước đi về hướng Lộ Phi.

Lộ Phi nhìn xung quanh không thấy mấy tình nhân ngả nghiêng nói chuyện liền đứng lại, từ trong túi sờ soạng lấy ra bao thuốc, ngậm một điếu. kết quả nửa ngày vẫn tìm không ra bật lửa, nhìn Hàn Dĩ Nặc duỗi tay.

“Có lửa không?"

Hàn Dĩ Nặc lắc đầu một cái: “Tôi không hút thuốc lá."

Lộ Phi đem điếu thuốc ngoài miệng buồn bực rút xuống, sau đó thở dài một hơi: “Cậu muốn nói cái gì?"

“Cái gì…" Hàn Dĩ Nặc do dự một chút: “Chuyện là, Anh Phi, tôi có nghe nói về chuyện em trai cậu."

Trong nháy mắt nam sinh đối diện như ngừng hết thảy hoạt động, cưng cứng tại chỗ vài giây, sau đó đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn nắm lấy cổ áo Hàn Dĩ Nặc.

Lần giáng sinh gây sự kia, Hàn Dĩ Nặc không tính là phát triển đầy đủ, ở “Đông" Cũng vì thấy Nghiêm Đông Kỳ nên đầu óc còn chưa kịp hoạt động mới có thể bị áp chế.

Hàn Dĩ Nặc trước đã nghĩ anh Phi khi nghe xong lời nói của hắn thì tức giận nổi lên, vì thế tâm đã sớm đề phòng, cả người hắn nghiêng qua tránh thoát công kích Lộ Phi, sau đó đưa tay đẩy Lộ Phi ra xa một chút.

Thanh niên thân cao, lực lớn, đưa tay đẩy ra liền đem Lộ Phi đẩy đến lảo đảo.

“Con mẹ nó cậu muốn nói cái gì?" Nam sinh miễn cưỡng ổn định thân hình ngẩng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc, sắc mặt phi thường khó coi.

Hàn Dĩ Nặc mím môi, cảm giác bản thân mới bắt đầu đã nói câu nát bấy thế này, nhưng thật sự hắn nghĩ không ra cũng không tìm được phương thức chuẩn xác dịu dàng để vào đề, kết quả lại thành tình thế giương cung bạt kiếm, liền nhíu mày: “Là bạn bè của mẹ tôi nói đến chuyện trường học rồi nhắc đến chuyện này, sau đó tôi mới biết, cậu đừng suy nghĩ nhiều."

Tuy rằng Lộ Phi từ đầu tới cuối cũng không có hành động gì quá mạnh, thế nhưng không biết tại sao hắn lại đang trầm trọng thở dốc, cứ đứng tại chỗ trong chốc lát, đưa tay ở trước trán xoa xoa cào cào hai cái.

Hàn Dĩ Nặc nhìn thế âm thầm hoảng sợ, sức lực này còn kém đem da đầu kéo xuống.

“Em của tôi học hành giỏi lắm, ngoan, vẻ ngoài cũng ổn." Lộ Phi đột nhiên mở miệng, âm thanh rất bình tĩnh.

Thế nhưng nhìn vẻ mặt của hắn chẳng khác gì một giây sau có thể khóc lên.

Nam sinh quay đầu đi tới dưới tàn cây bạch quả, theo thân cây trượt xuống dựa người vào, ngửa đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc nhếch môi: “Hàn đại gia, hai câu này của cậu khiến tôi thực sự muốn nói hết mọi chuyện, nghe cũng phải nghe mà không muốn nghe cũng phải nghe, tìm vị trí ngồi xuống nghe tôi than thở kể lể vài câu đi."

Hắn nói xong câu đó liền cúi đầu ở trên mặt xát hai cái: “Ông đây đều sắp nghẹn chết."

Hàn Dĩ Nặc đột nhiên cảm thấy bóng dáng cô đơn của Lộ Phi thực sự khiến người ta cảm thấy khổ sở, liền tìm một thân cây ngồi dựa xuống.

Hai người đều cách nhau một đường đá nhỏ, Hàn Dĩ Nặc cúi đầu lấy lá rơi dưới mông chơi đùa, một bên nghe Lộ Phi nói chuyện.

Lộ Phi ở trong ký túc xá không phải người nhiều lười, ngày đêm làm việc nghỉ ngơi cùng với thời gian của ba người bọn họ trái ngược nhau, Hàn Dĩ Nặc lúc này mới chú ý tới thanh âm của Lộ Phi kỳ thực rất dễ nghe.

Nhưng chính là quá mức bi thương, nghe vào khiến lòng người co rút đến hoảng.

Nam sinh đối diện thở dài, tựa hồ muốn cười, nhưng lại là cái nhếch môi không rõ nghĩa: “Em tôi thua tôi ba tuổi, tôi đi trường sớm, vì thế lúc lên năm nhất đại học thì hắn đã học lớp 11, giáo viên đều thích hắn, mỗi kỳ đều là một trong ba học sinh xuất sắc, còn đạt được học bổng."

“Tôi không bằng hắn, không thích học hành, chỉ thích chơi game suốt ngày. Sau đó chuyển sang chơi game online, lúc ấy em tôi chỉ cần nhận được tiền học bổng liền đưa trước cho tôi mua súng trong game, nhưng chính mình lại không nỡ mua dùng tiền ấy mua đồ."

Lộ Phi nói xong câu đó liền trầm mặc hồi lâu.

Có lẽ là có chút khổ sở.

“Chúng tôi từ nhỏ quan hệ đã tốt, hắn có chuyện gì trước tiên đều nói hết với tôi. Thế nhưng lần đó, chỉ lần đó, hắn cái gì cũng chưa nói, cũng không sớm bóng gió nói gì, gần như cùng cha mẹ ngả bài, lúc ấy trùng với kỳ nghỉ đông."

“Tôi thực sự cảm thấy rất kỳ quái, nhà tôi cũng không có ghen di truyền, gia đình cũng miễn cưỡng xem là hạnh phúc mỹ mãn, hắn cần gì phải yêu thích đàn ông."

Lộ Phi giơ tay nắm tóc, sau đó từ trong túi lấy ra điện thoại, cũng không biết nhìn thời gian hay cái gì, sau đó đem điện thoại thả vào tiếp tục mở miệng.

“Nghề nghiệp ba mẹ tôi thực sự nghe cực kỳ trâu bò. Cha làm địa chất, mẹ có vẻ kém hơn, làm người hướng dẫn viện bảo tàng, gương mẫu cả đời, hàng năm đều được bình chọn người gương mẫu. cậu nói xem chỉ nhìn hai người này tiếp nhận chuyện em tôi là đồng tính luyến ái, chuyện này nhất định không thể. cũng là tiểu tử này ngu ngốc, ngốc đến nỗi không biết thế nào đột nhiên đem chuyện này đánh thẳng trên đầu cha mẹ tôi."

Hàn Dĩ Nặc hỏi câu: “Cậu cùng cha mẹ phản ứng thế nào?"

Hắn phát ra câu này mà thấy cổ họng từng trận lạnh lẽo.

“Có thể phản ứng gì?" Lộ Phi cười hai tiếng: “Mẹ tôi không nói hai lời liền ngất lịm, tôi đưa tay dìu mẹ. Cha tay run run hất thẳng bàn cơm, quả thực chính là một vở kịch lớn của gia đình bình thường."

“Sau đó quan hệ trong nhà cực kỳ, nói thế nào nhỉ, căng thẳng. Mẹ tôi không đi làm, cả ngày chỉ ở trong nhà khóc lóc, nghe vào liền phiền muộn muốn chết, cha tôi là người cổ hủ, tính khí không tốt, hai người bởi vì chuyện của đứa em suốt ngày luôn cãi nhau, trong nhà náo loạn."

“Cậu không tìm em trai tâm sự sao?" gió mùa hè thổi mạnh tựa hồ có chút lạnh lẽo, Hàn Dĩ Nặc chà xát cánh tay hỏi.

Lộ Phi cảm giác mệt mỏi, ngẩng đẩu hướng về phía cành cây khô nhích lại gần, ngẩng đầu nhìn lá cây xanh mơn mởn của cây bạch quả: “Muốn tâm sự, một ngày trước còn nghĩ tìm cơ hội nói chuyện, nhưng trời có vẻ không tạo cho tôi cơ hội này. Người ta chỉ sợ còn ít chuyện, hôm ấy trời đặc biệt lạnh, vốn tôi không định ra ngoài, sau đó cũng không biết mình ra để làm gì, mới ngước lên đã nhìn thấy hắn cùng với một người đàn ông, ở trong công viên ôm hôn nhau."

“Cảm giác kia mẹ nó quá rõ ràng. Tôi nói thế nào đi nữa cũng là một người đàn ông yêu thích nữ sinh, mới nhìn thấy cảnh ấy liền phản xạ cảm thấy thực chán ghét, ghê tởm, sau đó chờ nhìn rõ là em trai mình, lửa giận theo đây bùng lên, cảm giác cả người tức giận đến muốn lật bàn."

“Lúc ấy tôi đã nghĩ muốn gọi bọn họ, thế nhưng cổ họng không phát ra được âm thanh, cũng nghĩ tới muốn đem hai người bọn họ tách ra, nhưng chân không thể cử động. Gần như chính là cảm giác đó, cảm giác bản thân như đang mơ, muốn sờ lại sờ không tới, đặc biệt cả người không chút sức lực."

Lộ Phi đem cánh tay khoát lên mắt, nhưng âm thanh không dừng lại.

Hàn Dĩ Nặc đã mấy lần muốn nói hắn dừng lại đưng lâm vào hồi ức tự ngược, thế nhưng tựa hồ lại cảm thấy nếu những lời đó có thể nói ra thì bản thân sẽ thấy thoải mái.

Hắn cực kỳ rõ ràng cảm giác bản thân có một bí mật không thể nói với ai, vừa uất ức vừa cảm giác như người hít thở đều thiếu hai phần dưỡng khí.

“Tôi có thể nhìn thấy hắn, hắn dù có hôn người ta say mê quên mình thế nào nữa cũng có thể nhìn thấy tôi. Sau đó em ấy gần như xông lên nắm lấy tay tôi, vẻ mặt ấy…" Lộ Phi nghẹn ngào: “Tôi xưa nay chưa từng nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của hắn như vậy, cảm giác như sợ tôi nói ra không bằng."

“Sau này tôi mới hiểu được, em ấy hoảng sợ như vậy là vì hắn cảm giác mình đã mất đi tôi. Bất quá tôi không phụ sự nhờ vả, trong nháy mắt đem tất cả hi vọng của hắn dập tắt, vì tôi nói hắn một câu “Cút, đừng cho tao gặp lại mày."

Nam sinh thật sâu thở dài: “Chuyện về sau rất dễ đoán, nhà tổng cộng bốn người, tôi cùng cha mẹ nhìn thấy hắn. nói thế nào đây, chỉ tiếc mài sắt không mài thành kim cũng được, nói ghét bỏ cũng được. cậu có rõ cảm giác này không, vốn là người trong nhà đều cứng rắn kiên quyết, đột nhiên không khí rơi xuống càng thấp, cha tôi thấy hắn liền mắng, mẹ cũng chỉ khóc lóc, tôi… tôi không biết nên làm gì, chỉ có thể nghĩ rằng không muốn nhìn thấy hắn."

“Hắn… Ngày ấy…"

Lộ Phi nói tới đây cả người dường như sắp tan vỡ, Hàn Dĩ Nặc đều cảm giác được rãnh máu trên đỉnh đầu hắn sắp thấy đáy.

Hắn nỗ lực nửa ngày vẫn không thể nói ra hai chứ “Nhảy lầu"

“Ngày đó thật sự là… tôi mẹ kiếp hóa thành tro đều không quên được, một đoạn thời gian sau mỗi ngày tôi đều mơ thấy em ấy gọi điện thoại cho tôi thanh âm ủy khuất."

Âm thanh nam sinh bắt đầu run rẩy, mang theo nghẹn ngào rõ ràng, khiến người ta nghe vào cũng không ra tư vị.

“Tôi ở trong tiệm nét, kỳ thực cũng không phải chơi game, hồi đó sao còn có tâm tình chơi game, cả người chỉ nhìn chằm chằm máy tính đờ người ra. Sau đó em ấy gọi điện thoại cho tôi."

“rất khó nói tâm tình của tôi như thế nào khi biết em ấy yêu thích đàn ông. Tôi nhớ lại quá khứ đã từng thương hắn thế nào, nói đỡ hắn ra sao, bản thân cũng biết con đường này sẽ không quá nhiều người tiếp thu, sau đó còn bị ba mẹ tôi cưỡng chế, nếu như tôi còn không đứng bên cạnh họ, cha mẹ tôi có khi nào sẽ tan vỡ đều nghĩ tôi cũng yêu thích đàn ông đi."

“Tôi biết như thế là nhu nhược, thế nhưng cũng chỉ có thể trốn tránh. Tôi cũng thực ngu ngốc, không nghĩ tới việc tôi trốn tránh hắn như thế, tiểu tử ấy sẽ nghĩ tôi căm ghét hắn, chán ghét hắn, không hề phản ứng hắn."

“Vì thế lúc em ấy gọi điện thoại đến, tôi tắt máy, sau đó hắn vẫn kiên trì gọi điện thoại lại. có thể cùng dằng co hơn 15p đi. hắn từ nhỏ đến lớn luôn là người chịu đựng hơn tôi, tôi không sách bằng, điện thoại đến liên tục cuối cùng tôi vẫn nhận điện thoại."

Âm thanh Lộ Phi bất ổn, xen lẫn là tiếng nức nở nghẹn ngào: “âm thanh hắn đặc biệt mệt mỏi… hắn nói [anh hai, anh không phải hiện giờ thật sự chán ghét em]… sau đó nói tiếp [em đã nghĩ cha mẹ với anh đều yêu thương em, sẽ tha thứ cho em, ủng hộ em, không nghĩ tới bản thân mình cực kỳ ngu ngốc]…"

Tiếng nói của hắn vì tiếng nghẹn ngào đánh gãy, nói chuyện mơ hồ, Hàn Dĩ Nặc cúi mày chăm chú lắng nghe.

“Tôi đã không nhớ ra mình đã nói cái gì…" Lộ Phi hít sâu một hơi: “Cũng không phản ứng lại tiếng nói của hắn tại sao vẫn run cầm cập, còn tưởng rằng hắn là đang thương tâm… Kỳ thực… Có lẽ là tại… Mái nhà… Ngày đông lạnh, hắn nhất định phải gọi điện thoại cho tôi… gọi hơn 15p ngày đông…"

“Sau đó hắn còn nói…[Anh hai, em từ nhỏ cảm thấy đời này may mắn nhất chính là có người anh trai là anh, anh nếu có thể vẫn đối với em tốt như trước thì tốt biết bao, vậy em cái gì cũng sẽ không sợ hãi]…"

“Lại nói cũng không có sau đó." Lộ Phi thở một hơi, dựa vào ánh sáng yếu ớt có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn đầy nước mắt.

Hàn Dĩ Nặc nói không ra lời.

“Tôi vẫn không biết việc em tôi chết nên trách cứ ai, vừa tự trách vừa hận ba mẹ, cũng hận chính mình không có lập trường. Kết quả thì sao…" Lộ Phi chỉ chỉ Hàn Dĩ Nặc: “Cũng là anh trai cậu trâu bò, đánh cho tôi một lúc liền rõ ràng."

“Nếu lúc ấy trong nhà của tôi có một người có thể thay em ấy nói dù chỉ là một câu, thì sự việc sẽ không như vậy. Hắn căn bản không để ý người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần người nhà có thể thông cảm cho hắn."

“Vì thế tôi là một thằng anh trai mắng hắn chẳng khác gì ngũ lôi đánh xuống đầu, cảm giác bản thân ở trên đời này chính là kẻ ngu xuẩn nhất thế giới." Lộ Phi dừng một chút, đặc biệt trào phúng cười tựa như không cười nhếch môi.

Hắn tựa hồ phải dùng hết sức lực mới có thể tiếp tục nói mấy câu: “Hiện tại việc đã đến mức này, tôi con mẹ nó hối hận nhất chính là lúc ấy sao sớm không nhận điện thoại hắn một chút…"

“Tôi cảm thấy hắn lúc ấy khả năng còn ôm một tia hi vọng, có không phải muốn… nhảy xuống, ôm chút hi vọng cảm giác tôi sẽ mềm lòng… thế nhưng nửa giờ đã đem tâm hắn lạnh ngắt đi."

“Tiểu tử kia đặc biệt sợ lạnh, nhưng tôi còn khiến cho gió Tây Bắc thổi hắn đến nửa giờ."

Hai người trầm mặc thời gian rất lâu, đến khi bãi cỏ dưới thân đã ẩm ướt cùng với khí lạnh thổi đến làm Hàn Dĩ Nặc đứng ngồi không yên, hắn đứng lên, trầm mặc nhìn chằm chằm vào mặt Lộ Phi, nhẹ nhàng mở miệng: “Về không?"

Nam sinh đối diện dường như chưa lấy lại được thanh âm, cứng ngắc ngẩng đầu lên: “Không được, cậu về trước đi. nói là nói sảng, nhưng tinh thần cũng đã bình tĩnh, tôi nghĩ muốn thừa dịp yên tĩnh khóc một hồi."

Hắn nói lời này liền kéo khóe miệng lộ ra nụ cười rất khó coi.

Hàn Dĩ Nặc cắn cắn môi: “Anh Phi, xin lỗi."

“Không có gì phải xin lỗi. lạnh nhạt với cậu và Hạng Dập cùng với biểu tình trào phúng đó là tôi ngu ngốc, thực ra tôi cũng không bài xích đống tính luyến ái… ngược lại xin lỗi."

“Không có chuyện gì." Hàn Dĩ Nặc nhíu nhíu mày.

Lộ Phi đem người co lại ngồi dưới đất, âm thanh vô lực: “Hôm nay tôi thực sự cảm ơn cậu có thể nghe tôi nói, nói ra giờ đã cảm thấy tốt hơn nhiều. cậu về đi, tôi không thể đưa cậu về được."

Thanh niên cao to nhíu mày, cuối cùng vẫn xoay người chậm rãi rời đi.

Nghe được phía sau là âm thanh khóc nghẹn ngào nức nở.
Tác giả : Tam Thập Tửu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại