Tốt, Em Nói Đó
Chương 53
“Cậu nói cái này à?" Nghiêm Đông Kỳ đưa tay kéo kéo vạt áo, có chút xấu hổ nhìn vết bẩn ở trên mặt trước đầy rối tinh rối mù: “Lúc ăn lẩu tay hơi run nên không cẩn thận bị vấy bẩn ấy mà."
Mục Tử Lễ cười trêu ghẹo: “Không cẩn thận vấy bẩn một chút? Nói thế có phải quá khiêm tốn đi, cái hàm lương này cũng phải dội lên đến hơn nửa bát nha."
Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nói lại muốn bật cười, đưa tay đẩy vai hắn: “Câm miệng, con người cậu không bóc trần sự thật không được sao."
Mục Tử Lễ nhìn dáng vẻ xấu hổ của hắn càng cảm thấy thú vị, tự mình suy diễn mà cười một trận, sau khi trở lại bình thường, hắn giơ tay nâng ly Vodka trên quầy uống xong, ung dung thong thả nói: “Nói một chút đi, cậu bị thế này là sao, gặp phải chuyện gì?"
Nghiêm Đông Kỳ giả ngủ, hắn không định nói chuyện này, hơn nữa nhưng việc như thế cũng không cần thiết cùng người khác chia sẻ: “Cái gì chuyện gì chứ?"
“Quần áo của cậu?" vẻ mặt Mục Tử Lễ vẫn hờ hững, trong mắt hiện lên một bộ dạng cậu không cần ở trước mặt tôi cậy mạnh, nụ cười ôn hòa nói: “Bình thường ngày thứ sáu cậu ít khi đến quán bar, hơn nữa còn mặc một chiếc áo dính đầy dầu mỡ đến cửa hàng? Tôi cảm giác không giống bình thường a, vẻ mặt không tốt lắm."
Lúc nói câu sau này, ánh mắt của người đàn ông nhẹ nhàng quét một vòng, thực sự cho Nghiêm Đông Kỳ thấy cảm động.
“FML, cậu làm nghệ sĩ cái gì, họa sĩ cái gì chứ, trực tiếp đi làm cảnh sát hình sự phá án cho rồi, không thì cậu ở dưới cầu vượt bày cái sạp trực tiếp làm thầy bói đi, thật là." Hắn cười gượng hai tiếng rồi cúi đầu uống bia.
Người đàn ông cũng không có ý kiến gì chỉ cười cười, tựa hồ với lời trêu chọc của hắn mà cười cợt.
“Ai, cũng không có chuyện gì, chỉ là vì cùng người trong nhà náo loạn một chút nên đi ra ngoài." Nghiêm Đông Kỳ ngẩng đầu nở nụ cười, hời hợt nói.
“Cùng em trai cậu?"
Nghiêm Đông Kỳ hơi dừng một chút, sau đó uống tiếp hai ngụm, bất đắc dĩ ngoắc ngoắc khóe môi: “Ừm."
Mục Tử Lễ quay về hướng bartender muốn một lon giống Nghiêm Đông Kỳ: “Nói chuyện gì?"
“Tôi thật sự cũng không hiểu nổi thằng bé này nghĩ cái gì, thật là. Tôi cũng không thấy tôi già, cảm giác cũng không kém vài tuổi nhưng thật sự có thể hiểu được hắn thì tựa như một rãnh Mariana, cũng không biết tên này từ sáng tới tối cân nhắc cái gì nữa." Nghiêm Đông Kỳ vừa nghĩ đến chuyện này lại bắt đầu phiền muộn, hắn không hiểu nổi Hàn Dĩ Nặc đến cùng muốn làm gì, tự nhiên oán giận hai câu.
“Vâng, cậu không già." Mục Tử Lễ cười cười, bưng chai bia lên uống hai ngụm.
Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy có người được gọi là skill thần kỳ, khiến người ta nửa ngày không thể thốt ra được một câu.
Ví dụ như hiện giờ có Mục Tử Lễ, hắn biết rõ ràng việc oán giận em trai của mình rất khác thường thế nhưng người này đột nhiên cảm khái một câu về tuổi tác của hắn, cũng không biết có phải hay không khi ra ngoài đã uống lộn thuốc.
“Vậy tối nay cậu định làm gì? Cậu trở về nhà sao? ở chỗ nào?" Mục Tử Lễ cũng không quan tâm Nghiêm Đông Kỳ có nói tiếp hay không, nhấp một hớp bia rồi nói vấn đề đang dở.
Lời này quả thực chọc tới việc đang sốt ruột nhất của Nghiêm Đông Kỳ.
Nói hắn cứ thế đi ra ngoài lại cứ thế đi về nhà lại thấy không còn mặt mũi, hắn lần đầu tiên mặt mày xám xịt như thế, giờ về không phải là làm anh trai không có tôn nghiêm sao.
Về nhà ba mẹ ở, phòng ngủ thì có nhưng nếu mẹ biết mình cùng Hàn Dĩ Nặc cãi nhau, nhìn theo quãng thời gian hai năm mẹ đối với Hàn Dĩ Nặc như con ruột, không nói hai lời khẳng định đem mình đuổi đi.
Đi qua chỗ Chu Hải, lại không nói đến cái miệng ngu ngốc khỏe mạnh của hắn, chính mình tự nhiên làm kỳ đà cản mũi không nói đén có bao nhiêu ánh mắt thì có bấy nhiêu ánh mắt. hơn nữa Chu Hải vốn hi vọng Hàn Dĩ Nặc cứ thế cuốn gói rời đi, giờ này còn biết Hàn Dĩ Nặc nghe được lời nói hôm trước mà trở mặt thì không cần suy nghĩ, hắn còn không vọt về nhà mình thay Hàn Dĩ Nặc thu thập hành lý ấy chứ.
Kỳ thực cũng không phải không thể đi đến chỗ Trịnh Hiểu Hiểu, thế nhưng giờ này bản thân tự thấy không có tâm tình mà nhìn em gái, chỉ tượng tượng đến khuôn mặt cô ta lại phiền lòng, phỏng chừng còn chẳng muốn mở miệng nói chuyện chứ đừng nói là đến chỗ cô ta dừng chân. Từ lúc hắn cùng Hàn Dĩ Nặc ở cùng nhau, sức lực cùng tinh thần để ứng phó với mấy cô gái đều một mạch dâng hiến cho tiểu tử kia cả rồi.
Nghiêm Đông Kỳ có chút khổ não xoa xoa tóc: “Tôi còn đang lo lắng chuyện này đây, chẳng lẽ phải ở văn phòng hoặc làm tổ trong xe một buổi tối sao, một người đàn ông như tôi giờ còn chẳng khác nào đi tìm chết."
“Nếu không có chỗ nào ở thì đến nhà tôi đi." Mục Tử Lễ nghe xong oán trách của hắn, trầm ngâm một chút rồi cười hời hợt, mặt đầy chân thành nói.
Nghiêm Đông Kỳ mạnh mẽ sửng sốt một chút: “A?"
“Tôi nói…" Mục Tử Lễ ung dung thong thả lại lặp lại một lần: “Đêm nay cậu có muốn tới dừng chân tại nhà tôi không, tôi chỉ ở một mình hơn nữa trong nhà vẫn có phòng trống."
“Thế này có vẻ không hay lắm." Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày, do dự mở miệng.
Mục Tử Lễ vẫn tươi cười: “Có gì không tốt chứ, hai chúng ta cũng không phải cô nam quả nữ, có gì lúng túng, hơn nữa cậu giờ có nhà mà không thể về, tôi muốn giúp đỡ thu nhận cậu một buổi cũng đâu có sao?"
Nghiêm Đông Kỳ vốn muốn cự tuyệt nhưng trong chớp mắt nhớ đến Nghiêm Chỉ năm nay đã học kỳ hai lớp mười một rồi, đang định tìm một thầy dạy mỹ thuật hội họa, thuận tiện cho việc tương lai thi nghệ thuật sinh, thừa dịp có cơ hội này để nói chuyện.
“… Cũng được." Nghiêm Đông Kỳ hơi làm dừng lại rồi thoải mái đồng ý, hướng về người đàn ông đối diện thể hiện một ánh mắt cảm kích: “Vậy tối nay làm phiền cậu."
“Cái này có gì phiền phức chứ." Mục Tử Lễ đem nửa lon bia còn lại uống sạch rồi mím môi: “Vậy chúng ta đi đi."
“Đi bây giờ?" Nghiêm Đông Kỳ có chút sửng sờ, hắn từ lúc vào quán bar đến giờ vẫn chưa được hai mươi phút, thậm chí còn chưa ngồi xuống. Hơn nữa sao cần phải về sớm vậy, giờ qua còn có chút lúng túng.
Mục Tử Lễ cầm chìa khóa quay một vòng: “Cũng không phải, phòng khách của tôi cũng ít người ở đó nên giờ về dọn dẹp một chút."
“A? Phiền toái như vậy?" Nghiêm Đông Kỳ vừa nghe lời này thì có ý định rút lui câu nói lúc nãy: “Nếu phiền phức như thế thì thôi đi, tôi ngủ trong xe một tối cũng được, điều kiện cũng không đến nỗi, một mình tôi ngủ cũng ổn."
Mục Tử Lễ cười khẽ một tiếng, căn bản không nghe hắn, đưa tay ôm lấy bờ vai của Nghiêm Đông Kỳ rồi đẩy hắn tới cửa: “Bình thường cũng không thấy cậu nhiều lời như vậy, đi thôi. Xe của cậu đặt ở đây, ngày mai tôi lái xe đưa cậu tới."
Nghiêm Đông Kỳ cau mày gãi gãi tóc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Nhà Mục Tử Lễ không khác với Học viện cao cấp mỹ thuật lắm, ba phòng hai gian, phong cách trang trí đơn giản rõ ràng, ngoại trừ trên tường có vài bức tranh sơn dầu tràn ngập màu sắc rực rỡ cỡ lớn, nhìn qua như mô phỏng một phòng tranh thì trong phòng chỉ có ba màu màu đen màu trắng và màu xám làm chính, ngay cả một chút sắc cũng không thấy, ngay cả tạp chí trên khay trà đều màu đen, nhìn qua khá cực đoan.
“Phong cách trang trí của cậu có chút khác biệt a." Nghiêm Đông Kỳ đổi giày đi vào, ngồi trên salong ở phòng khách rồi quay đầu lại, tò mò đánh giá xung quanh.
Mục Tử Lễ cười bưng cho hắn chén nước: “Có phải là nhìn qua cảm thấy đặc biệt vô vị đặc biệt nhàm chán đi?"
“Cũng không có…" Nghiêm Đông Kỳ cúi đầu uống một hớp, hắn cũng không phải ngốc, người ta có ý tốt gọi hắn lại đây ở, tích cực thoải mái như thế, hắn giờ còn muốn chê ngôi nhà của hắn như chiếc quan tài sao. đây chẳng phải là ăn cơm người ta còn giơ tay đánh người: “Chính là cảm thấy rất gọn gàng thoải mái, vừa nhìn thì biết là một người đàn ông độc thân, nhà tôi so với cậu còn kém xa."
“Lúc tôi trang trí căn phòng này cũng không thấy thú vị gì…" Mục Tử Lễ cũng ngồi xuống sopha, bưng chén trà uống một hớp: “Nhà của cậu là ai trang trí?"
“Lúc tôi mua nhà thì mẹ sắp xếp, nói thế nào nhỉ, mẹ tôi là một người rất yêu cuộc sống, vì thế muốn đem một ngôi nhà của một người đàn ông phải thật ấm áp, có điều không phải trang trí quá giống phong cách của con gái thì tôi đã rất hài lòng rồi. trong nhà tôi màu gì cũng có, đồ đạc ném loạn xạ, với nhà của cậu thì kém xa." Nghiêm Đông Kỳ tùy tiện nở nụ cười.
“Nghe thì thấy rất tốt nha." Mục Tử Lễ hí con mắt lại nói.
“Hơn nữa…" Nghiêm Đông Kỳ đưa tay chỉ vào bức tường bên cạnh nhà bếp: “Vừa nhìn liền biết trong nhà của cậu không có hơi lửa. ở nhà của tôi cứ xào rán luộc hầm nấu nướng nên khắp nơi đều mùi dầu ăn, chỉ cần vào nhìn là biết, nhà cậu lại không có không khí khói dầu mỡ nào, mùi dầu mỡ cũng không lan ra khắp phòng. Tôi cứ một ngày hai bữa làm cơm, đều phải đem nhà bếp khóa lại, không gian nhìn qua rất nhỏ, không giống cậu đẹp đẽ như thế."
Mục Tử Lễ kinh ngạc: “Cậu sẽ làm cơm?"
“Ài, lời này của cậu là sao đây…" Nghiêm Đông Kỳ có chút buồn cười…" tôi hồi trước vẫn hay ở nhà, ba mẹ trước vẫn bận bịu, trong nhà chỉ có hai anh em, cô em kia lại kén ăn nên phải thường xuyên luyện tập, giờ tay nghề của tôi tốt lắm đấy."
Mục Tử Lễ gật gù: “Nghe có vẻ tuyệt, lần sau cậu làm cho tôi bữa cơm để tôi có thể thưởng thức được tay nghề, được chứ?"
“Được thôi." Nghiêm Đông Kỳ thoải mái đồng ý, người ta đã cho mình ở nhờ một ngày, nấu một bữa cơm thì có làm sao chứ.
Người đàn ông bên cạnh đem chén trà đặt xuốn, tiện tay chỉ tranh sơn dầu trên tường phòng khách: “Tôi vốn cũng không muốn trang trí phòng như vậy thế nhưng tôi rất thích những bức họa này, cứ vài ba ngày lại muốn đổi một cái, tranh càng nhiều thêm, tranh càng thêm hỗn tạp, giờ treo trong nhà nhìn vào còn đoán không ra."
Nghiêm Đông Kỳ gật gật đầu: “Nói như cậu cũng rất có đạo lý. Nhưng tôi nhìn qua mấy bức tranh này thì thấy tranh ở gần cửa chính có ba bức họa kia là đẹp nhất."
“Tất nhiên là…" hắn bổ sung một câu: “Tôi cũng không có kiến thức chuyên nghiệp gì, chỉ xem náo nhiệt thôi."
Mục Tử Lễ nghe xong lời đó tựa hồ rất vui vẻ, thậm chí còn bật cười: “Cậu biết không, trong nhà nhiều tranh như vậy nhưng chỉ có ba bức ở cửa đó là của tôi vẽ thôi."
Nghiêm Đông Kỳ nghe xong ngẩn người, sau đó cười trêu chọc một câu: “Biết cậu rất trâu bò, không nghĩ tới lại trâu bò như thế a. Không trách triển lãm tranh cứ thi thoảng lại mở như thế, hóa ra là thiên tài ngay bên cạnh."
Nam nhân sung sướng nở nụ cười: “Quãng thời gian sau có lẽ tôi còn phải lo liệu cho việc triễn lãm tranh, giờ đang tranh thủ thời gian, đến lúc ấy cậu có thể đến xem, tôi tự mình sẽ đi giới thiệu cho cậu, thế nào?"
Nghiêm Đông Kỳ thấy đề tài này vừa vặn đúng ý của hắn, lúc trước còn khổ não mở miệng nói thế nào, không ngờ bây giờ đã đuổi sát rồi: “Có thể, nhưng tôi mang theo người nhà đi được không?"
“Cậu muốn dẫn em trai đi sao?" Mục Tử Lễ dừng một chút mới nói tiếp.
“Không phải, tôi dẫn hắn đi làm gì, định mang theo đứa em gái thôi…" Nghiêm Đông Kỳ nhận điếu thuốc từ tay Mục Tử Lễ, ở trên đầu ngón tay nhẹ nhàng thưởng thức: “Em ấy giờ đã học mười một rồi, muốn theo con đường hội họa, tuy ba mẹ tôi không ủng hộ lắm nhưng tôi lại rất hứng thú. Giờ muốn dẫn em ấy đi xem triển lãm tranh cho nó học hỏi thôi."
Mục Tử Lễ gật gù: “Vậy thì không có vấn đề gì, đến lúc ấy tôi sẽ gọi cho cậu, cậu mang theo em gái đi là tốt rồi."
Nói xong còn chọc ghẹo một câu: “Tôi còn nghĩ là cậu chỉ đặc biệt bảo vệ em trai thôi, không nghĩ tới cũng săn sóc em gái như vậy, thì ra là một người đàn ông tốt a."
Nghiêm Đông Kỳ vung vung tay: “Tôi đây thì tính toán chăm sóc cái gì chứ, nói đi cũng phải nói lại, tôi đang định nhờ cậu một chuyện, cậu có thể giới thiệu cho tôi một cô giáo mỹ thuật hay không, tôi muốn đưa nó đi học thêm, sau này có thi cũng dễ dàng hơn."
Mục Tử Lễ cũng không thấy gì bất ngờ, ôn hòa nở nụ cười: “Có thể, có yêu cầu gì không?"
“Tôi cũng không có yêu cầu gì quan trọng… A, đương nhiên nếu là cô giáo thì tốt nhất." Nghiêm Đông Kỳ thuận miệng đáp, sau như đột nhiên nhớ ra cái gì lại bổ sung một câu.
“Giáo viên nữ?" Mục Tử Lễ nghe buồn cười: “Làm sao, sợ giáo viên nam bắt nạt em gái cậu?"
Nghiêm Đông Kỳ có chút ngượng ngùng vồ vồ sau gáy, cân nhắc nửa ngày mới mở miệng: “Tôi cảm thấy làm nghệ thuật đều rất… Nói thế nào, bẩm sinh luôn theo đuổi sự phóng khoáng, vì thế tôi sợ nhỡ may em gái bị bắt nạn thì tôi thực sự sẽ theo hắn liều mạng."
“Hơn nữa cậu biết đấy, con gái mười sáu mười bảy tuổi rất dễ dàng thích giáo viên dạy của mình, đặc biệt là thầy giáo dạy mỹ thuật, họ sẽ cảm thấy thầy nghệ thuật rất ôn nho văn nhã, thành thục lãng mạn, kể cả giáo viên có hai râu mép cũng thấy đó là phong cách nghệ thuật. ngược lại tôi rất để ý cái này, cậu không biết đâu, trong nhà có con gái thực sự đem tôi bận tâm đến chết."
“Cái này còn chưa thể coi là săn sóc em gái à, cậu nhìn ra ngoài xem có mấy người anh trai làm được như cậu chứ?" Mục Tử Lễ cầm bật lửa muốn châm thuốc cho hai người lại bị Nghiêm Đông Kỳ đưa tay lấy đi.
“Đừng hút nữa, buổi tối thì hút thuốc gì nữa chứ, giờ mà hút sẽ làm khói lan cả căn phòng." Hắn đặt bật lửa trên bàn trà: “Chính là em gái mình, tôi không quan tâm thì ai quan tâm nữa."
Mục Tử Lễ liếc mắt nhìn bật lửa trên khay trà một cái, khóe miệng khều lên: “Vậy cậu xem tôi thế nào?"
“Cái gì cậu thế nào?" Đề tài nhảy rất nhanh, Nghiêm Đông Kỳ nhất thời không phản ứng kịp, suy nghĩ hai giây mới có chút kinh ngạc mở to hai mắt: “Ý của cậu là cậu muốn giúp việc học hành cho em gái tôi?"
“Không được sao?" Mục Tử Lễ nở nụ cười: “Tôi cảm thấy trình độ của tôi vẫn được a, dạy một học sinh trung học vẫn thừa sức."
“Tôi không phải ý đó…" Nghiêm Đông Kỳ không nghĩ tới người này còn xung phong nhận việc, quên mình là người tiên phong, nhất thời không biết nên nói gì: “Thầy à, cậu tự mình ra mặt thế này tôi thuê không nổi a."
“Cậu cứ theo giá của mấy lớp học nghệ thuật mà trả tiền được rồi, nếu như thấy trong lòng còn không thoải mái thì dựa theo lời của cậu nói, cứ mời tôi ăn cơm là được, cũng đừng luôn ở quán bar tán gẫu vài câu là thôi, cậu xem thế được không?" Mục Tử Lễ chậm rãi xoay người đứng lên.
Nghiêm Đông Kỳ ngửa đầu nhìn hắn: “Không phải, vậy tôi thực sự nợ ân tình lớn của cậu nha, thế này làm sao trả hết?"
“Lấy thân báo đáp thế nào?" mang theo chút ý tứ vui đùa, Mục Tử Lễ cúi xuống nâng cằm hắn lên hỏi.
Nghiêm Đông Kỳ không rõ lắm, hắn cảm giác hôm nay quan hệ của hai người có lẽ phát triển hơi nhanh, chắc có quan hệ đến việc trong nhà của hắn. Trước đây hắn cảm thấy Mục Tử Lễ là một bạn rượu tuyệt vời, thế nhưng thái độ hôm nay lại khiến hắn thấy con người này rất tốt, làm một người bạn như mình cũng được thơm lây, giờ ngay cả hành động này cũng không thấy có gì đường đột.
Nghiêm Đông Kỳ ngẩng đâu, mắt mang ý cười nói: “Vậy cậu có đảm bảo được một ngày nào đó sẽ không phạm vào quy tắc bất thành văn của tôi nha, bề ngoài của em ấy cũng dễ nhìn, tôi sợ một mình cậu nhỡ may không tự chủ được thì khi ấy tôi phải đối mặt với cậu thế nào."
Mục Tử Lễ bật cười, một đôi mắt ngăm đen xẹt qua ý cười lấp loé, còn những tâm tình khác không rõ ràng lắm: “Tôi không thích người trẻ tuổi, chỉ có hứng thú với những người đẹp thành thục thôi, sẽ không phạm vào quy tắc bất thành văn của cậu, cậu cứ thoải mái."
Mục Tử Lễ cười trêu ghẹo: “Không cẩn thận vấy bẩn một chút? Nói thế có phải quá khiêm tốn đi, cái hàm lương này cũng phải dội lên đến hơn nửa bát nha."
Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nói lại muốn bật cười, đưa tay đẩy vai hắn: “Câm miệng, con người cậu không bóc trần sự thật không được sao."
Mục Tử Lễ nhìn dáng vẻ xấu hổ của hắn càng cảm thấy thú vị, tự mình suy diễn mà cười một trận, sau khi trở lại bình thường, hắn giơ tay nâng ly Vodka trên quầy uống xong, ung dung thong thả nói: “Nói một chút đi, cậu bị thế này là sao, gặp phải chuyện gì?"
Nghiêm Đông Kỳ giả ngủ, hắn không định nói chuyện này, hơn nữa nhưng việc như thế cũng không cần thiết cùng người khác chia sẻ: “Cái gì chuyện gì chứ?"
“Quần áo của cậu?" vẻ mặt Mục Tử Lễ vẫn hờ hững, trong mắt hiện lên một bộ dạng cậu không cần ở trước mặt tôi cậy mạnh, nụ cười ôn hòa nói: “Bình thường ngày thứ sáu cậu ít khi đến quán bar, hơn nữa còn mặc một chiếc áo dính đầy dầu mỡ đến cửa hàng? Tôi cảm giác không giống bình thường a, vẻ mặt không tốt lắm."
Lúc nói câu sau này, ánh mắt của người đàn ông nhẹ nhàng quét một vòng, thực sự cho Nghiêm Đông Kỳ thấy cảm động.
“FML, cậu làm nghệ sĩ cái gì, họa sĩ cái gì chứ, trực tiếp đi làm cảnh sát hình sự phá án cho rồi, không thì cậu ở dưới cầu vượt bày cái sạp trực tiếp làm thầy bói đi, thật là." Hắn cười gượng hai tiếng rồi cúi đầu uống bia.
Người đàn ông cũng không có ý kiến gì chỉ cười cười, tựa hồ với lời trêu chọc của hắn mà cười cợt.
“Ai, cũng không có chuyện gì, chỉ là vì cùng người trong nhà náo loạn một chút nên đi ra ngoài." Nghiêm Đông Kỳ ngẩng đầu nở nụ cười, hời hợt nói.
“Cùng em trai cậu?"
Nghiêm Đông Kỳ hơi dừng một chút, sau đó uống tiếp hai ngụm, bất đắc dĩ ngoắc ngoắc khóe môi: “Ừm."
Mục Tử Lễ quay về hướng bartender muốn một lon giống Nghiêm Đông Kỳ: “Nói chuyện gì?"
“Tôi thật sự cũng không hiểu nổi thằng bé này nghĩ cái gì, thật là. Tôi cũng không thấy tôi già, cảm giác cũng không kém vài tuổi nhưng thật sự có thể hiểu được hắn thì tựa như một rãnh Mariana, cũng không biết tên này từ sáng tới tối cân nhắc cái gì nữa." Nghiêm Đông Kỳ vừa nghĩ đến chuyện này lại bắt đầu phiền muộn, hắn không hiểu nổi Hàn Dĩ Nặc đến cùng muốn làm gì, tự nhiên oán giận hai câu.
“Vâng, cậu không già." Mục Tử Lễ cười cười, bưng chai bia lên uống hai ngụm.
Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy có người được gọi là skill thần kỳ, khiến người ta nửa ngày không thể thốt ra được một câu.
Ví dụ như hiện giờ có Mục Tử Lễ, hắn biết rõ ràng việc oán giận em trai của mình rất khác thường thế nhưng người này đột nhiên cảm khái một câu về tuổi tác của hắn, cũng không biết có phải hay không khi ra ngoài đã uống lộn thuốc.
“Vậy tối nay cậu định làm gì? Cậu trở về nhà sao? ở chỗ nào?" Mục Tử Lễ cũng không quan tâm Nghiêm Đông Kỳ có nói tiếp hay không, nhấp một hớp bia rồi nói vấn đề đang dở.
Lời này quả thực chọc tới việc đang sốt ruột nhất của Nghiêm Đông Kỳ.
Nói hắn cứ thế đi ra ngoài lại cứ thế đi về nhà lại thấy không còn mặt mũi, hắn lần đầu tiên mặt mày xám xịt như thế, giờ về không phải là làm anh trai không có tôn nghiêm sao.
Về nhà ba mẹ ở, phòng ngủ thì có nhưng nếu mẹ biết mình cùng Hàn Dĩ Nặc cãi nhau, nhìn theo quãng thời gian hai năm mẹ đối với Hàn Dĩ Nặc như con ruột, không nói hai lời khẳng định đem mình đuổi đi.
Đi qua chỗ Chu Hải, lại không nói đến cái miệng ngu ngốc khỏe mạnh của hắn, chính mình tự nhiên làm kỳ đà cản mũi không nói đén có bao nhiêu ánh mắt thì có bấy nhiêu ánh mắt. hơn nữa Chu Hải vốn hi vọng Hàn Dĩ Nặc cứ thế cuốn gói rời đi, giờ này còn biết Hàn Dĩ Nặc nghe được lời nói hôm trước mà trở mặt thì không cần suy nghĩ, hắn còn không vọt về nhà mình thay Hàn Dĩ Nặc thu thập hành lý ấy chứ.
Kỳ thực cũng không phải không thể đi đến chỗ Trịnh Hiểu Hiểu, thế nhưng giờ này bản thân tự thấy không có tâm tình mà nhìn em gái, chỉ tượng tượng đến khuôn mặt cô ta lại phiền lòng, phỏng chừng còn chẳng muốn mở miệng nói chuyện chứ đừng nói là đến chỗ cô ta dừng chân. Từ lúc hắn cùng Hàn Dĩ Nặc ở cùng nhau, sức lực cùng tinh thần để ứng phó với mấy cô gái đều một mạch dâng hiến cho tiểu tử kia cả rồi.
Nghiêm Đông Kỳ có chút khổ não xoa xoa tóc: “Tôi còn đang lo lắng chuyện này đây, chẳng lẽ phải ở văn phòng hoặc làm tổ trong xe một buổi tối sao, một người đàn ông như tôi giờ còn chẳng khác nào đi tìm chết."
“Nếu không có chỗ nào ở thì đến nhà tôi đi." Mục Tử Lễ nghe xong oán trách của hắn, trầm ngâm một chút rồi cười hời hợt, mặt đầy chân thành nói.
Nghiêm Đông Kỳ mạnh mẽ sửng sốt một chút: “A?"
“Tôi nói…" Mục Tử Lễ ung dung thong thả lại lặp lại một lần: “Đêm nay cậu có muốn tới dừng chân tại nhà tôi không, tôi chỉ ở một mình hơn nữa trong nhà vẫn có phòng trống."
“Thế này có vẻ không hay lắm." Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày, do dự mở miệng.
Mục Tử Lễ vẫn tươi cười: “Có gì không tốt chứ, hai chúng ta cũng không phải cô nam quả nữ, có gì lúng túng, hơn nữa cậu giờ có nhà mà không thể về, tôi muốn giúp đỡ thu nhận cậu một buổi cũng đâu có sao?"
Nghiêm Đông Kỳ vốn muốn cự tuyệt nhưng trong chớp mắt nhớ đến Nghiêm Chỉ năm nay đã học kỳ hai lớp mười một rồi, đang định tìm một thầy dạy mỹ thuật hội họa, thuận tiện cho việc tương lai thi nghệ thuật sinh, thừa dịp có cơ hội này để nói chuyện.
“… Cũng được." Nghiêm Đông Kỳ hơi làm dừng lại rồi thoải mái đồng ý, hướng về người đàn ông đối diện thể hiện một ánh mắt cảm kích: “Vậy tối nay làm phiền cậu."
“Cái này có gì phiền phức chứ." Mục Tử Lễ đem nửa lon bia còn lại uống sạch rồi mím môi: “Vậy chúng ta đi đi."
“Đi bây giờ?" Nghiêm Đông Kỳ có chút sửng sờ, hắn từ lúc vào quán bar đến giờ vẫn chưa được hai mươi phút, thậm chí còn chưa ngồi xuống. Hơn nữa sao cần phải về sớm vậy, giờ qua còn có chút lúng túng.
Mục Tử Lễ cầm chìa khóa quay một vòng: “Cũng không phải, phòng khách của tôi cũng ít người ở đó nên giờ về dọn dẹp một chút."
“A? Phiền toái như vậy?" Nghiêm Đông Kỳ vừa nghe lời này thì có ý định rút lui câu nói lúc nãy: “Nếu phiền phức như thế thì thôi đi, tôi ngủ trong xe một tối cũng được, điều kiện cũng không đến nỗi, một mình tôi ngủ cũng ổn."
Mục Tử Lễ cười khẽ một tiếng, căn bản không nghe hắn, đưa tay ôm lấy bờ vai của Nghiêm Đông Kỳ rồi đẩy hắn tới cửa: “Bình thường cũng không thấy cậu nhiều lời như vậy, đi thôi. Xe của cậu đặt ở đây, ngày mai tôi lái xe đưa cậu tới."
Nghiêm Đông Kỳ cau mày gãi gãi tóc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Nhà Mục Tử Lễ không khác với Học viện cao cấp mỹ thuật lắm, ba phòng hai gian, phong cách trang trí đơn giản rõ ràng, ngoại trừ trên tường có vài bức tranh sơn dầu tràn ngập màu sắc rực rỡ cỡ lớn, nhìn qua như mô phỏng một phòng tranh thì trong phòng chỉ có ba màu màu đen màu trắng và màu xám làm chính, ngay cả một chút sắc cũng không thấy, ngay cả tạp chí trên khay trà đều màu đen, nhìn qua khá cực đoan.
“Phong cách trang trí của cậu có chút khác biệt a." Nghiêm Đông Kỳ đổi giày đi vào, ngồi trên salong ở phòng khách rồi quay đầu lại, tò mò đánh giá xung quanh.
Mục Tử Lễ cười bưng cho hắn chén nước: “Có phải là nhìn qua cảm thấy đặc biệt vô vị đặc biệt nhàm chán đi?"
“Cũng không có…" Nghiêm Đông Kỳ cúi đầu uống một hớp, hắn cũng không phải ngốc, người ta có ý tốt gọi hắn lại đây ở, tích cực thoải mái như thế, hắn giờ còn muốn chê ngôi nhà của hắn như chiếc quan tài sao. đây chẳng phải là ăn cơm người ta còn giơ tay đánh người: “Chính là cảm thấy rất gọn gàng thoải mái, vừa nhìn thì biết là một người đàn ông độc thân, nhà tôi so với cậu còn kém xa."
“Lúc tôi trang trí căn phòng này cũng không thấy thú vị gì…" Mục Tử Lễ cũng ngồi xuống sopha, bưng chén trà uống một hớp: “Nhà của cậu là ai trang trí?"
“Lúc tôi mua nhà thì mẹ sắp xếp, nói thế nào nhỉ, mẹ tôi là một người rất yêu cuộc sống, vì thế muốn đem một ngôi nhà của một người đàn ông phải thật ấm áp, có điều không phải trang trí quá giống phong cách của con gái thì tôi đã rất hài lòng rồi. trong nhà tôi màu gì cũng có, đồ đạc ném loạn xạ, với nhà của cậu thì kém xa." Nghiêm Đông Kỳ tùy tiện nở nụ cười.
“Nghe thì thấy rất tốt nha." Mục Tử Lễ hí con mắt lại nói.
“Hơn nữa…" Nghiêm Đông Kỳ đưa tay chỉ vào bức tường bên cạnh nhà bếp: “Vừa nhìn liền biết trong nhà của cậu không có hơi lửa. ở nhà của tôi cứ xào rán luộc hầm nấu nướng nên khắp nơi đều mùi dầu ăn, chỉ cần vào nhìn là biết, nhà cậu lại không có không khí khói dầu mỡ nào, mùi dầu mỡ cũng không lan ra khắp phòng. Tôi cứ một ngày hai bữa làm cơm, đều phải đem nhà bếp khóa lại, không gian nhìn qua rất nhỏ, không giống cậu đẹp đẽ như thế."
Mục Tử Lễ kinh ngạc: “Cậu sẽ làm cơm?"
“Ài, lời này của cậu là sao đây…" Nghiêm Đông Kỳ có chút buồn cười…" tôi hồi trước vẫn hay ở nhà, ba mẹ trước vẫn bận bịu, trong nhà chỉ có hai anh em, cô em kia lại kén ăn nên phải thường xuyên luyện tập, giờ tay nghề của tôi tốt lắm đấy."
Mục Tử Lễ gật gù: “Nghe có vẻ tuyệt, lần sau cậu làm cho tôi bữa cơm để tôi có thể thưởng thức được tay nghề, được chứ?"
“Được thôi." Nghiêm Đông Kỳ thoải mái đồng ý, người ta đã cho mình ở nhờ một ngày, nấu một bữa cơm thì có làm sao chứ.
Người đàn ông bên cạnh đem chén trà đặt xuốn, tiện tay chỉ tranh sơn dầu trên tường phòng khách: “Tôi vốn cũng không muốn trang trí phòng như vậy thế nhưng tôi rất thích những bức họa này, cứ vài ba ngày lại muốn đổi một cái, tranh càng nhiều thêm, tranh càng thêm hỗn tạp, giờ treo trong nhà nhìn vào còn đoán không ra."
Nghiêm Đông Kỳ gật gật đầu: “Nói như cậu cũng rất có đạo lý. Nhưng tôi nhìn qua mấy bức tranh này thì thấy tranh ở gần cửa chính có ba bức họa kia là đẹp nhất."
“Tất nhiên là…" hắn bổ sung một câu: “Tôi cũng không có kiến thức chuyên nghiệp gì, chỉ xem náo nhiệt thôi."
Mục Tử Lễ nghe xong lời đó tựa hồ rất vui vẻ, thậm chí còn bật cười: “Cậu biết không, trong nhà nhiều tranh như vậy nhưng chỉ có ba bức ở cửa đó là của tôi vẽ thôi."
Nghiêm Đông Kỳ nghe xong ngẩn người, sau đó cười trêu chọc một câu: “Biết cậu rất trâu bò, không nghĩ tới lại trâu bò như thế a. Không trách triển lãm tranh cứ thi thoảng lại mở như thế, hóa ra là thiên tài ngay bên cạnh."
Nam nhân sung sướng nở nụ cười: “Quãng thời gian sau có lẽ tôi còn phải lo liệu cho việc triễn lãm tranh, giờ đang tranh thủ thời gian, đến lúc ấy cậu có thể đến xem, tôi tự mình sẽ đi giới thiệu cho cậu, thế nào?"
Nghiêm Đông Kỳ thấy đề tài này vừa vặn đúng ý của hắn, lúc trước còn khổ não mở miệng nói thế nào, không ngờ bây giờ đã đuổi sát rồi: “Có thể, nhưng tôi mang theo người nhà đi được không?"
“Cậu muốn dẫn em trai đi sao?" Mục Tử Lễ dừng một chút mới nói tiếp.
“Không phải, tôi dẫn hắn đi làm gì, định mang theo đứa em gái thôi…" Nghiêm Đông Kỳ nhận điếu thuốc từ tay Mục Tử Lễ, ở trên đầu ngón tay nhẹ nhàng thưởng thức: “Em ấy giờ đã học mười một rồi, muốn theo con đường hội họa, tuy ba mẹ tôi không ủng hộ lắm nhưng tôi lại rất hứng thú. Giờ muốn dẫn em ấy đi xem triển lãm tranh cho nó học hỏi thôi."
Mục Tử Lễ gật gù: “Vậy thì không có vấn đề gì, đến lúc ấy tôi sẽ gọi cho cậu, cậu mang theo em gái đi là tốt rồi."
Nói xong còn chọc ghẹo một câu: “Tôi còn nghĩ là cậu chỉ đặc biệt bảo vệ em trai thôi, không nghĩ tới cũng săn sóc em gái như vậy, thì ra là một người đàn ông tốt a."
Nghiêm Đông Kỳ vung vung tay: “Tôi đây thì tính toán chăm sóc cái gì chứ, nói đi cũng phải nói lại, tôi đang định nhờ cậu một chuyện, cậu có thể giới thiệu cho tôi một cô giáo mỹ thuật hay không, tôi muốn đưa nó đi học thêm, sau này có thi cũng dễ dàng hơn."
Mục Tử Lễ cũng không thấy gì bất ngờ, ôn hòa nở nụ cười: “Có thể, có yêu cầu gì không?"
“Tôi cũng không có yêu cầu gì quan trọng… A, đương nhiên nếu là cô giáo thì tốt nhất." Nghiêm Đông Kỳ thuận miệng đáp, sau như đột nhiên nhớ ra cái gì lại bổ sung một câu.
“Giáo viên nữ?" Mục Tử Lễ nghe buồn cười: “Làm sao, sợ giáo viên nam bắt nạt em gái cậu?"
Nghiêm Đông Kỳ có chút ngượng ngùng vồ vồ sau gáy, cân nhắc nửa ngày mới mở miệng: “Tôi cảm thấy làm nghệ thuật đều rất… Nói thế nào, bẩm sinh luôn theo đuổi sự phóng khoáng, vì thế tôi sợ nhỡ may em gái bị bắt nạn thì tôi thực sự sẽ theo hắn liều mạng."
“Hơn nữa cậu biết đấy, con gái mười sáu mười bảy tuổi rất dễ dàng thích giáo viên dạy của mình, đặc biệt là thầy giáo dạy mỹ thuật, họ sẽ cảm thấy thầy nghệ thuật rất ôn nho văn nhã, thành thục lãng mạn, kể cả giáo viên có hai râu mép cũng thấy đó là phong cách nghệ thuật. ngược lại tôi rất để ý cái này, cậu không biết đâu, trong nhà có con gái thực sự đem tôi bận tâm đến chết."
“Cái này còn chưa thể coi là săn sóc em gái à, cậu nhìn ra ngoài xem có mấy người anh trai làm được như cậu chứ?" Mục Tử Lễ cầm bật lửa muốn châm thuốc cho hai người lại bị Nghiêm Đông Kỳ đưa tay lấy đi.
“Đừng hút nữa, buổi tối thì hút thuốc gì nữa chứ, giờ mà hút sẽ làm khói lan cả căn phòng." Hắn đặt bật lửa trên bàn trà: “Chính là em gái mình, tôi không quan tâm thì ai quan tâm nữa."
Mục Tử Lễ liếc mắt nhìn bật lửa trên khay trà một cái, khóe miệng khều lên: “Vậy cậu xem tôi thế nào?"
“Cái gì cậu thế nào?" Đề tài nhảy rất nhanh, Nghiêm Đông Kỳ nhất thời không phản ứng kịp, suy nghĩ hai giây mới có chút kinh ngạc mở to hai mắt: “Ý của cậu là cậu muốn giúp việc học hành cho em gái tôi?"
“Không được sao?" Mục Tử Lễ nở nụ cười: “Tôi cảm thấy trình độ của tôi vẫn được a, dạy một học sinh trung học vẫn thừa sức."
“Tôi không phải ý đó…" Nghiêm Đông Kỳ không nghĩ tới người này còn xung phong nhận việc, quên mình là người tiên phong, nhất thời không biết nên nói gì: “Thầy à, cậu tự mình ra mặt thế này tôi thuê không nổi a."
“Cậu cứ theo giá của mấy lớp học nghệ thuật mà trả tiền được rồi, nếu như thấy trong lòng còn không thoải mái thì dựa theo lời của cậu nói, cứ mời tôi ăn cơm là được, cũng đừng luôn ở quán bar tán gẫu vài câu là thôi, cậu xem thế được không?" Mục Tử Lễ chậm rãi xoay người đứng lên.
Nghiêm Đông Kỳ ngửa đầu nhìn hắn: “Không phải, vậy tôi thực sự nợ ân tình lớn của cậu nha, thế này làm sao trả hết?"
“Lấy thân báo đáp thế nào?" mang theo chút ý tứ vui đùa, Mục Tử Lễ cúi xuống nâng cằm hắn lên hỏi.
Nghiêm Đông Kỳ không rõ lắm, hắn cảm giác hôm nay quan hệ của hai người có lẽ phát triển hơi nhanh, chắc có quan hệ đến việc trong nhà của hắn. Trước đây hắn cảm thấy Mục Tử Lễ là một bạn rượu tuyệt vời, thế nhưng thái độ hôm nay lại khiến hắn thấy con người này rất tốt, làm một người bạn như mình cũng được thơm lây, giờ ngay cả hành động này cũng không thấy có gì đường đột.
Nghiêm Đông Kỳ ngẩng đâu, mắt mang ý cười nói: “Vậy cậu có đảm bảo được một ngày nào đó sẽ không phạm vào quy tắc bất thành văn của tôi nha, bề ngoài của em ấy cũng dễ nhìn, tôi sợ một mình cậu nhỡ may không tự chủ được thì khi ấy tôi phải đối mặt với cậu thế nào."
Mục Tử Lễ bật cười, một đôi mắt ngăm đen xẹt qua ý cười lấp loé, còn những tâm tình khác không rõ ràng lắm: “Tôi không thích người trẻ tuổi, chỉ có hứng thú với những người đẹp thành thục thôi, sẽ không phạm vào quy tắc bất thành văn của cậu, cậu cứ thoải mái."
Tác giả :
Tam Thập Tửu