Tống Y
Chương 87: Tai bay vạ gió
Tại hậu đường Ngũ Vị Đường, bởi vì ‘lạn tiết’(1) thuộc loại bệnh truyền nhiễm, phải cách ly, nên cuối cùng Lâm Thanh Đại đã xuất ra một kho dược liệu bỏ trống, để cho bọn Sỏa Bàn cùng Ngô Thông chuyển tất cả dược liệu vào trong phòng. Nàng biết trị căn bệnh này nhất định phải trị liệu giống như Chu bộ khoái, làm giải phẫu để rửa sạch vết thương, cho nên trong kho hàng cũng làm ra một cái bàn giải phẫu đơn giản.
Diêm Diệu Thủ đem nhi tử Ngật Đáp bố trí ổn thỏa trên bàn giải phẫu.
Bàng Vũ Cầm giữa trưa ngủ một lúc liền thức dậy, chuẩn bị thay thế cho Tuyết Phi Nhi trở về nghỉ ngơi, nhưng gặp phải sự tình này, nhị nữ vội vàng chuẩn bị trước thật tốt.
Lúc mấy người Đỗ Văn Hạo trở lại Ngũ Vị Đường, thần y Tiền Bất Thu cùng Hàm Đầu còn có phụ mẫu của Diêm Diệu Thủ còn có Tích thị là vợ hắn đang ở trong sân nói chuyện.
Vừa thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, Tích thị vội vàng bước lên phía trước quì xuống dập đầu cộp cộp: “Sư tổ, cầu ngài cứu nhi tử của ta! Ngày trước mắt ta bị mù, lương tâm bị chó cắn, mạo phạm đến sư tổ ngài..."
Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Lúc này ngươi còn ở đó nói nhảm lãng phí thời gian, ngươi ngăn cản ta, ta làm sao cứu nhi tử của ngươi! Tránh sang một bên!"
Diêm Diệu Thủ vội vàng kéo vợ hắn sang một bên.
Đỗ Văn Hạo hỏi vị trí của đứa bé, rồi trực tiếp đi vào kho hàng. Quần của đứa bé đã cởi ra, nằm trên bàn giải phẫu, tòan thân sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Đỗ Văn Hạo xem vết thương, sau khi chẩn mạch, xác định là vết thương ác tính truyền nhiễm, cũng chính là lạn tiết, cũng may là mới lây, cho nên bệnh tình so với Chu bộ khoái nhẹ hơn rất nhiều, còn chưa đến mức phải cắt chân.
Mắt thấy nhị nữ làm tốt thao tác chuẩn bị giải phẫu, hài lòng mà gật đầu, lập tức rửa tay thay y phục, chuẩn bị một lần nữa làm sạch hoàn toàn vết thương nưng mủ.
Tuyết Phi Nhi xuất ra một tờ “văn kiện chấp nhận giải phẫu" đưa cho Diêm Diệu Thủ xem. Diêm Diệu Thủ vội vàng xem qua, mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn vội vàng cầm bút ký tên chấp nhận, ấn dấu tay.
Đỗ Văn Hạo cũng đã chuẩn bị tốt. Vào phòng bắt đầu giải phẫu.
Thủ thuật làm sạch vết mủ của lạn tiết hoàn toàn bất đồng với làm sạch vết thương thông thường. Phải đem toàn bộ lây nhiễm trong cơ thể thanh trừ. Hơn nữa lúc làm sạch vết thương cũng không giống nhau. Diêm Diệu Thủ không biết. Cũng chưa từng khử trùng loại thương tổn này cho nên hắn một lần nữa làm sạch vết thương cũng không tác dụng gì. Chính vì vậy khiến cho nhi tử của hắn toàn thân bị lây nhiễm.
Sau một canh giờ. Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng chấm dứt giải phẫu. Sau đó đi ra khai dược cho vào bình đỏ cho hài tử dùng.
Cả nhà Diêm Diệu Thủ quì xuống dập đầu tỏ vẻ cảm tạ. Nhưng thấy hài tử sau khi giải phẫu xong vẫn tiếp tục bị sốt cao. Vẫn hôn mê bất tỉnh. Cũng rất sốt ruột. Nhưng mà trong văn kiện chấp nhận giải phẫu cũng đã viết rõ kết quả này. Bây giờ Diêm Diệu Thủ đã biết đây là triệu chứng ứng với căn bệnh chỉ có thể kiên trì chờ đợi. Người trong nhà cũng thay đổi y phục cách ly. Dựa theo lời Đỗ Văn Hạo dặn bảo mà dung nước đá giảm nhiệt cho hài tử.
Đỗ Văn Hạo khám lại thương thế cho Chu bộ khoái. Chu bộ khoái sốt cao như trước không giảm. Thần trí khi thì tỉnh táo khi thì bất tỉnh. Tô thị thê tử của Chu bộ khoái cũng mặc y phục cách ly yên lặng mà chảy nước mắt. Ngồi ở bên giường trượng phu không ngừng cho trượng phu dung nước đá giảm nhiệt.
Chờ Đỗ Văn Hạo xử lý xong hết rồi đi ra. Tiền Bất Thu lúc này mới tiến lên bắt chuyện.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thất tiếng ồn ào ở tiền đường, có âm thanh một phụ nhân kêu lên: “Đỗ đại phu! Đỗ đại phu ở đâu rồi?"
Đỗ Văn Hạo vội vang đi tới tiền đường, vừa vào đã thấy chính là đôi vợ chồng trung niên lần trước đã cõng hài tử tới Ngũ Vị Đường tìm Tiền Bất Thu xem xét chứng cuồng. Nam nhân nọ đang ngồi trên ghế ôm chặt con mình, hài tử của hắn im lặng không nhích động, đầu buông xuống tựa trong lòng phụ thân. Đỗ Văn Hạo thấy thế tưởng rằng bọn họ cũng như lần trước là tìm đến Tiền Bất Thu, vội vàng nói: “Tiền đại phu đang ở hậu đường, ta giúp các ngươi gọi tới!"
Đỗ Văn Hạo hơi buồn cười, không ngờ còn bày đặt thần y không nhờ cậy lại để cho linh y xem. Vừa quay đầu, đã thấy Tiền Bất Thu khuôn mặt âm trầm đứng ở cửa, hiển nhiên là đã nghe lời nói đó, nhân tiện nói: “Hai vị, không phải là không chịu xem bệnh cho hài tử, thật sự là ở phương diện chữa trị bệnh tật cho trẻ nhỏ thần y quả thật có nhiều biện pháp hơn ta, cũng đã từng chẩn bệnh nhiều hơn, hay là các vị…"
“Không!" Phụ nhân nọ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiền Bất Thu một cái, lôi kéo cánh tay Đỗ Văn Hạo nói: “Thần y đã xem qua, cũng không xem được, cho nên mới cầu ngài xem xét, mục đích chúng ta tới Ngũ Vị Đường là tìm tới ngài."
“Ồ, hài tử làm sao vậy? Bệnh lại tái phát ư?"
“Ngày hôm qua bệnh tái phát, từ trên lầu té xuống bị thương, đưa tới Tể Thế Đường cho thầy trò thần y xem xét, sau khi dung xong đơn thuốc vừa khai, bệnh ngừng tái phát, nhưng mà ngài xem, đứa bé trở thành như vậy! Thường ngày phát bệnh kéo dài một thời gian, giờ đây bệnh không tái phát cũng choáng vang, hai mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh, toàn than nóng bỏng giống như than đang cháy, như thế này là tại sao vậy! Con ta thật là mệnh khổ mà…"
Tiền Bất Thu hôm qua chỉ dùng phương thuốc mà Đỗ Văn Hạo kê khai, lúc đó vì lo xảy ra vấn đề nên đã dặn dò bọn họ lập tức chẩn bệnh cho phục dược. Nghe xong lời này, trong lòng giật mình, chẳng lẽ dùng thuốc quá liều, hài tử chịu không nổi chăng? Đi nhanh tới, đưa tay muốn bắt mạch. Tay vừa mới chạm vào, liền cảm thấy nóng bỏng, đưa tay muốn dò xét vùng trán, đột nhiên dừng lại, ‘a’ một tiếng, hôm qua vết thương trên trán không sâu, giờ đây đã biến thành màu tím đen, dịch mủ màu vàng không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, đã chảy dài ra gần đó.
Tiền Bất Thu trong lòng trầm xuống, xoay người nói với Đỗ Văn Hạo: “Sư phụ, đứa bé này bị lây bệnh lạn tiết rồi!"
“Cái gì?" Đỗ Văn Hạo vừa rồi chỉ chú ý nói chuyện cùng vợ chồng trung niên nọ, chưa kịp để ý tới hài tử bị cuồng, nghe xong lời này nhìn kỹ lúc này mới phát hiện quả thật như vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống, vội vàng từ trên quầy hàng lấy bao tay dành cho thầy thuốc đeo vào, dùng tay nhẹ nhàng dằn vào xung quanh vết thương, quả nhiên nghe được niệp âm!
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Tiền Bất Thu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiền Bất Thu trầm ngâm suy tư, lập tức cẩn thận nhớ lại, thịch thịch mấy bước đi tới hậu đường, nắm lấy cánh tay Diêm Diệu Thủ kéo tới tiền đường, chỉ vào đứa nhỏ bị cuồng kia hỏi: “Thế này là thế nào hả?"
Sắc mặt Diêm Diệu Thủ trắng bệch, quì xuống dập đầu cục cục: “Sư phụ, sư tổ, con..., con thật đáng chết! Ngày hôm qua lúc con tẩy trùng vết thương cho đứa bé này là dùng con dao đã làm sạch vết thương cho Chu bộ khoái, con... con không tuân theo lời sư tổ dặn bảo là phải nghiêm khắc trừ độc..."
“Ngươi! Cái đồ dong y!" Tiền Bất Thu một cước đá hắn ngã lăn ra, “Nhanh cẩn thận nghĩ lại xem, có người nào có khả năng bị lây nhiễm nữa không?"
“Không, không có, đồ nhi chỉ dùng con dao này làm sạch vết thương cho đứa bé này cùng con của con. Không tiếp tục dùng cho ai nữa."
Đỗ Văn Hạo hỏi vợ chồng trung niên nọ: “Trong nhà các vị có người nào chạm vào vết thương của đứa bé không?"
Hai người thoáng nhìn nhau, phụ nhân nói: “Không có người nào đâu, nhưng mà có mấy đứa trẻ hàng xóm tìm con ta vui chơi, không biết chúng có đụng phải không."
“Sao vậy? Vết thương này có vấn đề gì à?"
“Ừm! Vết thương này lây nhiễm tà độc, nó bây giờ thần trí mơ hồ, không phải là điên loạn phát tác, mà là do vết thương lây nhiễm tà độc, tà độc này rất hung mãnh, có khả năng nguy hại đến tính mạng, may mắn là các vị đưa tới đây kịp thời, ta lập tức giúp đứa bé xử lý. Yên tâm đi, chỉ cần trị liệu kịp thời căn bệnh này sẽ dễ dàng trị khỏi!"
“Đúng vậy! Vậy thì đa tạ Đỗ đại phu rất nhiều!" Hai người cảm kích nói.
Đỗ Văn Hạo khoát tay nói với Tiền Bất Thu: “Ngài lập tức phái người đi mời Lôi bộ đầu, để cho hắn dẫn người điều tra tất cả những người tiếp xúc với đứa bé này cùng nhi tử của Diêm Diệu Thủ, nhất là người có vết thương trên cơ thể. Một khi phát hiện có triệu chứng nóng sốt lập tức đưa tới chẩn bệnh, và đối với nhà hai người bệnh tiến hành trừ độc, nước trừ độc có ở trong đường chúng ta."
“Được, giao cho lão hủ là được rồi, sư phụ nhanh một lần nữa làm sạch vết thương này cho đứa bé này đi!"
“Được! Ôm hài tử đi theo ta!"
Đỗ Văn Hạo xoay người đi vào hậu đường, nhưng lại trợn tròn mắt, tại phòng khác hậu đường là phòng cách ly bệnh của Chu bộ khoái, hai kho dược liệu một cái để cho Ngật Đáp nhi tử Diêm Diệu Thủ cách ly, một cái dành cho người bị cắt bỏ tỳ Chu bộ khoái, làm gì còn phòng khác để trị liệu, phòng bếp cùng phòng chứa xe bò ư.
Xử lý loại ung nhọt độc hại này, thời gian là cấp thiết nhất, phải tranh thủ từng giây từng phút. Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại sau khi thương lượng quyết định đem Chu bộ khoái bị cắt bỏ tỳ chuyển dời đến phòng của Sỏa Bàn cùng Ngô Thông. Buổi tối hai bọn họ ở tiền đường ngủ ở dưới đất. Dùng kho thuốc trước kia của Chu bộ khoái để làm phòng giải phẫu cùng cách ly cho đứa bé bị cuồng.
Dưới sự trợ giúp của nhị nữ, hài tử cuồng giải phẫu hết sức thuận lợi, bởi vì tính chất lây nhiễm nghiêm trọng của căn bệnh cho nên cần phải tiến hành cách ly, bởi vậy sau khi phân tích rõ lợi hại, cha mẹ của đứa bé cũng đã đồng ý để hài tử lại Ngũ Vị Đường tiếp tục quan sát và trị liệu. Hai người thay đổi y phục cách ly trong phòng bảo vệ.
Trong lúc này, Tiền Bất Thu đã phái người gọi Lôi bộ đầu tới, bản thân hắn cùng Hàm Đầu hai người mang theo nước thuốc khử độc tiến hành khử độc tại nhà Diêm Diệu Thủ cùng nhà của hài tử cuồng.
Lôi bộ đầu sau khi mang đội đi điều tra liền tìm được một đứa bé từng tiếp xúc với vết thương hài tử cuồng mà bị lây nhiễm bệnh, mặt khác tiểu nha hoàn chiếu cố vết thương cho Ngật Đáp nhi tử Diêm Diệu Thủ, cũng bị lây bệnh lạn(2).
Hai hài tử này được đưa tới Ngũ Vị Đường, may mắn là Lâm Thanh Đại đã có chuẩn bị trước, đem nguyên phòng tiếp khách ở dưới lầu sửa sang đơn giản thành một gian giải phẫu lớn, mời thợ mộc nhanh chóng ngăn cách thành ba gian, vừa lúc có thể dùng cho hai hài tử này. Lại lập tức đến hiệu may đặt làm y phục cách ly, khẩu trang cùng bao tay, cũng đến cửa hàng thợ rèn khẩn cấp đặt làm dụng cụ giải phẫu, lại vừa gia tăng phối chế các loại nước thuốc dùng để khử trùng độc. Cũng tiến hành trừ độc đối với trang phục cùng dụng cụ liên quan.
Sau khi hoàn thành hai lần khử trùng giải phẫu vết thương, đêm đã khuya.
Bận rộn suốt một ngày, cuối cùng cũng có thể đóng hiệu thuốc để dùng cơm. Liên tục chịu đựng hai buổi tối, Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi thật sự nhịn không nổi, đang ăn cơm cũng ngủ gà ngủ gật. Mặc dù các nàng kiên trì yêu cầu ở lại quan sát tình huống của bọn nhỏ nhưng Đỗ Văn Hạo kiên quyết không cho, chờ cho các nàng sau khi vội vã xong cơm nước, nghiêm mặt lệnh cho hai nàng trở về ngủ, có việc sẽ gọi các nàng.
Đỗ Văn Hạo một lần kiểm tra tất cả các bệnh nhân, dặn dò những người nhà lưu lại chú ý quan sát tình trạng, nếu có sự tình gì lập tức thông báo, lúc này mới ngáp liên tục lên lầu đi ngủ.
Đi tới phòng, Đỗ Văn Hạo kinh ngạc vì ngay trong phòng đã chuẩn bị sẵn một thùng mộc lớn để tắm rửa, bên trong có hơn nửa nước nóng, tỏa hơi ấm áp rất mê người.
Anh Tử đưa ra chiếc khăn lông trắng muốt, ngọt ngào cười: “Tiên sinh, Anh Tử hầu hạ ngài tắm rửa."
----------------------------------------------------
(1) Lạn tiết: Thối rữa, ung nhọt.
(2) Lạn: Chính là lạn tiết nói gọn.
Diêm Diệu Thủ đem nhi tử Ngật Đáp bố trí ổn thỏa trên bàn giải phẫu.
Bàng Vũ Cầm giữa trưa ngủ một lúc liền thức dậy, chuẩn bị thay thế cho Tuyết Phi Nhi trở về nghỉ ngơi, nhưng gặp phải sự tình này, nhị nữ vội vàng chuẩn bị trước thật tốt.
Lúc mấy người Đỗ Văn Hạo trở lại Ngũ Vị Đường, thần y Tiền Bất Thu cùng Hàm Đầu còn có phụ mẫu của Diêm Diệu Thủ còn có Tích thị là vợ hắn đang ở trong sân nói chuyện.
Vừa thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, Tích thị vội vàng bước lên phía trước quì xuống dập đầu cộp cộp: “Sư tổ, cầu ngài cứu nhi tử của ta! Ngày trước mắt ta bị mù, lương tâm bị chó cắn, mạo phạm đến sư tổ ngài..."
Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Lúc này ngươi còn ở đó nói nhảm lãng phí thời gian, ngươi ngăn cản ta, ta làm sao cứu nhi tử của ngươi! Tránh sang một bên!"
Diêm Diệu Thủ vội vàng kéo vợ hắn sang một bên.
Đỗ Văn Hạo hỏi vị trí của đứa bé, rồi trực tiếp đi vào kho hàng. Quần của đứa bé đã cởi ra, nằm trên bàn giải phẫu, tòan thân sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Đỗ Văn Hạo xem vết thương, sau khi chẩn mạch, xác định là vết thương ác tính truyền nhiễm, cũng chính là lạn tiết, cũng may là mới lây, cho nên bệnh tình so với Chu bộ khoái nhẹ hơn rất nhiều, còn chưa đến mức phải cắt chân.
Mắt thấy nhị nữ làm tốt thao tác chuẩn bị giải phẫu, hài lòng mà gật đầu, lập tức rửa tay thay y phục, chuẩn bị một lần nữa làm sạch hoàn toàn vết thương nưng mủ.
Tuyết Phi Nhi xuất ra một tờ “văn kiện chấp nhận giải phẫu" đưa cho Diêm Diệu Thủ xem. Diêm Diệu Thủ vội vàng xem qua, mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn vội vàng cầm bút ký tên chấp nhận, ấn dấu tay.
Đỗ Văn Hạo cũng đã chuẩn bị tốt. Vào phòng bắt đầu giải phẫu.
Thủ thuật làm sạch vết mủ của lạn tiết hoàn toàn bất đồng với làm sạch vết thương thông thường. Phải đem toàn bộ lây nhiễm trong cơ thể thanh trừ. Hơn nữa lúc làm sạch vết thương cũng không giống nhau. Diêm Diệu Thủ không biết. Cũng chưa từng khử trùng loại thương tổn này cho nên hắn một lần nữa làm sạch vết thương cũng không tác dụng gì. Chính vì vậy khiến cho nhi tử của hắn toàn thân bị lây nhiễm.
Sau một canh giờ. Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng chấm dứt giải phẫu. Sau đó đi ra khai dược cho vào bình đỏ cho hài tử dùng.
Cả nhà Diêm Diệu Thủ quì xuống dập đầu tỏ vẻ cảm tạ. Nhưng thấy hài tử sau khi giải phẫu xong vẫn tiếp tục bị sốt cao. Vẫn hôn mê bất tỉnh. Cũng rất sốt ruột. Nhưng mà trong văn kiện chấp nhận giải phẫu cũng đã viết rõ kết quả này. Bây giờ Diêm Diệu Thủ đã biết đây là triệu chứng ứng với căn bệnh chỉ có thể kiên trì chờ đợi. Người trong nhà cũng thay đổi y phục cách ly. Dựa theo lời Đỗ Văn Hạo dặn bảo mà dung nước đá giảm nhiệt cho hài tử.
Đỗ Văn Hạo khám lại thương thế cho Chu bộ khoái. Chu bộ khoái sốt cao như trước không giảm. Thần trí khi thì tỉnh táo khi thì bất tỉnh. Tô thị thê tử của Chu bộ khoái cũng mặc y phục cách ly yên lặng mà chảy nước mắt. Ngồi ở bên giường trượng phu không ngừng cho trượng phu dung nước đá giảm nhiệt.
Chờ Đỗ Văn Hạo xử lý xong hết rồi đi ra. Tiền Bất Thu lúc này mới tiến lên bắt chuyện.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thất tiếng ồn ào ở tiền đường, có âm thanh một phụ nhân kêu lên: “Đỗ đại phu! Đỗ đại phu ở đâu rồi?"
Đỗ Văn Hạo vội vang đi tới tiền đường, vừa vào đã thấy chính là đôi vợ chồng trung niên lần trước đã cõng hài tử tới Ngũ Vị Đường tìm Tiền Bất Thu xem xét chứng cuồng. Nam nhân nọ đang ngồi trên ghế ôm chặt con mình, hài tử của hắn im lặng không nhích động, đầu buông xuống tựa trong lòng phụ thân. Đỗ Văn Hạo thấy thế tưởng rằng bọn họ cũng như lần trước là tìm đến Tiền Bất Thu, vội vàng nói: “Tiền đại phu đang ở hậu đường, ta giúp các ngươi gọi tới!"
Đỗ Văn Hạo hơi buồn cười, không ngờ còn bày đặt thần y không nhờ cậy lại để cho linh y xem. Vừa quay đầu, đã thấy Tiền Bất Thu khuôn mặt âm trầm đứng ở cửa, hiển nhiên là đã nghe lời nói đó, nhân tiện nói: “Hai vị, không phải là không chịu xem bệnh cho hài tử, thật sự là ở phương diện chữa trị bệnh tật cho trẻ nhỏ thần y quả thật có nhiều biện pháp hơn ta, cũng đã từng chẩn bệnh nhiều hơn, hay là các vị…"
“Không!" Phụ nhân nọ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiền Bất Thu một cái, lôi kéo cánh tay Đỗ Văn Hạo nói: “Thần y đã xem qua, cũng không xem được, cho nên mới cầu ngài xem xét, mục đích chúng ta tới Ngũ Vị Đường là tìm tới ngài."
“Ồ, hài tử làm sao vậy? Bệnh lại tái phát ư?"
“Ngày hôm qua bệnh tái phát, từ trên lầu té xuống bị thương, đưa tới Tể Thế Đường cho thầy trò thần y xem xét, sau khi dung xong đơn thuốc vừa khai, bệnh ngừng tái phát, nhưng mà ngài xem, đứa bé trở thành như vậy! Thường ngày phát bệnh kéo dài một thời gian, giờ đây bệnh không tái phát cũng choáng vang, hai mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh, toàn than nóng bỏng giống như than đang cháy, như thế này là tại sao vậy! Con ta thật là mệnh khổ mà…"
Tiền Bất Thu hôm qua chỉ dùng phương thuốc mà Đỗ Văn Hạo kê khai, lúc đó vì lo xảy ra vấn đề nên đã dặn dò bọn họ lập tức chẩn bệnh cho phục dược. Nghe xong lời này, trong lòng giật mình, chẳng lẽ dùng thuốc quá liều, hài tử chịu không nổi chăng? Đi nhanh tới, đưa tay muốn bắt mạch. Tay vừa mới chạm vào, liền cảm thấy nóng bỏng, đưa tay muốn dò xét vùng trán, đột nhiên dừng lại, ‘a’ một tiếng, hôm qua vết thương trên trán không sâu, giờ đây đã biến thành màu tím đen, dịch mủ màu vàng không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, đã chảy dài ra gần đó.
Tiền Bất Thu trong lòng trầm xuống, xoay người nói với Đỗ Văn Hạo: “Sư phụ, đứa bé này bị lây bệnh lạn tiết rồi!"
“Cái gì?" Đỗ Văn Hạo vừa rồi chỉ chú ý nói chuyện cùng vợ chồng trung niên nọ, chưa kịp để ý tới hài tử bị cuồng, nghe xong lời này nhìn kỹ lúc này mới phát hiện quả thật như vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống, vội vàng từ trên quầy hàng lấy bao tay dành cho thầy thuốc đeo vào, dùng tay nhẹ nhàng dằn vào xung quanh vết thương, quả nhiên nghe được niệp âm!
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Tiền Bất Thu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiền Bất Thu trầm ngâm suy tư, lập tức cẩn thận nhớ lại, thịch thịch mấy bước đi tới hậu đường, nắm lấy cánh tay Diêm Diệu Thủ kéo tới tiền đường, chỉ vào đứa nhỏ bị cuồng kia hỏi: “Thế này là thế nào hả?"
Sắc mặt Diêm Diệu Thủ trắng bệch, quì xuống dập đầu cục cục: “Sư phụ, sư tổ, con..., con thật đáng chết! Ngày hôm qua lúc con tẩy trùng vết thương cho đứa bé này là dùng con dao đã làm sạch vết thương cho Chu bộ khoái, con... con không tuân theo lời sư tổ dặn bảo là phải nghiêm khắc trừ độc..."
“Ngươi! Cái đồ dong y!" Tiền Bất Thu một cước đá hắn ngã lăn ra, “Nhanh cẩn thận nghĩ lại xem, có người nào có khả năng bị lây nhiễm nữa không?"
“Không, không có, đồ nhi chỉ dùng con dao này làm sạch vết thương cho đứa bé này cùng con của con. Không tiếp tục dùng cho ai nữa."
Đỗ Văn Hạo hỏi vợ chồng trung niên nọ: “Trong nhà các vị có người nào chạm vào vết thương của đứa bé không?"
Hai người thoáng nhìn nhau, phụ nhân nói: “Không có người nào đâu, nhưng mà có mấy đứa trẻ hàng xóm tìm con ta vui chơi, không biết chúng có đụng phải không."
“Sao vậy? Vết thương này có vấn đề gì à?"
“Ừm! Vết thương này lây nhiễm tà độc, nó bây giờ thần trí mơ hồ, không phải là điên loạn phát tác, mà là do vết thương lây nhiễm tà độc, tà độc này rất hung mãnh, có khả năng nguy hại đến tính mạng, may mắn là các vị đưa tới đây kịp thời, ta lập tức giúp đứa bé xử lý. Yên tâm đi, chỉ cần trị liệu kịp thời căn bệnh này sẽ dễ dàng trị khỏi!"
“Đúng vậy! Vậy thì đa tạ Đỗ đại phu rất nhiều!" Hai người cảm kích nói.
Đỗ Văn Hạo khoát tay nói với Tiền Bất Thu: “Ngài lập tức phái người đi mời Lôi bộ đầu, để cho hắn dẫn người điều tra tất cả những người tiếp xúc với đứa bé này cùng nhi tử của Diêm Diệu Thủ, nhất là người có vết thương trên cơ thể. Một khi phát hiện có triệu chứng nóng sốt lập tức đưa tới chẩn bệnh, và đối với nhà hai người bệnh tiến hành trừ độc, nước trừ độc có ở trong đường chúng ta."
“Được, giao cho lão hủ là được rồi, sư phụ nhanh một lần nữa làm sạch vết thương này cho đứa bé này đi!"
“Được! Ôm hài tử đi theo ta!"
Đỗ Văn Hạo xoay người đi vào hậu đường, nhưng lại trợn tròn mắt, tại phòng khác hậu đường là phòng cách ly bệnh của Chu bộ khoái, hai kho dược liệu một cái để cho Ngật Đáp nhi tử Diêm Diệu Thủ cách ly, một cái dành cho người bị cắt bỏ tỳ Chu bộ khoái, làm gì còn phòng khác để trị liệu, phòng bếp cùng phòng chứa xe bò ư.
Xử lý loại ung nhọt độc hại này, thời gian là cấp thiết nhất, phải tranh thủ từng giây từng phút. Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại sau khi thương lượng quyết định đem Chu bộ khoái bị cắt bỏ tỳ chuyển dời đến phòng của Sỏa Bàn cùng Ngô Thông. Buổi tối hai bọn họ ở tiền đường ngủ ở dưới đất. Dùng kho thuốc trước kia của Chu bộ khoái để làm phòng giải phẫu cùng cách ly cho đứa bé bị cuồng.
Dưới sự trợ giúp của nhị nữ, hài tử cuồng giải phẫu hết sức thuận lợi, bởi vì tính chất lây nhiễm nghiêm trọng của căn bệnh cho nên cần phải tiến hành cách ly, bởi vậy sau khi phân tích rõ lợi hại, cha mẹ của đứa bé cũng đã đồng ý để hài tử lại Ngũ Vị Đường tiếp tục quan sát và trị liệu. Hai người thay đổi y phục cách ly trong phòng bảo vệ.
Trong lúc này, Tiền Bất Thu đã phái người gọi Lôi bộ đầu tới, bản thân hắn cùng Hàm Đầu hai người mang theo nước thuốc khử độc tiến hành khử độc tại nhà Diêm Diệu Thủ cùng nhà của hài tử cuồng.
Lôi bộ đầu sau khi mang đội đi điều tra liền tìm được một đứa bé từng tiếp xúc với vết thương hài tử cuồng mà bị lây nhiễm bệnh, mặt khác tiểu nha hoàn chiếu cố vết thương cho Ngật Đáp nhi tử Diêm Diệu Thủ, cũng bị lây bệnh lạn(2).
Hai hài tử này được đưa tới Ngũ Vị Đường, may mắn là Lâm Thanh Đại đã có chuẩn bị trước, đem nguyên phòng tiếp khách ở dưới lầu sửa sang đơn giản thành một gian giải phẫu lớn, mời thợ mộc nhanh chóng ngăn cách thành ba gian, vừa lúc có thể dùng cho hai hài tử này. Lại lập tức đến hiệu may đặt làm y phục cách ly, khẩu trang cùng bao tay, cũng đến cửa hàng thợ rèn khẩn cấp đặt làm dụng cụ giải phẫu, lại vừa gia tăng phối chế các loại nước thuốc dùng để khử trùng độc. Cũng tiến hành trừ độc đối với trang phục cùng dụng cụ liên quan.
Sau khi hoàn thành hai lần khử trùng giải phẫu vết thương, đêm đã khuya.
Bận rộn suốt một ngày, cuối cùng cũng có thể đóng hiệu thuốc để dùng cơm. Liên tục chịu đựng hai buổi tối, Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi thật sự nhịn không nổi, đang ăn cơm cũng ngủ gà ngủ gật. Mặc dù các nàng kiên trì yêu cầu ở lại quan sát tình huống của bọn nhỏ nhưng Đỗ Văn Hạo kiên quyết không cho, chờ cho các nàng sau khi vội vã xong cơm nước, nghiêm mặt lệnh cho hai nàng trở về ngủ, có việc sẽ gọi các nàng.
Đỗ Văn Hạo một lần kiểm tra tất cả các bệnh nhân, dặn dò những người nhà lưu lại chú ý quan sát tình trạng, nếu có sự tình gì lập tức thông báo, lúc này mới ngáp liên tục lên lầu đi ngủ.
Đi tới phòng, Đỗ Văn Hạo kinh ngạc vì ngay trong phòng đã chuẩn bị sẵn một thùng mộc lớn để tắm rửa, bên trong có hơn nửa nước nóng, tỏa hơi ấm áp rất mê người.
Anh Tử đưa ra chiếc khăn lông trắng muốt, ngọt ngào cười: “Tiên sinh, Anh Tử hầu hạ ngài tắm rửa."
----------------------------------------------------
(1) Lạn tiết: Thối rữa, ung nhọt.
(2) Lạn: Chính là lạn tiết nói gọn.
Tác giả :
Mộc Dật