Tống Y
Chương 149: Lấy gì để trả ơn
Ở bức tường đằng sau tượng Phật là thủ lĩnh hộ vệ Hô Duyên Trung mà Đỗ Văn Hạo phái tới, sau khi hắn đi ra liền lấy khăn đen che mặt, cõng A Đại đang hôn mê tới hậu viện, ở đó có một chiếc kiệu nhỏ đang đợi, sau khi đặt hài tử vào trong kiệu, hai hộ vệ nâng kiệu lên, xuyên qua cửa sau rời khỏi chùa Tướng Quốc, đi qua một con hẻm nhỏ tới cửa trạch viện của Đỗ Văn Hạo, nhìn hai bên thấy không có ai, liền khiêng kiệu vào trong trạch viện.
Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi đã chuẩn bị phẫu thuật xong, sau khi khiêng A Đại vào phòng phẫu thuật thì lập tức bắt đầu tiến hành.
Sau khi mổ bụng, thấy bên trong đầy là tích dịch máu loãng. Sau khi lau sạch, quả nhiên không ngoài sở liệu, trong khoang bụng có một khối vàng sáng lấp lánh.
Đỗ Văn Hạo lấy khối vàng đó ra, đại khái cũng giống như khối vàng đã lấy ra từ trong người Chiêm mẫu và nhi tử của Đổng bộ khoái.
Khối vàng này tuyệt đối không phải là A Đại tự nuốt, khẳng định chính là do hung thủ làm. Nhưng hung thủ vì sao lại dùng phương thức nuốt vàng để tiến hành mưu sát một hài tử nhặt ve chai? Ấu nhi của bộ khoái, mẫu thân của lại bộ khảo công tư lang trung, còn có một hài tử lượm đồng nát. Giữa ba người bị hại rốt cuộc là có liên hệ gì? Hung thủ vì sao lại hạ thủ với ba người này? Hơn nữa còn sử dụng một loại thủ đoạn giết người hiếm thấy như vậy.
Chính vào lúc này, tiểu nhị Thành Kim từ tiền đường chạy tới, đứng ở cửa bẩm báo: "Thiếu gia! Mấy người lúc trước khênh Phùng thị trở lại, Phùng thị hình như đã hôn mê rồi, bọn họ cầu ngài cứu chữa, có cứu không?"
Đỗ Văn Hạo cúi đầu không nói gì, tay vẫn tiếp tục làm phẫu thuật.
Tuyết Phi Nhi ở bên cạnh nói: "Không cứu! Mụ đàn bà này như thuốc cao bôi trên da chó, dính vào rồi thì không gỡ ra được! Nhi tử của ả có thể cứu, nhưng ả thì tuyệt đối không cứu!"
Thành Kim đáp ứng: "Vâng thưa tiểu thư, ta sẽ nói lại với họ." Rồi quay đầu muốn đi.
"Đợi đã!" Bàng Vũ Cầm gọi một tiếng, thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: "Tướng công cứu bà ta đi, bà ta vì cứu tính mạng nhi tử mình, một ngày một đêm quỳ trong băng tuyết để cầu xin, cho nên mới bị đống thương thành như vậy, tấm lòng của từ mẫu này khiến người ta phải kính phục."
Tuyết Phi Nhi nói: "Tẩu tử! Người này lấy oán báo ân! Tẩu không sợ cứu ả xong rồi thì ả lại lừa gạt tống tiền chúng ta à?"
Bàng Vũ Cầm cười khổ: "Tướng công đã nói rồi. Bà ta bị đống thương rất nghiêm trọng, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng. Mà hiện tại cả kinh thành không có đại phu nào chịu chữa cho bà ta, nếu chúng ta không cứu nữa thì bà ta coi như xong. Lương y phải có tấm lòng của phụ mẫu, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu!"
"Tẩu tử! Tẩu đúng là có lòng nhân từ của đàn bà! Hơn nữa, chúng ta hiện tại đang cứu hài tử này, có dứt ra được đâu!"
Đỗ Văn Hạo không quay đầu lại, tiếp tục phẫu thuật, cao giọng nói: "Trước tiên làm ấm cho ả để khử hàn, hồi dương cứu thoát! Bảo Lâm chưởng quỹ lấy chăn bông đắp kín người ả, lấy Ngao khương thang cho ả uống. Đồng thời gọi lão mụ tử ở trù phòng lập tức đun một thùng nước, phải là nước ấm, cho tay vào thì không bị bỏng. Trước tiên không được cởi quần áo của ả, phòng ngừa da thị bị đóng băng sẽ nát ra. Đặt cả người ả vào trong thùng nước nóng rồi ngâm trong thời gian một nén hương. Sau đó cởi quần áo của ả rồi tiếp tục ngâm cho đến khi chân tay khôi phục lại tính co dãn thì mặc y phục cho ả, dùng chăn đắp kín. Khi ngâm trong nước để khôi phục độ ấm của cơ thể thì phải đặc biệt chú ý mạch đập và hô hấp của ả, một khi phát hiện hô hấp yếu nhược hoặc là mạch hơi có hiện tượng thoát dương, lập tức chạy tới báo cho ta. Ta làm xong sẽ tới ngay."
"Vâng, thiếu gia!" Thành Kim vội vàng chạy đi.
Đỗ Văn Hạo tiếp tục phẫu thuật. Do đã có kinh nghiệm mấy lần trước phẫu thuật thành công làm cơ sở, cho nên Đỗ Văn Hạo quen việc dễ làm, hoàn thành thủ thuật rất nhanh, giờ đã bắt đầu khâu lại.
Chính vào lúc hắn đang khâu lại vết mổ thì Thành Kim vội vàng chạy vào: "Thiếu gia, không hay rồi, phu nhân đó không thở nữa rồi, cũng không thể bắt được mạch.
Bị sốc dẫn tới đình chỉ hô hấp dù chỉ một giây thôi cũng vô cùng đáng ngại, Đỗ Văn Hạo vội vàng nói với Bàng Vũ Cầm: "Nàng khâu đi!" Sau đó thì lao ra khỏi phòng, chạy như bay tới trù phòng.
Phùng thị mặc y phục đang ngâm trong thùng nước nóng, chỉ có đầu là lộ ra khỏi mặt nước, dựa vào cạnh thùng, hai mắt nhắm chặt, kiểm tra một cái, quả nhiên hô hấp không thấy đâu, mạch cũng không đập! Lâm Thanh Đại và hai hàng xóm nữ của Phùng thị đứng ở bên cạnh, vô cùng lo lắng.
Đỗ Văn Hạo bế Phùng thị ra khỏi thùng nước, đặt trên đất, nhanh chóng tìm tới vị trí của tâm tạng, bảo Lâm Thanh Đại giúp đỡ tiến hành mát-xa hồi phục tâm tạng.
Lúc trước khi trong nha môn huyện thành cứu chữa Lưu lão hán bị ngất xỉu, Đỗ Văn Hạo đã sử dụng phương pháp mát-xa hồi phục tâm tạng này, Lâm Thanh Đại đã thấy qua, biết rằng đây là một loại biện pháp cấp cứu bệnh nhân bị ngất, lập tức chiếu theo chỉ thị của Đỗ Văn Hạo bắt đầu làm, đồng thời, Đỗ Văn Hạo bảo một nữ hàng xóm của Phùng thị bịt mũi Phùng thị rồi thổi khí vào. Phu nhân đó cho dù không biết đây là gì, nhưng cũng vẫn làm theo.
Một lúc sau, Phùng thị khôi phục hô hấp và nhịp tim trở lại, yếu ớt mở mắt ra, cổ họng khàn khàn nói: "Ta..., ta đang ở đâu đây...?"
Người hàng xóm đó đoán được mang máng, vội vàng nói: "Phùng thẩm! Bà đang ở trong Phù Vân đường, vừa rồi bà bị ngất, Văn đại phu đã cứu tỉnh bà đó!"
Thị tuyến của Phùng thị chầm chậm tập trung lên người Đỗ Văn Hạo, miệng mấp máy, tự hồ như cảm tạ, mà tựa hồ như không phải, chẳng ai nghe hiểu cả.
Đỗ Văn Hạo cũng chẳng hi vọng ả cảm kích mình, chỉ cần không gây phiền phức cho mình là tốt lắm rồi, trong lòng nhớ tới phẫu thuật của A Đại, phân phó mọi người cởi quần áo của Phùng thị ra rồi lại đặt ả vào trong thùng nước ấm để ngâm người, phải không ngừng làm nóng nước, khống chế độ ấm, sau đó thì vội vàng rời đi.
Đỗ Văn Hạo về tới phòng phẫu thuật, Bàng Vũ Cầm đã khâu vết thương xong rồi, đang chuẩn bị băng lại. Đỗ Văn Hạo kiểm tra lại vết thường, thấy khâu chuẩn vô cùng, liền khen ngợi: "Tay Cầm nhi khéo thật! Khâu vết thương so với ta còn khéo hơn, từ sau công tác này giao cho nàng đó!"
Bàng Vũ Cầm được trượng phu khen trước mặt, hơi xấu hổ.
Phẫu thuật hoàn tất, Đỗ Văn Hạo dùng nước muối để làm A Đại tỉnh lại, sau đó đưa nó vào một phòng bệnh riêng biệt khác. Gọi hai lão mụ tử phụ trách chăm sóc, hài tử trước kia đã uống Ma phục thang nên hôn mê bất tỉnh, bọn họ nói chuyện không sợ bị nó nghe thấy, khi tỉnh lại rồi thì phải hết sức chú ý không để cho nó nghe ra thanh âm gì.
A Đại cho dù thân thể rất yếu, nhưng dẫu sao cũng còn trẻ, sau phẫu thuật thì bệnh tình rất ổn định, điều này khiến Đỗ Văn Hạo cũng hơi yên tâm.
Lúc này nhiệt độ cơ thể của Phùng thị cơ bản đã khôi phục, giúp ả mặc quần áo xong thì đưa tới bệnh phòng, bệnh phòng này ở phía sau tiệm thuốc, tách hẳn với trụ trạch. Hơn nữa, sau khi tiến vào trụ trạch thì còn phải đi qua ngoại trạch mới có thể tiến vào nội trạch. Phòng bệnh của Chiêm mẫu và A Đại được đặt ở nội trạch, cho nên không lo lắng Phùng thị và các hàng xóm phát hiện A Đại ở nội trạch.
Khi Đỗ Văn Hạo tới khám bệnh, Phùng thị đã khôi phục lại tỉnh táo. Sau khi Đỗ Văn Hạo chẩn mạch và xem lưỡi, phát hiện ả đã thoát khỏi sự nguy hiểm của thoát dương, cho nên mới kiểm tra tình huống đống thương ở chân tay ả.
Ba ngón tay tím sậm của Phùng thị đã hoại tử. Cởi giày ra mới phát hiện, hai chân cũng đã biến thành màu tím sậm, năm đầu ngón chân của bàn chân trái đã hoại tử toàn bộ, còn bàn chân phải thì đã rụng xương nát thịt, hoại tử thành thối rữa rồi! Có mấy chỗ còn nổi lên bóng nước lớn, có bóng nước đã vỡ, lộ ra vết thương màu đỏ. Từ tình huống hoại tử cho thấy, đại bộ phận bàn chân phải này phải cắt đi.
Da thịt ở vị trị đầu gối của Phùng thị đỏ ửng nổi ban, sưng tấy, và kèm theo bóng nước có máu.
Phùng thị đã tỉnh lại. Đỗ Văn Hạo kiểm tra cho ả, ả vẫn còn cảm giác đau đớn, nhưng cảm giác khi châm đâm vào thì không còn linh mẫn. May mà sau khi ả hôn mê, đám người Chiêm Đề và Đổng bộ khoái đã mặc áo bông và quần bông cho ả, nếu không, hai đầu gối e rằng đã toàn bộ bị phế rồi.
Sau khi chẩn sát, Đỗ Văn Hạo có chút buồn bã, nói với Phùng thị: "Rất xin lỗi, ngón út và ngón vô danh của bàn tay phải và ngón út của bàn tay trái của bà đã hoàn toàn hoại tử, năm đầu ngón chân của bàn chân trái cũng hoại tử rồi, còn chân phải, đại bộ phận bàn chân đã hoàn toàn hoại tử, những chi thể bị hoại tử này, chỉ có thể cắt đi, nếu không sẽ dẫn tới nhiễm trùng, nguy cập tới tính mạng của bà!"
Phùng thị biết nhi tử được dị nhân thần y cứu đi, có hi vọng sống sót, lúc này mới chú ý tới thương thế của mình, ả gian nan ngẩng đầu nhìn ba ngón tay tím sậm của mình, lại nhìn hai bàn chân đã tím sậm, đặc biệt là bàn chân phải, phần trước của bàn chân đã hoàn toàn biến thành màu tím sậm, bộ vị nối với mắt cá chân đã rụng, lộ ra cơ nhục nhục thối rữa nhợt nhạt.
Sau khi nhiệt độ cơ thể được khôi phục, Phùng thị đã có thể miễn cưỡng nói chuyện, tuy thanh âm vô cùng khàn khàn, nhưng đã có thể nghe hiểu ả nói gì. Ả bật khóc bi thảm, nói: "Cắt đi rồi, ta còn có thể đi lại không?"
“Chỉ sợ là rất khó, có thể phải chống nạng."
"Ta không có chân, không có ngón tay...ta..., ta biết kiếm sống thế nào đây, dựa vào cách nào để nuôi sống hai mẹ con chúng ta đây...? Hu hu hu..."
"Bộ phận bị hoại tử đã không dùng được nữa rồi, nếu lưu lại, không chỉ không có tác dụng, còn dẫn tới nhiễm trùng, tới lúc đó sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Ngươi tự mình nghĩ đi, nếu đồng ý, thì nói với họ để họ chuyển lời tới ta, ta sẽ giúp ngươi phẫu thuật, không đồng ý, nghỉ ngơi một lát rồi về đi! Ta cũng không giữ ngươi đâu!"
Phùng thị khóc hu hu một hồi, ả ngày xưa đi nhặt ve chai, cũng từng thấy thi thể một số ăn mày lưu lạc ở đầu phố bị đống thương, trong đó cũng người bị đống thương mà không được cắt bỏ nên bưng mủ nhiễm trùng sau đó thì chết đi, trong lòng biết Đỗ Văn Hạo nói không sai.
Ả gian nan bò dậy rồi lết xuống giường, hai hàng xóm vội vàng đỡ ả, cho rằng ả muốn về nhà, không ngờ Phùng thị lại quỳ xuống, dập đầu với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo dịch người né tránh, nhíu mày nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Phùng thị vừa gật đầu vừa nói: "Văn đại phu, lão bà tử ta xin lỗi ngài! Lúc trước ngài đã cứu nhi tử của ta, ta lại lấy ân oán báo ân lừa tiền của ngài, còn cầm thùng phân, gạch đá muốn ném ngài, ta làm nhiều việc vô sỉ như vậy, ngài vẫn lấy đức báo oán, chỉ điểm ta tới chùa Tướng Quốc, cuối cùng cầu được dị nhân thần y cứu nhi tử của ta đi. Hiện tại, ngài lại giúp ta trị bệnh liệu thương, đại ân đại đức của ngài, ta cả đời này sẽ không quên."
Đỗ Văn Hạo cười miễn cưỡng nói: "Được rồi, mẹ con các ngươi sống cũng chẳng dễ dàng gì, mau đứng dậy đi!"
Lâm Thanh Đại đỡ ả dậy, Đỗ Văn Hạo thấy khi Phùng thị đứng dậy thì vô cùng gian nan, hơn nữa tựa hồ như hai đầu gối không có lực, không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi quỳ trong tuyết một ngày một đêm, phong hàn thấp tà đã xâm nhập vào cơ thể, lưu chú ở kinh lạc, khớp xương, phong tà du hành khắp toàn thân, không chỉ ảnh hưởng tới đầu gối và khớp xương ở chi dưới, thậm chí còn ảnh hưởng đến các khớp xương khác của cơ thể. Mà hàn tà ngưng trệ thu dẫn, không chỉ khiến gân cốt co duỗi khó khăn, cũng sẽ khiến khí huyết lưu thông khó khăn, đau buốt khó chịu. Mà thấp tà ngăn trở khí huyết, sẽ khiến các khớp xương sưng tấy, kéo dài không khỏi. Nếu không kịp thời khử phong tán hàn, không chỉ tương lai sẽ để lại tý chứng nghiêm trọng, còn ảnh hưởng tới khí huyết tạng phủ của ngươi, nguy hiểm tới tính mạng."
Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi đã chuẩn bị phẫu thuật xong, sau khi khiêng A Đại vào phòng phẫu thuật thì lập tức bắt đầu tiến hành.
Sau khi mổ bụng, thấy bên trong đầy là tích dịch máu loãng. Sau khi lau sạch, quả nhiên không ngoài sở liệu, trong khoang bụng có một khối vàng sáng lấp lánh.
Đỗ Văn Hạo lấy khối vàng đó ra, đại khái cũng giống như khối vàng đã lấy ra từ trong người Chiêm mẫu và nhi tử của Đổng bộ khoái.
Khối vàng này tuyệt đối không phải là A Đại tự nuốt, khẳng định chính là do hung thủ làm. Nhưng hung thủ vì sao lại dùng phương thức nuốt vàng để tiến hành mưu sát một hài tử nhặt ve chai? Ấu nhi của bộ khoái, mẫu thân của lại bộ khảo công tư lang trung, còn có một hài tử lượm đồng nát. Giữa ba người bị hại rốt cuộc là có liên hệ gì? Hung thủ vì sao lại hạ thủ với ba người này? Hơn nữa còn sử dụng một loại thủ đoạn giết người hiếm thấy như vậy.
Chính vào lúc này, tiểu nhị Thành Kim từ tiền đường chạy tới, đứng ở cửa bẩm báo: "Thiếu gia! Mấy người lúc trước khênh Phùng thị trở lại, Phùng thị hình như đã hôn mê rồi, bọn họ cầu ngài cứu chữa, có cứu không?"
Đỗ Văn Hạo cúi đầu không nói gì, tay vẫn tiếp tục làm phẫu thuật.
Tuyết Phi Nhi ở bên cạnh nói: "Không cứu! Mụ đàn bà này như thuốc cao bôi trên da chó, dính vào rồi thì không gỡ ra được! Nhi tử của ả có thể cứu, nhưng ả thì tuyệt đối không cứu!"
Thành Kim đáp ứng: "Vâng thưa tiểu thư, ta sẽ nói lại với họ." Rồi quay đầu muốn đi.
"Đợi đã!" Bàng Vũ Cầm gọi một tiếng, thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: "Tướng công cứu bà ta đi, bà ta vì cứu tính mạng nhi tử mình, một ngày một đêm quỳ trong băng tuyết để cầu xin, cho nên mới bị đống thương thành như vậy, tấm lòng của từ mẫu này khiến người ta phải kính phục."
Tuyết Phi Nhi nói: "Tẩu tử! Người này lấy oán báo ân! Tẩu không sợ cứu ả xong rồi thì ả lại lừa gạt tống tiền chúng ta à?"
Bàng Vũ Cầm cười khổ: "Tướng công đã nói rồi. Bà ta bị đống thương rất nghiêm trọng, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng. Mà hiện tại cả kinh thành không có đại phu nào chịu chữa cho bà ta, nếu chúng ta không cứu nữa thì bà ta coi như xong. Lương y phải có tấm lòng của phụ mẫu, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu!"
"Tẩu tử! Tẩu đúng là có lòng nhân từ của đàn bà! Hơn nữa, chúng ta hiện tại đang cứu hài tử này, có dứt ra được đâu!"
Đỗ Văn Hạo không quay đầu lại, tiếp tục phẫu thuật, cao giọng nói: "Trước tiên làm ấm cho ả để khử hàn, hồi dương cứu thoát! Bảo Lâm chưởng quỹ lấy chăn bông đắp kín người ả, lấy Ngao khương thang cho ả uống. Đồng thời gọi lão mụ tử ở trù phòng lập tức đun một thùng nước, phải là nước ấm, cho tay vào thì không bị bỏng. Trước tiên không được cởi quần áo của ả, phòng ngừa da thị bị đóng băng sẽ nát ra. Đặt cả người ả vào trong thùng nước nóng rồi ngâm trong thời gian một nén hương. Sau đó cởi quần áo của ả rồi tiếp tục ngâm cho đến khi chân tay khôi phục lại tính co dãn thì mặc y phục cho ả, dùng chăn đắp kín. Khi ngâm trong nước để khôi phục độ ấm của cơ thể thì phải đặc biệt chú ý mạch đập và hô hấp của ả, một khi phát hiện hô hấp yếu nhược hoặc là mạch hơi có hiện tượng thoát dương, lập tức chạy tới báo cho ta. Ta làm xong sẽ tới ngay."
"Vâng, thiếu gia!" Thành Kim vội vàng chạy đi.
Đỗ Văn Hạo tiếp tục phẫu thuật. Do đã có kinh nghiệm mấy lần trước phẫu thuật thành công làm cơ sở, cho nên Đỗ Văn Hạo quen việc dễ làm, hoàn thành thủ thuật rất nhanh, giờ đã bắt đầu khâu lại.
Chính vào lúc hắn đang khâu lại vết mổ thì Thành Kim vội vàng chạy vào: "Thiếu gia, không hay rồi, phu nhân đó không thở nữa rồi, cũng không thể bắt được mạch.
Bị sốc dẫn tới đình chỉ hô hấp dù chỉ một giây thôi cũng vô cùng đáng ngại, Đỗ Văn Hạo vội vàng nói với Bàng Vũ Cầm: "Nàng khâu đi!" Sau đó thì lao ra khỏi phòng, chạy như bay tới trù phòng.
Phùng thị mặc y phục đang ngâm trong thùng nước nóng, chỉ có đầu là lộ ra khỏi mặt nước, dựa vào cạnh thùng, hai mắt nhắm chặt, kiểm tra một cái, quả nhiên hô hấp không thấy đâu, mạch cũng không đập! Lâm Thanh Đại và hai hàng xóm nữ của Phùng thị đứng ở bên cạnh, vô cùng lo lắng.
Đỗ Văn Hạo bế Phùng thị ra khỏi thùng nước, đặt trên đất, nhanh chóng tìm tới vị trí của tâm tạng, bảo Lâm Thanh Đại giúp đỡ tiến hành mát-xa hồi phục tâm tạng.
Lúc trước khi trong nha môn huyện thành cứu chữa Lưu lão hán bị ngất xỉu, Đỗ Văn Hạo đã sử dụng phương pháp mát-xa hồi phục tâm tạng này, Lâm Thanh Đại đã thấy qua, biết rằng đây là một loại biện pháp cấp cứu bệnh nhân bị ngất, lập tức chiếu theo chỉ thị của Đỗ Văn Hạo bắt đầu làm, đồng thời, Đỗ Văn Hạo bảo một nữ hàng xóm của Phùng thị bịt mũi Phùng thị rồi thổi khí vào. Phu nhân đó cho dù không biết đây là gì, nhưng cũng vẫn làm theo.
Một lúc sau, Phùng thị khôi phục hô hấp và nhịp tim trở lại, yếu ớt mở mắt ra, cổ họng khàn khàn nói: "Ta..., ta đang ở đâu đây...?"
Người hàng xóm đó đoán được mang máng, vội vàng nói: "Phùng thẩm! Bà đang ở trong Phù Vân đường, vừa rồi bà bị ngất, Văn đại phu đã cứu tỉnh bà đó!"
Thị tuyến của Phùng thị chầm chậm tập trung lên người Đỗ Văn Hạo, miệng mấp máy, tự hồ như cảm tạ, mà tựa hồ như không phải, chẳng ai nghe hiểu cả.
Đỗ Văn Hạo cũng chẳng hi vọng ả cảm kích mình, chỉ cần không gây phiền phức cho mình là tốt lắm rồi, trong lòng nhớ tới phẫu thuật của A Đại, phân phó mọi người cởi quần áo của Phùng thị ra rồi lại đặt ả vào trong thùng nước ấm để ngâm người, phải không ngừng làm nóng nước, khống chế độ ấm, sau đó thì vội vàng rời đi.
Đỗ Văn Hạo về tới phòng phẫu thuật, Bàng Vũ Cầm đã khâu vết thương xong rồi, đang chuẩn bị băng lại. Đỗ Văn Hạo kiểm tra lại vết thường, thấy khâu chuẩn vô cùng, liền khen ngợi: "Tay Cầm nhi khéo thật! Khâu vết thương so với ta còn khéo hơn, từ sau công tác này giao cho nàng đó!"
Bàng Vũ Cầm được trượng phu khen trước mặt, hơi xấu hổ.
Phẫu thuật hoàn tất, Đỗ Văn Hạo dùng nước muối để làm A Đại tỉnh lại, sau đó đưa nó vào một phòng bệnh riêng biệt khác. Gọi hai lão mụ tử phụ trách chăm sóc, hài tử trước kia đã uống Ma phục thang nên hôn mê bất tỉnh, bọn họ nói chuyện không sợ bị nó nghe thấy, khi tỉnh lại rồi thì phải hết sức chú ý không để cho nó nghe ra thanh âm gì.
A Đại cho dù thân thể rất yếu, nhưng dẫu sao cũng còn trẻ, sau phẫu thuật thì bệnh tình rất ổn định, điều này khiến Đỗ Văn Hạo cũng hơi yên tâm.
Lúc này nhiệt độ cơ thể của Phùng thị cơ bản đã khôi phục, giúp ả mặc quần áo xong thì đưa tới bệnh phòng, bệnh phòng này ở phía sau tiệm thuốc, tách hẳn với trụ trạch. Hơn nữa, sau khi tiến vào trụ trạch thì còn phải đi qua ngoại trạch mới có thể tiến vào nội trạch. Phòng bệnh của Chiêm mẫu và A Đại được đặt ở nội trạch, cho nên không lo lắng Phùng thị và các hàng xóm phát hiện A Đại ở nội trạch.
Khi Đỗ Văn Hạo tới khám bệnh, Phùng thị đã khôi phục lại tỉnh táo. Sau khi Đỗ Văn Hạo chẩn mạch và xem lưỡi, phát hiện ả đã thoát khỏi sự nguy hiểm của thoát dương, cho nên mới kiểm tra tình huống đống thương ở chân tay ả.
Ba ngón tay tím sậm của Phùng thị đã hoại tử. Cởi giày ra mới phát hiện, hai chân cũng đã biến thành màu tím sậm, năm đầu ngón chân của bàn chân trái đã hoại tử toàn bộ, còn bàn chân phải thì đã rụng xương nát thịt, hoại tử thành thối rữa rồi! Có mấy chỗ còn nổi lên bóng nước lớn, có bóng nước đã vỡ, lộ ra vết thương màu đỏ. Từ tình huống hoại tử cho thấy, đại bộ phận bàn chân phải này phải cắt đi.
Da thịt ở vị trị đầu gối của Phùng thị đỏ ửng nổi ban, sưng tấy, và kèm theo bóng nước có máu.
Phùng thị đã tỉnh lại. Đỗ Văn Hạo kiểm tra cho ả, ả vẫn còn cảm giác đau đớn, nhưng cảm giác khi châm đâm vào thì không còn linh mẫn. May mà sau khi ả hôn mê, đám người Chiêm Đề và Đổng bộ khoái đã mặc áo bông và quần bông cho ả, nếu không, hai đầu gối e rằng đã toàn bộ bị phế rồi.
Sau khi chẩn sát, Đỗ Văn Hạo có chút buồn bã, nói với Phùng thị: "Rất xin lỗi, ngón út và ngón vô danh của bàn tay phải và ngón út của bàn tay trái của bà đã hoàn toàn hoại tử, năm đầu ngón chân của bàn chân trái cũng hoại tử rồi, còn chân phải, đại bộ phận bàn chân đã hoàn toàn hoại tử, những chi thể bị hoại tử này, chỉ có thể cắt đi, nếu không sẽ dẫn tới nhiễm trùng, nguy cập tới tính mạng của bà!"
Phùng thị biết nhi tử được dị nhân thần y cứu đi, có hi vọng sống sót, lúc này mới chú ý tới thương thế của mình, ả gian nan ngẩng đầu nhìn ba ngón tay tím sậm của mình, lại nhìn hai bàn chân đã tím sậm, đặc biệt là bàn chân phải, phần trước của bàn chân đã hoàn toàn biến thành màu tím sậm, bộ vị nối với mắt cá chân đã rụng, lộ ra cơ nhục nhục thối rữa nhợt nhạt.
Sau khi nhiệt độ cơ thể được khôi phục, Phùng thị đã có thể miễn cưỡng nói chuyện, tuy thanh âm vô cùng khàn khàn, nhưng đã có thể nghe hiểu ả nói gì. Ả bật khóc bi thảm, nói: "Cắt đi rồi, ta còn có thể đi lại không?"
“Chỉ sợ là rất khó, có thể phải chống nạng."
"Ta không có chân, không có ngón tay...ta..., ta biết kiếm sống thế nào đây, dựa vào cách nào để nuôi sống hai mẹ con chúng ta đây...? Hu hu hu..."
"Bộ phận bị hoại tử đã không dùng được nữa rồi, nếu lưu lại, không chỉ không có tác dụng, còn dẫn tới nhiễm trùng, tới lúc đó sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Ngươi tự mình nghĩ đi, nếu đồng ý, thì nói với họ để họ chuyển lời tới ta, ta sẽ giúp ngươi phẫu thuật, không đồng ý, nghỉ ngơi một lát rồi về đi! Ta cũng không giữ ngươi đâu!"
Phùng thị khóc hu hu một hồi, ả ngày xưa đi nhặt ve chai, cũng từng thấy thi thể một số ăn mày lưu lạc ở đầu phố bị đống thương, trong đó cũng người bị đống thương mà không được cắt bỏ nên bưng mủ nhiễm trùng sau đó thì chết đi, trong lòng biết Đỗ Văn Hạo nói không sai.
Ả gian nan bò dậy rồi lết xuống giường, hai hàng xóm vội vàng đỡ ả, cho rằng ả muốn về nhà, không ngờ Phùng thị lại quỳ xuống, dập đầu với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo dịch người né tránh, nhíu mày nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Phùng thị vừa gật đầu vừa nói: "Văn đại phu, lão bà tử ta xin lỗi ngài! Lúc trước ngài đã cứu nhi tử của ta, ta lại lấy ân oán báo ân lừa tiền của ngài, còn cầm thùng phân, gạch đá muốn ném ngài, ta làm nhiều việc vô sỉ như vậy, ngài vẫn lấy đức báo oán, chỉ điểm ta tới chùa Tướng Quốc, cuối cùng cầu được dị nhân thần y cứu nhi tử của ta đi. Hiện tại, ngài lại giúp ta trị bệnh liệu thương, đại ân đại đức của ngài, ta cả đời này sẽ không quên."
Đỗ Văn Hạo cười miễn cưỡng nói: "Được rồi, mẹ con các ngươi sống cũng chẳng dễ dàng gì, mau đứng dậy đi!"
Lâm Thanh Đại đỡ ả dậy, Đỗ Văn Hạo thấy khi Phùng thị đứng dậy thì vô cùng gian nan, hơn nữa tựa hồ như hai đầu gối không có lực, không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi quỳ trong tuyết một ngày một đêm, phong hàn thấp tà đã xâm nhập vào cơ thể, lưu chú ở kinh lạc, khớp xương, phong tà du hành khắp toàn thân, không chỉ ảnh hưởng tới đầu gối và khớp xương ở chi dưới, thậm chí còn ảnh hưởng đến các khớp xương khác của cơ thể. Mà hàn tà ngưng trệ thu dẫn, không chỉ khiến gân cốt co duỗi khó khăn, cũng sẽ khiến khí huyết lưu thông khó khăn, đau buốt khó chịu. Mà thấp tà ngăn trở khí huyết, sẽ khiến các khớp xương sưng tấy, kéo dài không khỏi. Nếu không kịp thời khử phong tán hàn, không chỉ tương lai sẽ để lại tý chứng nghiêm trọng, còn ảnh hưởng tới khí huyết tạng phủ của ngươi, nguy hiểm tới tính mạng."
Tác giả :
Mộc Dật