Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 262: Hối hận
Editor: May
Biết rõ Sở Ngự Bắc Tình Không biết ngữ khí này của anh đã là tiết tấu tức giận, ngữ điệu nói chuyện của anh phập phồng không lớn, nhưng khi anh hơi thay đổi tăng thêm giọng cắn âm, đại biểu cho đại thiếu gia anh đã rất khó chịu.
“Lý tiên sinh, anh trước buông tôi ra."
“Kêu tôi Mục Thành."
Mắt Lý Mục Thành thâm thúy hơn người bình thường, lúc nghiêm túc nhìn một người, sẽ cho người một loại ảo giác tình thâm yểu điệu.
Giờ phút này, anh chính là phi thường nghiêm túc mà nhìn Tình Không, không những không buông tay, bàn tay to lôi kéo cô còn nắm thật chặt.
Té……
Tình Không bỗng nhiên muốn mắng người, đã là lúc nào, sao Lý Mục Thành này lại bỗng nhiên liền động kinh chứ.
“Anh trước buông tôi ra, tay tôi đau."
Giọng nói Tình Không rất mềm nhẹ, đặc biệt là lúc cô tức giận, âm cuối sẽ thêm cao hơn, cho người ta một loại cảm giác cô đang làm nũng.
Lý Mục Thành nghe được cô nói như thế, theo bản năng mà thả tay.
So với giọng nói vừa mềm vừa nhẹ này, không biết Sở Ngự Bắc đã nghe Tình Không nói qua bao nhiêu lần, nhưng không có một lần chói tai giống như bây giờ vậy.
Đặc biệt là đối thoại nếu không có người khác, anh lại có thể nghe ra một chút hương vị ve vãn đánh yêu.
Thần sắc trên mặt anh không thay đổi, trong lòng lại nổi lên lửa trại hừng hực, môi mỏng nhạt màu đã nhấp thành một đường thẳng tắp.
Mà sau khi Lý Mục Thành liếc mắt nhìn anh, như là khiêu khích, giơ giơ túi trong tay lên, nhìn Tình Không nói, “Cám ơn lễ vật của em, tôi rất thích, trở về nhớ rõ xem WeChat."
Giá trị bật lửa kia ba mươi vạn a, cô tự nhiên phải xem WeChat có chuyển khoản hay không.
Tình Không đột nhiên sinh ra một loại cảm giác ngàn năm đạo hạnh một sớm tang.
Cô bắt đầu hối hận vừa rồi bán bật lửa cho anh ta.
Sở Ngự Bắc sớm đã hạ cấm lệnh, cô không được bán đồ lấy tiền mặt.
Nhưng anh ta cố ý nói, giống như là cô chủ động tặng đồ cho anh ta.
Biết rõ Sở Ngự Bắc Tình Không biết ngữ khí này của anh đã là tiết tấu tức giận, ngữ điệu nói chuyện của anh phập phồng không lớn, nhưng khi anh hơi thay đổi tăng thêm giọng cắn âm, đại biểu cho đại thiếu gia anh đã rất khó chịu.
“Lý tiên sinh, anh trước buông tôi ra."
“Kêu tôi Mục Thành."
Mắt Lý Mục Thành thâm thúy hơn người bình thường, lúc nghiêm túc nhìn một người, sẽ cho người một loại ảo giác tình thâm yểu điệu.
Giờ phút này, anh chính là phi thường nghiêm túc mà nhìn Tình Không, không những không buông tay, bàn tay to lôi kéo cô còn nắm thật chặt.
Té……
Tình Không bỗng nhiên muốn mắng người, đã là lúc nào, sao Lý Mục Thành này lại bỗng nhiên liền động kinh chứ.
“Anh trước buông tôi ra, tay tôi đau."
Giọng nói Tình Không rất mềm nhẹ, đặc biệt là lúc cô tức giận, âm cuối sẽ thêm cao hơn, cho người ta một loại cảm giác cô đang làm nũng.
Lý Mục Thành nghe được cô nói như thế, theo bản năng mà thả tay.
So với giọng nói vừa mềm vừa nhẹ này, không biết Sở Ngự Bắc đã nghe Tình Không nói qua bao nhiêu lần, nhưng không có một lần chói tai giống như bây giờ vậy.
Đặc biệt là đối thoại nếu không có người khác, anh lại có thể nghe ra một chút hương vị ve vãn đánh yêu.
Thần sắc trên mặt anh không thay đổi, trong lòng lại nổi lên lửa trại hừng hực, môi mỏng nhạt màu đã nhấp thành một đường thẳng tắp.
Mà sau khi Lý Mục Thành liếc mắt nhìn anh, như là khiêu khích, giơ giơ túi trong tay lên, nhìn Tình Không nói, “Cám ơn lễ vật của em, tôi rất thích, trở về nhớ rõ xem WeChat."
Giá trị bật lửa kia ba mươi vạn a, cô tự nhiên phải xem WeChat có chuyển khoản hay không.
Tình Không đột nhiên sinh ra một loại cảm giác ngàn năm đạo hạnh một sớm tang.
Cô bắt đầu hối hận vừa rồi bán bật lửa cho anh ta.
Sở Ngự Bắc sớm đã hạ cấm lệnh, cô không được bán đồ lấy tiền mặt.
Nhưng anh ta cố ý nói, giống như là cô chủ động tặng đồ cho anh ta.
Tác giả :
Lê Trân Ni