Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 240: Sẽ không vượt rào đi
Editor: May
“Đau quá đau quá……" Tình Không nhân cơ hội làm nũng, giọng nói nhuyễn manh nhuyễn manh.
Người đàn ông quả nhiên nhíu chặt mày, “Thiệu Nhiên, kê thuốc giảm đau cho cô ấy đi, cô ấy sợ đau."
Sở Ngự Bắc như vậy Tình Không nhìn dến tâm đều mềm, thật ra, cô cũng không còn quá đau nữa.
Thiệu Nhiên đã thấy nhiều đến không thể trách, “Tiên sinh, tôi lại cho cô ấy thêm chút thuốc là được, Sở phu nhân đang đợi ngài đấy."
Sở Ngự Bắc đặt cô gái nhỏ tới trên ghế, xoa xo đỉnh đầu cô, “Chờ tôi, rất nhanh liền trở lại."
“Chú kiềm chế một chút." Câu sau kia tự nhiên là nói với Thiệu Nhiên.
Thiệu Nhiên sờ sờ cái mũi, âm thầm thở dài một hơi, anh làm bác sĩ tư nhân của nhà họ Sở và nhà họ Thẩm đã không phải một năm hai năm, tiên sinh cao lãnh này thành nam ấm, anh thật đúng là thích ứng không được.
……
"Mẹ, ngài có chuyện gì?" Trong phòng vip, Sở Ngự Bắc nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Chức Vân chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, “Ngồi đi."
Sở Ngự Bắc cất bước, đi thẳng về phía ghế dựa kia.
“Ngự Bắc, con và Tình Không kia là chuyện như thế nào? Lần trước cô gái ông ngoại con nhìn thấy ở nhà con chính là cô ấy sao?"
Thẩm Chức Vân nhớ rõ ngày đó Thẩm Viễn Dương giận dữ, gọi điện thoại hung hăng mắng bà dạy con vô phương.
Cuối cùng, bà mềm mại mà trả một câu “Ngự Bắc là ngài tự tay dạy ra", Thẩm Viễn Dương mới thôi.
Sở Ngự Bắc gật gật đầu, cũng không có dấu diếm, “Đúng vậy, cô ấy ở chỗ con."
Thẩm Chức Vân thở dài một hơi, lắc lắc đầu, “Ngự Bắc, từ nhỏ con liền có chủ ý, lại là đi theo bên người ông ngoại lớn lên, ta và ba con đều không có dạy con thật tốt."
“Trước đừng nói con làm một người nối nghiệp tổng thống quốc gia, dù là con cái nhà bình thường, ở cùng một chỗ với cô gái vị thành niên như vậy thì tính là chuyện như thế nào?"
Nói tới đây, Thẩm Chức Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nội tâm cả kinh, “Con…… Sẽ không vượt rào đi?
“Đau quá đau quá……" Tình Không nhân cơ hội làm nũng, giọng nói nhuyễn manh nhuyễn manh.
Người đàn ông quả nhiên nhíu chặt mày, “Thiệu Nhiên, kê thuốc giảm đau cho cô ấy đi, cô ấy sợ đau."
Sở Ngự Bắc như vậy Tình Không nhìn dến tâm đều mềm, thật ra, cô cũng không còn quá đau nữa.
Thiệu Nhiên đã thấy nhiều đến không thể trách, “Tiên sinh, tôi lại cho cô ấy thêm chút thuốc là được, Sở phu nhân đang đợi ngài đấy."
Sở Ngự Bắc đặt cô gái nhỏ tới trên ghế, xoa xo đỉnh đầu cô, “Chờ tôi, rất nhanh liền trở lại."
“Chú kiềm chế một chút." Câu sau kia tự nhiên là nói với Thiệu Nhiên.
Thiệu Nhiên sờ sờ cái mũi, âm thầm thở dài một hơi, anh làm bác sĩ tư nhân của nhà họ Sở và nhà họ Thẩm đã không phải một năm hai năm, tiên sinh cao lãnh này thành nam ấm, anh thật đúng là thích ứng không được.
……
"Mẹ, ngài có chuyện gì?" Trong phòng vip, Sở Ngự Bắc nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Chức Vân chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, “Ngồi đi."
Sở Ngự Bắc cất bước, đi thẳng về phía ghế dựa kia.
“Ngự Bắc, con và Tình Không kia là chuyện như thế nào? Lần trước cô gái ông ngoại con nhìn thấy ở nhà con chính là cô ấy sao?"
Thẩm Chức Vân nhớ rõ ngày đó Thẩm Viễn Dương giận dữ, gọi điện thoại hung hăng mắng bà dạy con vô phương.
Cuối cùng, bà mềm mại mà trả một câu “Ngự Bắc là ngài tự tay dạy ra", Thẩm Viễn Dương mới thôi.
Sở Ngự Bắc gật gật đầu, cũng không có dấu diếm, “Đúng vậy, cô ấy ở chỗ con."
Thẩm Chức Vân thở dài một hơi, lắc lắc đầu, “Ngự Bắc, từ nhỏ con liền có chủ ý, lại là đi theo bên người ông ngoại lớn lên, ta và ba con đều không có dạy con thật tốt."
“Trước đừng nói con làm một người nối nghiệp tổng thống quốc gia, dù là con cái nhà bình thường, ở cùng một chỗ với cô gái vị thành niên như vậy thì tính là chuyện như thế nào?"
Nói tới đây, Thẩm Chức Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nội tâm cả kinh, “Con…… Sẽ không vượt rào đi?
Tác giả :
Lê Trân Ni