Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 177: Người của tôi, cô cũng dám động!
Editor: May
Rõ ràng Thái Hiểu Hàm nói là một lão già, là lão thương nhân.
“Không không không, phó tổng thống đại nhân, không phải tôi, là Thái Hiểu Hàm, là cô ta…… Là cô ta nói gạt tôi!"
“Người của tôi, cô cũng dám động!"
Sở Ngự Bắc lại phất tay lần nữa, một quyển sổ điện thoại dày bay về phía khuôn mặt Tần Lệ Na, theo một tiếng hét thảm của cô ta, nháy mắt, để lại một đạo vết máu.
“Tần Hãn, bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy người tham dự chuyện này ở Bắc Thần Quốc nữa, thay máu toàn diện phân cục này cho tôi, về phần Thái gì đó, nhổ tận gốc toàn bộ gia tộc, đuổi ra khỏi Bắc Thần Quốc ta!" Sở Ngự Bắc hạ lệnh ở ngay trước mặt mọi người.
“Vâng!"
“Phó tổng thống đại nhân, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi và Lộ Tình Không không thù không oán, đều là Thái Hiểu Hàm nói gạt tôi, tôi mới có thể như vậy, xin hãy tin tưởng tôi!"
Đến bây giờ Tần Lệ Na mới biết được rốt cuộc chính mình đã chọc tới người nào, trách không được lúc đầu Thái Hiểu Hàm có đầu ý tứ ngăn cản cô ta một chút, sau đó liền trực tiếp vô tung vô ảnh, nếu biết vậy cô sẽ chẳng làm.
Tình Không tự nhiên là sẽ không để ý tới chuyện hoang đường của cô ta, “Tôi ngược lại muốn nghe xem cô ta đã nói gạt cô cái gì? Cô không oán không thù còn động thủ kiêm hạ độc thủ với tôi, Tần tiểu thư, cô cũng thật biết nhặt hồng mềm để siết a?"
“Cô rõ ràng là cảm thấy chúng tôi xinh đẹp hơn cô, ghen ghét chúng tôi, bằng không cô cào mặt tôi làm gì?"
Diệp Nam Sanh đã sớm bổ nhào vào trong lòng ngực Mặc Trần làm nũng, “Anh Mặc, mặt em đau quá."
Khuôn mặt xinh đẹp đến kỳ cục của Mặc Trần đã sớm đen thành đáy nồi, mặc kệ anh kháng cự con nhóc chết tiệt này sẽ trở thành vợ anh như thế nào, cũng là do chính mình nhìn lớn lên từ nhỏ, há có thể tùy tiện để người khi dễ?
Từ nhỏ cô liền xinh đẹp giống như búp bê sứ, lại đặc biệt yêu quý khuôn mặt của mình, hiện tại lại trở thành con mèo hoa, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô thảm hề hề, nhìn chướng mắt như vậy.
Rõ ràng Thái Hiểu Hàm nói là một lão già, là lão thương nhân.
“Không không không, phó tổng thống đại nhân, không phải tôi, là Thái Hiểu Hàm, là cô ta…… Là cô ta nói gạt tôi!"
“Người của tôi, cô cũng dám động!"
Sở Ngự Bắc lại phất tay lần nữa, một quyển sổ điện thoại dày bay về phía khuôn mặt Tần Lệ Na, theo một tiếng hét thảm của cô ta, nháy mắt, để lại một đạo vết máu.
“Tần Hãn, bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy người tham dự chuyện này ở Bắc Thần Quốc nữa, thay máu toàn diện phân cục này cho tôi, về phần Thái gì đó, nhổ tận gốc toàn bộ gia tộc, đuổi ra khỏi Bắc Thần Quốc ta!" Sở Ngự Bắc hạ lệnh ở ngay trước mặt mọi người.
“Vâng!"
“Phó tổng thống đại nhân, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi và Lộ Tình Không không thù không oán, đều là Thái Hiểu Hàm nói gạt tôi, tôi mới có thể như vậy, xin hãy tin tưởng tôi!"
Đến bây giờ Tần Lệ Na mới biết được rốt cuộc chính mình đã chọc tới người nào, trách không được lúc đầu Thái Hiểu Hàm có đầu ý tứ ngăn cản cô ta một chút, sau đó liền trực tiếp vô tung vô ảnh, nếu biết vậy cô sẽ chẳng làm.
Tình Không tự nhiên là sẽ không để ý tới chuyện hoang đường của cô ta, “Tôi ngược lại muốn nghe xem cô ta đã nói gạt cô cái gì? Cô không oán không thù còn động thủ kiêm hạ độc thủ với tôi, Tần tiểu thư, cô cũng thật biết nhặt hồng mềm để siết a?"
“Cô rõ ràng là cảm thấy chúng tôi xinh đẹp hơn cô, ghen ghét chúng tôi, bằng không cô cào mặt tôi làm gì?"
Diệp Nam Sanh đã sớm bổ nhào vào trong lòng ngực Mặc Trần làm nũng, “Anh Mặc, mặt em đau quá."
Khuôn mặt xinh đẹp đến kỳ cục của Mặc Trần đã sớm đen thành đáy nồi, mặc kệ anh kháng cự con nhóc chết tiệt này sẽ trở thành vợ anh như thế nào, cũng là do chính mình nhìn lớn lên từ nhỏ, há có thể tùy tiện để người khi dễ?
Từ nhỏ cô liền xinh đẹp giống như búp bê sứ, lại đặc biệt yêu quý khuôn mặt của mình, hiện tại lại trở thành con mèo hoa, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô thảm hề hề, nhìn chướng mắt như vậy.
Tác giả :
Lê Trân Ni