Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu
Chương 201: Không đau, em khóc cái gì
"Ai nói cho em, anh thích những thứ này?"
Anh từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ không thiếu phụ nữ. Phương pháp quái lạ, nhiều vô số kể, nhưng anh cũng khinh thường.
Rũ thấp đầu nhỏ, như đưa đám."Em còn tưởng rằng anh thích! Em đặc biệt vì anh chú tâm chuẩn bị." Thanh âm mềm nhũn, mang nức nở nhàn nhạt.
Đáy lòng anh mềm nhũn, ôm cô ngồi ở trên ghế."Anh không cần em tận lực lấy lòng!"
"A!" Có cảm giác mất mác.
Thấy cô rất không vui, bất đắc dĩ giải thích: "Anh thích em! Phụ nữ của anh, không cần lấy lòng anh, chỉ cần cô sống vui vẻ là được rồi."
"A!" Đáy lòng có cảm động vô hình.
"Tốt lắm! Em đi chơi đi! Anh còn có việc!" Sờ mái tóc của cô, đầu nhớ tới lời Tống Húc, hận không được đánh chết người nọ.
Nửa năm! Hoặc là tìm được người máu gấu trúc! Rốt cuộc muốn anh nhịn bao lâu!
"A!" Từ đầu tới đuôi cô đều mê mẩn, đứng lên đi ra ngoài cửa, đầu đang suy nghĩ miên man.
Anh là Tổng thống cao cao tại thượng, ông xã công dân toàn nước R công nhận. Mánh khóe nhỏ như vậy, nhất định là không hữu hiệu.
Tiếp theo nên dùng chiêu gì! Thật phiền! có một ông xã ưu tú quá mức, ngay cả sách lược đụng ngã cũng không đơn giản.
Đầu suy nghĩ bậy bạ, ánh mắt căn bản không nhìn đường.
Đột nhiên cảm giác đạp phải cái gì, chân trượt một cái.
"A..."
"Đông... Phanh..." Tự do bay, hoa lệ té lăn trên đất.
Mắt nhìn trần nhà, một mảnh đen như mực, làm sao càng nhìn càng thấy đen giống như lòng mình!
Cận Tư Hàn nghe tiếng nhanh chóng chạy tới, thấy con ngươi cô chuyển cũng không chuyển ngơ ngác nằm ở đó.
Tim đập rộn lên."Manh Manh! Em đau nơi nào? Ngã đau không?" Cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào trong ngực.
Con ngươi An Chỉ Manh chậm rãi chuyển động, vẻ mặt đưa đám nhìn anh.
Chợt ôm lấy cổ anh, trực tiếp khóc lớn."Ô ô ô ô..." Đời mình thật là tối! Để cho cô một xử nữ trong sáng đi bổ nhào tới không thuần khiết, xử nam Tổng thống kiến thức rộng, đây không phải là còn khó hơn lên trời sao.
Nghĩ đến mình còn có nửa tháng thì phải đi học, đừng nói mang thai, ngã nhào vào anh là một vấn đề lớn.
Càng nghĩ càng cảm thấy một màu đen, càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất càng thương tâm, càng thương tâm càng khóc.
Nước mắt rào rào rơi.
Cả người Cận Tư Hàn cũng luống cuống, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ sau lưng cô.
Rất sợ cô khóc nức nở, hỏi cô nửa ngày, cô nửa chữ không nói chỉ khóc, để cho cả người anh cũng hoảng phải không biết làm sao.
"Manh Manh, em nói cho anh nơi nào đau? Anh đưa em đi bệnh viện."
An Chỉ Manh thấy anh định mang mình đi bệnh viện, vội vàng dừng khóc, đầu nhỏ từ trong ngực anh chui ra.
"Em ngã không đau! Nơi này khắp nơi đều là thảm, làm sao có thể đau!"
"Không đau, em khóc cái gì?" Anh từ nhỏ đến lớn đều không khóc, ở trong thế giới quan của anh, khóc cho tới bây giờ đều là khái niệm rất mê mang.
Ánh mắt ai oán nhìn anh."Em tình nguyện không được!" Cô sao dám không biết xấu hổ nói, em khóc cũng là bởi vì em không đẩy ngã được anh! (ý nói chuyện XXOO nha)
Đây chẳng phải là mặt mũi, đều mất hết!
Cận Tư Hàn thấy trên người cô quả thật không có miệng vết thương, cũng yên lòng.
An Chỉ Manh ai oán nhìn anh, người đàn ông này cũng không biết dỗ mình sao?
Ngã không đau cũng là ngã. Dỗ mình sẽ chết, sẽ chết!
Tức giận từ trong ngực anh đứng dậy, lắc chân mới vừa đi hai bước, cả người trong nháy mắt ngã về phía sau.
Chờ cô lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy chính là bị Cận Tư Hàn đụng ngã.
Nháy nháy con mắt, cái này thì đụng ngã? Vậy bước kế tiếp?
Anh từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ không thiếu phụ nữ. Phương pháp quái lạ, nhiều vô số kể, nhưng anh cũng khinh thường.
Rũ thấp đầu nhỏ, như đưa đám."Em còn tưởng rằng anh thích! Em đặc biệt vì anh chú tâm chuẩn bị." Thanh âm mềm nhũn, mang nức nở nhàn nhạt.
Đáy lòng anh mềm nhũn, ôm cô ngồi ở trên ghế."Anh không cần em tận lực lấy lòng!"
"A!" Có cảm giác mất mác.
Thấy cô rất không vui, bất đắc dĩ giải thích: "Anh thích em! Phụ nữ của anh, không cần lấy lòng anh, chỉ cần cô sống vui vẻ là được rồi."
"A!" Đáy lòng có cảm động vô hình.
"Tốt lắm! Em đi chơi đi! Anh còn có việc!" Sờ mái tóc của cô, đầu nhớ tới lời Tống Húc, hận không được đánh chết người nọ.
Nửa năm! Hoặc là tìm được người máu gấu trúc! Rốt cuộc muốn anh nhịn bao lâu!
"A!" Từ đầu tới đuôi cô đều mê mẩn, đứng lên đi ra ngoài cửa, đầu đang suy nghĩ miên man.
Anh là Tổng thống cao cao tại thượng, ông xã công dân toàn nước R công nhận. Mánh khóe nhỏ như vậy, nhất định là không hữu hiệu.
Tiếp theo nên dùng chiêu gì! Thật phiền! có một ông xã ưu tú quá mức, ngay cả sách lược đụng ngã cũng không đơn giản.
Đầu suy nghĩ bậy bạ, ánh mắt căn bản không nhìn đường.
Đột nhiên cảm giác đạp phải cái gì, chân trượt một cái.
"A..."
"Đông... Phanh..." Tự do bay, hoa lệ té lăn trên đất.
Mắt nhìn trần nhà, một mảnh đen như mực, làm sao càng nhìn càng thấy đen giống như lòng mình!
Cận Tư Hàn nghe tiếng nhanh chóng chạy tới, thấy con ngươi cô chuyển cũng không chuyển ngơ ngác nằm ở đó.
Tim đập rộn lên."Manh Manh! Em đau nơi nào? Ngã đau không?" Cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào trong ngực.
Con ngươi An Chỉ Manh chậm rãi chuyển động, vẻ mặt đưa đám nhìn anh.
Chợt ôm lấy cổ anh, trực tiếp khóc lớn."Ô ô ô ô..." Đời mình thật là tối! Để cho cô một xử nữ trong sáng đi bổ nhào tới không thuần khiết, xử nam Tổng thống kiến thức rộng, đây không phải là còn khó hơn lên trời sao.
Nghĩ đến mình còn có nửa tháng thì phải đi học, đừng nói mang thai, ngã nhào vào anh là một vấn đề lớn.
Càng nghĩ càng cảm thấy một màu đen, càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất càng thương tâm, càng thương tâm càng khóc.
Nước mắt rào rào rơi.
Cả người Cận Tư Hàn cũng luống cuống, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ sau lưng cô.
Rất sợ cô khóc nức nở, hỏi cô nửa ngày, cô nửa chữ không nói chỉ khóc, để cho cả người anh cũng hoảng phải không biết làm sao.
"Manh Manh, em nói cho anh nơi nào đau? Anh đưa em đi bệnh viện."
An Chỉ Manh thấy anh định mang mình đi bệnh viện, vội vàng dừng khóc, đầu nhỏ từ trong ngực anh chui ra.
"Em ngã không đau! Nơi này khắp nơi đều là thảm, làm sao có thể đau!"
"Không đau, em khóc cái gì?" Anh từ nhỏ đến lớn đều không khóc, ở trong thế giới quan của anh, khóc cho tới bây giờ đều là khái niệm rất mê mang.
Ánh mắt ai oán nhìn anh."Em tình nguyện không được!" Cô sao dám không biết xấu hổ nói, em khóc cũng là bởi vì em không đẩy ngã được anh! (ý nói chuyện XXOO nha)
Đây chẳng phải là mặt mũi, đều mất hết!
Cận Tư Hàn thấy trên người cô quả thật không có miệng vết thương, cũng yên lòng.
An Chỉ Manh ai oán nhìn anh, người đàn ông này cũng không biết dỗ mình sao?
Ngã không đau cũng là ngã. Dỗ mình sẽ chết, sẽ chết!
Tức giận từ trong ngực anh đứng dậy, lắc chân mới vừa đi hai bước, cả người trong nháy mắt ngã về phía sau.
Chờ cô lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy chính là bị Cận Tư Hàn đụng ngã.
Nháy nháy con mắt, cái này thì đụng ngã? Vậy bước kế tiếp?
Tác giả :
An Chỉ Manh