Tống Thì Hành
Chương 91: Thông tí viên (thượng)
Lý Bảo thay đổi sắc mặt! Vẻ mặt tự nhiên của y vốn đang tự nhiên tới khi Ngọc Doãn hét to một tiếng rồi phản kích, thì cho tới bây giờ trở nên tái xanh. Khuôn mặt Lý Bảo giống như biến sắc trong bừng tỉnh, thay đổi liên tục... Đối với Ngọc Doãn, Lý Bảo cũng không quá cố ý, nhiều nhất cũng chính là vì ân oán của đời trước, cho nên khi thấy Ngọc Doãn y cảm thấy không thoải mái. Lúc trước y bị Quách Kinh xúi giục, suýt nữa đánh chết Ngọc Doãn. Sau chuyện đó Lý Bảo cũng hơi có chút áy náy. Nhưng cảm giác áy náy này từ khi Ngọc Doãn sống lại, liền tan thành mây khói.
Chỉ có điều nhìn con của kẻ thù, một tên bại tướng ngày xưa lăn lộn phát triển nhanh chóng, Lý Bảo càng cảm thấy khó chịu.
Lần này, Ngọc Doãn và Lã Chi Sĩ tranh đấu. Vốn Lý Bảo không muốn nhúng tay, nhưng cháu họ của y là Lý Quan Ngư và Quách Kinh bên cạnh đâm chọc dụ dỗ, làm y cuối cùng cũng nhúng tay vào.
Đánh thắng thì có thể diện! Lã Chi Sĩ có thể thua bất cứ người nào, nhưng không thể thua Ngọc Doãn. Đây là điều mà Lý Bảo nghĩ.
Ngay từ đầu, Ngọc Doãn bị sự ảnh hưởng của Lý Bảo làm cho khí thế giảm xuống, bị Lã Chi Sĩ áp chế, Lý Bảo không có gì phải lo lắng. Sau đó Ngọc Doãn phản kích, nhưng Lý Bảo thấy đó cũng không phải chuyện lớn. Thân thủ của Lã Chi Sĩ, Lý Bảo rất rõ ràng. Nhưng không ngờ, sau khi Ngọc Doãn khí thế lên hẳn, lại đánh Lã Chi Sĩ không còn sức phản công nữa...
Chu Đồng!
Lý Bảo theo bản năng, liếc nhìn Yến Nô đang ở dưới đài. Một người có bản lĩnh như tông sư Chu Đồng, sau khi chết chẳng lẽ không có truyền thừa lại? Đúng vậy, chắc chắn là do con tiện nhân này đã truyền cho Ngọc Doãn nên mới có kết quả này. Cũng không biết lão nhân Chu Đồng sau khi chết để lại chân truyền là cái gì?
Lúc này, Lý Bảo đang dậm chân tại một chỗ thắt. Nếu có được chân truyền của Chu Đồng, nói không chùng đi lại chùa Ngũ Long cũng là chuyện có thể!
Trong ánh mắt của y vô tình lộ ra chút tham lam. Suy nghĩ của Lý Bảo nhất thời rời khỏi hiến đài, mà chuyển sang làm thế nào có được võ công của Chu Đồng trong tay Yến Nô. Còn Yến Nô cũng cảm giác được có người đang nhìn trộm mình, trong lòng khẩn trương, nhất thời cảm thấy sởn tóc gáy. Nàng, ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Bảo. Đôi mày thanh tú không hỏi hơi chau lại.
Cửu Phiến Tử là một loại biến hóa cùng sử dụng quyền cước. Trên trở xuống, trái trở phải, trước trở sau, âm trở dương, khuỷu tay trở tay, tay trở chân, hư thành thật, cương trở nhu v.v... Biến hóa ẩn chứa trong đó, một tay trở ba tay, ba bàn trở chín bàn. Đó chính là chỗ thâm thúy của Cửu Phiên Tử. Lúc đầu Ngọc Doãn lãnh ngộ đường âm dương cương nhu, đối với âm trở dương, hư trở thật, cương trở nhu v.v... biến hóa vận dụng vẫn chưa thành thạo. Các trường hợp biến hóa khác thì hắn đã luyện thành công. Hắn có căn bản rất tốt, luyện lên cũng chỉ là làm chút chuyện. Một loạt những tiếng động vang lên, Lã Chi Sĩ bị Ngọc Doãn giáng cho liên tiếp hơn mười kích, làm y phải lùi lại liên tục, đặt mông ngồi xuống đất.
Y phun ra một ngụm máu.
- Tiểu Bát, xuất diệu thủ!
Lý Bảo đang để hồn đi nơi khác, chợt nghe thấy tiếng hoan hô vang lên liền vội ngưng thần ngẩng đầu quan sát. Vừa thấy cảnh tượng đó, Lý Bảo không còn giữ được bình tĩnh nữa...
Thua ai cũng được nhưng không thể thua Ngọc Doãn!
Y vừa hét vừa đứng lên. Đồng thời, thân hình Lý Bảo dịch chuyển lên trước một bước, một đôi mắt hổ, nhìn Ngọc Doãn chăm chăm, giống như muốn phanh thây xé xác hắn.
Chớ xem thường một bước này.Bởi nó khiến cho Ngọc Doãn nhất thời cả kinh. Dù sao Lý Bảo cũng không phải người bình thường. Mặc dù hắn biết rõ y không thể ra tay, nhưng vẫn tạo ra áp lực cực lớn cho Ngọc Doãn. Thân hình Ngọc Doãn vừa dừng lại, Lã Chi Sĩ liền nhân lúc hắn đang sửng sốt, lộn người một cái. Nhưng giây khắc gã bật dậy liền nhanh chóng mang đặt một miếng sắt lên chân, Ngọc Doãn không có phát hiện ra. Còn tên Bố Thự thì cũng chỉ liếc nhìn Lã Chi Sĩ, rồi quay đầu đi. Tâm trạng của Lã Chi Dĩ, nhất thời bình thường lại.
Đây cùng là do Ngọc Doãn chưa có đủ kinh nghiệm. Liên hoàn Cửu Phiên Tử, nếu là người khác thì có thể làm đối thủ không ngóc đầu dậy nổi. Một phần trong lòng Ngọc Doãn vẫn có một chút e ngại , thế cho nên tuy đánh Lã Chi Sĩ bị thương, lại không thể làm gã mất đi sức chiến đấu.
Lúc Lã Chi Sĩ đứng dậy, dưới đài lập tức vang lên những tiếng reo hò.
- Bát ca thật tài giỏi, đánh hắn.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã Lã Chi Sĩ cũng có một đám tùy tùng đi theo, càng không cần phải nói tới việc Quách Kinh châm ngồi ở sau lưng.
Yến Nô giận tím mặt, đứng ở dưới đài quát lớn:
- Lý Bảo. Ngươi là một lực sĩ có danh nhưng không ngờ vô lại như vậy?
Một bước của Lý Bảo sinh ra sự ảnh hướng với Ngọc Doãn, có lẽ người bình thường nhìn không thấy, nhưng không dấu được con mắt của Yến Nô... Thấy Tiểu Ất Ca có thể vừa thắng lợi, nhưng lại bị động tác của Lý Bảo mà mất cơ hội thì Yến Nô làm sao không tức giận?
Trên lầu ba cửa hàng Lý gia, sắc mặt của Cao Cầu hết sức âm trầm. Đột nhiên, lão cười lạnh một tiếng nói:
- Đúng là có bản lĩnh. Thì ra Lý Bảo có tên tuổi to lớn như vậy.
- Thái úy sao phải tức giận, có câu là “binh bất yếm trá". theo ta thấy Lý Bảo có thể vận dụng binh pháp trong đó, quả là nhân tài.
Triệu Cấu tủm tỉm cười, trong lòng như trút được gánh nặng. Nhu Phúc Đế Cơ vốn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng tùy tùng bên cạnh lại có nhãn lực tốt liền nhìn ra thủ đoạn trong đó.
- Cửu ca, sao huynh nói như vậy?
- Lý Bảo rõ ràng lừa gạt. Còn Bố thự biết rõ Lý Bảo lừa gạt, nhưng không can ngăn?
- Cái này... Huyên Huyên! Nếu Ngọc Tiểu Ất đó có bản lĩnh thật sự thì cho dù Lý Bảo phạm quy, Lã Chi Sĩ cũng không giành được phần thắng.
Nhu Phúc Đế Cơ hừ một tiếng, đột nhiên xoay người nói với Yến Anh bên cạnh:
- Hương Yến tiên sinh!. Tại sao đám người này có thể làm được chức Bộ thự chứ?
Yến Anh ngẩn người mà chỉ biết cười khổ.
- Nhu Phúc Đế Cơ! Đây là mâu thuẫn giữa Quan gia và Thái tử, cô việc gì kéo ta vào trong đó?
Nhưng nếu như Nhu Phúc Đế Cơ mở miệng, Yến Anh cũng không thể không tỏ thái độ:
- Thằng nhãi này cũng thật sự không được.,Chờ sau khi kết thúc, hạ quan tự tra xét.
Nhu Phúc Đế Cơ nghe thấy vậy mới cảm thấy hài lòng.
Trên hiến đài, nghe thấy Yến Nô chỉ trích, Lý Bảo lại khẽ mỉm cười. Trải qua nhiều lần đại lễ Hiến Thánh, càng không nhớ rõ bao nhiêu lần tỉ thí với người khác nên Lý Bảo đã đạt tới cảnh giới yên tĩnh không gợn sóng, da mặt trở nên rất dày.
Trên hiến đái, dùng các thủ đoạn! Nhớ ngày đó cha ngươi cũng dùng không ít thủ đoạn mới có tên tuổi sau này. Con ranh kia thì biết gì? Trên hiến đài này thi đấu không chỉ là cách đánh, mà còn đủ loại thủ đoạn... Chu Đồng lão nhân tuy truyền chân pháp, nhưng không có truyền kinh nghiệm này. Nói như vậy, không chừng chỉ cần tốn ít chút sức lực, là có được chân truyền của lão nhân đó.
Lý Bảo nghĩ tới đây, không những không giận, mà chậm rãi ngồi xuống. Y ngồi xuống, khiến Yến Nô lập tức không nói được lời nào, chỉ biết giậm chân, hổn hển nói:
- Hay cho một Tiểu Quan Tác không biết xấu hổ.
Còn Dương Tái Hưng, thì nhíu mày.
Lã Chi Sĩ lên tiếng, nhưng ánh mắt khi nhìn Ngọc Doãn lại thêm mấy phần ngưng trọng.
- Khá lắm Ngọc Tiểu Ất!
- Đây là ngươi ép ta...
Sau khi bị Lý Bảo làm giật mình, Ngọc Doãn nhanh chóng trở lại bình tĩnh, nhìn Lã Chi Sĩ cười nói:
- Bát ca! Ta không tin ngài luôn may mắn như vậy.
Lã Chi Sĩ lại nhe răng cười một tiếng:
- Ngọc Tiểu Ất, đừng khoe miệng lưỡi lợi hại, xem đấu!
Giữa lúc nói chuyện, Lã Chi Sĩ đột nhiên giậm chân, quát một tiếng. Sức lực khổng lồ làm cho tấm gỗ dưới chân rung rung... Thân thể của y đột nhiên như một mãnh hổ vồ, giang hai tay bắt lấy Ngọc Doãn. Còn Ngọc Doãn không chút hoang mang, lắc người né tránh, sau đó sử dụng xảo kình, nâng cánh tay của Lã Chi Sĩ đẩy ra ngoài. Nhưng gã chưa kịp phát lực, Lã Chi Sĩ bay lên cao, thân hình xoay vòng trong không trung, lúc một chân rơi xuống phát ra một tiếng nổ vang, đồng thời một chân quét ngang! Lã Chi Sĩ hét lớn một tiếng:
- Ngọc Tiểu Ất, để lại mạng cho ta!
Một cước này mang theo sức lực kinh người, kéo theo một trận gió mạnh.
Trong lòng Ngọc Doãn đột nhiên có gì đó cảnh báo, vội sải bước giơ tay chặn lại, định phá vỡ kim cương cước của Lã Chi Sĩ. Cước pháp của Lã Chi Sĩ lợi hại, nhưng cánh tay của Ngọc Doãn cũng luyện rất tốt. Trước đây mấy lần giao phong, tuy rơi xuống hạ phong, nhưng không có chịu thiệt thòi lớn... Tuy nhiên lần này, trong giây khắc quyền cước giao kích, Ngọc Doãn nhất thời cảm giác không ổn. Con mắt của hắn bỗng dưng trợn to, vội vàng lùi lại sau... dù như vậy, thì hắn vẫn chậm một bước.
Chỉ nghe một tiếng động nhỏ răng rắc vang lên, cánh tay của Ngọc Doãn lập tức bị bẻ gãy.
Chỉ có điều nhìn con của kẻ thù, một tên bại tướng ngày xưa lăn lộn phát triển nhanh chóng, Lý Bảo càng cảm thấy khó chịu.
Lần này, Ngọc Doãn và Lã Chi Sĩ tranh đấu. Vốn Lý Bảo không muốn nhúng tay, nhưng cháu họ của y là Lý Quan Ngư và Quách Kinh bên cạnh đâm chọc dụ dỗ, làm y cuối cùng cũng nhúng tay vào.
Đánh thắng thì có thể diện! Lã Chi Sĩ có thể thua bất cứ người nào, nhưng không thể thua Ngọc Doãn. Đây là điều mà Lý Bảo nghĩ.
Ngay từ đầu, Ngọc Doãn bị sự ảnh hưởng của Lý Bảo làm cho khí thế giảm xuống, bị Lã Chi Sĩ áp chế, Lý Bảo không có gì phải lo lắng. Sau đó Ngọc Doãn phản kích, nhưng Lý Bảo thấy đó cũng không phải chuyện lớn. Thân thủ của Lã Chi Sĩ, Lý Bảo rất rõ ràng. Nhưng không ngờ, sau khi Ngọc Doãn khí thế lên hẳn, lại đánh Lã Chi Sĩ không còn sức phản công nữa...
Chu Đồng!
Lý Bảo theo bản năng, liếc nhìn Yến Nô đang ở dưới đài. Một người có bản lĩnh như tông sư Chu Đồng, sau khi chết chẳng lẽ không có truyền thừa lại? Đúng vậy, chắc chắn là do con tiện nhân này đã truyền cho Ngọc Doãn nên mới có kết quả này. Cũng không biết lão nhân Chu Đồng sau khi chết để lại chân truyền là cái gì?
Lúc này, Lý Bảo đang dậm chân tại một chỗ thắt. Nếu có được chân truyền của Chu Đồng, nói không chùng đi lại chùa Ngũ Long cũng là chuyện có thể!
Trong ánh mắt của y vô tình lộ ra chút tham lam. Suy nghĩ của Lý Bảo nhất thời rời khỏi hiến đài, mà chuyển sang làm thế nào có được võ công của Chu Đồng trong tay Yến Nô. Còn Yến Nô cũng cảm giác được có người đang nhìn trộm mình, trong lòng khẩn trương, nhất thời cảm thấy sởn tóc gáy. Nàng, ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Bảo. Đôi mày thanh tú không hỏi hơi chau lại.
Cửu Phiến Tử là một loại biến hóa cùng sử dụng quyền cước. Trên trở xuống, trái trở phải, trước trở sau, âm trở dương, khuỷu tay trở tay, tay trở chân, hư thành thật, cương trở nhu v.v... Biến hóa ẩn chứa trong đó, một tay trở ba tay, ba bàn trở chín bàn. Đó chính là chỗ thâm thúy của Cửu Phiên Tử. Lúc đầu Ngọc Doãn lãnh ngộ đường âm dương cương nhu, đối với âm trở dương, hư trở thật, cương trở nhu v.v... biến hóa vận dụng vẫn chưa thành thạo. Các trường hợp biến hóa khác thì hắn đã luyện thành công. Hắn có căn bản rất tốt, luyện lên cũng chỉ là làm chút chuyện. Một loạt những tiếng động vang lên, Lã Chi Sĩ bị Ngọc Doãn giáng cho liên tiếp hơn mười kích, làm y phải lùi lại liên tục, đặt mông ngồi xuống đất.
Y phun ra một ngụm máu.
- Tiểu Bát, xuất diệu thủ!
Lý Bảo đang để hồn đi nơi khác, chợt nghe thấy tiếng hoan hô vang lên liền vội ngưng thần ngẩng đầu quan sát. Vừa thấy cảnh tượng đó, Lý Bảo không còn giữ được bình tĩnh nữa...
Thua ai cũng được nhưng không thể thua Ngọc Doãn!
Y vừa hét vừa đứng lên. Đồng thời, thân hình Lý Bảo dịch chuyển lên trước một bước, một đôi mắt hổ, nhìn Ngọc Doãn chăm chăm, giống như muốn phanh thây xé xác hắn.
Chớ xem thường một bước này.Bởi nó khiến cho Ngọc Doãn nhất thời cả kinh. Dù sao Lý Bảo cũng không phải người bình thường. Mặc dù hắn biết rõ y không thể ra tay, nhưng vẫn tạo ra áp lực cực lớn cho Ngọc Doãn. Thân hình Ngọc Doãn vừa dừng lại, Lã Chi Sĩ liền nhân lúc hắn đang sửng sốt, lộn người một cái. Nhưng giây khắc gã bật dậy liền nhanh chóng mang đặt một miếng sắt lên chân, Ngọc Doãn không có phát hiện ra. Còn tên Bố Thự thì cũng chỉ liếc nhìn Lã Chi Sĩ, rồi quay đầu đi. Tâm trạng của Lã Chi Dĩ, nhất thời bình thường lại.
Đây cùng là do Ngọc Doãn chưa có đủ kinh nghiệm. Liên hoàn Cửu Phiên Tử, nếu là người khác thì có thể làm đối thủ không ngóc đầu dậy nổi. Một phần trong lòng Ngọc Doãn vẫn có một chút e ngại , thế cho nên tuy đánh Lã Chi Sĩ bị thương, lại không thể làm gã mất đi sức chiến đấu.
Lúc Lã Chi Sĩ đứng dậy, dưới đài lập tức vang lên những tiếng reo hò.
- Bát ca thật tài giỏi, đánh hắn.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã Lã Chi Sĩ cũng có một đám tùy tùng đi theo, càng không cần phải nói tới việc Quách Kinh châm ngồi ở sau lưng.
Yến Nô giận tím mặt, đứng ở dưới đài quát lớn:
- Lý Bảo. Ngươi là một lực sĩ có danh nhưng không ngờ vô lại như vậy?
Một bước của Lý Bảo sinh ra sự ảnh hướng với Ngọc Doãn, có lẽ người bình thường nhìn không thấy, nhưng không dấu được con mắt của Yến Nô... Thấy Tiểu Ất Ca có thể vừa thắng lợi, nhưng lại bị động tác của Lý Bảo mà mất cơ hội thì Yến Nô làm sao không tức giận?
Trên lầu ba cửa hàng Lý gia, sắc mặt của Cao Cầu hết sức âm trầm. Đột nhiên, lão cười lạnh một tiếng nói:
- Đúng là có bản lĩnh. Thì ra Lý Bảo có tên tuổi to lớn như vậy.
- Thái úy sao phải tức giận, có câu là “binh bất yếm trá". theo ta thấy Lý Bảo có thể vận dụng binh pháp trong đó, quả là nhân tài.
Triệu Cấu tủm tỉm cười, trong lòng như trút được gánh nặng. Nhu Phúc Đế Cơ vốn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng tùy tùng bên cạnh lại có nhãn lực tốt liền nhìn ra thủ đoạn trong đó.
- Cửu ca, sao huynh nói như vậy?
- Lý Bảo rõ ràng lừa gạt. Còn Bố thự biết rõ Lý Bảo lừa gạt, nhưng không can ngăn?
- Cái này... Huyên Huyên! Nếu Ngọc Tiểu Ất đó có bản lĩnh thật sự thì cho dù Lý Bảo phạm quy, Lã Chi Sĩ cũng không giành được phần thắng.
Nhu Phúc Đế Cơ hừ một tiếng, đột nhiên xoay người nói với Yến Anh bên cạnh:
- Hương Yến tiên sinh!. Tại sao đám người này có thể làm được chức Bộ thự chứ?
Yến Anh ngẩn người mà chỉ biết cười khổ.
- Nhu Phúc Đế Cơ! Đây là mâu thuẫn giữa Quan gia và Thái tử, cô việc gì kéo ta vào trong đó?
Nhưng nếu như Nhu Phúc Đế Cơ mở miệng, Yến Anh cũng không thể không tỏ thái độ:
- Thằng nhãi này cũng thật sự không được.,Chờ sau khi kết thúc, hạ quan tự tra xét.
Nhu Phúc Đế Cơ nghe thấy vậy mới cảm thấy hài lòng.
Trên hiến đài, nghe thấy Yến Nô chỉ trích, Lý Bảo lại khẽ mỉm cười. Trải qua nhiều lần đại lễ Hiến Thánh, càng không nhớ rõ bao nhiêu lần tỉ thí với người khác nên Lý Bảo đã đạt tới cảnh giới yên tĩnh không gợn sóng, da mặt trở nên rất dày.
Trên hiến đái, dùng các thủ đoạn! Nhớ ngày đó cha ngươi cũng dùng không ít thủ đoạn mới có tên tuổi sau này. Con ranh kia thì biết gì? Trên hiến đài này thi đấu không chỉ là cách đánh, mà còn đủ loại thủ đoạn... Chu Đồng lão nhân tuy truyền chân pháp, nhưng không có truyền kinh nghiệm này. Nói như vậy, không chừng chỉ cần tốn ít chút sức lực, là có được chân truyền của lão nhân đó.
Lý Bảo nghĩ tới đây, không những không giận, mà chậm rãi ngồi xuống. Y ngồi xuống, khiến Yến Nô lập tức không nói được lời nào, chỉ biết giậm chân, hổn hển nói:
- Hay cho một Tiểu Quan Tác không biết xấu hổ.
Còn Dương Tái Hưng, thì nhíu mày.
Lã Chi Sĩ lên tiếng, nhưng ánh mắt khi nhìn Ngọc Doãn lại thêm mấy phần ngưng trọng.
- Khá lắm Ngọc Tiểu Ất!
- Đây là ngươi ép ta...
Sau khi bị Lý Bảo làm giật mình, Ngọc Doãn nhanh chóng trở lại bình tĩnh, nhìn Lã Chi Sĩ cười nói:
- Bát ca! Ta không tin ngài luôn may mắn như vậy.
Lã Chi Sĩ lại nhe răng cười một tiếng:
- Ngọc Tiểu Ất, đừng khoe miệng lưỡi lợi hại, xem đấu!
Giữa lúc nói chuyện, Lã Chi Sĩ đột nhiên giậm chân, quát một tiếng. Sức lực khổng lồ làm cho tấm gỗ dưới chân rung rung... Thân thể của y đột nhiên như một mãnh hổ vồ, giang hai tay bắt lấy Ngọc Doãn. Còn Ngọc Doãn không chút hoang mang, lắc người né tránh, sau đó sử dụng xảo kình, nâng cánh tay của Lã Chi Sĩ đẩy ra ngoài. Nhưng gã chưa kịp phát lực, Lã Chi Sĩ bay lên cao, thân hình xoay vòng trong không trung, lúc một chân rơi xuống phát ra một tiếng nổ vang, đồng thời một chân quét ngang! Lã Chi Sĩ hét lớn một tiếng:
- Ngọc Tiểu Ất, để lại mạng cho ta!
Một cước này mang theo sức lực kinh người, kéo theo một trận gió mạnh.
Trong lòng Ngọc Doãn đột nhiên có gì đó cảnh báo, vội sải bước giơ tay chặn lại, định phá vỡ kim cương cước của Lã Chi Sĩ. Cước pháp của Lã Chi Sĩ lợi hại, nhưng cánh tay của Ngọc Doãn cũng luyện rất tốt. Trước đây mấy lần giao phong, tuy rơi xuống hạ phong, nhưng không có chịu thiệt thòi lớn... Tuy nhiên lần này, trong giây khắc quyền cước giao kích, Ngọc Doãn nhất thời cảm giác không ổn. Con mắt của hắn bỗng dưng trợn to, vội vàng lùi lại sau... dù như vậy, thì hắn vẫn chậm một bước.
Chỉ nghe một tiếng động nhỏ răng rắc vang lên, cánh tay của Ngọc Doãn lập tức bị bẻ gãy.
Tác giả :
Canh Tân