Tống Thì Hành
Chương 420: Trò hay vừa mới bắt đầu! (1)
Ngọc Doãn về đến nhà, một ngày đã qua.
Yến Nô dỗ Ngọc Như ngủ xong, đang lôi kéo Dương Kim Liên thì thầm nói chuyện trong phòng.
Khi thấy Ngọc Doãn vào nhà, Dương Kim Liên lập tức đỏ mặt lên, đứng lên vội vàng trở về phòng mình, giống như nai con bị hoảng sợ làm cho Ngọc Doãn không hiểu, ngồi xuống hỏi:
- Dương nương tử làm sao vậy?
Yến Nô lại cười!
Nàng không trả lời Ngọc Doãn mà bưng nước rửa mặt cho Ngọc Doãn, đưa khăn mặt tới, hạ giọng nói:
- Nô nghe nói Tiểu Ất ca đêm qua lại xuất chiến rồi hả? Nhưng sao hôm nay Tuần san Thời đại Đại Tống lại không thấy tên Tiểu Ất ca?
- Ôi, nói ra rất dài dòng.
Ngọc Doãn rửa mặt, liền đem nguyên do sự việc giải thích cho Yến Nô.
Yến Nô nhíu mi, lộ vẻ không hài lòng, hạ giọng nói:
- Sao trong triều đình phức tạp như vậy, không tốt đẹp như trong tưởng tượng. Vốn tưởng rằng Lão Chủng tướng công là một người ngay thẳng nhưng hiện tại xem ra...vẫn là cha nói rất đúng, trong hoàng thành, chỉ có tảng đá trông coi cửa chính kia còn sạch sẽ một chút, những thứ khác không có gì sạch sẽ cả.
Ngọc Doãn cũng cười.
Sao lời nói của Yến Nô giống lời kịch trong Hồng Lâu mộng vậy?
Hắn hạ giọng nói:
- Cửu Nhi tỷ cũng không thể nói như vậy được. Từ xưa đến nay này trên triều đình vẫn luôn là trao đổi và thỏa hiệp...Nói thật, ta lại cảm thấy Lão Chủng tướng công không bạc đãi ta. Dù đó là công lao của ta thì sao? Trên dưới cả triều người nào sẽ thật tâm nói giúp ta? Chứ đừng nói chi việc lên chức còn gặp khó khăn nhiều hơn.
Nhưng hiện tại, ít nhất quân đội trên triều đình sẽ ủng hộ ta, về sau ta không còn là người đơn độc chiến đấu nữa.
Nói gì thì chẳng phải Lão Chủng tướng công đã cho ta chức Viên Ngoại Lang Binh bộ đó sao? Sau này Cửu Nhi tỷ phải gọi ta một tiếng Ngọc Viên ngoại đấy.
Yến Nô cười khúc khích thành tiếng:
- Được rồi, Viên ngoại lão gia của nô, đi nghỉ ngơi sớm đi.
- Đúng rồi, muội còn chưa nói vừa rồi Dương nương tử làm sao vậy?
- Tiểu Ất ca đúng là có quan tâm tới Dương nương tử nha...
Ngọc Doãn lập tức ngượng ngùng, vội vàng khoát tay nói:
- Cửu Nhi tỷ đừng nói lung tung, ta và Dương nương tử không có quan hệ gì.
- Nô đương nhiên biết.
Yến Nô cười nói:
- Xem huynh sợ đến thế kia kìa, cứ như là làm việc trái với lương tâm ấy.
Khi nào cần cho huynh biết, tự nhiên nô sẽ nói cho huỵnh biết. Chuyện của phụ nữ mà huynh tò mò như vậy, thật không biết xấu hổ.
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, mỉm cười!
Một đêm bình yên, sáng sớm hôm sau thức dậy, Ngọc Doãn rửa mặt xong thì đi thẳng đến Chư Suất Phủ.
Việc Viên Ngoại Lang Binh bộ trên đại thể là ván đã đóng thuyền. Tuy nhiên, còn cần phải báo lên để được phê chuẩn.
Ngọc Doãn cũng không quá để ý chức Viên Ngoại Lang này, dù sao cũng không quản việc, chẳng bằng ở trong Chư Suất Phủ tiêu dao khoái hoạt. Cũng vậy, đám người Hô Diên Chước, Dương Tái Hưng, Phong Huống và Lăng Uy cũng còn chưa đến, hiện giờ bọn họ còn lệ thuộc cấm quân Tam nha, nhất định phải làm theo trình tự thủ tục mới có thể đến Chư Suất Phủ làm việc được. Nên những người này nay vẫn đang ở trong cấm quân.
Ngọc Doãn cũng không lo lắng, Chủng Sư Đạo đã đáp ứng rồi thì sẽ không có vấn đề gì.
Buổi trưa, Đổng Tiên dẫn Thân quân Thái Tử tiến vào Chư Suất Phủ, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông cũng đều nhận được công văn, coi như chính thức đi nhậm chức. Cao Nghiêu Khanh cũng đang nhanh chóng đến đây. Thật ra biên chế rất dễ làm, vốn là công vụ ở Điện Tiền Ti, chỉ cần Cao Cầu gật đầu, là có thể đến ngay. Còn Hô Diên Chước và Dương Tái Hưng còn phải giao nhận binh phù cho nên việc xử lý cũng khá phiền toái, cần hai ngày mới hoàn thành.
Chư Suất Phủ lập tức náo nhiệt lên, không còn vắng vẻ như trước nữa.
Người sống sót tại trận chiến Triều Dương môn hợp thành thân quân Chư Suất Phủ, ước 200~300 người, đóng quân trong Chư Suất Phủ. Những quân tốt còn lại thì tập trú sàn đấu võ. Ngọc Doãn ngồi ở đại sảnh hưng trí bừng bừng nhìn Tuần san Thời đại Đại Tống hôm nay phát hành.
Ồ, hai ngày này Chu Huyến liên tiếp đăng bài, mà các bài viết đều rất nóng hổi.
Hôm nay đầu đề trang đầu của Tuần san là về việc triều đình nghị hòa với người Nữ Chân.
Tuy nhiên, không giống như những bài viết trước đó, bài viết này tiết lộ lòng tham vô độ của người Nữ Chân, muốn phí khao quân gần ngàn vạn, cũng muốn điều kiện lấy Hoàng Hà làm ranh giới. Bài viết dùng từ sắc bén, lộ ra ý oán giận vô tận làm người ta huyết mạch sôi sục.
Không thích hợp!
Ngọc Doãn không khỏi nhíu chặt mày, cảm thấy bài viết này có chút kỳ lạ.
Nói như vậy, cách lựa chọn bài viết của Chu Huyến văn phong thường không kịch liệt như thế, càng không có khả năng dính dáng đến nội dung nghị hòa cụ thể. Phải biết rằng, từ Tuyên Hòa năm thứ sáu kể từ lần đầu Tuần san Thời đại Đại Tống để lộ ra danh sách nghị hòa, triều đình đã có những hạn chế nhất định đối với việc này. Cho dù hiện nay Tuần san Thời đại Đại Tống thuộc sở hữu Đông cung, nhưng có một số việc cũng nhất định phải tuân theo quy định. Chu Huyến lại rất hiểu rõ những quy định kia, sao có thể lộ ra nội dung nghị hòa cụ thể được?
Có cổ quái, vô cùng cổ quái...
Ngọc Doãn đang nghĩ ngợi, thấy Cao Nghiêu Khanh từ bên ngoài tiến vào.
- Viên ngoại, Chủng công cử người đến, cho mời Viên ngoại tới trà lâu Dư Tử một chuyến.
Ngọc Doãn ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nói:
- Đáp lời là ta tức khắc tới đó.
Cao Nghiêu Khanh gật gật đầu, liền vội vàng đi ra ngoài.
Ngọc Doãn ở đại sảnh ngồi trong chốc lát, suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu mục đích lúc này Chủng Sư Đạo tìm hắn.
Theo lý nói, hắn và Chủng Sư Đạo không có nửa phần giao tình, gọi mình qua đó là có ý gì?
Mang theo sự nghi hoặc, Ngọc Doãn liền đi ra khỏi Chư Suất Phủ, lên ngựa thẳng đến trà lâu Dư Tử.
Trời đã dần dần ấm áp, hơi thở mùa xuân cũng càng ngày càng đậm.
Vào lúc này năm ngoái, đủ mọi hoạt động trình tự bất tận, đầu đường cuối ngõ càng vô cùng náo nhiệt. Nhưng mà nay, dưới bầu không khí đại chiến bao phủ, phủ Khai Phong lại có vẻ có chút vắng lạnh.
Trên đường, thủ vệ cực nghiêm.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đội tuần tra cấm quân cùng với sai dịch phủ Khai Phong lui tới.
Không nên chứ?
Giai đoạn đầu nghị hòa, vốn nên lơi lỏng mới đúng. Nhưng theo cảnh tượng trước mắt cho thấy không có chút thả lỏng nào. Làm cho Ngọc Doãn có cảm giác như còn nghiêm mật hơn trước đây, nghiễm nhiên là khí tức của cuộc đại chiến.
Ngọc Doãn xuống ngựa trước quán trà lâu Dư Tử, chỉ thấy một gã nam tử cách ăn mặc võ quan, tuổi trên dưới ba mươi đứng đó.
- Là Ngọc Viên ngoại?
- Đúng vậy.
- Mạt tướng Ngô Giới, phụng mệnh Lão Chủng tướng công cung kính đón Ngọc Viên ngoại.
Lão Chủng tướng công uống trà ở lầu hai, mời Ngọc Viên ngoại lên lầu.
Ngô Giới, cái tên này nghe rất quen tai.
Ngọc Doãn vội chắp tay nói tạ ơn, buộc Ám Kim ở cọc buộc ngựa rồi cất bước đi vào quán trà Dư Tử.
Quán trà Dư Tử vẫn vắng vẻ thanh tĩnh như trước, giống như thế ngoại đào nguyên. Bên ngoài đánh đến náo nhiệt nhưng bên trong trà lâu Dư Tử lại chưa bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Khi Ngọc Doãn cất bước đi lên cầu thang, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn lại quan quân bên ngoài cửa kia.
Ngô Giới?
Hắn là Ngô Giới sao?
Ở trong trí nhớ Ngọc Doãn, cuối thời Bắc Tống đầu Nam Tống, từng có một gã tướng tên là Ngô Giới không kém hơn Nhạc Phi.
Ngô Giới này từng nhiều lần chống lại Nữ Chân, cuối cùng phong quan tới chức Tuyên Phủ Sứ Tứ Xuyên. Ở mức độ nào đó mà nói, đã vượt qua hẳn Nhạc Phi.
Tuy nhiên, Ngô Giới này có phải là Ngô Giới đó không?
Ngọc Doãn cũng không phải quá hiểu câu chuyện về Ngô Giới, chẳng qua là kiếp trước từng đọc lịch sử, có xem qua nên mới hơi có ấn tượng chút.
Cõi lòng đầy nghi vấn, hắn đi lên lầu hai.
Đã thấy ở bên trong phòng trà lầu hai vắng vẻ chỉ có Chủng Sư Đạo uống trà ở đó.
- Tiểu Ất, ngươi đã đến rồi. Mời ngồi.
Chủng Sư Đạo vẫy vẫy tay với Ngọc Doãn, cũng không đứng dậy.
Rất bình thường, Chủng Sư Đạo là lĩnh Xu Mật Viện sự, sao có thể đứng dậy nghênh đón một Chư Suất Phủ Suất nho nhỏ.
Ngọc Doãn cũng không khách khí, tiến lên ngồi xuống:
- Chủng công thật nhàn rỗi.
- Nhàn rỗi sao?
Chủng Sư Đạo cười ha hả, nhấp một ngụm trà:
- Hôm nay lão phu đặc biệt tìm ngươi là có chuyện muốn thương lượng ngươi.
- Mời Chủng công chỉ bảo.
Chủng Sư Đạo lại trầm mặc...
Sau một lúc lâu, lão đột nhiên mở miệng:
- Lão phu cùng thúc tổ ngươi coi như là giao tình cũ.
Nhắc tới, từ Tuyên Hòa thứ sáu, ta tới Khai Phong diện thánh còn không biết Hoàng Diễn Sơn là thúc tổ ngươi. Nhưng cũng từ lúc đó, lão phu đã chú ý tới ngươi rồi. Ngươi lấy tên là Ngọc Đông để viết bài, những bài viết của ngươi đăng trên Tuần san Thời Đại Tống, ta đều sai người sưu tập sửa sang lại. Có thể nói, trong thời gian năm Tuyên Hòa thứ 6, ngươi đã cảm thấy được giữa Tống Kim chắc chắn có một trận chiến, đúng không?
Ngọc Doãn cả kinh ngẩng lên nhìn Chủng Sư Đạo.
Hắn cũng không biết giữa Chủng Sư Đạo và Hoàng Thường có giao tình như vậy.
Trên thực tế, Hoàng Thường từng nói, ông có một số nhân mạch trên triều đình, nhưng rốt cuộc là ai thì chưa bao giờ nói cho Ngọc Doãn biết.
Trước đây, Phủ Doãn Ứng Thiên Chu Thắng Phi là một, nhưng ngoại trừ Chu Thắng Phi ra, Ngọc Doãn cũng không rõ Hoàng Thường còn có bằng hữu là ai nữa.
Không ngờ...
- Cuối năm Tuyên Hòa thứ sáu, người có phát biểu trên bài văn, bề ngoài thì nói An Lộc Sơn, trên thực tế ám chỉ Quách Dược Sư...Lúc ấy lão phu cảm thấy có lý, nhưng cũng không quá tin tưởng. Tuy nhiên, khi đó ta từng nói với Hoàng Diễn Sơn muốn điều ngươi đi Quan Trung, nhưng Hoàng Diễn Sơn lại nói, ngươi tuổi còn nhỏ, mà Quan Trung phức tạp, không thích hợp đi tới đó, cũng không đủ kinh nghiệm lý lịch.
Thật ra, nếu khi đó ngươi thật sự muốn đi, không dưới một năm là có thể làm phó tướng.
Yến Nô dỗ Ngọc Như ngủ xong, đang lôi kéo Dương Kim Liên thì thầm nói chuyện trong phòng.
Khi thấy Ngọc Doãn vào nhà, Dương Kim Liên lập tức đỏ mặt lên, đứng lên vội vàng trở về phòng mình, giống như nai con bị hoảng sợ làm cho Ngọc Doãn không hiểu, ngồi xuống hỏi:
- Dương nương tử làm sao vậy?
Yến Nô lại cười!
Nàng không trả lời Ngọc Doãn mà bưng nước rửa mặt cho Ngọc Doãn, đưa khăn mặt tới, hạ giọng nói:
- Nô nghe nói Tiểu Ất ca đêm qua lại xuất chiến rồi hả? Nhưng sao hôm nay Tuần san Thời đại Đại Tống lại không thấy tên Tiểu Ất ca?
- Ôi, nói ra rất dài dòng.
Ngọc Doãn rửa mặt, liền đem nguyên do sự việc giải thích cho Yến Nô.
Yến Nô nhíu mi, lộ vẻ không hài lòng, hạ giọng nói:
- Sao trong triều đình phức tạp như vậy, không tốt đẹp như trong tưởng tượng. Vốn tưởng rằng Lão Chủng tướng công là một người ngay thẳng nhưng hiện tại xem ra...vẫn là cha nói rất đúng, trong hoàng thành, chỉ có tảng đá trông coi cửa chính kia còn sạch sẽ một chút, những thứ khác không có gì sạch sẽ cả.
Ngọc Doãn cũng cười.
Sao lời nói của Yến Nô giống lời kịch trong Hồng Lâu mộng vậy?
Hắn hạ giọng nói:
- Cửu Nhi tỷ cũng không thể nói như vậy được. Từ xưa đến nay này trên triều đình vẫn luôn là trao đổi và thỏa hiệp...Nói thật, ta lại cảm thấy Lão Chủng tướng công không bạc đãi ta. Dù đó là công lao của ta thì sao? Trên dưới cả triều người nào sẽ thật tâm nói giúp ta? Chứ đừng nói chi việc lên chức còn gặp khó khăn nhiều hơn.
Nhưng hiện tại, ít nhất quân đội trên triều đình sẽ ủng hộ ta, về sau ta không còn là người đơn độc chiến đấu nữa.
Nói gì thì chẳng phải Lão Chủng tướng công đã cho ta chức Viên Ngoại Lang Binh bộ đó sao? Sau này Cửu Nhi tỷ phải gọi ta một tiếng Ngọc Viên ngoại đấy.
Yến Nô cười khúc khích thành tiếng:
- Được rồi, Viên ngoại lão gia của nô, đi nghỉ ngơi sớm đi.
- Đúng rồi, muội còn chưa nói vừa rồi Dương nương tử làm sao vậy?
- Tiểu Ất ca đúng là có quan tâm tới Dương nương tử nha...
Ngọc Doãn lập tức ngượng ngùng, vội vàng khoát tay nói:
- Cửu Nhi tỷ đừng nói lung tung, ta và Dương nương tử không có quan hệ gì.
- Nô đương nhiên biết.
Yến Nô cười nói:
- Xem huynh sợ đến thế kia kìa, cứ như là làm việc trái với lương tâm ấy.
Khi nào cần cho huynh biết, tự nhiên nô sẽ nói cho huỵnh biết. Chuyện của phụ nữ mà huynh tò mò như vậy, thật không biết xấu hổ.
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, mỉm cười!
Một đêm bình yên, sáng sớm hôm sau thức dậy, Ngọc Doãn rửa mặt xong thì đi thẳng đến Chư Suất Phủ.
Việc Viên Ngoại Lang Binh bộ trên đại thể là ván đã đóng thuyền. Tuy nhiên, còn cần phải báo lên để được phê chuẩn.
Ngọc Doãn cũng không quá để ý chức Viên Ngoại Lang này, dù sao cũng không quản việc, chẳng bằng ở trong Chư Suất Phủ tiêu dao khoái hoạt. Cũng vậy, đám người Hô Diên Chước, Dương Tái Hưng, Phong Huống và Lăng Uy cũng còn chưa đến, hiện giờ bọn họ còn lệ thuộc cấm quân Tam nha, nhất định phải làm theo trình tự thủ tục mới có thể đến Chư Suất Phủ làm việc được. Nên những người này nay vẫn đang ở trong cấm quân.
Ngọc Doãn cũng không lo lắng, Chủng Sư Đạo đã đáp ứng rồi thì sẽ không có vấn đề gì.
Buổi trưa, Đổng Tiên dẫn Thân quân Thái Tử tiến vào Chư Suất Phủ, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông cũng đều nhận được công văn, coi như chính thức đi nhậm chức. Cao Nghiêu Khanh cũng đang nhanh chóng đến đây. Thật ra biên chế rất dễ làm, vốn là công vụ ở Điện Tiền Ti, chỉ cần Cao Cầu gật đầu, là có thể đến ngay. Còn Hô Diên Chước và Dương Tái Hưng còn phải giao nhận binh phù cho nên việc xử lý cũng khá phiền toái, cần hai ngày mới hoàn thành.
Chư Suất Phủ lập tức náo nhiệt lên, không còn vắng vẻ như trước nữa.
Người sống sót tại trận chiến Triều Dương môn hợp thành thân quân Chư Suất Phủ, ước 200~300 người, đóng quân trong Chư Suất Phủ. Những quân tốt còn lại thì tập trú sàn đấu võ. Ngọc Doãn ngồi ở đại sảnh hưng trí bừng bừng nhìn Tuần san Thời đại Đại Tống hôm nay phát hành.
Ồ, hai ngày này Chu Huyến liên tiếp đăng bài, mà các bài viết đều rất nóng hổi.
Hôm nay đầu đề trang đầu của Tuần san là về việc triều đình nghị hòa với người Nữ Chân.
Tuy nhiên, không giống như những bài viết trước đó, bài viết này tiết lộ lòng tham vô độ của người Nữ Chân, muốn phí khao quân gần ngàn vạn, cũng muốn điều kiện lấy Hoàng Hà làm ranh giới. Bài viết dùng từ sắc bén, lộ ra ý oán giận vô tận làm người ta huyết mạch sôi sục.
Không thích hợp!
Ngọc Doãn không khỏi nhíu chặt mày, cảm thấy bài viết này có chút kỳ lạ.
Nói như vậy, cách lựa chọn bài viết của Chu Huyến văn phong thường không kịch liệt như thế, càng không có khả năng dính dáng đến nội dung nghị hòa cụ thể. Phải biết rằng, từ Tuyên Hòa năm thứ sáu kể từ lần đầu Tuần san Thời đại Đại Tống để lộ ra danh sách nghị hòa, triều đình đã có những hạn chế nhất định đối với việc này. Cho dù hiện nay Tuần san Thời đại Đại Tống thuộc sở hữu Đông cung, nhưng có một số việc cũng nhất định phải tuân theo quy định. Chu Huyến lại rất hiểu rõ những quy định kia, sao có thể lộ ra nội dung nghị hòa cụ thể được?
Có cổ quái, vô cùng cổ quái...
Ngọc Doãn đang nghĩ ngợi, thấy Cao Nghiêu Khanh từ bên ngoài tiến vào.
- Viên ngoại, Chủng công cử người đến, cho mời Viên ngoại tới trà lâu Dư Tử một chuyến.
Ngọc Doãn ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nói:
- Đáp lời là ta tức khắc tới đó.
Cao Nghiêu Khanh gật gật đầu, liền vội vàng đi ra ngoài.
Ngọc Doãn ở đại sảnh ngồi trong chốc lát, suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu mục đích lúc này Chủng Sư Đạo tìm hắn.
Theo lý nói, hắn và Chủng Sư Đạo không có nửa phần giao tình, gọi mình qua đó là có ý gì?
Mang theo sự nghi hoặc, Ngọc Doãn liền đi ra khỏi Chư Suất Phủ, lên ngựa thẳng đến trà lâu Dư Tử.
Trời đã dần dần ấm áp, hơi thở mùa xuân cũng càng ngày càng đậm.
Vào lúc này năm ngoái, đủ mọi hoạt động trình tự bất tận, đầu đường cuối ngõ càng vô cùng náo nhiệt. Nhưng mà nay, dưới bầu không khí đại chiến bao phủ, phủ Khai Phong lại có vẻ có chút vắng lạnh.
Trên đường, thủ vệ cực nghiêm.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đội tuần tra cấm quân cùng với sai dịch phủ Khai Phong lui tới.
Không nên chứ?
Giai đoạn đầu nghị hòa, vốn nên lơi lỏng mới đúng. Nhưng theo cảnh tượng trước mắt cho thấy không có chút thả lỏng nào. Làm cho Ngọc Doãn có cảm giác như còn nghiêm mật hơn trước đây, nghiễm nhiên là khí tức của cuộc đại chiến.
Ngọc Doãn xuống ngựa trước quán trà lâu Dư Tử, chỉ thấy một gã nam tử cách ăn mặc võ quan, tuổi trên dưới ba mươi đứng đó.
- Là Ngọc Viên ngoại?
- Đúng vậy.
- Mạt tướng Ngô Giới, phụng mệnh Lão Chủng tướng công cung kính đón Ngọc Viên ngoại.
Lão Chủng tướng công uống trà ở lầu hai, mời Ngọc Viên ngoại lên lầu.
Ngô Giới, cái tên này nghe rất quen tai.
Ngọc Doãn vội chắp tay nói tạ ơn, buộc Ám Kim ở cọc buộc ngựa rồi cất bước đi vào quán trà Dư Tử.
Quán trà Dư Tử vẫn vắng vẻ thanh tĩnh như trước, giống như thế ngoại đào nguyên. Bên ngoài đánh đến náo nhiệt nhưng bên trong trà lâu Dư Tử lại chưa bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Khi Ngọc Doãn cất bước đi lên cầu thang, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn lại quan quân bên ngoài cửa kia.
Ngô Giới?
Hắn là Ngô Giới sao?
Ở trong trí nhớ Ngọc Doãn, cuối thời Bắc Tống đầu Nam Tống, từng có một gã tướng tên là Ngô Giới không kém hơn Nhạc Phi.
Ngô Giới này từng nhiều lần chống lại Nữ Chân, cuối cùng phong quan tới chức Tuyên Phủ Sứ Tứ Xuyên. Ở mức độ nào đó mà nói, đã vượt qua hẳn Nhạc Phi.
Tuy nhiên, Ngô Giới này có phải là Ngô Giới đó không?
Ngọc Doãn cũng không phải quá hiểu câu chuyện về Ngô Giới, chẳng qua là kiếp trước từng đọc lịch sử, có xem qua nên mới hơi có ấn tượng chút.
Cõi lòng đầy nghi vấn, hắn đi lên lầu hai.
Đã thấy ở bên trong phòng trà lầu hai vắng vẻ chỉ có Chủng Sư Đạo uống trà ở đó.
- Tiểu Ất, ngươi đã đến rồi. Mời ngồi.
Chủng Sư Đạo vẫy vẫy tay với Ngọc Doãn, cũng không đứng dậy.
Rất bình thường, Chủng Sư Đạo là lĩnh Xu Mật Viện sự, sao có thể đứng dậy nghênh đón một Chư Suất Phủ Suất nho nhỏ.
Ngọc Doãn cũng không khách khí, tiến lên ngồi xuống:
- Chủng công thật nhàn rỗi.
- Nhàn rỗi sao?
Chủng Sư Đạo cười ha hả, nhấp một ngụm trà:
- Hôm nay lão phu đặc biệt tìm ngươi là có chuyện muốn thương lượng ngươi.
- Mời Chủng công chỉ bảo.
Chủng Sư Đạo lại trầm mặc...
Sau một lúc lâu, lão đột nhiên mở miệng:
- Lão phu cùng thúc tổ ngươi coi như là giao tình cũ.
Nhắc tới, từ Tuyên Hòa thứ sáu, ta tới Khai Phong diện thánh còn không biết Hoàng Diễn Sơn là thúc tổ ngươi. Nhưng cũng từ lúc đó, lão phu đã chú ý tới ngươi rồi. Ngươi lấy tên là Ngọc Đông để viết bài, những bài viết của ngươi đăng trên Tuần san Thời Đại Tống, ta đều sai người sưu tập sửa sang lại. Có thể nói, trong thời gian năm Tuyên Hòa thứ 6, ngươi đã cảm thấy được giữa Tống Kim chắc chắn có một trận chiến, đúng không?
Ngọc Doãn cả kinh ngẩng lên nhìn Chủng Sư Đạo.
Hắn cũng không biết giữa Chủng Sư Đạo và Hoàng Thường có giao tình như vậy.
Trên thực tế, Hoàng Thường từng nói, ông có một số nhân mạch trên triều đình, nhưng rốt cuộc là ai thì chưa bao giờ nói cho Ngọc Doãn biết.
Trước đây, Phủ Doãn Ứng Thiên Chu Thắng Phi là một, nhưng ngoại trừ Chu Thắng Phi ra, Ngọc Doãn cũng không rõ Hoàng Thường còn có bằng hữu là ai nữa.
Không ngờ...
- Cuối năm Tuyên Hòa thứ sáu, người có phát biểu trên bài văn, bề ngoài thì nói An Lộc Sơn, trên thực tế ám chỉ Quách Dược Sư...Lúc ấy lão phu cảm thấy có lý, nhưng cũng không quá tin tưởng. Tuy nhiên, khi đó ta từng nói với Hoàng Diễn Sơn muốn điều ngươi đi Quan Trung, nhưng Hoàng Diễn Sơn lại nói, ngươi tuổi còn nhỏ, mà Quan Trung phức tạp, không thích hợp đi tới đó, cũng không đủ kinh nghiệm lý lịch.
Thật ra, nếu khi đó ngươi thật sự muốn đi, không dưới một năm là có thể làm phó tướng.
Tác giả :
Canh Tân