Tống Thì Hành
Chương 26: YẾn Tử Phi, Uyên Ương Cước (Hạ)
Trong lúc Ngọc Doãn trầm ngâm, Yến Nô liền đưa kéo tay hắn. Bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng bóp cánh tay Ngọc Doãn. Tuy cách lớp áo, nhưng Ngọc Doãn lại cảm thấy được đôi tay nhỏ bé đó của Yến Nô càng ngày càng nóng. Từ từ bàn tay nàng trở nên nóng bỏng, chạm lên người hắn. Cảm giác chết lặng của cơ thể dần dần mất đi, một loại sức lực cực kỳ cổ quái thẩm thấu qua da thịt, lưu chuyển khắp người Ngọc Doãn.
- Đây là... công phu gì?
Yến Nô khẽ mỉm cười:
- Yến Tử Phi.
- Hả?
- Yến Tử Phi chính là một môn công phu luyện khí kiêm tu trong ngoài. Vừa nãy huynh bị Nô dùng Thốn Kình đánh trúng, biểu hiện bên ngoài không có tổn thương, nhưng gân cốt lại bị ảnh hưởng. Muội dùng Yến Tử Phi làm tan máu huyết cho huynh, hồi phục nguyên khí. Nếu không làm như vậy, đợi tới mười năm, hai mươi năm, huynh sẽ xuất hiện tình trạng huyết khí yếu đi.
Khí công?
Hay là nội công?
Thốn Kình không phải công phu của Triệt Quyền Đạo sao?
Ngọc Doãn tuy không giỏi công phu, nhưng không có nghĩa hắn không biết Thốn Kình. Nhưng hắn có thể khẳng định Thốn Kình của Yến Nô và Thốn Kình của Lý Tiểu Long có bản chất không giống nhau, nói toạc ra thì chỉ là trùng tên mà thôi. Thật ra võ thuật Trung Quốc rộng rãi và tinh thâm, trước khi Lý Tiểu Long chưa thành danh, thì đã có không biết bao nhiêu người biết tới cái tên gọi Thốn Kình này? Nếu sau này không có “Diệp Vấn" hay “Vĩnh Xuân"và điện ảnh, e là cũng không ai biết tới Thốn Kình là công phu của Vĩnh Xuân quyền.
Được Chu Yến Nô xoa bóp một hồi, cơ thể của Ngọc Doãn liền hồi phục lại cảm giác. ồng thời hắn còn cảm giác được tinh lực tràn đầy, cái có lẽ chính là huyết khí cường tráng mà Yến Nô nói!
- Được rồi, bắt đầu làm việc
Ngọc Doãn đứng lên, hứng chí bừng bừng.
Còn Yến Nô thì mỉm cười, tự đi vào trong nhà bếp bắt đầu bận rộn.
Cũng không biết là nguyên nhân do tâm lý hay là Yến Nô xoa bóp thật sự có hiệu quả. Trở lại bắt đầu làm việc, Ngọc Doãn luôn cảm thấy tinh thần phấn khởi vô cùng, tốc độ lọc thịt heo so với trước cũng tăng nhanh không ít. Ba con heo sống mà không tới canh ba đã được hắn giải quyết xong.
Yến Nô bưng đến một chậu nước để Ngọc Doãn rửa mặt. Nàng lại ở trong nhà bếp bận rộn, nấu chút mì, làm chút điểm tâm.
- Đúng rồi!
Yến Nô đột nhiên lấy ra một món đồ đưa cho Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn cầm lấy xem, thì thấy đó là một cái bàn chải đánh răng, hình thức cũng giống với bàn chảy sau này. Chỉ có điều cái bàn chải trong tay của hắn lúc này cũng không đẹp lắm, thậm chí có chút xấu xí, nhưng đây là cây bàn chải đầu tiên trong lịch sử!
- Theo cách nói lần trước của Tiểu Ất Ca, Nô thử làm một cái, nhưng không biết là có thể dùng không?
- Thử xem thì chẳng phải sẽ biết sao?
Ngọc Doãn do dự một chút, rồi lấy trong bếp một chút muối trắng. Hắn cầm cái bàn chải thô sơ chấm chút muối rồi sau đó đưa lên miệng để đánh răng. Cảm giác nó có chút cứng, không thoải mái lắm... nhưng tổng thể mà nói vẫn có thể dùng được.
- Món đồ này làm có rắc rối không?
- Cũng không rắc rối, chỉ có cái cán thì khi xử lý là hơi phức tạp. Còn lông heo thì đơn giản hơn một chút, xử lý cũng không phức tạp.
Trong lúc nói chuyện, Chu Yến Nô mở to đôi mắt quyến rũ nhìn Ngọc Doãn một cách hiếu kỳ.
- Tiểu Ất Ca! Huynh có tính toán gì không?
- Huynh đang suy nghĩ...
Ngọc Doãn đột nhiên xua tay, không nhịn được cười.
Món đồ chơi này mình có thể nghĩ ra đó là vì linh hồn của hắn đến từ hậu thế. Nhưng bây giờ mới là năm Tuyên Hòa thứ sáu, cái bàn chải này hoàn toàn là một vật mới mẻ, muốn được người ta chấp nhận e là không phải là một chuyện dễ dàng.
Ít nhất trước mắt mà nói, cần có một quá trình mới được. Nhưng vấn đề là bây giờ hắn có cái thời gian đó không?
Hơn nữa, loạn Tĩnh Khanh sắp đến rồi, Khai Phong, Biện Lương sẽ không được phồn hoa như bây giờ... Ừ, đầu tiên vẫn là nghĩ cách trả lại ba trăm quan kia rồi sau đó kiếm thêm chút tiền, tới lúc đó đi Lâm An... Không được, nên định cư Tiền Đường. Tới lúc đó suy nghĩ cẩn thận một chút, làm thế nào mở rộng việc kinh doanh bàn chải đánh răng cũng không muộn.
- Chỉ là có chút ý tưởng, nhưng vẫn chưa rõ lắm. Chờ huynh nghĩ xong rồi, sẽ nói với Cửu Như Tỷ biết.
- Dạ!
Yến Nô gật đầu thật mạnh, xem như đồng ý.
Lúc này, trời đã qua canh bốn. Hai vợ chồng thu dọn cái sân nhỏ một chút, sau đó cùng đẩy cái xe đi về hướng phủ Khai Phong...
Sau khi mở cửa hàng ra, bày xong thịt sống, Ngọc Doãn bèn về nhà, định tạm nghỉ ngơi. Đúng lúc hắn chuẩn bị rời khỏi của hàng, thì nhìn thấy Thạch Tam chạy tới, lôi Ngọc Doãn lại.
- Tiểu Ất, làm xong rồi!
- Cái gì? - Ngọc Doãn ngẩn người rồi hỏi lại:
- Làm xong cái gì?
- Không phải ngươi nói, muốn đem cái nhà đó chuyển qua tên Cửu Nhi Tỷ?
- Ngươi nói chuyện này quá phức tạp, chủ yếu là trước đây chuẩn án ở phủ Khai Phong, cho nên bắt đầu xử lý có chút phiền phức. Cũng may nhị ca quen biết tên văn thư trong nha môn, mời họ uống mấy bữa rượu, liền nhận lời. Chỉ có điều, cần ngươi đến, mới xem là giữ lời... Còn nữa giá văn thư đó mười quan, nhị ca nói rất lâu họ họ mới giảm bớt hai quan. Vốn chuyện này không cần tốn nhiều tiền, nhưng bên ngươi có cái án, chỉ có thể như vậy mới xong việc... Nhưng ta và nhị ca lại không có cần một xu ưu đãi. Lúc đầu đã nói với ngươi rồi, muốn chuyện này thành công thì phải dùng chút tiền. Lúc đó, ngươi cũng đồng ý rồi.
Chuyện này...
Ngọc Doãn vỗ trán một cái. Hắn quay đầu lại nhìn Yến Nô vất vả trong cửa hiệu, kéo Thạch Tam tới bên cạnh.
- Thì nói như vậy, nhưng huynh đừng để Cửu Nhi Tỷ biết.
- Cái này là đương nhiên.
- Vị văn thư đó tên gì?
- Tiếu Khôn.
- Một hai ngày này nếu có rảnh, xin hai vị ca ca giúp đệ mời gã uống rượu.
Trong lúc nói chuyện, Ngọc Doãn móc trong ngực ra một chút tiền, nhét vào trong tay Thạch Tam:
- Hẹn thời gian, đệ sẽ tới đúng hẹn.
Thạch Tam không có nhìn, chỉ định lượng trong tay một chút. Ít nhất cũng phải một quan tiền! Thạch Tam liền nở nụ cười:
- Cái này ta làm được... Nói thật, có phải ngươi định quỵt nợ không?
- Đến lúc đó hãy nói.
Thạch Tam thở dài:
- Đáng hận tên Quách Tam Hắc Tử đó hiếp người quá đáng... Tự ta cũng biết, Tiểu Ất Ca nếu không bị ép tới đường cùng, nhất định sẽ không như vậy. Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, thằng khốn đó là loại người lòng lang dạ sói.
- Đa tạ tam ca nhắc nhở.
- Ta đi đây!
Thạch Tam và Ngọc Doãn nói vài câu rồi chia tay. Nhưng không ngờ Yến Nô đột nhiên bước ra, kinh ngạc nói:
- Tiểu Ất sao còn ở đây? Còn nói chuyện với tam ca?
- A
Thạch Tam ngẩn người ra mà há hốc mồm. Ngọc Doãn vội nói:
- Tam ca nói, phải tìm ngày mời huynh uống rượu. Huynh đang muốn nói cho Cửu Nhi tỷ biết đó.
- Vậy sao?
- Đương nhiên, đương nhiên!
Thạch Tam vội gật đầu. Nhưng Yến Nô vẫn tỏ ra có chút nghi ngờ.
- Tam ca, huynh không phải nói hẹn gặp mặt nhị ca sao? Sắp tới giờ rồi, huynh còn không đi nhanh lên.
- A, phải, phải, ta hẹn với nhị ca. Cửu Nhi Tỷ, ta cáo từ.
Dù thế nào thì Yến Nô cũng không dám ngăn Thạch Tam Ngọc Doãn thấy Thạch Tam đi rồi, vội làm như mệt mỏi, duỗi lưng, ngáp một cái:
- Cửu Nhi tỷ, ta mệt rồi, đi về nghỉ tạm trước. Từ giờ tới trưa, phiền Cửu Nhi tỷ quan tâm.
Không để cho Yến Nô lên tiếng, Ngọc Doãn quay đầu bước đi. Yến Nô hơi nhíu mày lại rồi lẩm bẩm:
- Định dở trò gì đây mà thần bí như vậy?
Về đến nhà, Ngọc Doãn liền ngủ! Hắn ngủ một giấc ngủ rất ngọt ngào, tới tận lúc cơm trưa thì tỉnh lại. Rửa mặt xong, Ngọc Doãn phấn chấn tinh thần, đi về hướng cửa hàng Ngọc gia.
Lúc giữa trưa, chính là thời điểm làm ăn tốt nhất Ngọc Doãn đi vào trong cửa hàng thì thấy vẻ mặt của Yến Nô và Hoàng Tiểu Thất hết sức sầu não.
- Sao vậy?
Hoảng Tiểu Thất cười khổ nói:
- Lầu Bạch Phàn không lấy thịt của chúng ta.
- Tại sao!
- Thằng khốn đó không nói, ta cũng không rõ. Vừa nãy như mọi ngày, ta đưa thịt chín tới đó thì bị cản lại, nói sau này không lấy thịt của chúng ta nữa...
- Sao có thể như thế?
Ngọc Doãn vừa nghe, lập tức giận dữ.
- Ta đi nói lý với họ!
- Tiểu Ất...
Yến Nô vội tiến lên, muốn cản Ngọc Doãn lại.
Nhưng Ngọc Doãn lại không để ý đến cô, đi thẳng tới lầu Bạch Phàn. Cũng khó trách hắn tức giận! Cửa hàng Ngọc gia và lầu Bạch Phàn không phải làm ăn một hai ngày. Kinh doanh của lầu Bạch Phàn rất tốt, một ngày có thể tiêu thụ trên một ngàn cân thịt chín. Còn Ngọc Doãn mỗi ngày lại phải luộc hai trăm cân thịt chín, trong đó có một phần lớn thịt chín đều là do lầu Bạch Phàn tiêu thụ. Hơn nữa, giá cả của thịt chín đắt hơn so với thịt sống, đây cũng là nguồn thu nhập lớn của của hàng Ngọc gia. Bây giờ đột nhiên cắt hợp tác tất nhiên là tác động cực lớn tới cửa hàng Ngọc gia.
Nếu là bình thường, còn đỡ một chút!
Nhưng bây giờ Ngọc Doãn chỉ có thể trông cậy vào cửa hàng Ngọc gia kiếm tiền trả nợ, nếu kinh doanh thịt chín bị cắt rồi thì hậu quả không nghĩ cũng biết.
- Tiểu Ất Ca, sao đến đây?
Ngọc Doãn vừa vào lầu Bạch Phàn, một tên tiểu nhị quen thuộc liền bước tới chào đón, cũng là để cản đường hắn.
Lầu Bạch Phàn vốn vì ông chủ cũ buôn bán phèn nên mới có cái tên đó. (âm hán việt của phèn là phàn) Sau đó người ta lại đổi tên nó thành lầu Phong Nhạc và giữ cho tới tận bây giờ.. Nhưng người Khai Phong cũ vẫn quen gọi lầu Phong Nhạc là lầu Bạch Phàn. Vì cửa hàng xây dựng trong khu dân cư, cho nên vận mệnh của nó là phát triển lên không trung.
Ba lầu cùng cao, năm lầu cùng hướng.
Cao thấp nhấp nhô, so le chằng chịt, giữa lầu và lầu được nối với nhau bởi những cây cầubất cứ lúc nào cũng có thể thông nhau. Hơn nữa đứng ở lầu bốn, có thể nhìn xuống hoàng cung. Phải biết, hoàng cung nhà Tống ở phủ Khai Phong nổi tiếng cao nhất hậu thế, nhưng độ cao của lầu Bạch Phàn lại cao hơn hoàng cung thì đủ thấy được quy mô to lớn của nó. Có thể nói ở phủ Khai Phong nó được xem là ngôi nhà độc nhất.
- Đây là... công phu gì?
Yến Nô khẽ mỉm cười:
- Yến Tử Phi.
- Hả?
- Yến Tử Phi chính là một môn công phu luyện khí kiêm tu trong ngoài. Vừa nãy huynh bị Nô dùng Thốn Kình đánh trúng, biểu hiện bên ngoài không có tổn thương, nhưng gân cốt lại bị ảnh hưởng. Muội dùng Yến Tử Phi làm tan máu huyết cho huynh, hồi phục nguyên khí. Nếu không làm như vậy, đợi tới mười năm, hai mươi năm, huynh sẽ xuất hiện tình trạng huyết khí yếu đi.
Khí công?
Hay là nội công?
Thốn Kình không phải công phu của Triệt Quyền Đạo sao?
Ngọc Doãn tuy không giỏi công phu, nhưng không có nghĩa hắn không biết Thốn Kình. Nhưng hắn có thể khẳng định Thốn Kình của Yến Nô và Thốn Kình của Lý Tiểu Long có bản chất không giống nhau, nói toạc ra thì chỉ là trùng tên mà thôi. Thật ra võ thuật Trung Quốc rộng rãi và tinh thâm, trước khi Lý Tiểu Long chưa thành danh, thì đã có không biết bao nhiêu người biết tới cái tên gọi Thốn Kình này? Nếu sau này không có “Diệp Vấn" hay “Vĩnh Xuân"và điện ảnh, e là cũng không ai biết tới Thốn Kình là công phu của Vĩnh Xuân quyền.
Được Chu Yến Nô xoa bóp một hồi, cơ thể của Ngọc Doãn liền hồi phục lại cảm giác. ồng thời hắn còn cảm giác được tinh lực tràn đầy, cái có lẽ chính là huyết khí cường tráng mà Yến Nô nói!
- Được rồi, bắt đầu làm việc
Ngọc Doãn đứng lên, hứng chí bừng bừng.
Còn Yến Nô thì mỉm cười, tự đi vào trong nhà bếp bắt đầu bận rộn.
Cũng không biết là nguyên nhân do tâm lý hay là Yến Nô xoa bóp thật sự có hiệu quả. Trở lại bắt đầu làm việc, Ngọc Doãn luôn cảm thấy tinh thần phấn khởi vô cùng, tốc độ lọc thịt heo so với trước cũng tăng nhanh không ít. Ba con heo sống mà không tới canh ba đã được hắn giải quyết xong.
Yến Nô bưng đến một chậu nước để Ngọc Doãn rửa mặt. Nàng lại ở trong nhà bếp bận rộn, nấu chút mì, làm chút điểm tâm.
- Đúng rồi!
Yến Nô đột nhiên lấy ra một món đồ đưa cho Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn cầm lấy xem, thì thấy đó là một cái bàn chải đánh răng, hình thức cũng giống với bàn chảy sau này. Chỉ có điều cái bàn chải trong tay của hắn lúc này cũng không đẹp lắm, thậm chí có chút xấu xí, nhưng đây là cây bàn chải đầu tiên trong lịch sử!
- Theo cách nói lần trước của Tiểu Ất Ca, Nô thử làm một cái, nhưng không biết là có thể dùng không?
- Thử xem thì chẳng phải sẽ biết sao?
Ngọc Doãn do dự một chút, rồi lấy trong bếp một chút muối trắng. Hắn cầm cái bàn chải thô sơ chấm chút muối rồi sau đó đưa lên miệng để đánh răng. Cảm giác nó có chút cứng, không thoải mái lắm... nhưng tổng thể mà nói vẫn có thể dùng được.
- Món đồ này làm có rắc rối không?
- Cũng không rắc rối, chỉ có cái cán thì khi xử lý là hơi phức tạp. Còn lông heo thì đơn giản hơn một chút, xử lý cũng không phức tạp.
Trong lúc nói chuyện, Chu Yến Nô mở to đôi mắt quyến rũ nhìn Ngọc Doãn một cách hiếu kỳ.
- Tiểu Ất Ca! Huynh có tính toán gì không?
- Huynh đang suy nghĩ...
Ngọc Doãn đột nhiên xua tay, không nhịn được cười.
Món đồ chơi này mình có thể nghĩ ra đó là vì linh hồn của hắn đến từ hậu thế. Nhưng bây giờ mới là năm Tuyên Hòa thứ sáu, cái bàn chải này hoàn toàn là một vật mới mẻ, muốn được người ta chấp nhận e là không phải là một chuyện dễ dàng.
Ít nhất trước mắt mà nói, cần có một quá trình mới được. Nhưng vấn đề là bây giờ hắn có cái thời gian đó không?
Hơn nữa, loạn Tĩnh Khanh sắp đến rồi, Khai Phong, Biện Lương sẽ không được phồn hoa như bây giờ... Ừ, đầu tiên vẫn là nghĩ cách trả lại ba trăm quan kia rồi sau đó kiếm thêm chút tiền, tới lúc đó đi Lâm An... Không được, nên định cư Tiền Đường. Tới lúc đó suy nghĩ cẩn thận một chút, làm thế nào mở rộng việc kinh doanh bàn chải đánh răng cũng không muộn.
- Chỉ là có chút ý tưởng, nhưng vẫn chưa rõ lắm. Chờ huynh nghĩ xong rồi, sẽ nói với Cửu Như Tỷ biết.
- Dạ!
Yến Nô gật đầu thật mạnh, xem như đồng ý.
Lúc này, trời đã qua canh bốn. Hai vợ chồng thu dọn cái sân nhỏ một chút, sau đó cùng đẩy cái xe đi về hướng phủ Khai Phong...
Sau khi mở cửa hàng ra, bày xong thịt sống, Ngọc Doãn bèn về nhà, định tạm nghỉ ngơi. Đúng lúc hắn chuẩn bị rời khỏi của hàng, thì nhìn thấy Thạch Tam chạy tới, lôi Ngọc Doãn lại.
- Tiểu Ất, làm xong rồi!
- Cái gì? - Ngọc Doãn ngẩn người rồi hỏi lại:
- Làm xong cái gì?
- Không phải ngươi nói, muốn đem cái nhà đó chuyển qua tên Cửu Nhi Tỷ?
- Ngươi nói chuyện này quá phức tạp, chủ yếu là trước đây chuẩn án ở phủ Khai Phong, cho nên bắt đầu xử lý có chút phiền phức. Cũng may nhị ca quen biết tên văn thư trong nha môn, mời họ uống mấy bữa rượu, liền nhận lời. Chỉ có điều, cần ngươi đến, mới xem là giữ lời... Còn nữa giá văn thư đó mười quan, nhị ca nói rất lâu họ họ mới giảm bớt hai quan. Vốn chuyện này không cần tốn nhiều tiền, nhưng bên ngươi có cái án, chỉ có thể như vậy mới xong việc... Nhưng ta và nhị ca lại không có cần một xu ưu đãi. Lúc đầu đã nói với ngươi rồi, muốn chuyện này thành công thì phải dùng chút tiền. Lúc đó, ngươi cũng đồng ý rồi.
Chuyện này...
Ngọc Doãn vỗ trán một cái. Hắn quay đầu lại nhìn Yến Nô vất vả trong cửa hiệu, kéo Thạch Tam tới bên cạnh.
- Thì nói như vậy, nhưng huynh đừng để Cửu Nhi Tỷ biết.
- Cái này là đương nhiên.
- Vị văn thư đó tên gì?
- Tiếu Khôn.
- Một hai ngày này nếu có rảnh, xin hai vị ca ca giúp đệ mời gã uống rượu.
Trong lúc nói chuyện, Ngọc Doãn móc trong ngực ra một chút tiền, nhét vào trong tay Thạch Tam:
- Hẹn thời gian, đệ sẽ tới đúng hẹn.
Thạch Tam không có nhìn, chỉ định lượng trong tay một chút. Ít nhất cũng phải một quan tiền! Thạch Tam liền nở nụ cười:
- Cái này ta làm được... Nói thật, có phải ngươi định quỵt nợ không?
- Đến lúc đó hãy nói.
Thạch Tam thở dài:
- Đáng hận tên Quách Tam Hắc Tử đó hiếp người quá đáng... Tự ta cũng biết, Tiểu Ất Ca nếu không bị ép tới đường cùng, nhất định sẽ không như vậy. Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, thằng khốn đó là loại người lòng lang dạ sói.
- Đa tạ tam ca nhắc nhở.
- Ta đi đây!
Thạch Tam và Ngọc Doãn nói vài câu rồi chia tay. Nhưng không ngờ Yến Nô đột nhiên bước ra, kinh ngạc nói:
- Tiểu Ất sao còn ở đây? Còn nói chuyện với tam ca?
- A
Thạch Tam ngẩn người ra mà há hốc mồm. Ngọc Doãn vội nói:
- Tam ca nói, phải tìm ngày mời huynh uống rượu. Huynh đang muốn nói cho Cửu Nhi tỷ biết đó.
- Vậy sao?
- Đương nhiên, đương nhiên!
Thạch Tam vội gật đầu. Nhưng Yến Nô vẫn tỏ ra có chút nghi ngờ.
- Tam ca, huynh không phải nói hẹn gặp mặt nhị ca sao? Sắp tới giờ rồi, huynh còn không đi nhanh lên.
- A, phải, phải, ta hẹn với nhị ca. Cửu Nhi Tỷ, ta cáo từ.
Dù thế nào thì Yến Nô cũng không dám ngăn Thạch Tam Ngọc Doãn thấy Thạch Tam đi rồi, vội làm như mệt mỏi, duỗi lưng, ngáp một cái:
- Cửu Nhi tỷ, ta mệt rồi, đi về nghỉ tạm trước. Từ giờ tới trưa, phiền Cửu Nhi tỷ quan tâm.
Không để cho Yến Nô lên tiếng, Ngọc Doãn quay đầu bước đi. Yến Nô hơi nhíu mày lại rồi lẩm bẩm:
- Định dở trò gì đây mà thần bí như vậy?
Về đến nhà, Ngọc Doãn liền ngủ! Hắn ngủ một giấc ngủ rất ngọt ngào, tới tận lúc cơm trưa thì tỉnh lại. Rửa mặt xong, Ngọc Doãn phấn chấn tinh thần, đi về hướng cửa hàng Ngọc gia.
Lúc giữa trưa, chính là thời điểm làm ăn tốt nhất Ngọc Doãn đi vào trong cửa hàng thì thấy vẻ mặt của Yến Nô và Hoàng Tiểu Thất hết sức sầu não.
- Sao vậy?
Hoảng Tiểu Thất cười khổ nói:
- Lầu Bạch Phàn không lấy thịt của chúng ta.
- Tại sao!
- Thằng khốn đó không nói, ta cũng không rõ. Vừa nãy như mọi ngày, ta đưa thịt chín tới đó thì bị cản lại, nói sau này không lấy thịt của chúng ta nữa...
- Sao có thể như thế?
Ngọc Doãn vừa nghe, lập tức giận dữ.
- Ta đi nói lý với họ!
- Tiểu Ất...
Yến Nô vội tiến lên, muốn cản Ngọc Doãn lại.
Nhưng Ngọc Doãn lại không để ý đến cô, đi thẳng tới lầu Bạch Phàn. Cũng khó trách hắn tức giận! Cửa hàng Ngọc gia và lầu Bạch Phàn không phải làm ăn một hai ngày. Kinh doanh của lầu Bạch Phàn rất tốt, một ngày có thể tiêu thụ trên một ngàn cân thịt chín. Còn Ngọc Doãn mỗi ngày lại phải luộc hai trăm cân thịt chín, trong đó có một phần lớn thịt chín đều là do lầu Bạch Phàn tiêu thụ. Hơn nữa, giá cả của thịt chín đắt hơn so với thịt sống, đây cũng là nguồn thu nhập lớn của của hàng Ngọc gia. Bây giờ đột nhiên cắt hợp tác tất nhiên là tác động cực lớn tới cửa hàng Ngọc gia.
Nếu là bình thường, còn đỡ một chút!
Nhưng bây giờ Ngọc Doãn chỉ có thể trông cậy vào cửa hàng Ngọc gia kiếm tiền trả nợ, nếu kinh doanh thịt chín bị cắt rồi thì hậu quả không nghĩ cũng biết.
- Tiểu Ất Ca, sao đến đây?
Ngọc Doãn vừa vào lầu Bạch Phàn, một tên tiểu nhị quen thuộc liền bước tới chào đón, cũng là để cản đường hắn.
Lầu Bạch Phàn vốn vì ông chủ cũ buôn bán phèn nên mới có cái tên đó. (âm hán việt của phèn là phàn) Sau đó người ta lại đổi tên nó thành lầu Phong Nhạc và giữ cho tới tận bây giờ.. Nhưng người Khai Phong cũ vẫn quen gọi lầu Phong Nhạc là lầu Bạch Phàn. Vì cửa hàng xây dựng trong khu dân cư, cho nên vận mệnh của nó là phát triển lên không trung.
Ba lầu cùng cao, năm lầu cùng hướng.
Cao thấp nhấp nhô, so le chằng chịt, giữa lầu và lầu được nối với nhau bởi những cây cầubất cứ lúc nào cũng có thể thông nhau. Hơn nữa đứng ở lầu bốn, có thể nhìn xuống hoàng cung. Phải biết, hoàng cung nhà Tống ở phủ Khai Phong nổi tiếng cao nhất hậu thế, nhưng độ cao của lầu Bạch Phàn lại cao hơn hoàng cung thì đủ thấy được quy mô to lớn của nó. Có thể nói ở phủ Khai Phong nó được xem là ngôi nhà độc nhất.
Tác giả :
Canh Tân