Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Chương 57: Không có cơ hội cầu cứu
“Nếu như em muốn tôi đồng ý, tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt, Hi Hi em hẳn là biết, nếu như em muốn tôi thân bại danh liệt, tôi đều đáp ứng…bất quá tôi có một điều kiện, em đáp ứng tôi, trở lại bên cạnh tôi, tùy ý tôi làm gì em em cũng không phản kháng, nếu như em có thể làm những việc này, tôi sẽ tự nguyện đi xin lỗi Viện Y, dù sao tôi cũng không thực sự muốn ở trên người cô ấy, trong lòng tôi, tư vị của Hi Hi em mới thật mê người.."
Tiếng nói trầm thấp của Nhạc Phong từ trong ngực phát ra, tựa như ma quỷ đem tâm hồn yếu ớt của nàng bóp chặt.
Ngón tay bị hung hăng nắm đau nhức, Lâm Hi Hi không thể giãy ra được, chỉ có thể run giọng nói: “Anh buông tôi ra."
Nhạc Phong không có ý buông tha nàng, Lâm Hi Hi không còn cách nào hơn là hướng phía người đàn ông cầu cứu: “Tiên sinh, tòa án các người có khả năng bảo vệ người đại diện hai bên chứ? Tình hình của tôi hiện tại…" khuôn mặt nàng đỏ bừng mang theo một tia thống khổ, “Thật không được thoải mái."
Mặt người đàn ông trung niên không chút biểu cảm nhìn nàng một chút, vừa muốn mở miệng, tiếng nói trầm thấp bay bổng của Nhạc Phong lập tức phát ra, nhẹ nhàng phiêu lãng đứng dậy: “Em hẳn là rất vừa lòng mới đúng, Hi Hi loại động tác này không quá đáng, chúng ta trước đây là người yêu, em cố ý phủ nhận cùng phản kháng như vậy, sẽ chỉ làm người khác nghĩ em đang giả làm người tốt trước mặt tôi, không đùa nữa được không?"
Lòng bàn tay Nhạc Phong vô cùng nóng bỏng, Lâm Hi Hi bị lời lẽ quá khích của hắn kích động hai tròng mắt ẩm ướt, đau lòng cùng nhục nhã bao trùm, nàng biết mình đến đây là sai lầm, nàng căn bản là không nên tới. Nhạc Phong căn bản là không có ý hòa giải, bất quá hắn chỉ muốn gặp nàng, nhục nhã nàng, may mà Viện Y không tới, bằng không cô cũng không thể chịu nổi đả kích này.
“Có đúng không?" Người đàn ông trung niên nghe được lời Nhạc Phong nói có hơi sững sờ, tiếp theo vô tình mà hướng về phía Lâm Hi Hi nói: “Lâm tiểu thư, nếu đúng như vậy, có phải vụ kiện này chỉ là hiểu lầm không? Người yêu trong lúc đó tranh cãi cùng bất hòa không nên ầm ĩ để tòa án can thiệp, như vậy với đôi bên đều không tốt, hai người hẳn là tự mình giải quyết đi".
Không khí lạnh của điều hòa len vào trong cổ áo nàng, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy có chút lạnh giá, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng hơi tái nhợt, rõ ràng bên ngoài cửa sổ trời đang nóng bức, nhưng ở đây lại lạnh lẽo quả là buồn cười.
“Nhạc Phong anh buông ra, tôi nói rồi chúng ta đã chia tay, anh không có quyền đối xử với tôi như vậy." đôi mắt nàng mát lạnh yếu ớt nhưng lại kiên định lấp lánh, tiện đà sau đó nhẹ nhàng hướng về phía người đàn ông trung niên, “Còn có, vị tiên sinh này, nếu ngài không kỹ lưỡng xem xét vụ án của tôi, xin không nên tùy ý kết luận, tôi hẳn là sai lầm khi tin tưởng năng lực làm việc cùng khả năng bảo hộ của các ngài, như vậy hòa giải là không cần thiết."
Nói xong nàng rút tay về, dùng toàn bộ khí lực, ngón tay vô tình đập trên mặt bàn, rất đau.
Lâm Hi Hi nhíu mày chịu đựng đau đớn, tao nhã đứng dậy, xinh đẹp cao quý tựa như nàng công chúa.
“Đến đây kết thúc đi, tôi sẽ trực tiếp đợi đến lúc phiên tòa mở, hi vọng anh cũng chuẩn bị sẵn sàng." ngón tay trắng nõn có chút co quắp, Lâm Hi Hi lịch sự mà xa cách nhẹ giọng nói một câu, cầm lấy túi xách rời đi.
Nhạc Phong chỉ là dừng ở nàng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn theo nàng, mãi cho tới khi bóng dáng nàng biến mất.
Đẩy cửa phòng họp ra,một cỗ không khí khô nóng tạt vào trước mặt, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng nhắm mắt, nhưng lại cảm thấy trước giờ chưa từng thoải mái như vậy. Không khí lạnh lẽo bên trong cùng với tên đàn ông ác ma, nàng tình nguyện để mồ hôi thoát ra, một chút cũng không ảnh hưởng.
Trong phòng vẫn còn sót lại mùi thơm của nàng, người đàn ông trung niên đứng dậy kéo lại rèm cửa, lại nghe thấy Nhạc Phong cúi đầu nói: “Đừng mở, cứ để vậy đi."
Người đàn ông trung niên với thái độ rất cung kính, đứng dậy đi tới bên cạnh.
Ý cười trên môi Nhạc Phong biến mất, thay thế vào đó là vẻ tà ác bất cần.
“Thấy rồi chứ? Đây là người phụ nữ mà tôi yêu…" Hắn yếu ớt nói, lời nói như là ma quỷ,“Yêu đến hận không thể hủy diệt chính cô ta…"
Không khí rất yên lặng, sự yên nặng khiến người ta dè dặt.
Đúng vậy, nếu như không chiếm được, hắn tình nguyện cứ như vậy hủy diệt nàng!
Ngồi trong xe, trong lòng Lâm Hi Hi lắng tuyệt vọng xuống.
Nàng lúc đầu định nói địa chỉ nhà trọ để quay về, thế nhưng do dự một chút, lại bảo người lái xe đi bệnh viện.
Ngón tay nhỏ bé yếu ớt chống đỡ vầng trán, như là hao phí nhiều lắm tâm tình, Lâm Hi Hi biết nàng phải gặp Viện Y một chuyến, chí ít muốn hỏi xem vì sao Viện Y lại lùi bước, vì sao lại để mặc nàng một mình tại đó đối mặt, cô cuối cùng là muốn thế nào?
Điện thoại di động rung lên.
Lâm Hi Hi rối loạn, tim vẫn còn đau nhức, nỗ lực lấy lại tinh thần, tiếp điện thoại: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi." “Hi Hi là tôi." Nguyễn Húc bên kia tựa như đang bận rộn gì đó, khẩu khí vội vàng, nói với nàng.
Lâm Hi Hi nao nao, nhẹ giọng nói:“Nguyễn chủ quản."
Nguyễn Húc ngoéo khóe miệng một cái, có chút tự giễu: “Đừng gọi cái gì mà chủ quản chủ quản, nghe không thoải mái,cô gọi Nguyễn Húc là được rồi. Buổi sáng ngày mai sẽ có một cuộc họp nội bộ cấp cao, cô chuẩn bị một chút, chắc là sẽ có chút phiền phức"
Bên trong điện thoại lời nói của Nguyễn Húc rất rõ ràng, Lâm Hi Hi cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, hắn vừa nói phiền phức, là có ý gì…
“Tôi.. tôi cần chuẩn bị gì?" nàng khẩn trương.
“Không biết… rõ lý do sao, bọn họ muốn giải thích hợp lý, tính tình Nguyên Đồng toàn bộ người trong công ty đều rõ, thế nhưng hội đồng quản trị lại không nghĩ như vậy, cho nên lần này cô phiền phức rồi, chính là có thể bị Bác Viễn sa thải, kiện cáo cũng không xong." Nguyễn Húc hơi nhíu mày, mặc dù ngữ khí bình thản cũng đủ nhẹ, nhưng hắn biết, hẳn là đã dọa đến Hi Hi.
Ánh nắng mùa hè nóng bức xuyên qua cửa kính xe, Lâm Hi Hi nâng mắt, hàng lông mi thật dài cụp xuống: “Tôi đã rõ, tôi sẽ đối mặt." Tiếng nói dịu dàng của nàng vang lên khiến người ta có chút thương tiếc.
Mặc dù biết rõ như vậy là không thích hợp, nhưng Lâm Hi Hi vẫn nhẹ giọng mở miệng, tiếng nói ngây ngô có chút mơ màng: “Ngày mai Tần tiên sinh cũng có mặt, phải không?"
Nguyễn Húc nhịn không được nhíu mày, đôi môi mỏng gắn sát điện thoại, thấp giọng nói: “Hi Hi,những lời này không nên hỏi tôi, thế nhưng tôi mong cô hiểu, Dịch Dương từ trước tới giờ trên thương trường vẫn không tính là người lương thiện đối với người mà cậu ấy muốn, đối với cô cậu ấy lại càng muốn nắm bắt. Nếu như là cậu ấy nói muốn cô, vậy cô phản đối cũng không được, tôi không phải nói cô phải khuất phục tuân theo, tôi chỉ không muốn nhìn cô bị thương tổn, hiểu chứ?"
Mấy câu nói thản nhiên ấy, nói xong lưng Lâm Hi Hi hơi run rẩy, gian nan nói: “Tôi hiểu rồi."
“Vậy là tốt rồi…" Nguyễn Húc cúi đầu nói một câu, nhìn một chút về phía phòng khách, nhẹ giọng hỏi nàng, “Về chuyện ngày mai, Hi Hi, cô nói cho tôi biết, cô đã từ chối lời giúp đỡ của cậu ấy có phải không? Nói cách khác, là đã từ chối điều kiện kia."
Nguyễn Húc hỏi trắng trợn, Lâm Hi Hi nhớ tới Tần Dịch Dương kịch liệt tùy ý xâm phạm tại văn phòng, nhịn không được hơi hoảng loạn, nàng vuốt mấy sợi tóc hỗn loạn ra phía sau, chán nản nói: “Có lẽ…đúng vậy."
Nàng phải giải thích việc này….. thái độ phải rất rõ ràng, không phải sao..
Bên kia Nguyễn Húc thật lâu mới lên tiếng.
Phút chốc, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, tiếng nói lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Tôi đây không giúp được cô…Hi Hi, đối với cậu ấy thời điểm mấu chốt chỉ có một lần, cô lãng phí thời gian này, cậu ấy sẽ không lại cho …cô cơ hội lần nữa cầu xin đâu"
Tiếng nói trầm thấp của Nhạc Phong từ trong ngực phát ra, tựa như ma quỷ đem tâm hồn yếu ớt của nàng bóp chặt.
Ngón tay bị hung hăng nắm đau nhức, Lâm Hi Hi không thể giãy ra được, chỉ có thể run giọng nói: “Anh buông tôi ra."
Nhạc Phong không có ý buông tha nàng, Lâm Hi Hi không còn cách nào hơn là hướng phía người đàn ông cầu cứu: “Tiên sinh, tòa án các người có khả năng bảo vệ người đại diện hai bên chứ? Tình hình của tôi hiện tại…" khuôn mặt nàng đỏ bừng mang theo một tia thống khổ, “Thật không được thoải mái."
Mặt người đàn ông trung niên không chút biểu cảm nhìn nàng một chút, vừa muốn mở miệng, tiếng nói trầm thấp bay bổng của Nhạc Phong lập tức phát ra, nhẹ nhàng phiêu lãng đứng dậy: “Em hẳn là rất vừa lòng mới đúng, Hi Hi loại động tác này không quá đáng, chúng ta trước đây là người yêu, em cố ý phủ nhận cùng phản kháng như vậy, sẽ chỉ làm người khác nghĩ em đang giả làm người tốt trước mặt tôi, không đùa nữa được không?"
Lòng bàn tay Nhạc Phong vô cùng nóng bỏng, Lâm Hi Hi bị lời lẽ quá khích của hắn kích động hai tròng mắt ẩm ướt, đau lòng cùng nhục nhã bao trùm, nàng biết mình đến đây là sai lầm, nàng căn bản là không nên tới. Nhạc Phong căn bản là không có ý hòa giải, bất quá hắn chỉ muốn gặp nàng, nhục nhã nàng, may mà Viện Y không tới, bằng không cô cũng không thể chịu nổi đả kích này.
“Có đúng không?" Người đàn ông trung niên nghe được lời Nhạc Phong nói có hơi sững sờ, tiếp theo vô tình mà hướng về phía Lâm Hi Hi nói: “Lâm tiểu thư, nếu đúng như vậy, có phải vụ kiện này chỉ là hiểu lầm không? Người yêu trong lúc đó tranh cãi cùng bất hòa không nên ầm ĩ để tòa án can thiệp, như vậy với đôi bên đều không tốt, hai người hẳn là tự mình giải quyết đi".
Không khí lạnh của điều hòa len vào trong cổ áo nàng, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy có chút lạnh giá, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng hơi tái nhợt, rõ ràng bên ngoài cửa sổ trời đang nóng bức, nhưng ở đây lại lạnh lẽo quả là buồn cười.
“Nhạc Phong anh buông ra, tôi nói rồi chúng ta đã chia tay, anh không có quyền đối xử với tôi như vậy." đôi mắt nàng mát lạnh yếu ớt nhưng lại kiên định lấp lánh, tiện đà sau đó nhẹ nhàng hướng về phía người đàn ông trung niên, “Còn có, vị tiên sinh này, nếu ngài không kỹ lưỡng xem xét vụ án của tôi, xin không nên tùy ý kết luận, tôi hẳn là sai lầm khi tin tưởng năng lực làm việc cùng khả năng bảo hộ của các ngài, như vậy hòa giải là không cần thiết."
Nói xong nàng rút tay về, dùng toàn bộ khí lực, ngón tay vô tình đập trên mặt bàn, rất đau.
Lâm Hi Hi nhíu mày chịu đựng đau đớn, tao nhã đứng dậy, xinh đẹp cao quý tựa như nàng công chúa.
“Đến đây kết thúc đi, tôi sẽ trực tiếp đợi đến lúc phiên tòa mở, hi vọng anh cũng chuẩn bị sẵn sàng." ngón tay trắng nõn có chút co quắp, Lâm Hi Hi lịch sự mà xa cách nhẹ giọng nói một câu, cầm lấy túi xách rời đi.
Nhạc Phong chỉ là dừng ở nàng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn theo nàng, mãi cho tới khi bóng dáng nàng biến mất.
Đẩy cửa phòng họp ra,một cỗ không khí khô nóng tạt vào trước mặt, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng nhắm mắt, nhưng lại cảm thấy trước giờ chưa từng thoải mái như vậy. Không khí lạnh lẽo bên trong cùng với tên đàn ông ác ma, nàng tình nguyện để mồ hôi thoát ra, một chút cũng không ảnh hưởng.
Trong phòng vẫn còn sót lại mùi thơm của nàng, người đàn ông trung niên đứng dậy kéo lại rèm cửa, lại nghe thấy Nhạc Phong cúi đầu nói: “Đừng mở, cứ để vậy đi."
Người đàn ông trung niên với thái độ rất cung kính, đứng dậy đi tới bên cạnh.
Ý cười trên môi Nhạc Phong biến mất, thay thế vào đó là vẻ tà ác bất cần.
“Thấy rồi chứ? Đây là người phụ nữ mà tôi yêu…" Hắn yếu ớt nói, lời nói như là ma quỷ,“Yêu đến hận không thể hủy diệt chính cô ta…"
Không khí rất yên lặng, sự yên nặng khiến người ta dè dặt.
Đúng vậy, nếu như không chiếm được, hắn tình nguyện cứ như vậy hủy diệt nàng!
Ngồi trong xe, trong lòng Lâm Hi Hi lắng tuyệt vọng xuống.
Nàng lúc đầu định nói địa chỉ nhà trọ để quay về, thế nhưng do dự một chút, lại bảo người lái xe đi bệnh viện.
Ngón tay nhỏ bé yếu ớt chống đỡ vầng trán, như là hao phí nhiều lắm tâm tình, Lâm Hi Hi biết nàng phải gặp Viện Y một chuyến, chí ít muốn hỏi xem vì sao Viện Y lại lùi bước, vì sao lại để mặc nàng một mình tại đó đối mặt, cô cuối cùng là muốn thế nào?
Điện thoại di động rung lên.
Lâm Hi Hi rối loạn, tim vẫn còn đau nhức, nỗ lực lấy lại tinh thần, tiếp điện thoại: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi." “Hi Hi là tôi." Nguyễn Húc bên kia tựa như đang bận rộn gì đó, khẩu khí vội vàng, nói với nàng.
Lâm Hi Hi nao nao, nhẹ giọng nói:“Nguyễn chủ quản."
Nguyễn Húc ngoéo khóe miệng một cái, có chút tự giễu: “Đừng gọi cái gì mà chủ quản chủ quản, nghe không thoải mái,cô gọi Nguyễn Húc là được rồi. Buổi sáng ngày mai sẽ có một cuộc họp nội bộ cấp cao, cô chuẩn bị một chút, chắc là sẽ có chút phiền phức"
Bên trong điện thoại lời nói của Nguyễn Húc rất rõ ràng, Lâm Hi Hi cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, hắn vừa nói phiền phức, là có ý gì…
“Tôi.. tôi cần chuẩn bị gì?" nàng khẩn trương.
“Không biết… rõ lý do sao, bọn họ muốn giải thích hợp lý, tính tình Nguyên Đồng toàn bộ người trong công ty đều rõ, thế nhưng hội đồng quản trị lại không nghĩ như vậy, cho nên lần này cô phiền phức rồi, chính là có thể bị Bác Viễn sa thải, kiện cáo cũng không xong." Nguyễn Húc hơi nhíu mày, mặc dù ngữ khí bình thản cũng đủ nhẹ, nhưng hắn biết, hẳn là đã dọa đến Hi Hi.
Ánh nắng mùa hè nóng bức xuyên qua cửa kính xe, Lâm Hi Hi nâng mắt, hàng lông mi thật dài cụp xuống: “Tôi đã rõ, tôi sẽ đối mặt." Tiếng nói dịu dàng của nàng vang lên khiến người ta có chút thương tiếc.
Mặc dù biết rõ như vậy là không thích hợp, nhưng Lâm Hi Hi vẫn nhẹ giọng mở miệng, tiếng nói ngây ngô có chút mơ màng: “Ngày mai Tần tiên sinh cũng có mặt, phải không?"
Nguyễn Húc nhịn không được nhíu mày, đôi môi mỏng gắn sát điện thoại, thấp giọng nói: “Hi Hi,những lời này không nên hỏi tôi, thế nhưng tôi mong cô hiểu, Dịch Dương từ trước tới giờ trên thương trường vẫn không tính là người lương thiện đối với người mà cậu ấy muốn, đối với cô cậu ấy lại càng muốn nắm bắt. Nếu như là cậu ấy nói muốn cô, vậy cô phản đối cũng không được, tôi không phải nói cô phải khuất phục tuân theo, tôi chỉ không muốn nhìn cô bị thương tổn, hiểu chứ?"
Mấy câu nói thản nhiên ấy, nói xong lưng Lâm Hi Hi hơi run rẩy, gian nan nói: “Tôi hiểu rồi."
“Vậy là tốt rồi…" Nguyễn Húc cúi đầu nói một câu, nhìn một chút về phía phòng khách, nhẹ giọng hỏi nàng, “Về chuyện ngày mai, Hi Hi, cô nói cho tôi biết, cô đã từ chối lời giúp đỡ của cậu ấy có phải không? Nói cách khác, là đã từ chối điều kiện kia."
Nguyễn Húc hỏi trắng trợn, Lâm Hi Hi nhớ tới Tần Dịch Dương kịch liệt tùy ý xâm phạm tại văn phòng, nhịn không được hơi hoảng loạn, nàng vuốt mấy sợi tóc hỗn loạn ra phía sau, chán nản nói: “Có lẽ…đúng vậy."
Nàng phải giải thích việc này….. thái độ phải rất rõ ràng, không phải sao..
Bên kia Nguyễn Húc thật lâu mới lên tiếng.
Phút chốc, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, tiếng nói lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Tôi đây không giúp được cô…Hi Hi, đối với cậu ấy thời điểm mấu chốt chỉ có một lần, cô lãng phí thời gian này, cậu ấy sẽ không lại cho …cô cơ hội lần nữa cầu xin đâu"
Tác giả :
Cận Niên