Tổng Tài Thử Hôn
Chương 38
Quý Thư Ny nhịn không được nhíu mày, nhưng nàng không thể phân thân cùng lúc dỗ hai đứa, “Đại bảo, tiểu bảo ngoan, không khóc nha." Nàng chỉ có thể ôm lần lượt từng đứa, dỗ từng đứa.
Lúc này, cách đó không xa cửa thang máy mở, còn chưa ra khỏi thang máy Hướng Quân Ngạn cùng trợ lý Lint đã nghe thấy tiếng khóc vang dội của hai tiểu vương tử, hai người nhanh chóng tiến lại.
“Sao lại thế này?"
Đại bảo nghe thấy tiếng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn thấy ba ba, oa một tiếng lao vào vòng tay ba ba.
Hướng Quân Ngạn ôm lấy con, sắc mặt xanh mét nghiêm trọng. “Ai tới nói cho ta biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vĩ Đình từ một nhân viên đã nghe được sự tình, ghé sát tai hắn giải thích.
Nghe xong mọi chuyện, sắc mặt Hướng Quân Ngạn xanh mét không từ nào diễn tả được, hắn thoạt nhìn muốn vặn gãy cổ nữ nhân trước mặt “Ngươi nhéo má con ta?"
Đồ Thiện Hỉ thiếu chút nữa không nhận ra hắn, lần trước gặp trong bữa sáng ồn áo hắn ăn mặc tùy tiện, hôm nay một thân tây trang, cả người khí thế đều khác.
“Nhẹ nhàng bẹo má một chút cũng mất gì đâu." Nàng hơi hoảng khi thấy vẻ mặt khủng bố của hắn.
“Con ta sợ người lạ, đã muốn né tránh, ngươi vì cớ gì phải cố hành động như thế." Quý Thư Ny bất mãn chuyện hai tiểu bảo bối bị khi dễ, người làm mẹ như nàng không nhịn được kích động.
“Ta cũng chỉ là thấy chúng dễ thương. Làm ơn đi, ngươi mới là không nên mang theo con đến chỗ chồng làm việc nha." Không nghĩ một Quý Thư Ny ôn hòa lại có lúc nổi nóng, trước mặt hai cấp dưới Đồ Thiện Hỉ không nuốt trôi cục tức, mùi thuốc súng bay khắp nơi “Đây là nơi làm việc, cũng không phải phòng khách của ngươi, ngươi sao lại mang con đến đây dạo chơi như giữa đường giữa chợ như thế? Người ra người vào, nếu con ngươi có bị bắt cóc cũng không trách người khác được đâu?" (hana: vụ này to rồi đây, khổ thân, chưa kịp thương thảo hợp đồng đã bị thua, Hướng ca vô sỉ như thế tất nhiên sẽ lấy chuyện công báo thù riêng rồi.chẹp, khổ)
Nghe được con mình bị nguyền rủa Quý Thư Ny toàn thân run lên “Nói chuyện với ngươi thật phí công!"
“ Ta chỉ là nói ra sự thật, ngươi mới quá đáng đi! Con ngươi không muốn gặp người lạ ngươi còn dắt đến, chồng ngươi không có việc gì làm nhưng người khác thì có nha, chẳng lẽ mấy nhóc con nhà ngươi khóc nháo trong công ty mọi người đều phải giúp ngươi dỗ ư?" Nàng vẻ mặt khiêu khích nói “Nga, hay bọn họ nhận lương của ngươi nên chiếu cố con ngươi, quá nực cười đi." Nàng khinh thường nói.
Hướng Quân Ngạn một tay ôm đại bảo đang nức nở, tay kia ôm vợ yêu vì con bị khi dễ sắp khóc đến nơi vào trong lòng.
Hắn lấy ngữ khí như băng ngàn năm nói “Không nực cười đâu, ngươi nói đúng rồi đấy." Ánh mắt hắn không có tia ấm áp “Bọn họ quả thật lĩnh tiền lương do ta trả, con yêu của ta đi lại trong này như thế nào không ai quản được, cũng không có ảnh hưởng đến ai."
“Cái gì? Công ty của ngươi? Nơi này là Triệu Tân..." Đồ Thiện Hỉ nói một nửa lại đột nhiên ngừng.
Nàng nghĩ tới, Triệu Tân tổng tài họ Hướng, lần trước Thư Ny cùng nàng giới thiệu tên chồng nàng, giống như cũng là họ này, chính là nàng không để ý, hiện tại nghĩ lại một chút nàng mới nhớ cái tên ấy giống hệt tên tổng tài tập đoàn Triệu Tân.... Nhìn quanh bốn phía thấy ánh mắt cùng thái độ của nhân viên càng khẳng định nàng đoán đúng... biểu hiện của nàng nháy mắt trở nên kinh hoàng đến cực độ.
“Quản lý công ty Phú Thành?" Hắn thanh âm lãnh trầm, xơ xác tiêu điều.
“Không! Hướng tổng tài, chuyện này vốn là hiểu lầm..."
“Vĩ Đình, hủy ngay dự án bên công ty này, mặc kệ phải bồi thường bào nhiêu." Không nghe giải thích, Hướng Quân Ngạn lập tức tuyên án, “Nói cho bên Phú Thành biết, chỉ cần cô ta còn là quản lý bên ấy, là nhân viên bên ấy thì không có hợp tác gì hết, có gì trực tiếp đến tìm ta."
Trong ánh mắt hắn hiện rõ ngạo khí, hắn cũng triệt luôn đường của nữ nhân này, hắn muốn nàng hôm nay phải thân bại danh liệt.
“Không! Hướng tổng..." Đồ Thiện Hỉ không thể chấp nhận muốn xông lên giải thích nhưng Lâm Vĩ Đình đã nhanh chóng ngăn lại “Đây là dự án của ta, tất cả đều rất hoàn mỹ, ngươi không thể..."
Không để ý tới tiếng hét của nàng, Hướng Quân Ngạn giống như quân vương cao ngạo hộ tống vợ yêu và hai tiểu vương tử rời khỏi công ty, hắn ngay cả liếc mắt nhìn cũng không muốn.
Ra khỏi tập đoàn Triệu Tân, Hướng Quân Ngạn liên tục dỗ hai tiểu bảo bối “Ngoan lắm, đừng khóc." Hắn vỗ vỗ con, tiện thể vỗ luôn vợ yêu.
“Ba ba......" Đại bảo ôm hắn cổ, nói một tiếng rùi lại khóc thút thít.
Tiếng con gọi “ba ba" kia khiến hắn tâm tình tốt lên “Được, ngoan lắm, ba ba ở đây."
Tiểu bảo ở trong lòng mẹ, đã thôi khóc, vươn tay muốn chui vào lòng ba ba “ Ba ba, ba ba.."
Hướng Quân Ngạn khó xử, đồng thời ôm cả hai sẽ khó khăn, Quý Thư Ny đã ổn định cảm xúc, giúp hắn đặt tiểu bảo lên vai, khiến cho hai tiểu vương tử bám dính lấy hắn.
“Chuyện vừa rồi......" Nàng muốn giải thích một chút.
“Cứ để anh xử lý là được rồi." Hắn quyết đoán hạ quyết định.
“Nàng có lẽ là có chút cố ý, nhưng cũng không đến mức..."
“Thư Ny, mặc kệ nàng ta cố ý hay không, ở công ty phạm lỗi tất phải chịu phạt, huống hồ nàng lại chạy loạn đến công ty người khác, giễu võ giương oai với phu nhân tổng tài." Hắn tuyệt đối không buông tha kẻ nào khiến vợ hắn tức giận và con hắn khóc, người không biết chừng mực xứng đáng bị giáo huấn. “Anh sẽ tự có cách giải quyết."
Chồng nàng đã nói như thế Quý Thư Ny tín nhiệm làm theo quyết định của hắn.
Xử lý xong mọi chuyện Lâm Vĩ Đình cũng rời khỏi công ty, nhìn thấy tổng tài trên người đang đeo thêm hai tiểu vương tử, khóe môi không tự giác cong lên, hắn đến chỗ Hướng Quân Ngạn báo cáo vài câu sau đó giúp Thư Ny đón taxi.
Vất vả lắm mới có thể khiến hai tiểu vương tử rời khỏi người Hướng Quân Ngạn, ngồi trong xe rồi vẫn thò đầu ra kêu “ Ba ba, ba ba.." Hướng Quân Ngạn thật muốn giữ họ ở lại, nhưng hắn còn công việc cần giải quyết, cũng không thể cả ngày chơi ở công ty.
“Trở về cẩn thận." Hắn xoa trán vợ yêu, hôn nhẹ xuống.
“Anh cũng thế." Nàng cũng dịu dàng nhìn hắn.
Biết hẳn là đi nhưng Hướng Quân Ngạn còn đang luyến tiếc không muốn rời đi, hắn lúc này không mấy quan tâm chuyện công việc, hai nhóc con của hắn đúng là khiến hắn đau đầu, nhưng giờ đây lại đáng yêu như thiên sứ.
“Hôm nay hai nhóc thật đáng yêu." Hắn nhẹ giọng nói bên tai vợ yêu.
“Hai đứa hôm nào cũng đáng yêu mà." Quý Thư Ny cười.
Hai nhóc con đều rất yêu ba ba, chỉ là bọn họ thích biểu đạt tình yêu bằng tiếng hét chói tai mà Hướng Quân Ngạn dù có ngàn đời cũng không thích ứng nổi.
“Nếu đúng là đáng yêu như thế, anh không ngại nếu chúng ta sẽ có thêm một đứa nữa." Dịu dàng nhìn vợ yêu hắn than nhẹ “Sinh thêm một bé gái đi."
“Con trai con gái không thể do mình quyết định nha." Nàng cười lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy hắn đi “Anh đi làm đi, em cho các con về ngủ trưa."
Đã hơn một năm, ba ba này cuối cùng cũng thích ứng chuyện làm một ba ba mẫu mực là thế nào, Quý Thư Ny thật muốn làm mọi chuyện vì hắn.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt hai tiểu bảo bối, Hướng Quân Ngạn đứng bên đường nhìn theo, đợi nàng rời đi hẳn hắn mới cùng trợ lý lên một chiếc xe khác.
“Không phải nói hai đứa là đủ rồi sao?" Hắn nhịn không được trêu chọc Hướng Quân Ngạn.
Ban đầu nói muốn năm đứa, sau lại thành ba, cuối cùng sau khi chịu bao dày vò hắn quyết chỉ sinh hai đứa, giờ lại muốn khiêu chiến tiếp sao?
Hướng Quân Ngạn hơi thở dài, lắc đầu mỉm cười. “mấy nhóc con nhà ta thật đáng yêu, chỉ là ta chưa quen nên mới thấy thế." Nhưng hắn đã bắt đầu cảm nhận được tình cha con đồng lòng thế nào “Thư Ny lúc trước cũng nói sinh ba đứa mà." Hắn tin tưởng mọi thứ sẽ không vấn đề.
Nga, phải không? Lâm Vĩ Đình nhíu mày hoài nghi. Nhìn người bạn tốt siêu cấp tự tin ở phương diện nào cũng không thành vấn đề, có điều về chuyện gia đình.... Hắn không thể không nói, bạn tốt của hắn đã không ít lần gục ngã... chờ xem đi. (hana: cái anh Lâm Vĩ Đình này biến thái như thế mà không có truyện về anh ấy thật tiếc nha.)
“Chúc ngươi may mắn." Hắn mỉm cười chúc phúc.
Hướng Quân Ngạn không đáp lời, quét ánh mắt sắc bén lên người trợ lý kiêm bạn tốt một lượt, sau đó đem tầm mắt nhìn thẳng phía trước.
Bên trong xe trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt tổng tài đại nhân phút chốc tràn ngập ý “không thành vấn đề."
Trải qua hơn một năm hắn khẳng định hắn có thể làm một người cha mẫu mực, một người chuẩn ba ba như hắn mong muốn, cũng sẽ là người chồng mẫu mực như vợ hắn muốn, xem, hắn muốn biết hai nhóc con có bao nhiêu yêu thương hắn.
Lúc này, cách đó không xa cửa thang máy mở, còn chưa ra khỏi thang máy Hướng Quân Ngạn cùng trợ lý Lint đã nghe thấy tiếng khóc vang dội của hai tiểu vương tử, hai người nhanh chóng tiến lại.
“Sao lại thế này?"
Đại bảo nghe thấy tiếng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn thấy ba ba, oa một tiếng lao vào vòng tay ba ba.
Hướng Quân Ngạn ôm lấy con, sắc mặt xanh mét nghiêm trọng. “Ai tới nói cho ta biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vĩ Đình từ một nhân viên đã nghe được sự tình, ghé sát tai hắn giải thích.
Nghe xong mọi chuyện, sắc mặt Hướng Quân Ngạn xanh mét không từ nào diễn tả được, hắn thoạt nhìn muốn vặn gãy cổ nữ nhân trước mặt “Ngươi nhéo má con ta?"
Đồ Thiện Hỉ thiếu chút nữa không nhận ra hắn, lần trước gặp trong bữa sáng ồn áo hắn ăn mặc tùy tiện, hôm nay một thân tây trang, cả người khí thế đều khác.
“Nhẹ nhàng bẹo má một chút cũng mất gì đâu." Nàng hơi hoảng khi thấy vẻ mặt khủng bố của hắn.
“Con ta sợ người lạ, đã muốn né tránh, ngươi vì cớ gì phải cố hành động như thế." Quý Thư Ny bất mãn chuyện hai tiểu bảo bối bị khi dễ, người làm mẹ như nàng không nhịn được kích động.
“Ta cũng chỉ là thấy chúng dễ thương. Làm ơn đi, ngươi mới là không nên mang theo con đến chỗ chồng làm việc nha." Không nghĩ một Quý Thư Ny ôn hòa lại có lúc nổi nóng, trước mặt hai cấp dưới Đồ Thiện Hỉ không nuốt trôi cục tức, mùi thuốc súng bay khắp nơi “Đây là nơi làm việc, cũng không phải phòng khách của ngươi, ngươi sao lại mang con đến đây dạo chơi như giữa đường giữa chợ như thế? Người ra người vào, nếu con ngươi có bị bắt cóc cũng không trách người khác được đâu?" (hana: vụ này to rồi đây, khổ thân, chưa kịp thương thảo hợp đồng đã bị thua, Hướng ca vô sỉ như thế tất nhiên sẽ lấy chuyện công báo thù riêng rồi.chẹp, khổ)
Nghe được con mình bị nguyền rủa Quý Thư Ny toàn thân run lên “Nói chuyện với ngươi thật phí công!"
“ Ta chỉ là nói ra sự thật, ngươi mới quá đáng đi! Con ngươi không muốn gặp người lạ ngươi còn dắt đến, chồng ngươi không có việc gì làm nhưng người khác thì có nha, chẳng lẽ mấy nhóc con nhà ngươi khóc nháo trong công ty mọi người đều phải giúp ngươi dỗ ư?" Nàng vẻ mặt khiêu khích nói “Nga, hay bọn họ nhận lương của ngươi nên chiếu cố con ngươi, quá nực cười đi." Nàng khinh thường nói.
Hướng Quân Ngạn một tay ôm đại bảo đang nức nở, tay kia ôm vợ yêu vì con bị khi dễ sắp khóc đến nơi vào trong lòng.
Hắn lấy ngữ khí như băng ngàn năm nói “Không nực cười đâu, ngươi nói đúng rồi đấy." Ánh mắt hắn không có tia ấm áp “Bọn họ quả thật lĩnh tiền lương do ta trả, con yêu của ta đi lại trong này như thế nào không ai quản được, cũng không có ảnh hưởng đến ai."
“Cái gì? Công ty của ngươi? Nơi này là Triệu Tân..." Đồ Thiện Hỉ nói một nửa lại đột nhiên ngừng.
Nàng nghĩ tới, Triệu Tân tổng tài họ Hướng, lần trước Thư Ny cùng nàng giới thiệu tên chồng nàng, giống như cũng là họ này, chính là nàng không để ý, hiện tại nghĩ lại một chút nàng mới nhớ cái tên ấy giống hệt tên tổng tài tập đoàn Triệu Tân.... Nhìn quanh bốn phía thấy ánh mắt cùng thái độ của nhân viên càng khẳng định nàng đoán đúng... biểu hiện của nàng nháy mắt trở nên kinh hoàng đến cực độ.
“Quản lý công ty Phú Thành?" Hắn thanh âm lãnh trầm, xơ xác tiêu điều.
“Không! Hướng tổng tài, chuyện này vốn là hiểu lầm..."
“Vĩ Đình, hủy ngay dự án bên công ty này, mặc kệ phải bồi thường bào nhiêu." Không nghe giải thích, Hướng Quân Ngạn lập tức tuyên án, “Nói cho bên Phú Thành biết, chỉ cần cô ta còn là quản lý bên ấy, là nhân viên bên ấy thì không có hợp tác gì hết, có gì trực tiếp đến tìm ta."
Trong ánh mắt hắn hiện rõ ngạo khí, hắn cũng triệt luôn đường của nữ nhân này, hắn muốn nàng hôm nay phải thân bại danh liệt.
“Không! Hướng tổng..." Đồ Thiện Hỉ không thể chấp nhận muốn xông lên giải thích nhưng Lâm Vĩ Đình đã nhanh chóng ngăn lại “Đây là dự án của ta, tất cả đều rất hoàn mỹ, ngươi không thể..."
Không để ý tới tiếng hét của nàng, Hướng Quân Ngạn giống như quân vương cao ngạo hộ tống vợ yêu và hai tiểu vương tử rời khỏi công ty, hắn ngay cả liếc mắt nhìn cũng không muốn.
Ra khỏi tập đoàn Triệu Tân, Hướng Quân Ngạn liên tục dỗ hai tiểu bảo bối “Ngoan lắm, đừng khóc." Hắn vỗ vỗ con, tiện thể vỗ luôn vợ yêu.
“Ba ba......" Đại bảo ôm hắn cổ, nói một tiếng rùi lại khóc thút thít.
Tiếng con gọi “ba ba" kia khiến hắn tâm tình tốt lên “Được, ngoan lắm, ba ba ở đây."
Tiểu bảo ở trong lòng mẹ, đã thôi khóc, vươn tay muốn chui vào lòng ba ba “ Ba ba, ba ba.."
Hướng Quân Ngạn khó xử, đồng thời ôm cả hai sẽ khó khăn, Quý Thư Ny đã ổn định cảm xúc, giúp hắn đặt tiểu bảo lên vai, khiến cho hai tiểu vương tử bám dính lấy hắn.
“Chuyện vừa rồi......" Nàng muốn giải thích một chút.
“Cứ để anh xử lý là được rồi." Hắn quyết đoán hạ quyết định.
“Nàng có lẽ là có chút cố ý, nhưng cũng không đến mức..."
“Thư Ny, mặc kệ nàng ta cố ý hay không, ở công ty phạm lỗi tất phải chịu phạt, huống hồ nàng lại chạy loạn đến công ty người khác, giễu võ giương oai với phu nhân tổng tài." Hắn tuyệt đối không buông tha kẻ nào khiến vợ hắn tức giận và con hắn khóc, người không biết chừng mực xứng đáng bị giáo huấn. “Anh sẽ tự có cách giải quyết."
Chồng nàng đã nói như thế Quý Thư Ny tín nhiệm làm theo quyết định của hắn.
Xử lý xong mọi chuyện Lâm Vĩ Đình cũng rời khỏi công ty, nhìn thấy tổng tài trên người đang đeo thêm hai tiểu vương tử, khóe môi không tự giác cong lên, hắn đến chỗ Hướng Quân Ngạn báo cáo vài câu sau đó giúp Thư Ny đón taxi.
Vất vả lắm mới có thể khiến hai tiểu vương tử rời khỏi người Hướng Quân Ngạn, ngồi trong xe rồi vẫn thò đầu ra kêu “ Ba ba, ba ba.." Hướng Quân Ngạn thật muốn giữ họ ở lại, nhưng hắn còn công việc cần giải quyết, cũng không thể cả ngày chơi ở công ty.
“Trở về cẩn thận." Hắn xoa trán vợ yêu, hôn nhẹ xuống.
“Anh cũng thế." Nàng cũng dịu dàng nhìn hắn.
Biết hẳn là đi nhưng Hướng Quân Ngạn còn đang luyến tiếc không muốn rời đi, hắn lúc này không mấy quan tâm chuyện công việc, hai nhóc con của hắn đúng là khiến hắn đau đầu, nhưng giờ đây lại đáng yêu như thiên sứ.
“Hôm nay hai nhóc thật đáng yêu." Hắn nhẹ giọng nói bên tai vợ yêu.
“Hai đứa hôm nào cũng đáng yêu mà." Quý Thư Ny cười.
Hai nhóc con đều rất yêu ba ba, chỉ là bọn họ thích biểu đạt tình yêu bằng tiếng hét chói tai mà Hướng Quân Ngạn dù có ngàn đời cũng không thích ứng nổi.
“Nếu đúng là đáng yêu như thế, anh không ngại nếu chúng ta sẽ có thêm một đứa nữa." Dịu dàng nhìn vợ yêu hắn than nhẹ “Sinh thêm một bé gái đi."
“Con trai con gái không thể do mình quyết định nha." Nàng cười lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy hắn đi “Anh đi làm đi, em cho các con về ngủ trưa."
Đã hơn một năm, ba ba này cuối cùng cũng thích ứng chuyện làm một ba ba mẫu mực là thế nào, Quý Thư Ny thật muốn làm mọi chuyện vì hắn.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt hai tiểu bảo bối, Hướng Quân Ngạn đứng bên đường nhìn theo, đợi nàng rời đi hẳn hắn mới cùng trợ lý lên một chiếc xe khác.
“Không phải nói hai đứa là đủ rồi sao?" Hắn nhịn không được trêu chọc Hướng Quân Ngạn.
Ban đầu nói muốn năm đứa, sau lại thành ba, cuối cùng sau khi chịu bao dày vò hắn quyết chỉ sinh hai đứa, giờ lại muốn khiêu chiến tiếp sao?
Hướng Quân Ngạn hơi thở dài, lắc đầu mỉm cười. “mấy nhóc con nhà ta thật đáng yêu, chỉ là ta chưa quen nên mới thấy thế." Nhưng hắn đã bắt đầu cảm nhận được tình cha con đồng lòng thế nào “Thư Ny lúc trước cũng nói sinh ba đứa mà." Hắn tin tưởng mọi thứ sẽ không vấn đề.
Nga, phải không? Lâm Vĩ Đình nhíu mày hoài nghi. Nhìn người bạn tốt siêu cấp tự tin ở phương diện nào cũng không thành vấn đề, có điều về chuyện gia đình.... Hắn không thể không nói, bạn tốt của hắn đã không ít lần gục ngã... chờ xem đi. (hana: cái anh Lâm Vĩ Đình này biến thái như thế mà không có truyện về anh ấy thật tiếc nha.)
“Chúc ngươi may mắn." Hắn mỉm cười chúc phúc.
Hướng Quân Ngạn không đáp lời, quét ánh mắt sắc bén lên người trợ lý kiêm bạn tốt một lượt, sau đó đem tầm mắt nhìn thẳng phía trước.
Bên trong xe trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt tổng tài đại nhân phút chốc tràn ngập ý “không thành vấn đề."
Trải qua hơn một năm hắn khẳng định hắn có thể làm một người cha mẫu mực, một người chuẩn ba ba như hắn mong muốn, cũng sẽ là người chồng mẫu mực như vợ hắn muốn, xem, hắn muốn biết hai nhóc con có bao nhiêu yêu thương hắn.
Tác giả :
Thước bao