Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái
Chương 127 127 Ngoại Truyện 7 Em Xin Lỗi

Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 127 127 Ngoại Truyện 7 Em Xin Lỗi


Ánh sáng dịu dàng rơi xuống lòng mắt trong vắt của Giai Kỳ, bàn tay nhỏ bé của cô níu lấy tay hắn, đôi môi đỏ hồng hé mở, và thanh âm Lôi Triệt tưởng như mình chẳng bao giờ còn được nghe thấy nữa dịu dàng vang lên, êm như nhung mịn như tơ lụa quấn quýt vào trong hắn...!
_ Triệt! Anh giúp họ được không?
Thanh âm giọng nói của người ta yêu, luôn là thứ âm nhạc nhiệm màu giàu cảm xúc, là những nốt trầm bổng đẹp đẽ của bản tình ca ngọt ngào.

Đôi mắt sâu thẳm của Lôi Triệt đờ ra vì chấn động…Thân thể cao lớn mạnh mẽ cứng đờ như một bức tượng, ánh nhìn kinh ngạc hướng vào cô, giống như hắn không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra, giống như hắn đang trong một giấc mộng không thể đánh thức…
_ Triệt!
Giai Kỳ lần nữa gọi hắn, ánh mắt như mong chờ, như vội vã nhìn vào gương mặt như thể đã hóa đá của Lôi Triệt, khẽ lay nhẹ lấy bàn tay hắn…
Đột nhiên, bàn tay to lớn mạnh mẽ của hắn siết mạnh lấy bàn tay của cô, sức lực khiến cô giật mình, có chút tê nhói, và sau đó thân hình nhỏ nhắn của cô được bao bọc bởi một cái ôm mạnh mẽ, ấm nóng…luồng nhiệt tỏa ra từ lồng ngực mạnh mẽ quen thuộc, cả tiếng nhịp tim đập loạn nhịp ấy, khiến cho Giai Kỳ bất giác run rấy…
Vòng tay của Lôi Triệt siết chặt lấy Giai Kỳ, như thể sợ rằng chỉ buông ra một chút thôi, cô sẽ giống như một cánh bướm, vỗ cánh bay mất...!
_ Triệt...!
Giai Kỳ khẽ gọi tên hắn, tiếng gọi có chút hụt hơi vì vòng ôm siết chặt ấy.

Bàn tay cô khẽ đặt lên bờ vai mạnh mẽ cũng đang run lên, và thanh âm vỡ vụn vì những cảm xúc không còn có thể kìm nén nữa vang lên bên tai cô...!
_ Giai nhi....có phải....em vừa nói với anh không?
Giọng nói yếu ớt, xen chút sợ hãi mơ hồ...Lôi Triệt đang hỏi một điều mà hắn vừa khát vọng, vừa mong chờ, lại vừa sợ hãi câu trả lời của cô...!
_ Em...vừa nói với anh...đúng không?
Trái tim của Giai Kỳ se thắt lại, cảm xúc khát khao buồn vui lẫn lộn của Lôi Triệt như cứa vào tim cô, thậm chí cô còn nghe được tiếng trái tim hắn đang thổn thức...!
Ánh nắng vẫn dịu dàng...!
Gió mát vẫn mơn man...!
Lôi Triệt ôm chặt Giai Kỳ trong tay, như ôm trọn lấy yêu thương, hạnh phúc, khát khao, trân trọng của hắn trong suốt cuộc đời này.

Ba năm trời đằng đẵng, hắn đã chờ đơi suốt ba năm trời đằng đẵng cho khoảng khắc này....Vào một buổi sáng vừa phẳng lặng vừa ồn ã, hạnh phúc bất ngờ tìm tới cửa, khiến cho hắn nhất thời choáng váng lênh đênh...!
Hắn chưa bao giờ nghĩ...!
Hay chưa bao giờ hi vọng...!
Rằng một ngày nào đó...cô cuối cùng sẽ chịu mở lời ra với hắn...!
Hắn không biết hắn đã sai từ đâu...?
Và phải bắt đầu sửa từ chỗ nào...?.

truyen bjyx
Hắn hoàn toàn không biết...không biết!
_ Giai nhi! Em chịu thay lỗi cho anh rồi! Đúng không? Em chịu tha lỗi cho anh rồi! Phải không? Em chịu nói với anh rồi...Phải không?

Những câu hỏi dồn dập như sóng vỗ vào bờ cát, thanh âm run rẩy yếu đuối xa lạ tới như vậy...Trong khoảng khắc ấy, Giai Kỳ cuối cùng cũng nhận ra, người đàn ông đang ôm chặt cô vào lòng này, rút cuộc yêu cô nhiều đến mức độ thế nào....!
Nhiều đến mức, khiến cô sợ hãi chính tình yêu to lớn của hắn...!
“Triệt...Tại sao anh lại yêu em nhiều đến như vậy?
Tại sao lại yêu một người...như em?
Yêu tới mức này...?
_ Anh xin lỗi! Giai nhi....hãy thay lỗi cho anh!
Lôi Triệt nghẹn ngào nói với Giai Kỳ, và cuối cùng thì hắn cũng đành mặc kệ dòng cảm xúc cứ nghẹn ngào dâng lên trong lồng ngực mình, thiêu cháy tim phổi hắn...!
Cũng chỉ là khóc thôi mà!
Cũng chỉ là những giọt nước nóng hổi chảy ra từ mắt mang vị mặn chát thôi mà...!
Giai Kỳ cảm thấy hõm vai mình có một mảng ẩm ướt ấm nóng...trong giây phút, Giai Kỳ lập tức nhận ra đó là gì...!
Những giọt nước mắt của Lôi Triệt thấm vào trái tim cô, khiến cho Giai Kỳ đau tới xé lòng...Thanh âm nghẹn lại nơi cổ họng, làm sao Giai Kỳ có thể thốt ra với Lôi Triệt...rằng cô chưa từng, chưa từng một lần, trong suốt ba năm qua...trách cứ hắn!
Bàn tay nhỏ bé đặt lên vị trí trái tim mạnh mẽ giữa lồng ngực của hắn, bàn tay còn lại, cô vươn lên chạm vào gương mặt góc cạnh của hắn, nâng gương mặt đang cố gắng khóc trong câm lặng của hắn lên...!
Lòng mắt dịu dàng, nụ cười xa vắng...Giai Kỳ vuốt ve gương mặt của người cô yêu dấu, dịu dàng thốt lên...!
_ Triệt...Em xin lỗi!
*****
_ Cô uống nước đi!
Giai Kỳ đặt một cốc nước mát trước mặt cô gái vẫn đang không ngừng run rẩy.

Loren thì đang luống cuống dọn dẹp bếp núc trong bối rối vô thức, vừa giả như bận rộn, vừa hướng mắt về phía Giai Kỳ đầy canh chừng cảnh giác.

Cô gái này là cháu gái của Loren, là vợ của Lucas.

Vốn dĩ theo lẽ thường tình, cô bé sẽ không bao giờ dám tới điền trang nơi chồng mình đang làm việc để gây chuyện, nhưng ngày hôm nay đúng là cực chẳng đã, cô bé phải vội vã chạy tới đây.

Vừa nãy Lôi Triệt có giải thích cho Giai Kỳ, nguyên nhân khiến cô gái bụng mang dạ chửa này phải chật vật tới đây trong trạng thái nước mắt ngắn nước mắt dài thế này là bởi vì gã chủ sở hữu khu chung cư cho người nhập cư có thu nhập thấp đột nhiên hủy ngang hợp đồng, đuổi tất cả mọi người ra khỏi nhà.

Mặc cho tất cả mọi người đều biểu tình chống trả, nhưng gã chủ độc ác đó vẫn không hề hồi tâm chuyển ý, đã thuê đầu gấu tới quát nạt dạo đánh dọa giết, thậm chí còn gọi cả cảnh sát tới trấn áp.

Khu chung cư đó hầu như đều cho người thu nhập thấp thuê, đời sống vô cùng khó khăn vất vả, mà pháp luật thì lại chẳng bao giờ đứng về phía người nghèo, nhất là những người ngụ cư, hoàn toàn đừng bao giờ hi vọng có tiếng nói!
Có người trong cuộc biểu tình đó đã bị đánh tới thương tích, máu đầu chảy lênh láng….Nguyên nhân cũng chỉ vì có một nhà tài phiệt muốn mua khu đất đó rồi phá đi xây một khách sạn bốn sao.

Lão chủ thấy tiền mờ mắt, chẳng còn chút lương tâm nào, lập tức lật lọng không hề báo trước…

Cô gái này trong lúc hoảng hốt, đã dùng những đồng tiền tiết kiệm ít ỏi gọi một chuyến taxi đầu tiên trong cuộc đời, chạy tới đây cầu cứu chồng mình…
Cô không muốn con cô phải sinh ra trên lề đường được…!
Lôi Triệt đã đích thân lái xe đưa Lucas tới khu chung cư đó để xem xét sự tình.

Giai Kỳ cũng không biết anh sẽ làm thế nào, nhưng nhìn cô gái bụng mang dạ chửa, yếu ớt như thế này, Giai Kỳ thật sự không nỡ thấy mà không giúp!
Cho dù trước đây, cũng chỉ vì sự lương thiện của cô…mà đã gây ra không biết bao nhiêu biến cố, bao nhiêu sóng gió…Đến chính cả hài nhi trong bụng, cũng chính là vì cô…mà không còn!
Giờ nhìn cô gái này cũng đang mang trong mình một sinh linh vô tội, Giai Kỳ bỗng nhiên cảm thấy vừa thương cảm, vừa đau xót, vừa day dứt, vừa tiếc thương…..

Cô cũng vì những giọt nước mắt hoảng loạn sợ hãi đó, vì dáng vẻ yếu đuối thảm thương đó, khiến cho động lòng…
Cuối cùng đành phải gạt bỏ tất cả ngổn ngang trong lòng, mà thốt lên thành tiếng…
_ Cô đợi một lát!
Giai Kỳ nhẹ giọng nói, chắc chắn là cô gái ấy không hiểu, nhưng dáng điệu rất ngoan ngoãn, ngồi im trên ghế, không dám cựa quậy, nước cũng không dám uống.

Giai Kỳ bỏ đi, rất nhanh liền quay lại, trong tay là chiếc Ipad của Lôi Triệt.

Cô mở Ipad ra…đôi mắt bỗng nhiên dâng lên một tia cảm động…
Màn hình Ipad của Lôi Triệt, chính là hình ảnh cô đang nằm nghiêng trên giường, yên lặng say ngủ…
Khung cảnh này chính là chiếc giường của cô tại điền trang này, không biết lúc nào trong khi cô say ngủ, Lôi Triệt đã len lén chụp hình cô…
Mà Giai Kỳ cũng không biết, Lôi Triệt chính đêm nào cũng ngắm hình ảnh cô trong màn hình này, tưởng tượng đang ôm cô trong tay mà chìm vào giấc ngủ.

Giai Kỳ vĩnh viễn không biết, rút cuộc Lôi Triệt có bao nhiêu si tâm dành cho cô!
Giai Kỳ mở ứng dụng Google Translate, đổi ngôn ngữ từ Giản thể sang tiếng Nga, gõ một câu vào trong đó.

Tiếng giọng nói AI khô khốc như người máy vang lên…
_ Cô tên là gì?
Cô gái kia có chút giật mình, nhìn Giai Kỳ đẩy chiếc Ipad qua cho mình…
Cô gái lúng túng, đưa mắt nhìn Loren…
Lúc này Loren mới thở dài bước tới, nhẹ giọng cúi đầu với với Giai Kỳ vài câu tiếng Đại lục bập bõm mà Lôi Triệt đã dạy cho bà, để tiện giao tiếp với cô…
_ Bà chủ….chữ…cô ấy….không biết!
Những từ ngữ từ được từ mất dè dặt vang lên, miễn sau cố gắng để cho cô hiểu được…
Giai Kỳ giật mình, nhìn về phía cô gái đang cúi mặt xấu hổ, ánh mắt của cô không che dấu được sự sửng sốt, nhưng rất nhanh…cô biết được phản ứng của mình khiếm nhã, liền vội vã thu mắt về…

_ Không sao! Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy tên gì?
Giai Kỳ lắc đầu, gương mặt vô cùng thoải mái như chẳng để tâm, dịu dàng hỏi Loren.

Loren đặt tay lên vai cháu gái mình, cung kính lên tiếng:
_ Thưa bà chủ, tên có bé là Alsou!
_ Chào cô! Alsou!
Giai Kỳ nhẹ giọng nói, Alsou bẽn lẽn cúi đầu xuống…Người con gái trước mặt thật xinh đẹp, cũng thật dịu dàng, nhưng lại ở đẳng cấp quyền quý khác hẳn cô…khiến cho Alsou cảm thấy mặc cảm, cảm thấy tự ti.

_ Uống nước đi Alsou!
Giai Kỳ dịu dàng nói với Alsou, bàn tay cô dịu dàng đẩy chiếc cố về phía Alsou.

Alsou hồi hộp nhìn Loren, khi thấy bà gật gật đầu, mới dám cầm cốc nước lên…
Alsou rõ ràng rất khát, vừa rồi khóc tới mức ghê gớm, bây giờ cổ họng cháy khát, uống một hơi hết cốc nước mát.

Giai Kỳ đứng dậy, cầm cốc nước lên muốn lấy thêm cho Alsou, Loren vội vã chặn cô lại…
_ Bà chủ….để tôi…!
_ Không sao! Bác ngồi đi! Tôi đi được!
Giai Kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay của Loren, dáng vẻ cương quyết này sao mà lại giống Lôi Triệt thế…
Loren cũng không dám ngồi xuống, đứng cạnh Alsou, đặt tay lên vai cháu gái mình để an ủi, để xoa dịu…Dáng vẻ dịu dàng chân thành của Giai Kỳ cũng khiến cho Alsou bớt cẳng thẳng.

Đặt cốc nước xuống bàn, Giai Kỳ cũng tiện tay mở Tivi lên, mặc dù cô chẳng hiểu gì cả, nhưng hoạt cảnh xuất hiện trên đó cũng làm căn nhà đỡ cô đơn, đỡ trống vắng…dường như đã trở thành thói quen.

_ Không sao đâu! Triệt….anh ấy rất giỏi! Rất có năng lực! Anh ấy sẽ tìm ra cách…Đừng lo nữa nhé!
Giai Kỳ an ủi Alsou.

Đôi mắt của cô bé khẽ cụp xuống, có chút sợ hãi run run…
_ Bé được bao nhiêu tháng rồi?
_ Thưa bà chủ…8 tháng ạ!
Loren trả lời cô….Ánh mắt của Giai Kỳ dâng lên một niềm yêu thương khát vọng..

_ Tôi…xin lỗi nhé!
Bàn tay cô khẽ vươn tới, nụ cười hiện trên môi…Giai Kỳ chạm vào chiếc bụng căng tròn của Alsou…
Những đầu ngón tay như cảm nhận được một mầm sống đang chờ ngày đón ánh mặt trời…Đôi mắt của cô dâng lên sự khao khát ước vọng, Giai Kỳ tĩnh lặng như một làn nước, đôi mắt cô bất giác đỏ hoe lên…
Giá má….trong cô cũng được trải qua cảm giác linh thiêng này…nuôi dưỡng một sinh linh, một mầm sống nhỏ bé trưởng thành….

Đứa con của cô…và Lôi Triệt….


_ Bà chủ!
Thanh âm hốt hoảng của Loren vang lên, khiến cho Giai Kỳ giật nảy mình….

Lúc đó nàng mới phát hiện ra, gương mặt mình đã giàn dụa nước mắt…
_ Không sao! Không sao!
Giai Kỳ vội vàng xua xua tay, lấy m* bàn tay của mình quệt đi nhưng giọt nước mắt ứa ra ướt gò má…Nụ cười tê dại có chút ngại ngùng, Giai Kỳ không biết làm thế nào để giải thích, cũng chẳng hiểu tại sao mình đột nhiên lại khóc như vậy…khóc tới mức tê tâm phế liệt…
Ba năm…
Khoảng thời gian đủ dài để thời gian làm xoa dịu đi những nỗi đau tê dại, nhưng có những nỗi đau cho dù đã không còn rỉ máu, thì cũng để lại sẹo, vĩnh viễn khó có thể xóa nhòa…
Ánh mắt lo lắng của Loren, và cả sự ngây ngốc của Alsou khiến cho Giai Kỳ khó xử…và khi cô đang không biết phải làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh này, thì đột nhiên trên màn hình Tivi hiện lên một hình ảnh thân quen, mà giữa đám đông ken đặc, ở bất kì nơi đâu, Giai Kỳ vẫn có thể nhận ra….

Một tòa chung cư cũ nát hiện ra, Alsou và Loren lập tức trở nên hoảng hốt kích động…
Và cho dù ở phía xa, giữa đám đông điên loạn, và mặc cho chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi đơn giản, người ấy vẫn nổi bật lên như một bức tượng thần Apolo bởi dáng người mạnh mẽ cương nghị ấy, ánh mắt sắc bén có thể gây sát thương cho bất kì ai dám nhìn sâu vào, khí chất mạnh mẽ và phong thái thu hút ấy….

Lôi Triệt đang đứng đối diện với một gã người Nga hói đầu phục phịch, chắc là chủ nhà của căn chung cư này.

Lucas đứng đằng sau hắn, và cho dù Lucas to như một con gấu đen, nhưng đứng sau lưng Lôi Triệt, khí chất âm trầm lạnh lùng từng trải của hắn khiến Lucas chỉ giống như một đứa trẻ to xác.

Cô phát thanh viên đang nói điều gì đó, thứ tiếng Nga lằng nhằng khiến Giai Kỳ lùng bùng, chưa bao giờ Giai Kỳ cảm thấy ghét sự bất đồng ngôn ngữ như lúc này.

Cô cau mày, đương nhiên là có chút uất ức…vì trong cả ba người có mỗi cô là nghe không hiểu!
Ống kính đang quay cảnh Lôi Triệt đang lắng nghe tên chủ nhà nói gì đó, Giai Kỳ bỗng nhiên cảm thấy lo lắng bất an, phía sau lưng tên chủ nhà ấy là hàng chục tên đầu gấu ma cô trợn trừng trừng, và cô cũng không tin những tay cảnh sát lắm….Trong khi Lôi Triệt chỉ có một mình, đương thương độc mã…
Nhưng tất cả sự hùng hổ vây hãm của đám người trước mặt dường như chỉ làm tôn lên bản lĩnh đàn ông của Lôi Triệt….Ngắm nhìn góc nghiêng góc cạnh của Lôi Triệt qua màn ảnh…bỗng nhiện Giai Kỳ đỏ mặt…
Hắn đẹp trai quá, lại quá mức đàn ông…Tại sao người đàn ông hoàn hảo tới thế này lại yêu cô mãnh liệt như vậy chứ?
Giai Kỳ khao khát muốn nghe xem cô phát thanh viên đang nói gì, vì đám đông xung quanh bắt đầu ồ lên kinh ngạc.

Mà khả năng nói tiếng Đại lục của Loren không thể đủ khả năng phiên dịch cho cô…
Bỗng nhiên Giai Kỳ nghĩ tới chiếc Ipad!
Cô hào hứng và vội vã, giống như đi tìm trứng phục sinh, mở phần mềm phiên dịch ra và bật loa ngoài…
Những hàng chữ bắt đầu hiện lên liên tục…và đột nhiên đám đồng ồ lên kinh ngạc, gương mặt của tên chủ nhà nghệt ra như thể nhìn thấy UFO giữa thanh thiên bạch nhật, và Loren cùng Alsou đột nhiên ôm nhau bật khóc…
Giai Kỳ vội vàng đọc ngấu nghiến những dòng chữ vừa hiện ra trên chiếc Ipad…Nội dung lộn xộn loạn cả lên, sai chính tả be bét…nhưng Giai Kỳ vẫn đọc ra…
“Thật kinh ngạc thưa quý vị! Tôi đang truyền hình trực tiếp từ khu chung cư dành cho người nhập cư, nơi mà sau đây sẽ trở thành một khách sạn xa hoa, mặc cho sự biểu tình phản đối của những người dân ở đây…Nhưng thưa quý vị! Thật không thể tin nổi! Quý vị có nhìn thấy người đàn ông phía sau tôi không? Chắc chắn quý vị đang ngờ ngợ nhận ra rồi đúng không ạ? Ngay cả tôi bây giờ cũng cảm thấy kinh ngạc! Đó chính là nhà Tài phiệt đình đám bí ẩn bậc nhất của giới tinh hoa tại Nga, Lôi tiên sinh…Đã từ rất lâu rồi chúng ta không còn nhìn thấy ngài ấy nữa! 3 năm! Thưa quý vị! Theo trí nhớ của tôi là ba năn! Và lý do ngài ấy xuất hiện ở đây hôm nay còn đáng kinh ngạc hơn! Ngài ấy quyết định mua lại chung cư cho người nhập cư này với giá gấp đôi, điều kiện duy nhất chính là để những người nhập cư ở đây tiếp tục giữ lại được ngôi nhà của họ! Thật không thể tin được!"
Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm, và cho hai người kia đang khóc bù lu bù loa, cô cũng không thể không mỉm cười...!
Đúng là...sao mà khác được!
*****
LIKE và VOTE cho Kỳ Kỳ nhé.

Tác giả : Thư Thư Kỳ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại