Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần?
Chương 43: Buổi Đấu Giá
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phí Tần Mặc thay đổi bộ vest, đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt như nguyên tắc rồi bước vào phòng đấu giá. Sau khi ổn định chỗ ngồi, anh âm thầm quan sát không khí xung quanh. Hôm nay mất bao nhiêu tiền cũng phải lấy bằng được mảnh ngọc về.
- Thiếu Gia, lấy về sẽ được gì?- Tài xế ngồi cạnh anh thắc mắc.
- A Lăng, cậu nghe theo tôi là được rồi.
Bắt chéo chân, Tần Mặc nhàn nhạt nói. Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt. Chí ít bây giờ anh cũng có thể giúp đỡ cho Thiên Anh đôi phần.
Trên sân khấu, người quản lý cũng đã bước ra. Tay cầm theo micro, ông ấy nói dõng dạc.
- Chào mừng tất cả mọi người đã đến với buổi đấu giá ngày hôm nay. Tôi là Thiệu Thiệu, người thoả thuận giá với các ngài. Không để mọi người chờ lâu, buổi đấu giá xin được phép bắt đầu. Trước tiên là một bình cổ, giá khởi điểm là 100 nghìn.
- 150 nghìn!
- 175 nghìn!
- 205 nghìn!
- ...
Cả hội trường bắt đầu nhốn nháo ra giá. Duy chỉ Phí Tần Mặc và một vị khách là im lặng.
- 350 nghìn!
Tất cả im lặng, người tiếc nuối, kẻ đắt ý. Vị khách kia nhếch môi xem thường, đến buổi đấu giá nàu chỉ cho vui chứ những món kia trước sau gì cũng thuộc hết về hắn.
- 350 nghìn lần thứ nhất? 350 nghìn lần thứ hai? 350 nghìn lần thứ ba? Thành giá! Chiếc bình cổ Nhung Cẩm bây giờ thuộc quyền sở hữu của Tôn thiếu, Tôn Nặc. Với giá 350 nghìn.
Tần Mặc nhếch môi, loại bình tầm thường này đáng giá đó sao? Cũng rành rõi về đồ cổ chút ít. Theo anh, chiếc bình này chưa đáng 250 nghìn. Loại Nhung Cẩm ư? Xin lỗi, nhà anh đã sở hữu nó rồi. Giá trị đích thực là 7 triệu 500 nghìn cơ. Đúng là chỉ giỏi được cái lừa đảo.
- Đây là sản phẩm thứ hai. Một mảnh ngọc bội xuất xứ hơn 800 trước. Ánh xanh lấp lánh và điêu khắc nổi một con rồng hung mãng đầy tỉ mỉ. Giá khởi điểm 1 triệu 500 nghìn.
- Tôi 1 triệu 600 nghìn!
- 1 triệu 850 nghìn!
- ...
- 4 triệu!
Bên phía Tôn Nặc cũng ra giá, quyết lấy bằng được những món đồ ngày hôm nay, không để món nào vụt mất.
- 4 triệu lần thứ nhất! 4 triệu lần thứ hai!...
- 8 triệu!
Tần Mặc ra hiệu cho tài xế bên cạnh ra giá. Tất cả người trong hội trường đều nhìn anh kinh ngạc. Đúng là nhà giàu, chịu chơi có khác. Tôn Nặc hậm hực nghiến răng, lần này không may để tuột mất. Xem như để dồn tiền vào sản phẩm cuối cùng vậy. Nhất định không thể thoát được.
- 8 triệu lần thứ nhất? 8 triệu lần thứ hai? 8 triệu lần thứ ba? Thành giá! Mảnh ngọc bội Trần Niên thuộc về Phí thiếu, Phí Tần Mặc với giá 8 triệu.
Tần Mặc nhếch môi. Định đứng dậy đi về nhưng nhìn sau hậu trường thấy được gì đó nên đã quyết định nán lại.
- Tiếp theo là sản phẩm cuối cùng. Đây là một cô gái, chúng tôi đã kiểm tra kĩ lưỡng, cô ấy vẫn còn xử nữ đường hoàng và còn cực kỳ xinh đẹp. Giá khởi điểm là 100 triệu.
- 100 triệu sao?
- 100 triệu 200 nghìn!
- 100 triệu 350 nghìn!
- ...
Đưa mắt nhìn cô gái đang run rẩy trên sân khấu, Tần Mặc nhíu mày. Mỏng manh, thuần khiết như vậy mà vướng phải nơi này. Chính anh cũng nhận ra, cô ấy chính là Vũ Nhĩ Nhã, con gái duy nhất của Vũ Thị. Tiếc là Vũ Thị vừa phá sản, nợ nần chồng chất cách đây không lâu. Thiên kim tiểu thư, có học thức cao, thân thể trân báu mà lại đi bán mình để kím tiền. Xem ra Vũ Thị đã nát tan không cứu vãn được.
- Lấy cô ấy.
- Vâng!- Tài xế gật đầu rồi giơ số thứ tự lên.- 250 triệu.
- 300 triệu!- Tôn Nặc xoa cằm, liếc mắt nhìn qua phía Tần Mặc.
Tần Mặc đứng dậy. Chậm rãi đi lên sân khấu, khiến mọi người càng kinh hãi hơn. Anh ôm lấy eo Vũ Nhĩ Nhã thật chặt rồi dõng dạc nói.
- Tôi mua cô ấy 500 triệu!
- Được, 500 triệu lần thứ nhất. 500 triệu lần thứ hai! 500 triệu lần thứ ba! Thành giá! Cô gái trước mặt mọi người đây, bây giờ thuộc quyền sở hữu của Phí thiếu, Phí Tần Mặc. Với giá 500 triệu.
- Phí thiếu?
- Thảo nào lại ra tay phóng khoáng như vậy.
- ...
Cả hội trường bắt đầu bàn tán nhốn nháo. Tôn Nặc tức giận, đùng đùng bỏ đi. Cục tức hôm nay không thể nào nuốt trôi được.
Vũ Nhĩ Nhã giương đôi mắt cảm phục nhìn anh. Phí Thiếu nổi tiếng là người có cuộc sống sạch sẽ, minh bạch. Ngày hôm nay được Phí Thiếu cứu giúp thì còn điều gì tốt hơn.
- Phí Thiếu, mời ngài đến phòng chúng tôi chuẩn bị sẵn. Đây là quy định, mong ngài chấp hành.- Người quản lý niềm nở mời.
- Được.- Anh gật đầu rồi nói với tài xế của mình.- Cậu về khách sạn trước. Nói với Thiên Anh sáng mai tôi về. Bảo cô ấy nghỉ ngơi cho lại sức.
- Vâng!
Cởi áo vest khoác lên vai Vũ Nhĩ Nhã, Tần Mặc đưa cô ấy vào trong, theo sau người quản lý. Anh ấy dẫn Tần Mặc đến một phòng được chuẩn bị sẵn. Giao chìa khóa cho Tần Mặc xong anh ta liền rời đi.
- Chúc Phí Thiếu một đêm vui vẻ!
Tần Mặc tra chìa khóa mở cửa. Nhường Nhĩ Nhã vào trước rồi anh mới vào và đóng cửa lại. Nhìn xung quanh căn phòng, Tần Mặc bất mãn mà áp tay lên trán. Đêm nay chỉ ngủ nhờ thế mà lại trang trí như hệt phòng tân hôn vậy kìa.
Nhĩ Nhã cởi áo vest trả lại anh. Đôi mắt ái ngại không dám nhìn thẳng. Chẳng hiểu sao khi tiếp xúc với anh, tim cô lại đập mạnh như thế này.
- Phí Thiếu, cảm ơn anh.
- Gọi tôi là Tần Mặc được rồi.- Anh nhận lấy.- Đêm nay cô ngủ ở giường đi, tôi sẽ ngủ ở sofa. Sáng mai nhận tiền xong thì cô sẽ được tự do.
Tần Mặc quay lưng đi đến sofa. Nhưng vừa đi được hai bước thì Nhĩ Nhã đã lao đến, ôm chặt anh từ phía sau. Tựa đầu vào tấm lưng to lớn, cô sụt sùi.
- Cha em đã đi tù, mẹ cũng vì lẽ đó mà tự vẫn. Hôm nay được Phí Thiếu ra tay cứu giúp em nguyện chết cũng một lòng đi theo ngài. Phí Thiếu làm ơn đừng bỏ em lại. Thế giới này em chẳng còn một người thân nào cả.
Tần Mặc trầm ngâm hồi lâu. Cô gái này từ nhỏ đã quen với lối sống thượng lưu, chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, để thích nghi được cuộc sống bần hàn cũng chẳng hề dễ dàng. Nhưng 500 triệu không hề nhỏ. Đủ cho mười năm ăn không ngồi rồi.
Xoay người lại, Tần Mặc nâng cằm Nhĩ Nhã lên và nhìn cô bằng ánh mắt thần bí, pha vào đó một chút ôn nhu. Anh cất giọng, giọng nói trầm ấm thật êm tai.
- Cô muốn theo tôi làm người hầu hay là người làm ấm giường?
- A...em...- Nhĩ Nhã ấp úng, tim đập liên hồi, không biết phải nói gì ngay lúc này.
- Sao? Khó đến vậy à? Thế tôi sẽ giúp cô biết kết quả nhé.
Tần Mặc đẩy Nhĩ Nhã xuống giường. Cả thân người to lớn đè hẳn lên người cô. Anh mỉm cười ranh mãnh chạm tay vào ngực và đùa giỡn.
Nhĩ Nhã cắn chặt môi, cố gắng đẩy anh ra. Gương mặt khó chịu, bất phục của cô khiến cho anh suýt bật cười thành tiếng.
- Xin anh dừng lại...đừng...
- Cô muốn như thế này cơ mà.- Lại bỡn cợt, anh lướt tay nhẹ lên môi Nhĩ Nhã.
- Buông em ra!
*Hự*
Vũ Nhĩ Nhã giáng một cú thật mạnh vào tiểu đệ đệ của Tần Mặc khiến anh đau đến run người. Ôm lấy hạ thân, anh nhăn nhó.
- Cô...cô...
- Em...xin lỗi anh.
Vũ Nhĩ Nhã vừa định chạy đi nhưng anh đã vội bắt lấy khuỷ tay cô. Lại ném cô xuống giường. Tần Mặc dùng ánh mắt đầy lửa mà doạ nạt.
- Tôi chỉ muốn đùa với cô mà cô dám động thủ sao? Vả lại...- Đôi mắt anh liếc xuống ngay vòng một.- Điện nước của cô đủ để thoả mãn tôi?
- Anh...- Cô tức đến không thể thốt thành lời, cả gương mặt đỏ ké lên.
- Hừ!- Tần Mặc đứng dậy, chỉnh sửa lại cổ áo rồi quay đi.- Ngủ đi, sáng mai đi cùng tôi.
...
Lập Hàn cùng Giai Giai và Nhược Thần đến bệnh viện. Vừa về nước, nghe Giai Giai nói mẹ Lạc Y nhập viện, cô ấy cũng mất tích thì anh liền đến bệnh viện ngay tức khắc. Nếu như lần này Lạc Y có sơ xuất gì thì Phục Ân chắc chắn không để yên một chút nào. Bây giờ lại không thể liên lạc với Lão Đại. Mà nhỡ liên lạc được, báo cáo tình hình bây giờ thì hôn lễ kia sẽ bị hủy bỏ, không cần chần chừ. Đến lúc đấy Thượng Gia Gia tức giận thì càng lớn chuyện. Danh dự Thượng Gia và Phí Trang Gia không biết phải giấu vào đâu đây.
Bước đi thật gấp gáp, anh bỏ xa Giai Giai và Nhược Thần phía sau.
- Tứ Tỷ, trông Lão Tam gấp rút quá vậy?- Nhược Thần nhíu mày nhìn theo bóng Lập Hàn.
- Chị không biết nhưng Lão Tam chắc chắn có chủ đích gì đó rất quan trọng.- Giai Giai lắc đầu vài cái.
- Chúng ta nhanh chân thôi. Em cũng lo cho chị dâu.
Nhược Thần hối thúc cô rồi chạy theo Lập Hàn. Giai Giai chậc lưỡi, mấy người này bị Kiều Lạc Y bỏ bùa hết rồi hay sao. Lúc nào cũng lo lắng cho cô ta. Ngay cả Sở Giai Giai đây cũng phải bắt đi làm vệ sĩ. Đúng là bực bội mà.
Đưa Lập Hàn và Nhược Thần đến phòng bệnh, Giai Giai mở cửa vào trong. Cô nhíu mày khó hiểu. Người phụ nữ trước mắt là ai? Tại sao chưa thấy qua bà ta bao giờ? Tất cả vào trong, Lập Hàn cẩn trọng cúi đầu chào.
- Chào thím! Chúng tôi là cấp trên của Lạc Y. Hôm nay hay tin mẹ cô ấy nhập viện nên đến thăm.
- Chào các vị! Tôi là Tô Nhiễn, cô của Lạc Y.- Người quản gia được Phí Tần Mặc cử đến khéo léo chào họ.
- Bác gái ra sao rồi thím? Đã đỡ hơn chút nào chưa?- Anh đưa mắt nhìn mẹ Lạc Y trên giường bệnh.
- Chị dâu tôi đã khoẻ hơn nhiều, có điều bác sĩ cần giữ lại để tiện theo dõi thêm.
- À, Lạc Y đâu rồi thím? Tôi cần gặp cô ấy có vài việc.- Anh mỉm cười.
- Lạc Y đến Giang Lộ rồi. Ông nội con bé cũng đang bệnh.- Bà nhàn nhã nói.
- Vậy sao thím không chăm ông đi, Lạc Y ở đây được rồi.- Giai Giai vòng tay trước ngực, đôi mắt sắc bén thăm dò từ trên xuống dưới.
- Ông bảo nhớ con bé nên kêu nó về. Lạc Y đi thì tôi phải ở đây chứ. Các cô cậu dùng gì để tôi đi mua. Ngại quá, ở đây không có nước.
Tô Nhiễn vừa đứng dậy thì Nhược Thần đã cản bà lại. Cậu xua tay rồi cười toe toét.
- Không cần đâu thím, tụi con đi ngay đây.
- Vậy thôi, xin phép thím.
Sau khi bọn họ rời đi. Tô Nhiễn ra ngoài dò xét rồi đóng chặt cửa. Lấy điện thoại ra, bà liền gọi cho ai đó.
"Tôi nghe!"
"Thiếu gia, có người xưng là sếp của Lạc Y đến thăm."
"Vậy sao? Cứ đánh lạc hướng họ, tôi sẽ tự mình sắp xếp tất cả."
"Vâng!"
Lập Hàn vừa lái xe vừa suy nghĩ. Lạc Y dễ dàng bỏ lại mẹ mình sao? Nói thế nào anh cũng cảm thấy có gì đó uẩn khúc ở đây. Người phụ nữ kia có tin tưởng được không? Tự nhiên lại thấy bất an vô cùng.
- Lão Tam, anh sao thất thần vậy?- Nhược Thần ngồi phía sau, chồm người lên trước hỏi anh.
- Hai đứa có thấy gì lạ không?- Anh nhíu mày.
- Không, em thấy bình thường.- Cậu nhún vai và gật gù.
- Em cũng vậy.- Giai Giai đưa tay lên xoa xoa trán, trông đầy mệt mỏi.
- Thôi bỏ đi! Ngày mai cùng anh bay đến Nam Phiến.
- Thật sao? Vậy là chúng ta cũng được tham dự lễ cưới của Lão Đại rồi.- Nhược Thần vui mừng, ca hát tưng bừng.
- Còn Lão Nhị thì sao?- Giai Giai đưa mắt nhìn anh.
- Lão Nhị sẽ về sau, mang cả chị dâu theo nữa.
Lập Hàn bật cười một cái. Hai Tổ Tông này không làm thì thôi, hễ động tay được một cái là có chị dâu ngay và liền. Nỗi lo lắng của Thượng Gia chắc cũng đã dịu đi vài phần.
- Lại còn chị dâu?- Giai Giai há hốc mồm, không tin vào tai mình.
- Anh chưa gặp cô ấy, chỉ biết mỗi Lạc Y thôi.- Anh nhún vai.
- Yahu, lại thêm một chị dâu. Kì này sẽ có tận 2 lễ cưới lận nha.- Nhược Thần không khỏi phấn khởi.
- Oắt con, nghe là vui lắm!
Phí Tần Mặc thay đổi bộ vest, đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt như nguyên tắc rồi bước vào phòng đấu giá. Sau khi ổn định chỗ ngồi, anh âm thầm quan sát không khí xung quanh. Hôm nay mất bao nhiêu tiền cũng phải lấy bằng được mảnh ngọc về.
- Thiếu Gia, lấy về sẽ được gì?- Tài xế ngồi cạnh anh thắc mắc.
- A Lăng, cậu nghe theo tôi là được rồi.
Bắt chéo chân, Tần Mặc nhàn nhạt nói. Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt. Chí ít bây giờ anh cũng có thể giúp đỡ cho Thiên Anh đôi phần.
Trên sân khấu, người quản lý cũng đã bước ra. Tay cầm theo micro, ông ấy nói dõng dạc.
- Chào mừng tất cả mọi người đã đến với buổi đấu giá ngày hôm nay. Tôi là Thiệu Thiệu, người thoả thuận giá với các ngài. Không để mọi người chờ lâu, buổi đấu giá xin được phép bắt đầu. Trước tiên là một bình cổ, giá khởi điểm là 100 nghìn.
- 150 nghìn!
- 175 nghìn!
- 205 nghìn!
- ...
Cả hội trường bắt đầu nhốn nháo ra giá. Duy chỉ Phí Tần Mặc và một vị khách là im lặng.
- 350 nghìn!
Tất cả im lặng, người tiếc nuối, kẻ đắt ý. Vị khách kia nhếch môi xem thường, đến buổi đấu giá nàu chỉ cho vui chứ những món kia trước sau gì cũng thuộc hết về hắn.
- 350 nghìn lần thứ nhất? 350 nghìn lần thứ hai? 350 nghìn lần thứ ba? Thành giá! Chiếc bình cổ Nhung Cẩm bây giờ thuộc quyền sở hữu của Tôn thiếu, Tôn Nặc. Với giá 350 nghìn.
Tần Mặc nhếch môi, loại bình tầm thường này đáng giá đó sao? Cũng rành rõi về đồ cổ chút ít. Theo anh, chiếc bình này chưa đáng 250 nghìn. Loại Nhung Cẩm ư? Xin lỗi, nhà anh đã sở hữu nó rồi. Giá trị đích thực là 7 triệu 500 nghìn cơ. Đúng là chỉ giỏi được cái lừa đảo.
- Đây là sản phẩm thứ hai. Một mảnh ngọc bội xuất xứ hơn 800 trước. Ánh xanh lấp lánh và điêu khắc nổi một con rồng hung mãng đầy tỉ mỉ. Giá khởi điểm 1 triệu 500 nghìn.
- Tôi 1 triệu 600 nghìn!
- 1 triệu 850 nghìn!
- ...
- 4 triệu!
Bên phía Tôn Nặc cũng ra giá, quyết lấy bằng được những món đồ ngày hôm nay, không để món nào vụt mất.
- 4 triệu lần thứ nhất! 4 triệu lần thứ hai!...
- 8 triệu!
Tần Mặc ra hiệu cho tài xế bên cạnh ra giá. Tất cả người trong hội trường đều nhìn anh kinh ngạc. Đúng là nhà giàu, chịu chơi có khác. Tôn Nặc hậm hực nghiến răng, lần này không may để tuột mất. Xem như để dồn tiền vào sản phẩm cuối cùng vậy. Nhất định không thể thoát được.
- 8 triệu lần thứ nhất? 8 triệu lần thứ hai? 8 triệu lần thứ ba? Thành giá! Mảnh ngọc bội Trần Niên thuộc về Phí thiếu, Phí Tần Mặc với giá 8 triệu.
Tần Mặc nhếch môi. Định đứng dậy đi về nhưng nhìn sau hậu trường thấy được gì đó nên đã quyết định nán lại.
- Tiếp theo là sản phẩm cuối cùng. Đây là một cô gái, chúng tôi đã kiểm tra kĩ lưỡng, cô ấy vẫn còn xử nữ đường hoàng và còn cực kỳ xinh đẹp. Giá khởi điểm là 100 triệu.
- 100 triệu sao?
- 100 triệu 200 nghìn!
- 100 triệu 350 nghìn!
- ...
Đưa mắt nhìn cô gái đang run rẩy trên sân khấu, Tần Mặc nhíu mày. Mỏng manh, thuần khiết như vậy mà vướng phải nơi này. Chính anh cũng nhận ra, cô ấy chính là Vũ Nhĩ Nhã, con gái duy nhất của Vũ Thị. Tiếc là Vũ Thị vừa phá sản, nợ nần chồng chất cách đây không lâu. Thiên kim tiểu thư, có học thức cao, thân thể trân báu mà lại đi bán mình để kím tiền. Xem ra Vũ Thị đã nát tan không cứu vãn được.
- Lấy cô ấy.
- Vâng!- Tài xế gật đầu rồi giơ số thứ tự lên.- 250 triệu.
- 300 triệu!- Tôn Nặc xoa cằm, liếc mắt nhìn qua phía Tần Mặc.
Tần Mặc đứng dậy. Chậm rãi đi lên sân khấu, khiến mọi người càng kinh hãi hơn. Anh ôm lấy eo Vũ Nhĩ Nhã thật chặt rồi dõng dạc nói.
- Tôi mua cô ấy 500 triệu!
- Được, 500 triệu lần thứ nhất. 500 triệu lần thứ hai! 500 triệu lần thứ ba! Thành giá! Cô gái trước mặt mọi người đây, bây giờ thuộc quyền sở hữu của Phí thiếu, Phí Tần Mặc. Với giá 500 triệu.
- Phí thiếu?
- Thảo nào lại ra tay phóng khoáng như vậy.
- ...
Cả hội trường bắt đầu bàn tán nhốn nháo. Tôn Nặc tức giận, đùng đùng bỏ đi. Cục tức hôm nay không thể nào nuốt trôi được.
Vũ Nhĩ Nhã giương đôi mắt cảm phục nhìn anh. Phí Thiếu nổi tiếng là người có cuộc sống sạch sẽ, minh bạch. Ngày hôm nay được Phí Thiếu cứu giúp thì còn điều gì tốt hơn.
- Phí Thiếu, mời ngài đến phòng chúng tôi chuẩn bị sẵn. Đây là quy định, mong ngài chấp hành.- Người quản lý niềm nở mời.
- Được.- Anh gật đầu rồi nói với tài xế của mình.- Cậu về khách sạn trước. Nói với Thiên Anh sáng mai tôi về. Bảo cô ấy nghỉ ngơi cho lại sức.
- Vâng!
Cởi áo vest khoác lên vai Vũ Nhĩ Nhã, Tần Mặc đưa cô ấy vào trong, theo sau người quản lý. Anh ấy dẫn Tần Mặc đến một phòng được chuẩn bị sẵn. Giao chìa khóa cho Tần Mặc xong anh ta liền rời đi.
- Chúc Phí Thiếu một đêm vui vẻ!
Tần Mặc tra chìa khóa mở cửa. Nhường Nhĩ Nhã vào trước rồi anh mới vào và đóng cửa lại. Nhìn xung quanh căn phòng, Tần Mặc bất mãn mà áp tay lên trán. Đêm nay chỉ ngủ nhờ thế mà lại trang trí như hệt phòng tân hôn vậy kìa.
Nhĩ Nhã cởi áo vest trả lại anh. Đôi mắt ái ngại không dám nhìn thẳng. Chẳng hiểu sao khi tiếp xúc với anh, tim cô lại đập mạnh như thế này.
- Phí Thiếu, cảm ơn anh.
- Gọi tôi là Tần Mặc được rồi.- Anh nhận lấy.- Đêm nay cô ngủ ở giường đi, tôi sẽ ngủ ở sofa. Sáng mai nhận tiền xong thì cô sẽ được tự do.
Tần Mặc quay lưng đi đến sofa. Nhưng vừa đi được hai bước thì Nhĩ Nhã đã lao đến, ôm chặt anh từ phía sau. Tựa đầu vào tấm lưng to lớn, cô sụt sùi.
- Cha em đã đi tù, mẹ cũng vì lẽ đó mà tự vẫn. Hôm nay được Phí Thiếu ra tay cứu giúp em nguyện chết cũng một lòng đi theo ngài. Phí Thiếu làm ơn đừng bỏ em lại. Thế giới này em chẳng còn một người thân nào cả.
Tần Mặc trầm ngâm hồi lâu. Cô gái này từ nhỏ đã quen với lối sống thượng lưu, chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, để thích nghi được cuộc sống bần hàn cũng chẳng hề dễ dàng. Nhưng 500 triệu không hề nhỏ. Đủ cho mười năm ăn không ngồi rồi.
Xoay người lại, Tần Mặc nâng cằm Nhĩ Nhã lên và nhìn cô bằng ánh mắt thần bí, pha vào đó một chút ôn nhu. Anh cất giọng, giọng nói trầm ấm thật êm tai.
- Cô muốn theo tôi làm người hầu hay là người làm ấm giường?
- A...em...- Nhĩ Nhã ấp úng, tim đập liên hồi, không biết phải nói gì ngay lúc này.
- Sao? Khó đến vậy à? Thế tôi sẽ giúp cô biết kết quả nhé.
Tần Mặc đẩy Nhĩ Nhã xuống giường. Cả thân người to lớn đè hẳn lên người cô. Anh mỉm cười ranh mãnh chạm tay vào ngực và đùa giỡn.
Nhĩ Nhã cắn chặt môi, cố gắng đẩy anh ra. Gương mặt khó chịu, bất phục của cô khiến cho anh suýt bật cười thành tiếng.
- Xin anh dừng lại...đừng...
- Cô muốn như thế này cơ mà.- Lại bỡn cợt, anh lướt tay nhẹ lên môi Nhĩ Nhã.
- Buông em ra!
*Hự*
Vũ Nhĩ Nhã giáng một cú thật mạnh vào tiểu đệ đệ của Tần Mặc khiến anh đau đến run người. Ôm lấy hạ thân, anh nhăn nhó.
- Cô...cô...
- Em...xin lỗi anh.
Vũ Nhĩ Nhã vừa định chạy đi nhưng anh đã vội bắt lấy khuỷ tay cô. Lại ném cô xuống giường. Tần Mặc dùng ánh mắt đầy lửa mà doạ nạt.
- Tôi chỉ muốn đùa với cô mà cô dám động thủ sao? Vả lại...- Đôi mắt anh liếc xuống ngay vòng một.- Điện nước của cô đủ để thoả mãn tôi?
- Anh...- Cô tức đến không thể thốt thành lời, cả gương mặt đỏ ké lên.
- Hừ!- Tần Mặc đứng dậy, chỉnh sửa lại cổ áo rồi quay đi.- Ngủ đi, sáng mai đi cùng tôi.
...
Lập Hàn cùng Giai Giai và Nhược Thần đến bệnh viện. Vừa về nước, nghe Giai Giai nói mẹ Lạc Y nhập viện, cô ấy cũng mất tích thì anh liền đến bệnh viện ngay tức khắc. Nếu như lần này Lạc Y có sơ xuất gì thì Phục Ân chắc chắn không để yên một chút nào. Bây giờ lại không thể liên lạc với Lão Đại. Mà nhỡ liên lạc được, báo cáo tình hình bây giờ thì hôn lễ kia sẽ bị hủy bỏ, không cần chần chừ. Đến lúc đấy Thượng Gia Gia tức giận thì càng lớn chuyện. Danh dự Thượng Gia và Phí Trang Gia không biết phải giấu vào đâu đây.
Bước đi thật gấp gáp, anh bỏ xa Giai Giai và Nhược Thần phía sau.
- Tứ Tỷ, trông Lão Tam gấp rút quá vậy?- Nhược Thần nhíu mày nhìn theo bóng Lập Hàn.
- Chị không biết nhưng Lão Tam chắc chắn có chủ đích gì đó rất quan trọng.- Giai Giai lắc đầu vài cái.
- Chúng ta nhanh chân thôi. Em cũng lo cho chị dâu.
Nhược Thần hối thúc cô rồi chạy theo Lập Hàn. Giai Giai chậc lưỡi, mấy người này bị Kiều Lạc Y bỏ bùa hết rồi hay sao. Lúc nào cũng lo lắng cho cô ta. Ngay cả Sở Giai Giai đây cũng phải bắt đi làm vệ sĩ. Đúng là bực bội mà.
Đưa Lập Hàn và Nhược Thần đến phòng bệnh, Giai Giai mở cửa vào trong. Cô nhíu mày khó hiểu. Người phụ nữ trước mắt là ai? Tại sao chưa thấy qua bà ta bao giờ? Tất cả vào trong, Lập Hàn cẩn trọng cúi đầu chào.
- Chào thím! Chúng tôi là cấp trên của Lạc Y. Hôm nay hay tin mẹ cô ấy nhập viện nên đến thăm.
- Chào các vị! Tôi là Tô Nhiễn, cô của Lạc Y.- Người quản gia được Phí Tần Mặc cử đến khéo léo chào họ.
- Bác gái ra sao rồi thím? Đã đỡ hơn chút nào chưa?- Anh đưa mắt nhìn mẹ Lạc Y trên giường bệnh.
- Chị dâu tôi đã khoẻ hơn nhiều, có điều bác sĩ cần giữ lại để tiện theo dõi thêm.
- À, Lạc Y đâu rồi thím? Tôi cần gặp cô ấy có vài việc.- Anh mỉm cười.
- Lạc Y đến Giang Lộ rồi. Ông nội con bé cũng đang bệnh.- Bà nhàn nhã nói.
- Vậy sao thím không chăm ông đi, Lạc Y ở đây được rồi.- Giai Giai vòng tay trước ngực, đôi mắt sắc bén thăm dò từ trên xuống dưới.
- Ông bảo nhớ con bé nên kêu nó về. Lạc Y đi thì tôi phải ở đây chứ. Các cô cậu dùng gì để tôi đi mua. Ngại quá, ở đây không có nước.
Tô Nhiễn vừa đứng dậy thì Nhược Thần đã cản bà lại. Cậu xua tay rồi cười toe toét.
- Không cần đâu thím, tụi con đi ngay đây.
- Vậy thôi, xin phép thím.
Sau khi bọn họ rời đi. Tô Nhiễn ra ngoài dò xét rồi đóng chặt cửa. Lấy điện thoại ra, bà liền gọi cho ai đó.
"Tôi nghe!"
"Thiếu gia, có người xưng là sếp của Lạc Y đến thăm."
"Vậy sao? Cứ đánh lạc hướng họ, tôi sẽ tự mình sắp xếp tất cả."
"Vâng!"
Lập Hàn vừa lái xe vừa suy nghĩ. Lạc Y dễ dàng bỏ lại mẹ mình sao? Nói thế nào anh cũng cảm thấy có gì đó uẩn khúc ở đây. Người phụ nữ kia có tin tưởng được không? Tự nhiên lại thấy bất an vô cùng.
- Lão Tam, anh sao thất thần vậy?- Nhược Thần ngồi phía sau, chồm người lên trước hỏi anh.
- Hai đứa có thấy gì lạ không?- Anh nhíu mày.
- Không, em thấy bình thường.- Cậu nhún vai và gật gù.
- Em cũng vậy.- Giai Giai đưa tay lên xoa xoa trán, trông đầy mệt mỏi.
- Thôi bỏ đi! Ngày mai cùng anh bay đến Nam Phiến.
- Thật sao? Vậy là chúng ta cũng được tham dự lễ cưới của Lão Đại rồi.- Nhược Thần vui mừng, ca hát tưng bừng.
- Còn Lão Nhị thì sao?- Giai Giai đưa mắt nhìn anh.
- Lão Nhị sẽ về sau, mang cả chị dâu theo nữa.
Lập Hàn bật cười một cái. Hai Tổ Tông này không làm thì thôi, hễ động tay được một cái là có chị dâu ngay và liền. Nỗi lo lắng của Thượng Gia chắc cũng đã dịu đi vài phần.
- Lại còn chị dâu?- Giai Giai há hốc mồm, không tin vào tai mình.
- Anh chưa gặp cô ấy, chỉ biết mỗi Lạc Y thôi.- Anh nhún vai.
- Yahu, lại thêm một chị dâu. Kì này sẽ có tận 2 lễ cưới lận nha.- Nhược Thần không khỏi phấn khởi.
- Oắt con, nghe là vui lắm!
Tác giả :
Lục Mẫn Nhi