Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
Chương 100: Giữ lấy đứa nhỏ
“Em nghĩ…, anh không cần em nữa……" Sơ Tình cuộn người trong lòng hắn, Lôi Ân đặt cô lên giường xong, cô cũng không để hắn rời khỏi cô.
“Đứa ngốc, làm sao có thể không cần em được?" Lôi Ân giúp cô vuốt đi những sợi tóc rối trên mặt, giữa ấn đường lưu lại một nụ hôn.
Nụ hôn này, khiến cho nàng nhớ lại cảnh bên hồ bơi kia, Sơ Tình ôm cổ hắn, nhanh chóng hôn lên môi hắn.
Lôi Ân thuận thế hôn cô, thâm tình hôn cô, khăn tắm trên người bị Sơ Tình cởi bỏ, đôi tay cô sờ soạng lên ngực hắn, có chút vội vàng muốn cởi áo sơ mi của hắn ra.
“King, anh là của em, của em……"
Chân tay cô luống cuống, nóng lòng lấy lòng hắn, muốn cởi quần áo trên người hắn, Lôi Ân ngăn động tác của cô lại.
“Sơ Tình, em có biết mình đang làm cái gì không?" Giọng nói của hắn mang theo ít lạnh lùng, Sơ Tình gật đầu nhanh, lớn mật dùng thân thể dán lên người hắn, “Em không thích anh trên người có mùi vị của người phụ nữ khác, King, anh muốn em đi….muốn em đi mà…."
“Em nói bậy bạ gì đó!" Lôi Ân kéo người Sơ Tình qua một bên, gương mặt lạnh lùng hiện lên sự tức giận, “Đừng quên em đang mang thai!"
“Em có thể, King, em cảm thấy thực bất an, anh yêu Tình Không sao?"
Nước mắt Sơ Tình rơi xuống, Lôi Ân đứng lên, cảm thấy trong long càng thêm phiền chán.
“Em đừng nên suy nghĩ bậy bạ!"
“Em nhìn thấy cả rồi!" Sơ không lại xốc chăn ngồi dậy, vẻ mặt quật cường dựa vào Lôi Ân, “King, là vì em mang thai nên anh mới chạm vào cô ấy ư?"
“Sơ Tình!" Lôi Ân đẩy Sơ Tình ra rồi đi ra ngoài. Sơ Tình đi xuống giường kéo hắn, Lôi Ân cảm thấy cô gái đang cố tình gây sự, cô không phải không biết, trước kia hắn cũng có quá nhiều phụ nữ, vì sao hắn lại không thể chạm vào Tình Không?
Hắn muốn chạm vào cô, cho dù phụ nữ bên ngoài có khiêu khích như thế nào cũng không khơi dậy được hứng thú của hắn, hắn muốn cô, không phải vì cô giống Sơ Tình!
“Anh đã nói yêu em……" Sơ Tình kéo áo hắn, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, Lôi Ân hít sâu một hơi, xoay người ôm lấy cô, “Phải, anh yêu em! Anh chạm vào cô ta vì cô ta giống em, Sơ Tình, không có ai có thể thay thế được vị trí của em!"
Hắn nói xong những lời này lại buông cô ra, sau đó giúp cô lau đi những giọt nước mắt, “Anh kêu Vân di lên chăm sóc em!"
Hắn nói dối cô!
Sơ Tình ôm bụng chậm rãi xoay người lên giường, nơi cô đứng lúc nãy bây giờ xuất hiện một chút máu loãng.
Cô hoảng hốt, anh ấy yêu Tình Không sao?
Qua vài ngày ngốc nghếch, Sơ Tình trở nên càng u buồn, Lôi Ân đã đuổi Tình Không dọn về căn nhà màu tím lúc trước.
Cốc Vân cũng phát hiện ra Sơ Tình có điều gì đó không ổn, Lôi Ân lệnh cho Hàn Húc đến khám, vô luận thế nào cũng phải giữ đứa nhỏ và bảo vệ Sơ Tình.
“Sơ Tình, con làm sao vậy? Đứa nhỏ…. đừng dọa Vân di!" Cốc Vân nhỏ giọng gọi. Sơ Tình nhìn thấy bắp đùi của mình chảy máu, cô lại không biết làm sao.
“Vân di, con cũng không biết mình sao lại như ậy…." Sơ Tình thì thào nói, bàn tay đặt trên bụng, cũng không cảm giác nơi đó đau đớn.
“Hàn Húc, Hàn Húc!" Cốc Vân lập tức gọi Hàn Húc, khẩn trương kéo tay anh ta căn dặn, “Vô luận như thế nào, nhất định phải giữ lấy đứa bé!"
“Đứa ngốc, làm sao có thể không cần em được?" Lôi Ân giúp cô vuốt đi những sợi tóc rối trên mặt, giữa ấn đường lưu lại một nụ hôn.
Nụ hôn này, khiến cho nàng nhớ lại cảnh bên hồ bơi kia, Sơ Tình ôm cổ hắn, nhanh chóng hôn lên môi hắn.
Lôi Ân thuận thế hôn cô, thâm tình hôn cô, khăn tắm trên người bị Sơ Tình cởi bỏ, đôi tay cô sờ soạng lên ngực hắn, có chút vội vàng muốn cởi áo sơ mi của hắn ra.
“King, anh là của em, của em……"
Chân tay cô luống cuống, nóng lòng lấy lòng hắn, muốn cởi quần áo trên người hắn, Lôi Ân ngăn động tác của cô lại.
“Sơ Tình, em có biết mình đang làm cái gì không?" Giọng nói của hắn mang theo ít lạnh lùng, Sơ Tình gật đầu nhanh, lớn mật dùng thân thể dán lên người hắn, “Em không thích anh trên người có mùi vị của người phụ nữ khác, King, anh muốn em đi….muốn em đi mà…."
“Em nói bậy bạ gì đó!" Lôi Ân kéo người Sơ Tình qua một bên, gương mặt lạnh lùng hiện lên sự tức giận, “Đừng quên em đang mang thai!"
“Em có thể, King, em cảm thấy thực bất an, anh yêu Tình Không sao?"
Nước mắt Sơ Tình rơi xuống, Lôi Ân đứng lên, cảm thấy trong long càng thêm phiền chán.
“Em đừng nên suy nghĩ bậy bạ!"
“Em nhìn thấy cả rồi!" Sơ không lại xốc chăn ngồi dậy, vẻ mặt quật cường dựa vào Lôi Ân, “King, là vì em mang thai nên anh mới chạm vào cô ấy ư?"
“Sơ Tình!" Lôi Ân đẩy Sơ Tình ra rồi đi ra ngoài. Sơ Tình đi xuống giường kéo hắn, Lôi Ân cảm thấy cô gái đang cố tình gây sự, cô không phải không biết, trước kia hắn cũng có quá nhiều phụ nữ, vì sao hắn lại không thể chạm vào Tình Không?
Hắn muốn chạm vào cô, cho dù phụ nữ bên ngoài có khiêu khích như thế nào cũng không khơi dậy được hứng thú của hắn, hắn muốn cô, không phải vì cô giống Sơ Tình!
“Anh đã nói yêu em……" Sơ Tình kéo áo hắn, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, Lôi Ân hít sâu một hơi, xoay người ôm lấy cô, “Phải, anh yêu em! Anh chạm vào cô ta vì cô ta giống em, Sơ Tình, không có ai có thể thay thế được vị trí của em!"
Hắn nói xong những lời này lại buông cô ra, sau đó giúp cô lau đi những giọt nước mắt, “Anh kêu Vân di lên chăm sóc em!"
Hắn nói dối cô!
Sơ Tình ôm bụng chậm rãi xoay người lên giường, nơi cô đứng lúc nãy bây giờ xuất hiện một chút máu loãng.
Cô hoảng hốt, anh ấy yêu Tình Không sao?
Qua vài ngày ngốc nghếch, Sơ Tình trở nên càng u buồn, Lôi Ân đã đuổi Tình Không dọn về căn nhà màu tím lúc trước.
Cốc Vân cũng phát hiện ra Sơ Tình có điều gì đó không ổn, Lôi Ân lệnh cho Hàn Húc đến khám, vô luận thế nào cũng phải giữ đứa nhỏ và bảo vệ Sơ Tình.
“Sơ Tình, con làm sao vậy? Đứa nhỏ…. đừng dọa Vân di!" Cốc Vân nhỏ giọng gọi. Sơ Tình nhìn thấy bắp đùi của mình chảy máu, cô lại không biết làm sao.
“Vân di, con cũng không biết mình sao lại như ậy…." Sơ Tình thì thào nói, bàn tay đặt trên bụng, cũng không cảm giác nơi đó đau đớn.
“Hàn Húc, Hàn Húc!" Cốc Vân lập tức gọi Hàn Húc, khẩn trương kéo tay anh ta căn dặn, “Vô luận như thế nào, nhất định phải giữ lấy đứa bé!"
Tác giả :
Lục Thiếu