Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 217
Nghĩ vậy, tôi nói: “Phía cục trưởng Trần vẫn
luôn không điều tra được gì, phía cô có cách nào
không?"
Tuy Lâm Uyên và cục trưởng Trần thân thiết,
nhưng tài khoản của hai người không có một chút
dính líu gì với nhau, còn về việc đàm phán tiền
mặt, cũng căn bản không tìm thấy bằng chứng,
hơn nữa trong nhà cục trưởng Trần không thu
được manh mối nào.
Cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Những chuyện này tôi
cũng không rõ lắm, thế này đi, tôi quay về tìm
kiếm hỏi thăm thêm, xem thử có thể tìm được
manh mối hữu ích không"
Tôi gật đầu, cũng chỉ đành như vậy.
Tôi và Hoàng Nhược Vi không trò chuyện quá
lâu, nếu kéo dài, khó tránh bị người khác chú ý.
Tôi vốn dĩ định về thẳng biệt thự, nhưng nghĩ
đến chuyện của nhà họ Cố, tôi dừng lại một lúc,
quyết định đến nhà họ Cố một chuyến để thăm
Cố Diệc Hàn.
Nhưng lái xe chưa được bao xa, thì đã bị kẹt
xe dưới cao ốc xa hoa của trung tâm thành phố.
Nhiều người đều xuống xe, vội vàng nhìn về
phía tầng dưới của cao ốc, kiểu tình huống này rõ
ràng chính là đã xảy ra chuyện.
Tôi không phải người ưa thích hóng chuyện,
nhưng phía trước và đằng sau đều bị chắn, tôi
không kìm được mà kéo một thím đang hào hứng
để hỏi tình hình.
Phụ nữ trung niên ngoài việc đánh bài thì
chính là hóng chuyện, thím đó thấy tôi hỏi, nhanh
chóng kể một cách sinh động: “Ồ, cô bé nếu cháu
đang vội, vẫn là nghĩ cách đi trước thì hơn, cao ốc
phía trước có người muốn nhảy lầu, nghe nói là vợ
trước của tổng giám đốc tập đoàn Cố Nghĩa vừa
qua đời, ngày tháng sống trong nhà quyền thế
cũng không dễ dàng, chồng trước vừa mới chết
thì người vợ trước này đã bị kẻ thứ ba ép đến mức
nhảy lầu rồi, con gái nhà họ Phó của Giang Ninh
này thật sự không phải tài giỏi kiểu bình thường,
cháu xem, di sản đều bị cô ta lấy hết, còn ép vợ
trước đến nhảy lầu, tạo nghiệp mà!"
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Dưới cao ốc là đám đông đang xôn xao, vừa
có tiếng hét, thím đó định chạy đi xem nên không
nói chuyện với tôi nữa, vội vàng chen chúc lên
†rước.
Tôi thất thần vài giây, vợ trước của tổng giám
đốc tập đoàn Cố Nghĩa, Trương Huệ Mẫn? Mẹ
của Cố Diệc Hàn?
Nghĩ vậy, tôi khóa cửa xe, không do dự mà đi
theo.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cao ốc Thiên
Tam của trung tâm thành phố đã chen chúc đầy
người, đường ở bốn phía đều đã bị kẹt, kiến chui
không lọt.
Cao ốc Thiên Tam là địa chỉ tổng công ty mà
Phó Thắng Nam chọn tại thủ đô, xung quanh toàn
là các cao ốc văn phòng nổi tiếng của thủ đô, tập
đoàn Cố Nghĩa, tập đoàn của nhà họ Mạc đều ở
đây.
Trương Huệ Mẫn leo đến tầng cao nhất, hơn
một trăm tầng, nếu không nhìn kỹ, căn bản không
thấy ở tâng thượng có người nhảy lầu.
Xung quanh phía dưới cao ốc có rất nhiều
người đi qua, vốn dĩ chính là kết quả của ân oán
nhà quyền thế, người xem náo nhiệt cực kỳ nhiều.
Có người đã báo cảnh sát, xe phòng cháy
chữa cháy căn bản cũng đã tới rồi, xung quanh
cao ốc bị cảnh sát phong tỏa không để ai đến gần.
Người bên trong cao ốc không ra ngoài được,
người bên ngoài không thể vào trong.
Bởi vì không biết tình hình thế nào, tôi đã gọi
mấy lần cho Cố Diệc Hàn, nhưng anh ta vẫn luôn
không nghe máy.
Tôi lại gọi cho Phó Thắng Nam, sau khi nối
máy, nghe giọng anh dường như đang ở trên máy
bay, chắc là đang vội, anh chỉ nói một câu: “Anh
đến Giang Ninh một chuyến, muộn chút mới vê
nhà, đừng đợi cơm anh."
Sau đó anh cúp máy, tôi gọi thêm lần nữa
nhưng anh đã khóa máy.
Không thể làm gì khác, tôi chen lên trước, nói
với cảnh sát: “Anh cảnh sát, có thể để tôi vào
trong không? Tôi quen người nhảy lầu trên đó
“Là gì của cô?" Cảnh sát hỏi, ra hiệu cho tôi lùi
về sau, không được đến gần hiện trường.
Cố Vân Dương và Trương Huệ Mẫn đã ly hôn,
tôi nhất thời cũng không nghĩ ra nên trả lời là mối
quan hệ gì, nên nói: “Bà ấy là mẹ của bạn tôi, anh
cho tôi lên xem thử được không?"
“Phải là người thân mới có thể lên đó, làm
phiền cô lùi ra sau, đừng ảnh hưởng công việc
của chúng tôi" Cảnh sát đó nói xong, liền đẩy tôi
ra Sau.
Tôi suýt bị đẩy ngã, may mà có người đỡ lấy.
“Tôi là Cố Diệc Hàn, con trai của người trên
đó, có thể lên đó không?" Cố Diệc Hàn đứng đó
đỡ lấy tôi, đưa giấy tờ cho cảnh sát.
Cảnh sát đó đọc lượt, dừng một lúc rồi nói:
“Anh Hàn, mời!"
Cố Diệc Hàn thoáng nhìn anh ta, dáng vẻ vô
cùng lạnh lùng, kéo tôi lên cao ốc, tôi đi theo sau
lưng anh ta, chưa bao lâu thì đã lên đến tâng
thượng.
Những cao ốc văn phòng này thông thường
đều không để người ngoài vào, đặc biệt là tầng
tượng, căn bản đều là có giấy phép lao động mới
có thể lên.
Tầng thượng lộ thiên, lan can được thiết kế
tương đối cao, xếp bàn ghế và ô che nắng, rõ ràng
nơi này được dùng để nghỉ ngơi.
Trương Huệ Mẫn không biết lấy đâu ra sức
lực, trèo ra ban công, đứng ở phần rìa chỉ dày
bằng lòng bàn tay, hai tay vịn lấy lan can, sắc mặt
tiêu tụy.
Gió trên tâng thượng lớn, bà ta bị gió thổi lắc
lư, chỉ cần hơi bất cẩn, thì bà ta sẽ rơi từ cao ốc
hơn một trăm tầng xuống đất.
Nếu bị ngã, chắc là sẽ tan xương nát thịt.
Bà ta đứng ở vị trí mà người nhìn kinh hồn bạt
vía, chuyên gia tâm lý và đội cứu hộ đã đến nơi từ
trước.
Cố Diệc Hàn vừa dẫn tôi đến tâng thượng,
tâm trạng của Trương Huệ Mẫn càng kích động
hơn, hai mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào:
“Hàn, mẹ có lỗi với con."
Cố Diệc Hàn kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng,
nhìn Trương Huệ Mẫn với sắc mặt trắng bệch, nếu
bà ta không cẩn thận thì sẽ rơi xuống, giọng nói
của anh ta mang theo vài phần run rấy: “Mẹ, mẹ
không cần phải nói xin lỗi, con không trách mẹ,
mẹ xuống đây trước, có chuyện gì, chúng ta về
nhà hãng nói, được không?"
Trương Huệ Mãn lắc đầu, sắc mặt bị gió lạnh
thổi đến tái đi: “Hàn, con phải sống thật tốt, con là
đứa con trai duy nhất của nhà họ Cố, cha con là
người mà mẹ yêu thương, dù sau này thế nào con
cũng phải sống thật tốt, lấy vợ sinh con, quản lý
nhà họ Cố thật tốt, như vậy, mẹ và cha ở dưới kia
mới có thể yên lòng"
Những việc này đều là đang dặn dò hậu sự.
Đôi mắt Cố Diệc Hàn đỏ lên, cố kiềm chế cảm
xúc của mình, an ủi Trương Huệ Mẫn: “Mẹ, con
biết, mẹ hãy xuống đây, mẹ phải chọn cho con
một cô gái, mẹ phải tận mắt nhìn con lấy vợ, mẹ,
đừng làm chuyện ngốc nghếch, mẹ xuống đây, cả
nhà chúng ta sẽ cùng sống thật tốt"
Trương Huệ Mãn lắc đầu, nét mắt chậm rãi
chảy trên má, buồn thương lại cô độc: “Hàn à, con
đừng trách mẹ, mười năm qua mẹ sống nhờ vào
nỗi hận ông ấy, mẹ không cam lòng, không chịu
thua, nhưng hiện tại mẹ không hận nữa, mẹ sống
không còn ý nghĩa gì nữa, nhiều năm như vậy rồi,
mẹ vẫn luôn nợ ông ấy một câu xin lỗi, mẹ phải đi
tìm, ở đây không thể cùng ông ấy bên nhau đến
bạc đầu, thì chết đi, mẹ có thể cùng ông ấy qua
cầu Nại Hà, coi như bầu bạn"
Trương Huệ Mẫn đã quyết tâm muốn chết, vì
vậy, ánh mắt nhìn Cố Diệc Hàn đều tràn ngập nỗi
tuyệt vọng, con người một khi không còn niềm tin
trong cuộc sống, thì cái chết là một lựa chọn tốt
nhất.
Sao trong lòng Cố Diệc Hàn có thể không hiểu
chứ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh
ta không còn cha, lại phải đối diện với sự ra đi của
mẹ mình, chắc là vô cùng tuyệt vọng.
Thấy Trương Huệ Mãn căn bản không nghe
thấy anh nói, Cố Diệc Hàn suy sụp: “Mẹ, mẹ đi rồi,
giải thoát rồi, để con ở lại phải làm sao? Con chỉ
còn mẹ, mẹ đi rồi, con phải làm sao?"
Trương Huệ Mãn nhìn anh ta, ánh mắt đây
hiền từ: “Hàn, không có mẹ, con đường con đi
càng dài, càng rộng mở, mẹ sống chỉ liên lụy con,
nghe lời của mẹ, đừng đến nước Mỹ, ở lại tập
đoàn Cố Nghĩa, cha con để lại tập đoàn Cố Nghĩa
cho con, mẹ chết rồi, số cổ phần trong tay còn
càng nhiều thêm, con vẫn là tổng giám đốc của
tập đoàn Cố Nghĩa, hãy quản lý tập đoàn thật tốt,
sống thật vui vẻ"