Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 84: Bất ngờ gặp Mộ Thiên Sơ
Editor: nguyentrangjr
Cung Âu chân dài bước xuống xe, nghe vậy độ cong khóe môi càng sâu, hắn nhìn Phong Đức một chút, "Cô ấy rất yêu thích đồng phục học sinh, chuẩn bị thêm mấy bộ, tốt nhất là toàn bộ đồng phục học sinh trung học ở các nơi trên thế giới."
Mỗi ngày nhìn Thời Tiểu Niệm đổi một bộ đồng phục học sinh.
Nhìn cô sẽ khiến tâm tình hắn tốt lên.
"A"
Phong Đức vẫn là đầu óc mơ hồ, đồng phục học sinh.
Thời tiểu thư không phải đối với đồng phục rất mâu thuẫn sao, tại sao lại thích?
Thời Tiểu Niệm ngại ngùng đi vào bên trong tòa lầu, kéo căng áo khoác trên người, bước chân vội vã, chuẩn bị trở về thay quần áo.
Từ trên đỉnh núi xuống, cô vừa muốn đem đồng phục học sinh đổi lại, kết quả Cung Âu không cho phép cô thay, làm cho cô một đường chỉ có thể dùng áo khoác che chắn.
Cô vội vội vàng vàng đi vào trong, bỗng dưng, phía trước chỗ rẽ một bóng người thon dài đi ra.
Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa đụng vào người đó.
"Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, quần dài. áo sơ mi trên người không có một nếp nhăn, một thân khí chất tao nhã.
Gặp cô, trong mắt hắn có một tia bất ngờ, sau đó hắn nhẹ giọng gọi tên của cô, lộ ra một nụ cười như gió xuân ấm áp.
""
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới sẽ gặp gỡ Mộ Thiên Sơ vào lúc này, vẻ mặt có chút cương cứng, "Là anh sao."
Từ khi phát hiện mình cùng Mộ Thiên Sơ, Thời Địch sống cùng một tòa lầu, cô bình thường đều cố tránh mặt họ, đi thang máy khác hoặc trực tiếp xuống dưới bằng cầu thang bộ.
Ngày hôm nay cô cuống lên, cái gì cũng không nhớ liền hướng vào bên trong tòa lầu.
"Sớm như vậy sao em đã từ bên ngoài trở về"
Mộ Thiên Sơ nghi vấn nhìn về phía cô, ánh mắt rơi vào trên cổ của cô, khuôn mặt đẹp đẽ nhất thời trở nên trắng xám, không hề có chút màu máu.
Thời Tiểu Niệm nhận ra được ánh mắt của hắn, tay vội vã che cổ của mình.
Không cần nhìn cô cũng biết trên cổ mình tất cả đều là dấu hôn Cung Âu ấn xuống.
""
""
Hai người đều trầm mặc.
Cô đứng ở nơi đó, trầm mặc không nói lời nào, tay vững vàng đặt trên cổ.
Tuy rằng cô biết Thời Gia sớm đã biết quan hệ nam nữ không bình thường của cô và Cung Âu, nhưng đột nhiên bị Mộ Thiên Sơ gặp được, một luồng lúng túng thẩm thấu vào trong xương của cô.
Mộ Thiên Sơ cũng không nói gì, cũng không tránh ra, cứ đứng thẳng như vậy, giống như một bức tượng.
Không khí trong hành lang như bị đọng lại.
"Đạp đạp"
Tiếng bước chân ở phía sau Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên vang lên.
Là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cả người căng thẳng, khẩn trương lên.
Tiếng bước chân biến mất ở bên cạnh cô.
"Chạy nhanh như vậy làm cái gì." Cung Âu đi tới bên cạnh Thời Tiểu Niệm dừng lại, một tay khoác lên vai cô, đưa cô ôm vào trong lòng, nhận ra được thân thể cô căng thẳng, hắn không khỏi khẽ cười một tiếng, "Em làm gì, ở trên xe tôi đều không chạm vào em, em bây giờ sợ cái gì."
Thân thể cứng ngắc như tảng đá.
Còn lo lắng hắn tiếp tục ăn cô một trận.
""
Thời Tiểu Niệm hạ thấp mặt xuống, đầu căn bản là không có cách nâng lên.
Cung Âu rõ ràng đang cố tình dùng lời lẽ của mình để chà đạp tôn nghiêm của cô, mà cô không có cách nào phản kháng, đến dũng khí nhìn Mộ Thiên Sơ đều không có.
"Cung tiên sinh." Âm thanh của Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên vang lên, nghe không ra là loại ngữ khí gì.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm, lúc này mới nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, khinh bỉ cười lạnh một tiếng, "Hóa ra là ngươi a, em rể."
"Em rể" Hắn nói hai chữ này rất thuận miệng, cũng rất chói tai.
Mộ Thiên Sơ từ trước đến giờ không thích lo chuyện bao đồng, cũng không muốn tranh luận cùng người khác, Thời Tiểu Niệm cho là hắn nhất định sẽ tùy ý hàn huyên vài câu liền rời đi.
Kết quả, cô lại nghe được Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, "Lấy quan hệ của Cung tiên sinh cùng Tiểu Niệm , cũng không thích hợp gọi tôi là em rể, Mộ mỗ không có vinh hạnh cùng Cung tiên sinh trở thành thân thích."
Mộ Thiên Sơ là vừa cười vừa nói, ngữ khí khiêu khích tràn ngập toàn bộ hành lang.
""
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Chỉ thấy Mộ Thiên Sơ vẫn mỉm cười đứng ở nơi đó, không nhìn ra một điểm ý đồ công kích, tầm mắt của hắn rơi vào cánh tay của Cung Âu đang đặt trên vai cô.
Thời Tiểu Niệm không hiểu hắn là đang công kích cô là tình nhân của Cung Âu, hay là công kích Cung Âu không xứng đáng gọi hắn là em rể.
Cô thừa nhận chính mình ngốc, vào lúc này nghe không hiểu ý tứ của Mộ Thiên Sơ.
Nhưng cô có thể cảm giác bàn tay trên vai mình đang chậm rãi nắm chặt.
"Ngươi tất nhiên là không có cái vinh hạnh này." Cung Âu cười lạnh một tiếng, tràn ngập trào phúng, "Chỉ bằng một chút mỹ phẩm nhà các người làm sao đủ tư cách cùng Cung Âu ta có quan hệ"
Mộ Thiên Sơ mỉm cười.
Thời Tiểu Niệm nghe ra trong giọng nói của Cung Âu ngùn ngụt tức giận, vội đưa tay kéo áo sơ mi của hắn, "Chúng ta vào thôi."
Cô không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Ánh mắt Cung Âu âm trầm nhìn Mộ Thiên Sơ, không nói cái gì nữa, ôm Thời Tiểu Niệm rời đi.
Cửa thang máy mở ra.
Hai người vừa muốn đi vào, liền nghe thấy âm thanh nhạt như gió thoảng của Mộ Thiên Sơ ở phía sau vang lên, "Cung tiên sinh có chỗ không biết, mỹ phẩm là thứ phụ nữ thích nhất, phụ nữ có khả năng từ bỏ bất kỳ người đàn ông nào, nhưng không thể rời bỏ mỹ phẩm. Vì lẽ đó, không nên xem thường mỹ phẩm."
Nếu như nói, vừa rồi ý tứ khiêu khích của Mộ Thiên Sơ không rõ ràng, vậy một câu này, Mộ Thiên Sơ rõ ràng là triệt để khiêu khích Cung Âu.
Cung Âu ôm lấy thân hình thẳng băng của Thời Tiểu Niệm , sắc mặt chìm xuống một tấc, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Ngươi có ý gì, ngươi ám chỉ ai sẽ rời khỏi ai, ám chỉ ngươi làm mỹ phẩm so với ai khác lợi hại hơn."
Cung Âu một câu nói trúng tâm tư của Mộ Thiên Sơ.
"Cung tiên sinh là người thông minh, tự nhiên có thể hiểu." Mộ Thiên Sơ nhìn thẳng Cung Âu, bên môi vẫn mang theo ý cười hời hợt .
"Ta không hiểu"
"Vậy chỉ có thể nói, Cung tiên sinh khả năng thật sự không hiểu phụ nữ lắm." Mộ ngàn Sơ cười nói.
""
Thời Tiểu Niệm cảm nhận được giữa hai người đàn ông này đang giương cung múa kiếm, rất là khiếp sợ.
Cô không hiểu, Cung Âu cùng Mộ ngàn Sơ làm sao phải tranh đấu, vì là mỹ phẩm?
Ở trên đảo Mây, quan hệ của bọn họ còn rất tốt, Cung Âu là người dễ nổi giận, hết cách rồi, cùng ai đều có thể ầm ĩ lên, Mộ Thiên Sơ tính khí rất tốt, hôm nay sao lại khiêu khích Cung Âu.
Cung Âu sắc mặt tái xanh trừng mắt Mộ Thiên Sơ, bỗng nhiên giận dữ cười, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị, "Mộ Thiên Sơ, ta hôm nay xem như là nhìn rõ ngươi"
Rất tốt.
"Vinh hạnh cho tôi."
Mộ Thiên Sơ khẽ mỉm cười.
Chỉ là vài câu hàn huyên lui tới, Mộ Thiên Sơ chiếm thế thượng phong, hắn liếc mắt nhìn Cung Âu bên cạnh Thời Tiểu Niệm, đem đáy mắt âm u cẩn thận thu lại, chậm rãi đi ra ngoài.
Hắn hôm nay nhìn cô ở trong lồng ngực người khác cũng chỉ có thể nói vài câu miệng lưỡi lợi hại.
"Nếu như một người phụ nữ thật không thể rời bỏ mỹ phẩm, Cung Âu ta liền đem toàn bộ mỹ phẩm trên thế giới đốt hết" Thanh âm của Cung Âu ngông cuồng vang lên phía sau Mộ Thiên Sơ, "Ta có năng lực này. Ta sẽ đốt toàn bộ Mộ thị các người"
Không giống với Mộ Thiên Sơ khôn khéo giấu diếm tâm cơ, Cung Âu là trực tiếp phát tiết.
""
Bước chân Mộ Thiên Sơ dừng một chút, sau đó đi tiếp về phía trước, như là không nghe thấy.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Mộ Thiên Sơ đi xa , trong mắt có chút nghi hoặc.
Mộ Thiên Sơ tựa hồ thật sự thay đổi, hắn trước đây chưa bao giờ thích tranh luận cùng người khác, Cung Âu cũng không đắc tội hắn, hắn sao lại ăn nói quá khích như vậy.
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Thiên Sơ rời đi, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía cô, bên trong con ngươi đen lộ ra một mảnh nham hiểm, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị, "Người đàn ông này có phải là thích em"
Người đàn ông này có phải là thích em.
Thời Tiểu Niệm buông hai tay đang nắm chặt xuống bên người, trên mặt cứng ngắc đến không có một điểm cảm xúc.
"Hỏi em đấy, người đàn ông này có phải là thích em không" Cung Âu vỗ một cái vào trên đầu cô, bất mãn với phản ứng trầm mặc của cô.
Thời Tiểu Niệm bị đập đến tê cả da đầu, một lát mới miễn cưỡng kéo môi cười, "Anh đang ở đây nói linh tinh gì vậy, anh biết rõ hắn là chồng của Thời Địch mà, lễ cưới anh cũng đi đấy thôi."
Cô chưa quên lời Phong Đức căn dặn, không thể để cho Cung Âu biết quá khứ dây dưa của cô cùng Mộ Thiên Sơ.
Như vậy sẽ chạm đến giới hạn đáng sợ nhất của người bị bệnh hoang tưởng.
"Phản ứng lúc nãy của hắn rõ ràng cho thấy hắn coi tôi là tình địch." Cung Âu lạnh lùng nói.
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Thời Tiểu Niệm nỗ lực duy trì ngữ khí bình thường, hướng trong thang máy đi đến lại bị Cung Âu kéo lại.
Lòng của cô lập tức nhắc tới yết hầu.
Cung Âu nắm lấy tay cô, thấp mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn từ trên mặt cô nhìn ra cái gì đó.
Thời Tiểu Niệm cảm giác mình đang bị từng đao từng đao lăng trì.
Cô hô hấp cơ hồ đều dừng lại, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn kỹ Cung Âu, trầm mặc nhìn kỹ lấy.
Cô không nói dối, Mộ Thiên Sơ xác thực không thích cô, cô không có ý xấu.
Hai người đứng im lặng không nhúc nhích, cửa thang máy tự động khép lại phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Cung Âu chăm chú nhìn mặt cô, không buông tha bất kì chỗ nhỏ nào, hồi lâu, Cung Âu mới buông cô ra, lạnh lùng nói, "Có phải là năm đó hắn theo đuổi em không được mới đi theo đuổi em gái em"
Không nhìn ra một điểm đầu mối ở trên mặt cô, hắn có một loại giả thiết khác.
Mộ Thiên Sơ không phải không lí do mà bỗng dưng đối đầu với hắn.
"Làm sao có khả năng." Thời Tiểu Niệm nói, môi cứng ngắc đến không kiềm chế được, cố gắng phát ra âm thanh không có gì dị thường.
Mộ Thiên Sơ theo đuổi cô không được
Thế nào lại là theo đuổi không được, mấy năm qua đều là cô bám đuôi hắn, bây giờ mới buông tha cho hắn.
"Làm sao không thể nào, em gái em xấu như vậy hắn cũng để ý, nhất định là bởi vì trước tiên coi trọng em, theo đuổi không có kết quả, mới lùi lại mà tìm người khác." Cung Âu đối với suy luận của mình tin tưởng không chút nghi ngờ, ôm cô vào trong lòng, ngữ khí xem thường, "Cùng Thời Gia liên lụy quả nhiên không tốt đẹp gì, cùng bọn họ cách càng xa càng tốt"
Như thế tính ra, hắn thật hài lòng Thời Tiểu Niệm cùng Thời Gia đã thực sự đoạn tuyệt quan hệ.
Cung Âu chân dài bước xuống xe, nghe vậy độ cong khóe môi càng sâu, hắn nhìn Phong Đức một chút, "Cô ấy rất yêu thích đồng phục học sinh, chuẩn bị thêm mấy bộ, tốt nhất là toàn bộ đồng phục học sinh trung học ở các nơi trên thế giới."
Mỗi ngày nhìn Thời Tiểu Niệm đổi một bộ đồng phục học sinh.
Nhìn cô sẽ khiến tâm tình hắn tốt lên.
"A"
Phong Đức vẫn là đầu óc mơ hồ, đồng phục học sinh.
Thời tiểu thư không phải đối với đồng phục rất mâu thuẫn sao, tại sao lại thích?
Thời Tiểu Niệm ngại ngùng đi vào bên trong tòa lầu, kéo căng áo khoác trên người, bước chân vội vã, chuẩn bị trở về thay quần áo.
Từ trên đỉnh núi xuống, cô vừa muốn đem đồng phục học sinh đổi lại, kết quả Cung Âu không cho phép cô thay, làm cho cô một đường chỉ có thể dùng áo khoác che chắn.
Cô vội vội vàng vàng đi vào trong, bỗng dưng, phía trước chỗ rẽ một bóng người thon dài đi ra.
Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa đụng vào người đó.
"Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, quần dài. áo sơ mi trên người không có một nếp nhăn, một thân khí chất tao nhã.
Gặp cô, trong mắt hắn có một tia bất ngờ, sau đó hắn nhẹ giọng gọi tên của cô, lộ ra một nụ cười như gió xuân ấm áp.
""
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới sẽ gặp gỡ Mộ Thiên Sơ vào lúc này, vẻ mặt có chút cương cứng, "Là anh sao."
Từ khi phát hiện mình cùng Mộ Thiên Sơ, Thời Địch sống cùng một tòa lầu, cô bình thường đều cố tránh mặt họ, đi thang máy khác hoặc trực tiếp xuống dưới bằng cầu thang bộ.
Ngày hôm nay cô cuống lên, cái gì cũng không nhớ liền hướng vào bên trong tòa lầu.
"Sớm như vậy sao em đã từ bên ngoài trở về"
Mộ Thiên Sơ nghi vấn nhìn về phía cô, ánh mắt rơi vào trên cổ của cô, khuôn mặt đẹp đẽ nhất thời trở nên trắng xám, không hề có chút màu máu.
Thời Tiểu Niệm nhận ra được ánh mắt của hắn, tay vội vã che cổ của mình.
Không cần nhìn cô cũng biết trên cổ mình tất cả đều là dấu hôn Cung Âu ấn xuống.
""
""
Hai người đều trầm mặc.
Cô đứng ở nơi đó, trầm mặc không nói lời nào, tay vững vàng đặt trên cổ.
Tuy rằng cô biết Thời Gia sớm đã biết quan hệ nam nữ không bình thường của cô và Cung Âu, nhưng đột nhiên bị Mộ Thiên Sơ gặp được, một luồng lúng túng thẩm thấu vào trong xương của cô.
Mộ Thiên Sơ cũng không nói gì, cũng không tránh ra, cứ đứng thẳng như vậy, giống như một bức tượng.
Không khí trong hành lang như bị đọng lại.
"Đạp đạp"
Tiếng bước chân ở phía sau Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên vang lên.
Là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cả người căng thẳng, khẩn trương lên.
Tiếng bước chân biến mất ở bên cạnh cô.
"Chạy nhanh như vậy làm cái gì." Cung Âu đi tới bên cạnh Thời Tiểu Niệm dừng lại, một tay khoác lên vai cô, đưa cô ôm vào trong lòng, nhận ra được thân thể cô căng thẳng, hắn không khỏi khẽ cười một tiếng, "Em làm gì, ở trên xe tôi đều không chạm vào em, em bây giờ sợ cái gì."
Thân thể cứng ngắc như tảng đá.
Còn lo lắng hắn tiếp tục ăn cô một trận.
""
Thời Tiểu Niệm hạ thấp mặt xuống, đầu căn bản là không có cách nâng lên.
Cung Âu rõ ràng đang cố tình dùng lời lẽ của mình để chà đạp tôn nghiêm của cô, mà cô không có cách nào phản kháng, đến dũng khí nhìn Mộ Thiên Sơ đều không có.
"Cung tiên sinh." Âm thanh của Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên vang lên, nghe không ra là loại ngữ khí gì.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm, lúc này mới nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, khinh bỉ cười lạnh một tiếng, "Hóa ra là ngươi a, em rể."
"Em rể" Hắn nói hai chữ này rất thuận miệng, cũng rất chói tai.
Mộ Thiên Sơ từ trước đến giờ không thích lo chuyện bao đồng, cũng không muốn tranh luận cùng người khác, Thời Tiểu Niệm cho là hắn nhất định sẽ tùy ý hàn huyên vài câu liền rời đi.
Kết quả, cô lại nghe được Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, "Lấy quan hệ của Cung tiên sinh cùng Tiểu Niệm , cũng không thích hợp gọi tôi là em rể, Mộ mỗ không có vinh hạnh cùng Cung tiên sinh trở thành thân thích."
Mộ Thiên Sơ là vừa cười vừa nói, ngữ khí khiêu khích tràn ngập toàn bộ hành lang.
""
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Chỉ thấy Mộ Thiên Sơ vẫn mỉm cười đứng ở nơi đó, không nhìn ra một điểm ý đồ công kích, tầm mắt của hắn rơi vào cánh tay của Cung Âu đang đặt trên vai cô.
Thời Tiểu Niệm không hiểu hắn là đang công kích cô là tình nhân của Cung Âu, hay là công kích Cung Âu không xứng đáng gọi hắn là em rể.
Cô thừa nhận chính mình ngốc, vào lúc này nghe không hiểu ý tứ của Mộ Thiên Sơ.
Nhưng cô có thể cảm giác bàn tay trên vai mình đang chậm rãi nắm chặt.
"Ngươi tất nhiên là không có cái vinh hạnh này." Cung Âu cười lạnh một tiếng, tràn ngập trào phúng, "Chỉ bằng một chút mỹ phẩm nhà các người làm sao đủ tư cách cùng Cung Âu ta có quan hệ"
Mộ Thiên Sơ mỉm cười.
Thời Tiểu Niệm nghe ra trong giọng nói của Cung Âu ngùn ngụt tức giận, vội đưa tay kéo áo sơ mi của hắn, "Chúng ta vào thôi."
Cô không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Ánh mắt Cung Âu âm trầm nhìn Mộ Thiên Sơ, không nói cái gì nữa, ôm Thời Tiểu Niệm rời đi.
Cửa thang máy mở ra.
Hai người vừa muốn đi vào, liền nghe thấy âm thanh nhạt như gió thoảng của Mộ Thiên Sơ ở phía sau vang lên, "Cung tiên sinh có chỗ không biết, mỹ phẩm là thứ phụ nữ thích nhất, phụ nữ có khả năng từ bỏ bất kỳ người đàn ông nào, nhưng không thể rời bỏ mỹ phẩm. Vì lẽ đó, không nên xem thường mỹ phẩm."
Nếu như nói, vừa rồi ý tứ khiêu khích của Mộ Thiên Sơ không rõ ràng, vậy một câu này, Mộ Thiên Sơ rõ ràng là triệt để khiêu khích Cung Âu.
Cung Âu ôm lấy thân hình thẳng băng của Thời Tiểu Niệm , sắc mặt chìm xuống một tấc, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Ngươi có ý gì, ngươi ám chỉ ai sẽ rời khỏi ai, ám chỉ ngươi làm mỹ phẩm so với ai khác lợi hại hơn."
Cung Âu một câu nói trúng tâm tư của Mộ Thiên Sơ.
"Cung tiên sinh là người thông minh, tự nhiên có thể hiểu." Mộ Thiên Sơ nhìn thẳng Cung Âu, bên môi vẫn mang theo ý cười hời hợt .
"Ta không hiểu"
"Vậy chỉ có thể nói, Cung tiên sinh khả năng thật sự không hiểu phụ nữ lắm." Mộ ngàn Sơ cười nói.
""
Thời Tiểu Niệm cảm nhận được giữa hai người đàn ông này đang giương cung múa kiếm, rất là khiếp sợ.
Cô không hiểu, Cung Âu cùng Mộ ngàn Sơ làm sao phải tranh đấu, vì là mỹ phẩm?
Ở trên đảo Mây, quan hệ của bọn họ còn rất tốt, Cung Âu là người dễ nổi giận, hết cách rồi, cùng ai đều có thể ầm ĩ lên, Mộ Thiên Sơ tính khí rất tốt, hôm nay sao lại khiêu khích Cung Âu.
Cung Âu sắc mặt tái xanh trừng mắt Mộ Thiên Sơ, bỗng nhiên giận dữ cười, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị, "Mộ Thiên Sơ, ta hôm nay xem như là nhìn rõ ngươi"
Rất tốt.
"Vinh hạnh cho tôi."
Mộ Thiên Sơ khẽ mỉm cười.
Chỉ là vài câu hàn huyên lui tới, Mộ Thiên Sơ chiếm thế thượng phong, hắn liếc mắt nhìn Cung Âu bên cạnh Thời Tiểu Niệm, đem đáy mắt âm u cẩn thận thu lại, chậm rãi đi ra ngoài.
Hắn hôm nay nhìn cô ở trong lồng ngực người khác cũng chỉ có thể nói vài câu miệng lưỡi lợi hại.
"Nếu như một người phụ nữ thật không thể rời bỏ mỹ phẩm, Cung Âu ta liền đem toàn bộ mỹ phẩm trên thế giới đốt hết" Thanh âm của Cung Âu ngông cuồng vang lên phía sau Mộ Thiên Sơ, "Ta có năng lực này. Ta sẽ đốt toàn bộ Mộ thị các người"
Không giống với Mộ Thiên Sơ khôn khéo giấu diếm tâm cơ, Cung Âu là trực tiếp phát tiết.
""
Bước chân Mộ Thiên Sơ dừng một chút, sau đó đi tiếp về phía trước, như là không nghe thấy.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Mộ Thiên Sơ đi xa , trong mắt có chút nghi hoặc.
Mộ Thiên Sơ tựa hồ thật sự thay đổi, hắn trước đây chưa bao giờ thích tranh luận cùng người khác, Cung Âu cũng không đắc tội hắn, hắn sao lại ăn nói quá khích như vậy.
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Thiên Sơ rời đi, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía cô, bên trong con ngươi đen lộ ra một mảnh nham hiểm, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị, "Người đàn ông này có phải là thích em"
Người đàn ông này có phải là thích em.
Thời Tiểu Niệm buông hai tay đang nắm chặt xuống bên người, trên mặt cứng ngắc đến không có một điểm cảm xúc.
"Hỏi em đấy, người đàn ông này có phải là thích em không" Cung Âu vỗ một cái vào trên đầu cô, bất mãn với phản ứng trầm mặc của cô.
Thời Tiểu Niệm bị đập đến tê cả da đầu, một lát mới miễn cưỡng kéo môi cười, "Anh đang ở đây nói linh tinh gì vậy, anh biết rõ hắn là chồng của Thời Địch mà, lễ cưới anh cũng đi đấy thôi."
Cô chưa quên lời Phong Đức căn dặn, không thể để cho Cung Âu biết quá khứ dây dưa của cô cùng Mộ Thiên Sơ.
Như vậy sẽ chạm đến giới hạn đáng sợ nhất của người bị bệnh hoang tưởng.
"Phản ứng lúc nãy của hắn rõ ràng cho thấy hắn coi tôi là tình địch." Cung Âu lạnh lùng nói.
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Thời Tiểu Niệm nỗ lực duy trì ngữ khí bình thường, hướng trong thang máy đi đến lại bị Cung Âu kéo lại.
Lòng của cô lập tức nhắc tới yết hầu.
Cung Âu nắm lấy tay cô, thấp mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn từ trên mặt cô nhìn ra cái gì đó.
Thời Tiểu Niệm cảm giác mình đang bị từng đao từng đao lăng trì.
Cô hô hấp cơ hồ đều dừng lại, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn kỹ Cung Âu, trầm mặc nhìn kỹ lấy.
Cô không nói dối, Mộ Thiên Sơ xác thực không thích cô, cô không có ý xấu.
Hai người đứng im lặng không nhúc nhích, cửa thang máy tự động khép lại phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Cung Âu chăm chú nhìn mặt cô, không buông tha bất kì chỗ nhỏ nào, hồi lâu, Cung Âu mới buông cô ra, lạnh lùng nói, "Có phải là năm đó hắn theo đuổi em không được mới đi theo đuổi em gái em"
Không nhìn ra một điểm đầu mối ở trên mặt cô, hắn có một loại giả thiết khác.
Mộ Thiên Sơ không phải không lí do mà bỗng dưng đối đầu với hắn.
"Làm sao có khả năng." Thời Tiểu Niệm nói, môi cứng ngắc đến không kiềm chế được, cố gắng phát ra âm thanh không có gì dị thường.
Mộ Thiên Sơ theo đuổi cô không được
Thế nào lại là theo đuổi không được, mấy năm qua đều là cô bám đuôi hắn, bây giờ mới buông tha cho hắn.
"Làm sao không thể nào, em gái em xấu như vậy hắn cũng để ý, nhất định là bởi vì trước tiên coi trọng em, theo đuổi không có kết quả, mới lùi lại mà tìm người khác." Cung Âu đối với suy luận của mình tin tưởng không chút nghi ngờ, ôm cô vào trong lòng, ngữ khí xem thường, "Cùng Thời Gia liên lụy quả nhiên không tốt đẹp gì, cùng bọn họ cách càng xa càng tốt"
Như thế tính ra, hắn thật hài lòng Thời Tiểu Niệm cùng Thời Gia đã thực sự đoạn tuyệt quan hệ.
Tác giả :
Khương Tiểu Nha