Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 181: Xem tôi trả tiền công cho em
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt Cung Âu rất đen, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: “Đi, hôm nay là biện pháp cuối cùng của tôi! Tôi hoàn toàn hao tổn kiên nhẫn của cả đời này trên người em rồi."
Suốt một tuần lễ, hắn cũng miễn cưỡng thay đổi tính tình của mình được chút ít.
Kết quả, cô vẫn là như vậy, không có một chút tiến bộ nào.
“..."
Thời Tiểu Niệm ngu ngơ nhìn hắn.
“Nếu hôm nay còn không được, em muốn tìm ai thì tìm người đó đi!" Cung Âu trợn mắt nhìn cô nói: “Tôi mặc kệ em!"
“..."
Thời tiểu Niệm vẫn không nói gì, chỉ nhìn hắn, giống như là không hiểu hắn nói gì vậy, hoặc là căn bản không có nghe được.
Hắn ghét bộ dạng này của cô.
Cung Âu ôm cô từ trên giường xuống, sau đó dắt tay cô ra ngoài, trên mặt Thời Tiểu Niệm ngu ngơ đi theo hắn về phía trước.
Thời Tiểu Niệm vẫn bị Cung Âu lôi kéo đến đại sảnh.
Trong phòng khách rất nhiều người quỳ trên đất.
Thấy vậy, thân thể Thời Tiểu Niệm lập tức phản xạ có điều kiện trốn sau lưng Cung Âu, không dám thò đầu ra xem.
“Không được phép trốn."
Cung Âu bá đạo mở miệng, kéo cô đến phía trước.
Thời tiểu Niệm liều mạng giãy dụa, Cung Âu ép buộc lôi cô ra.
Cô không tránh khỏi chỉ có thể chui vào trong ngực Cung Âu trốn, hận không thể đào một cái lỗ trên ngực hắn để cho cô chui qua.
Cô yêu thương nhung nhớ vậy cũng không làm cho Cung Âu vui mừng nổi.
“Em sợ cái gì? Có tôi ở, ai làm em bị thương được, ai dám làm em bị thương chứ?" Cung Âu lớn giọng hơn, một tay cầm lấy hai tay đang vung loạn xạ của cô, đôi mắt đen trợn to nhìn cô.
“..."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, dường như là đã nghe được lời của hắn, từ từ không giãy dụa nữa.
Nhưng mà cô cũng chỉ nhìn hắn, không chịu nhìn đám người quỳ trên đất kia.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô không muốn đối mặt với tất cả mọi người, nhưng bảo cô đối mặt với Cung Âu, cô đồng ý.
“Lại đây, lại đây, xem tôi cho em tiền công."
Cung Âu nói, kéo tay cô đến một cái ghế bên cạnh sô pha ngồi xuống.
Lần này lại là trực diện với những người đang quỳ kia, Thời Tiểu Niệm càng không chịu nổi, tiếp tục chui vào ngực hắn.
“Em chui cái gì chứ?"
Cung Âu nhìn cô chằm chằm.
“..."
Thời Tiểu Niệm im lặng, tiếp tục chui a chui vào ngực hắn.
“...."
Cung Âu không thể làm gì khác hơn là ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô thật chặc, lúc này cô mới từ từ yên tĩnh lại.
Thật lâu sau, dưới sự uy hiếp của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm mới quay đầu nhìn mấy người đó.
Chỉ thấy tất cả những người đó đều bị trói quỳ trên đất, trên miệng dán băng keo đen, trong mắt mang theo khủng hoảng, tuyệt vọng, sợ hãi run lẩy bẩy.
Có vài gương mặt, cô thấy hơi quen.
Có một người, là dì bán hàng trong cửa hàng hôm đó.
Phong Đức và mấy người mặc Âu phục đứng thẳng bên cạnh.
“Có nhớ bọn họ không?" Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm, giọng nói trầm thấp từ tính: “Đây là đám người đầu tiên lấy đồ ném em trong cửa hàng bách hóa hôm đó."
Mấy người ném đồ này, là hắn tìm ra từng gương mặt một sau khi thức đêm nghiên cứu video xong.
Hắn chia đội: Có đội ném đồ, đội đập đồ, đội nhục mạ, đội đập Mr. Cung.
Từng đội từng đội.
Đương nhiên, cuối cùng hắn mới đi giải quyết Thời gia cùng Mộ gia, món ăn quan trọng luôn phải đặt ở cuối cùng mà.
“..."
Cửa hàng bách hóa.
Thời Tiểu Niệm lập tức nhớ tới hôm đó trong cửa hàng tổng hợp người đông vô cùng, tất cả mọi người đều bao vây cô, tất cả miệng ở đây đều nhục mạ cô, tất cả tay ở đây đều đánh cô.
Cô dựa sát vào ngực Cung Âu, một bàn tay siết chặc áo sơ mi trước ngực hắn.
“Thời Tiểu Niệm, xem cho kỹ, tôi dạy em cái gì gọi là ăn miếng trả miếng, cái gì là hả giận!" Giọng nói của Cung Âu lộ ra một tia hung ác: “Gặp chuyện gì, chỉ cần em cho rằng mình không sai, thì tại sao phải trừng phạt mình, muốn hành hạ cũng phải hành hạ người khác!"
“..."
Thời Tiểu Niệm dựa vào ngực hắn không nói câu nào.
Cung Âu một tay ôm cô, một tay giơ lên.
Phong Đức lập tức đưa một phần tài liệu cho Cung Âu.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm mở tài liệu ra, Thời Tiểu Niệm cúi đầu ngu ngơ nhìn tài liệu, trên đó là tài sản bối cảnh của dì bán hàng, viết rất tỉ mỉ, còn bổ sung thêm tấm hình gia đình nữa.
“Đỗ Kim Nga?" Cung Âu nhìn văn kiện nói một cái tên ra.
Giọng nói của hắn lười biếng, nhưng lại lộ ra một cổ lạnh như băng. Dì bán hàng quỳ trong đám người khiếp sợ nhìn bọn họ, thân thể mập mạp bị sợ đến phát run.
Phong Đức đi lên, xé băng keo trên mặt bà ta.
“A...." Đỗ Kim Nga đau đến kêu to, sao đó liều mạng dập đầu trên đất: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô gái nhỏ, là tôi sai, hôm đó tôi không nên kéo cô nói những lời không nên nói, cô tha thứ tôi đi, cô tha thứ tôi đi...."
“Nếu làm sai chuyện cũng có thể được tha thứ mà nói, vậy người bị hại phải làm thế nào?" Cung Âu lạnh lùng mở miệng, không có một chút cảm tình, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ mập mạp kia: “Nếu không có bà, chuyện hôm đó sẽ không lớn như vậy."
“Tôi.. tôi.. tôi..."
“Nếu không phải bà kéo Thời Tiểu Niệm nhà tôi nói này nọ, cô ấy cũng sẽ không bị bao vây." Cung Âu vừa nói, đôi mắt càng lạnh hơn: “Cho nên, trong tất cả mọi người ở đây, bà là người đáng chết nhất."
“Thật xin lỗi, Cung tiên sinh."
Đỗ Kim Nga sợ hãi di chuyển thân thể mập mạp quỳ đến trước mặt bọn họp, nhìn Cung Âu sợ hãi: “Sau này tôi sẽ không nhiều chuyện vậy nữa, tôi bảo đảm, chẳng qua lúc đó tôi nhìn thấy tin tức quá tức giận.... Cho đến khi ngài bắt tôi, tôi mới biết những tin tức kia là giả, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi."
“Ầm!"
Sắc mặt Cung Âu rất lạnh, thấy người phụ nữ kia không ngừng đến gần mình, liền giơ chân đá lên bả vai của bà ta.
Đỗ Kim Nga bị đá té xuống đất, thấy cầu xin tha thứ không có tác dụng, Đỗ Kim Nga té xuống đất bắt đầu khóc hô: “Kẻ có tiền mấy người muốn làm gì thì làm hả, có bản lãnh giết tôi đi, có bản lãnh thì giết tôi, nhiều người chúng tôi chết ở đây như vậy, để xem mấy người ăn nói thế nào.... Hôm nay tôi sẽ chết ở chỗ này của mấy người."
Nghe vậy, Cung Âu giống như đang nghe được một chuyện cười vậy, nhếch môi: “Ha ha."
Bàn tay Thời Tiểu Niệm càng siết chặc áo sơ mi của hắn hơn.
Phong Đức đứng bên cạnh, nhìn người phụ nữ trung niên mập mạp kia, ung dung thong thả nói: “Bà Đỗ Kim Nga, xem ra là bà còn chưa biết, đừng nói là Cung tiên sinh, cho dù chỉ là một người quản gia như tôi giết bà, cũng không phải chuyện lớn gì."
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều ngây dại.
Đỗ Kim Nga ngừng gào khóc, ngơ ngác nhìn bọn họ: “Rốt cuộc mấy người là ai?"
Cái người trẻ tuổi được gọi Cung tiên sinh này là ai, mà giết người cũng không sao?
Nhìn giống như có chút quen, là thấy trên ti vi sao?
“Giết bà bất quả chỉ là đau đớn trong chớp mắt, không có ý nghĩa gì." Cung Âu nhìn người phụ nữ kia, thu hồi nụ cười, giọng nói âm trầm: “Tôi muốn kéo dài nỗi đau đón của bà, cho đến khi bà chết."
“..."
Đỗ Kim Nga té xuống đất, gương mặt đờ đẫn.
Cung Âu giao tài liệu cho mấy người mặc Âu phục kế bên, lạnh lùng mở miệng: “Mấy người là phóng viên chuyên nghiệp của vòng giải trí, tôi muốn Đỗ Kim Nga nhà tan cửa nát, mọi người xa lánh, giống như con chuột trên đường bị người người kêu đánh, cho đến khi bà ta chết, cũng sẽ không có ai biết bà ta."
Mọi người xa lánh.
Con chuột trên đường.
Nghe được tám chữ này, Thời Tiểu Niệm ngồi trong ngực Cung Âu không nhịn được run một cái.
Cung Âu ôm chặc cô: “Có tôi ở đây, không cho phép em run."
“..."
Thời Tiểu Niệm nắm áo sơ mi của hắn gắt gao.
Một người trong đám phóng viên mặc Âu phục bên cạnh đi đến trước mặt bọn họ, ngừng lại cúi đầu, sau đó nói: “Loại chuyện nhỏ này quá dễ làm, có thể viết là Đỗ Kim Nga ngoại tình với ông lão tám mươi tuổi, sau đó mở loa khắp nơi chỗ bà ta ở, bao gồm trường học của con trai, nơi làm việc của chồng, bạn bè và người thân của bà ta."
“..."
Sắc mặt Đỗ Kim Nga ảm đạm.
“Cứ như vậy, chưa đến hai ngày, nhất định bà ta sẽ biến thành con chuột trên đường." Người nọ nịnh hót nói: “Cung tiên sinh, ngài có hài lòng với chuyện này không?"
“Hài lòng."
Cung Âu gian tà nhếch môi, nhìn người phụ nữ mập mạp kia: “Tôi xem bà mắng người phụ nữ của tôi trên video rất hay, bây giờ, tôi sẽ để cho bà nềm thử cái gì gọi là có miệng mà không nói được!"
“Đừng mà, Cung tiên sinh, tôi thật biết lỗi rồi. Mấy người không thể làm như vậy, con trai tôi cũng đã hai mươi tuổi, tôi trong sạch cả đời, sao mấy người có thể bêu xấu tôi ngoại tình chứ." Đỗ Kim Nga nghe vậy cô cùng kích động, dời thân thể mập mạp quỳ xuống đất, hô: “Tôi dập đầu nhận sai với Thời tiểu thư, dập đầu nhận sai với Thời tiểu thư."
Vừa nói, Đỗ Kim Nga vừa liều mạng dập đầu trên đất, cái sau nặng hơn cái trước.
Trên mặt Thời Tiểu Niệm tràn đầy ngu ngơ nhìn bà.
Chỉ thấy Đỗ Kim Nga dập đầu đến trên trán cũng chảy máu, nhưng vẫn còn đang liều mạng tiếp tục, vừa dập đầu vừa cầu xin: “Thời tiểu thư, cô tha cho tôi đi, tôi tuổi đã cao không thể bị phá hủy danh dự đâu, tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô..."
Thời Tiểu Niệm mềm lòng nhất.
Cung Âu rũ mắt nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại của Thời Tiểu Niệm: “Sao rồi, em có muốn bỏ qua cho bà ta không?"
Chỉ cần cô chịu nói chuyện, hắn sẽ đồng ý bỏ qua cho bà mập đáng ghét này.
“..."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn người đàn bà kia dập đầu, trên mặt ngu ngơ, không có vui vẻ, cũng không có đồng tình.
Đỗ Kim Nga dập đầu mấy chục cái trên đất, dập đầu cho đến khi ngất xỉu, té xuống đất.
Thời Tiểu Niệm vẫn không chút biểu tình nhìn bà.
“Mang bà ta xuống."
Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Phong Đức ra lệnh cho hai người vệ sĩ, mang Đỗ Kim Nga đi xuống.
Ngay sau đó, Cung Âu bắt đầu từng ước từng bước xử lý mọi người còn lại, bảo đám phóng viên moi móc quá khứ xấu xa của họ, nếu không có quá khứ xấu xa thì bọn họ tạo ra.
Một đám người cầu xin tha thứ.
Từng người từng người kể lể với Thời Tiểu Niệm mình thật thê thảm, có thân thế của vài người thật đúng là có thể tạo một bộ phim bi thương.
Mặt Cung Âu rất đen, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: “Đi, hôm nay là biện pháp cuối cùng của tôi! Tôi hoàn toàn hao tổn kiên nhẫn của cả đời này trên người em rồi."
Suốt một tuần lễ, hắn cũng miễn cưỡng thay đổi tính tình của mình được chút ít.
Kết quả, cô vẫn là như vậy, không có một chút tiến bộ nào.
“..."
Thời Tiểu Niệm ngu ngơ nhìn hắn.
“Nếu hôm nay còn không được, em muốn tìm ai thì tìm người đó đi!" Cung Âu trợn mắt nhìn cô nói: “Tôi mặc kệ em!"
“..."
Thời tiểu Niệm vẫn không nói gì, chỉ nhìn hắn, giống như là không hiểu hắn nói gì vậy, hoặc là căn bản không có nghe được.
Hắn ghét bộ dạng này của cô.
Cung Âu ôm cô từ trên giường xuống, sau đó dắt tay cô ra ngoài, trên mặt Thời Tiểu Niệm ngu ngơ đi theo hắn về phía trước.
Thời Tiểu Niệm vẫn bị Cung Âu lôi kéo đến đại sảnh.
Trong phòng khách rất nhiều người quỳ trên đất.
Thấy vậy, thân thể Thời Tiểu Niệm lập tức phản xạ có điều kiện trốn sau lưng Cung Âu, không dám thò đầu ra xem.
“Không được phép trốn."
Cung Âu bá đạo mở miệng, kéo cô đến phía trước.
Thời tiểu Niệm liều mạng giãy dụa, Cung Âu ép buộc lôi cô ra.
Cô không tránh khỏi chỉ có thể chui vào trong ngực Cung Âu trốn, hận không thể đào một cái lỗ trên ngực hắn để cho cô chui qua.
Cô yêu thương nhung nhớ vậy cũng không làm cho Cung Âu vui mừng nổi.
“Em sợ cái gì? Có tôi ở, ai làm em bị thương được, ai dám làm em bị thương chứ?" Cung Âu lớn giọng hơn, một tay cầm lấy hai tay đang vung loạn xạ của cô, đôi mắt đen trợn to nhìn cô.
“..."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, dường như là đã nghe được lời của hắn, từ từ không giãy dụa nữa.
Nhưng mà cô cũng chỉ nhìn hắn, không chịu nhìn đám người quỳ trên đất kia.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô không muốn đối mặt với tất cả mọi người, nhưng bảo cô đối mặt với Cung Âu, cô đồng ý.
“Lại đây, lại đây, xem tôi cho em tiền công."
Cung Âu nói, kéo tay cô đến một cái ghế bên cạnh sô pha ngồi xuống.
Lần này lại là trực diện với những người đang quỳ kia, Thời Tiểu Niệm càng không chịu nổi, tiếp tục chui vào ngực hắn.
“Em chui cái gì chứ?"
Cung Âu nhìn cô chằm chằm.
“..."
Thời Tiểu Niệm im lặng, tiếp tục chui a chui vào ngực hắn.
“...."
Cung Âu không thể làm gì khác hơn là ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô thật chặc, lúc này cô mới từ từ yên tĩnh lại.
Thật lâu sau, dưới sự uy hiếp của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm mới quay đầu nhìn mấy người đó.
Chỉ thấy tất cả những người đó đều bị trói quỳ trên đất, trên miệng dán băng keo đen, trong mắt mang theo khủng hoảng, tuyệt vọng, sợ hãi run lẩy bẩy.
Có vài gương mặt, cô thấy hơi quen.
Có một người, là dì bán hàng trong cửa hàng hôm đó.
Phong Đức và mấy người mặc Âu phục đứng thẳng bên cạnh.
“Có nhớ bọn họ không?" Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm, giọng nói trầm thấp từ tính: “Đây là đám người đầu tiên lấy đồ ném em trong cửa hàng bách hóa hôm đó."
Mấy người ném đồ này, là hắn tìm ra từng gương mặt một sau khi thức đêm nghiên cứu video xong.
Hắn chia đội: Có đội ném đồ, đội đập đồ, đội nhục mạ, đội đập Mr. Cung.
Từng đội từng đội.
Đương nhiên, cuối cùng hắn mới đi giải quyết Thời gia cùng Mộ gia, món ăn quan trọng luôn phải đặt ở cuối cùng mà.
“..."
Cửa hàng bách hóa.
Thời Tiểu Niệm lập tức nhớ tới hôm đó trong cửa hàng tổng hợp người đông vô cùng, tất cả mọi người đều bao vây cô, tất cả miệng ở đây đều nhục mạ cô, tất cả tay ở đây đều đánh cô.
Cô dựa sát vào ngực Cung Âu, một bàn tay siết chặc áo sơ mi trước ngực hắn.
“Thời Tiểu Niệm, xem cho kỹ, tôi dạy em cái gì gọi là ăn miếng trả miếng, cái gì là hả giận!" Giọng nói của Cung Âu lộ ra một tia hung ác: “Gặp chuyện gì, chỉ cần em cho rằng mình không sai, thì tại sao phải trừng phạt mình, muốn hành hạ cũng phải hành hạ người khác!"
“..."
Thời Tiểu Niệm dựa vào ngực hắn không nói câu nào.
Cung Âu một tay ôm cô, một tay giơ lên.
Phong Đức lập tức đưa một phần tài liệu cho Cung Âu.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm mở tài liệu ra, Thời Tiểu Niệm cúi đầu ngu ngơ nhìn tài liệu, trên đó là tài sản bối cảnh của dì bán hàng, viết rất tỉ mỉ, còn bổ sung thêm tấm hình gia đình nữa.
“Đỗ Kim Nga?" Cung Âu nhìn văn kiện nói một cái tên ra.
Giọng nói của hắn lười biếng, nhưng lại lộ ra một cổ lạnh như băng. Dì bán hàng quỳ trong đám người khiếp sợ nhìn bọn họ, thân thể mập mạp bị sợ đến phát run.
Phong Đức đi lên, xé băng keo trên mặt bà ta.
“A...." Đỗ Kim Nga đau đến kêu to, sao đó liều mạng dập đầu trên đất: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô gái nhỏ, là tôi sai, hôm đó tôi không nên kéo cô nói những lời không nên nói, cô tha thứ tôi đi, cô tha thứ tôi đi...."
“Nếu làm sai chuyện cũng có thể được tha thứ mà nói, vậy người bị hại phải làm thế nào?" Cung Âu lạnh lùng mở miệng, không có một chút cảm tình, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ mập mạp kia: “Nếu không có bà, chuyện hôm đó sẽ không lớn như vậy."
“Tôi.. tôi.. tôi..."
“Nếu không phải bà kéo Thời Tiểu Niệm nhà tôi nói này nọ, cô ấy cũng sẽ không bị bao vây." Cung Âu vừa nói, đôi mắt càng lạnh hơn: “Cho nên, trong tất cả mọi người ở đây, bà là người đáng chết nhất."
“Thật xin lỗi, Cung tiên sinh."
Đỗ Kim Nga sợ hãi di chuyển thân thể mập mạp quỳ đến trước mặt bọn họp, nhìn Cung Âu sợ hãi: “Sau này tôi sẽ không nhiều chuyện vậy nữa, tôi bảo đảm, chẳng qua lúc đó tôi nhìn thấy tin tức quá tức giận.... Cho đến khi ngài bắt tôi, tôi mới biết những tin tức kia là giả, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi."
“Ầm!"
Sắc mặt Cung Âu rất lạnh, thấy người phụ nữ kia không ngừng đến gần mình, liền giơ chân đá lên bả vai của bà ta.
Đỗ Kim Nga bị đá té xuống đất, thấy cầu xin tha thứ không có tác dụng, Đỗ Kim Nga té xuống đất bắt đầu khóc hô: “Kẻ có tiền mấy người muốn làm gì thì làm hả, có bản lãnh giết tôi đi, có bản lãnh thì giết tôi, nhiều người chúng tôi chết ở đây như vậy, để xem mấy người ăn nói thế nào.... Hôm nay tôi sẽ chết ở chỗ này của mấy người."
Nghe vậy, Cung Âu giống như đang nghe được một chuyện cười vậy, nhếch môi: “Ha ha."
Bàn tay Thời Tiểu Niệm càng siết chặc áo sơ mi của hắn hơn.
Phong Đức đứng bên cạnh, nhìn người phụ nữ trung niên mập mạp kia, ung dung thong thả nói: “Bà Đỗ Kim Nga, xem ra là bà còn chưa biết, đừng nói là Cung tiên sinh, cho dù chỉ là một người quản gia như tôi giết bà, cũng không phải chuyện lớn gì."
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều ngây dại.
Đỗ Kim Nga ngừng gào khóc, ngơ ngác nhìn bọn họ: “Rốt cuộc mấy người là ai?"
Cái người trẻ tuổi được gọi Cung tiên sinh này là ai, mà giết người cũng không sao?
Nhìn giống như có chút quen, là thấy trên ti vi sao?
“Giết bà bất quả chỉ là đau đớn trong chớp mắt, không có ý nghĩa gì." Cung Âu nhìn người phụ nữ kia, thu hồi nụ cười, giọng nói âm trầm: “Tôi muốn kéo dài nỗi đau đón của bà, cho đến khi bà chết."
“..."
Đỗ Kim Nga té xuống đất, gương mặt đờ đẫn.
Cung Âu giao tài liệu cho mấy người mặc Âu phục kế bên, lạnh lùng mở miệng: “Mấy người là phóng viên chuyên nghiệp của vòng giải trí, tôi muốn Đỗ Kim Nga nhà tan cửa nát, mọi người xa lánh, giống như con chuột trên đường bị người người kêu đánh, cho đến khi bà ta chết, cũng sẽ không có ai biết bà ta."
Mọi người xa lánh.
Con chuột trên đường.
Nghe được tám chữ này, Thời Tiểu Niệm ngồi trong ngực Cung Âu không nhịn được run một cái.
Cung Âu ôm chặc cô: “Có tôi ở đây, không cho phép em run."
“..."
Thời Tiểu Niệm nắm áo sơ mi của hắn gắt gao.
Một người trong đám phóng viên mặc Âu phục bên cạnh đi đến trước mặt bọn họ, ngừng lại cúi đầu, sau đó nói: “Loại chuyện nhỏ này quá dễ làm, có thể viết là Đỗ Kim Nga ngoại tình với ông lão tám mươi tuổi, sau đó mở loa khắp nơi chỗ bà ta ở, bao gồm trường học của con trai, nơi làm việc của chồng, bạn bè và người thân của bà ta."
“..."
Sắc mặt Đỗ Kim Nga ảm đạm.
“Cứ như vậy, chưa đến hai ngày, nhất định bà ta sẽ biến thành con chuột trên đường." Người nọ nịnh hót nói: “Cung tiên sinh, ngài có hài lòng với chuyện này không?"
“Hài lòng."
Cung Âu gian tà nhếch môi, nhìn người phụ nữ mập mạp kia: “Tôi xem bà mắng người phụ nữ của tôi trên video rất hay, bây giờ, tôi sẽ để cho bà nềm thử cái gì gọi là có miệng mà không nói được!"
“Đừng mà, Cung tiên sinh, tôi thật biết lỗi rồi. Mấy người không thể làm như vậy, con trai tôi cũng đã hai mươi tuổi, tôi trong sạch cả đời, sao mấy người có thể bêu xấu tôi ngoại tình chứ." Đỗ Kim Nga nghe vậy cô cùng kích động, dời thân thể mập mạp quỳ xuống đất, hô: “Tôi dập đầu nhận sai với Thời tiểu thư, dập đầu nhận sai với Thời tiểu thư."
Vừa nói, Đỗ Kim Nga vừa liều mạng dập đầu trên đất, cái sau nặng hơn cái trước.
Trên mặt Thời Tiểu Niệm tràn đầy ngu ngơ nhìn bà.
Chỉ thấy Đỗ Kim Nga dập đầu đến trên trán cũng chảy máu, nhưng vẫn còn đang liều mạng tiếp tục, vừa dập đầu vừa cầu xin: “Thời tiểu thư, cô tha cho tôi đi, tôi tuổi đã cao không thể bị phá hủy danh dự đâu, tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô..."
Thời Tiểu Niệm mềm lòng nhất.
Cung Âu rũ mắt nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại của Thời Tiểu Niệm: “Sao rồi, em có muốn bỏ qua cho bà ta không?"
Chỉ cần cô chịu nói chuyện, hắn sẽ đồng ý bỏ qua cho bà mập đáng ghét này.
“..."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn người đàn bà kia dập đầu, trên mặt ngu ngơ, không có vui vẻ, cũng không có đồng tình.
Đỗ Kim Nga dập đầu mấy chục cái trên đất, dập đầu cho đến khi ngất xỉu, té xuống đất.
Thời Tiểu Niệm vẫn không chút biểu tình nhìn bà.
“Mang bà ta xuống."
Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Phong Đức ra lệnh cho hai người vệ sĩ, mang Đỗ Kim Nga đi xuống.
Ngay sau đó, Cung Âu bắt đầu từng ước từng bước xử lý mọi người còn lại, bảo đám phóng viên moi móc quá khứ xấu xa của họ, nếu không có quá khứ xấu xa thì bọn họ tạo ra.
Một đám người cầu xin tha thứ.
Từng người từng người kể lể với Thời Tiểu Niệm mình thật thê thảm, có thân thế của vài người thật đúng là có thể tạo một bộ phim bi thương.
Tác giả :
Khương Tiểu Nha