Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
Chương 27
Hiển nhiên nữ chính không nghĩ đi, lại nhìn hai người bảo tiêu một cái, lại nhìn Diệp An Thần, nữ chính ánh mắt liền không rời đi, chỉ là có điểm u oán kêu một tiếng: "Thần......"
Lời đó bên trong rung động đến tâm can nhưng Diệp An Thần nghe không ra, chỉ là rõ ràng có thể cảm giác được, ở nữ chính gọi xong một tiếng này, nhiệt độ bên người Tổng Tài đại nhân rõ ràng lại một lần nữa giảm xuống vài độ.
Sau đó, thời điểm nữ chính muốn tiến lên nói gì đó. Hai bảo tiêu rốt cuộc tiến lên, không hề cùng nữ chủ nhiềư lời, vươn tay, kéo nữ chính rời đi.
"Buông ta ra, các ngươi tại sao lại có thể đối với ta như vậy." Nữ chính dùng sức thoát khỏi tay hai người kia, nhưng thân mình nhỏ yếu làm sao có thể tách khỏi tay hai người bảo tiêu cao lớn. Vì thế, khi quay đầu lại, dùng cặp mắt vô tội nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, thấy Đông Phương Tuyệt căn bản là không có ý thả nàng ra, liền dùng ánh mắt kia nhìn Diệp An Thần.
"Thần......" Ở lần gọi tên Diệp An Thần, vẫn như cũ là rung động đến tâm can, làm Diệp An Thần nổi da gà rớt đầy đất, sau đó ở Diệp An Thần còn chưa phản ứng, Diệp An Thần đã bị Đông Phương tuyệt kéo đi. Sao lại cảm thấy cảnh tượng như vậy rất quen thuộc a!!
Nhìn nhìn nữ chính bị kéo đi, Diệp An Thần đang nhìn thấy nữ chính nhìn qua liền sợ tới mức lập tức quay đầu lại, chỉ là thời điểm quay đầu lại, lại thấy đôi mắt màu xanh nước của Tổng Tài đại nhân, trong nháy mắt liền lạnh băng đem Diệp An Thần đông lạnh đến rụt vai.
Ô ô...... Tổng Tài đại nhân dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn cậu là muốn làm gì? Cậu...... Không có làm cái gì đi!
"Cậu cùng nữ nhân kia là quan hệ như thế nào." Diệp An Thần trong lòng dùng sức nghĩ tại sao Tổng Tài đại nhân lại hỏi như vậy, nghĩ đến nỗi tế bào não nhiều ít cũng đã chết một chút, Tổng Tài đại nhân rốt cuộc mở miệng cứu cậu??
Chỉ là...... Vì cái gì Tổng Tài đại nhân hỏi một vấn đề, cậu có điểm nghe không rõ?
"Không có quan hệ gì a!" Phản ứng rất lâu, Diệp An Thần mới nhỏ giọng nói, nhưng trái tim không khỏi chột dạ là chuyện như nào?
"Diệp An Thần......" Đông Phương Từ nhìn người trước mặt mình thật lâu, nhìn Diệp An Thần ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, trong đôi mắt chỉ có ảnh ngược của hắn.
Thực mê người...... Vì thế, Đông Phương Tuyệt cúi đầu, dưới ánh mắt không thể tin của Diệp An Thần, mà hôn lên môi Diệp An Thần, không giống như lần trước chỉ là chuồn chuồn lướt. Lúc này, thời điểm hôn lên, Đông Phương Tuyệt bá đạo cạy miệng Diệp An Thần ra, ở trong miệng Diệp An Thần mà công chiếm.
Khi kinh ngạc ngay từ đầu qua đi, cảm nhận được Đông Phương Tuyệt bá đạo cường hôn, liền tính hiện tại đầu óc có điểm đau, Diệp An Thần vẫn phản ứng theo bản năng.
Duỗi tay đẩy lên người Đông Phương tuyệt, chỉ là vừa mới động thủ, đôi tay bị Đông Phương Từ dùng một tay hoàn toàn giữ lại, muốn lùi về phía sau, Đông Phương Tuyệt cũng dùng tay giữ gáy cậu, làm nụ hôn càng thêm sâu, thân bị bắt dựa vào vách tường, Diệp An Thần cảm thấy cậu vừa mới đỡ sốt lại bắt đầu tăng trở lại.
Không thể thở......
Đây là cảm giác Diệp An Thần hiện tại rõ ràng nhất, liền tính...... Đông Phương Tuyệt hiện tại đã buông cậu ra. Cậu vẫn lại duy trì bộ dáng vừa rồi. Hai cái hôn trước, Diệp An Thần có thể lừa chính mình nhất định là cậu phát sốt đến hôn mê, nhưng hiện tại...... Lại muốn như thế nào đối chính mình giải thích?
Đông Phương Tuyệt nâng tay, lau đi sợi chỉ bạc (1) ở khoé miệng Diệp An Thần, lại tới gần, cúi người, dùng trán đụng vào trán Diệp An Thần, nhìn Diệp An Thần có điểm mờ mịt, chậm rãi, hơi thở hai người giống như đều cùng một nhịp, Đông Phương Tuyệt nhắm mắt, hắn thích loại cảm giác này, khi mở mắt, trong mắt đã không còn lạnh băng.
(1) Sợi chỉ bạc: Là nước bọt đó mấy chế (^_^)
Chỉ là trong bá đạo lại có sự sủng nịch: "Diệp An Thần, em là của tôi, người em yêu, cũng chỉ có thể là tôi."
Bên tai nghe Tổng Tài đại nhân nói, giương mắt, nhìn sâu vào đôi mắt của Tổng Tài đại nhân. Trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chứa gì đó......
Cúi đầu, cảm giác được Tổng Tài đại nhân rời đi, sau đó, đó là dắt tay cậu đi về phía trước, Diệp An Thần hiện tại không biết chính mình là có cảm giác gì, luôn có một loại cảm giác muốn chạy trốn, rồi lại có cảm giác sẽ trốn không thoát.
Nam chính sở dĩ gọi là nam chính, là bởi vì nam chính hấp dẫn mọi người. Ở trong tiểu thuyết, có lẽ nữ chính có thể thuần ngốc, nhưng là nam chính lại cần thiết là hoàn mỹ, mặc kệ là "Hoàn mỹ" như thế nào, nhưng nam chính đều cần thiết nhất là hấp dẫn người. Hắn...... Ngay từ đầu liền là sự tồn tại đặc thù nhất.
Mà Đông Phương Tuyệt...... Diệp An Thần biết ở trong tiểu thuyết, hắn thật sự là hoàn mỹ, hắn có tất cả những thứ mà nữ giới ảo tưởng, nhưng là......
Diệp An Thần không rõ, vì cái gì...... Người hoàn mĩ như vậy sẽ coi trọng cậu? Nữ chính thì sao? Tuy rằng nữ chính trong tiêủ thuyết cùng nữ chính hiện tại có điểm khác, nhưng là......Thái độ Đông Phương Tuyệt đối nữ chính cũng kém cũng quá nhiều!
Thở ra một hơi, Diệp An Thần vẫn không hỏi "Anh rốt cuộc có phải thích tôi hay không." Những lời này, hiện tại rõ ràng có thể, Diệp An Thần lại cảm thấy đó là chuyện phiền toái nhất, hiện tại là nên im lặng.
"Tôi sẽ cho em thời gian để chậm rãi yêu tôi, nhưng là...... Không cần nghĩ cách thoát khỏi bên tôi, tôi nói rồi...... Trừ phi có một ngày em thật sự có thể tìm được một nơi tôi tìm không ra, nói cách khác......" Đi phía trước Đông Phương Tuyệt đột nhiên xoay người đối mặt Diệp An Thần.
Mà Diệp An Thần lại vẫn là đi về phía trước......
"Rầm......" Diệp An Thần cảm giác được bụi trên mặt đất bay vào không khí, thân mình bị một người ôm vào trong ngực, nhưng chấn động vừa rồi làm đầu óc có điểm phát sốt không phục hồi tinh thần lại, khi thấy rõ người trước mắt, Diệp An Thần chỉ có thể nói...... Hết thảy đều tới quá đột ngột, căn bản là chưa cho cậu thời gian suy nghĩ.
"Anh...... Không có việc gì đi!" Nhìn năm sáu bậc cầu thang, đang nhìn Tổng Tài đại nhân bị đè ở dưới chính mình, Diệp An Thần lần đầu tiên cảm thấy, cái tật xấu không cẩn thân này nhất định phải sửa a!
Chỉ là hiện tại...... Diệp An Thần không thể nào xuống tay, lại một lần nữa liếc mắt đến độ cao khi ngã lại nghĩ tới cân nặng của mình, ô ô...... Tổng Tài đại nhân sẽ không bị cậu đè hỏng rồi đi!
Dùng tay muốn ngồi dậy, chỉ là trên chân lại truyền đến cảm giác đau, quay đầu lại nhìn chân mình một cái, không phải vừa rồi ngã mà trẹo chân đi! Tại sao lại cẩu huyết như vậy a! Cái này không phải phúc lợi của nữ chính sao? Vì cái gì lại xuất hiện trên người cậu?
"Còn muốn ở trên người tôi bao lâu? Đi cũng không biết nhìn sao?" Bị Diệp An Thần đè ở dưới thân Đông Phương tuyệt rốt cuộc vẫn mở miệng nói, buông tay Diệp An Thần ra, vặn vặn người lại dùng tay xoa vai.
Chậm rãi ngồi dậy nhìn Đông Phương Tuyệt, thấy Tổng Tài đại nhân đang xoa vai, Diệp An Thần liền sợ hãi, sẽ không thật sự đem tổng tài đại nhân đè hỏng rồi đi......
"Nhìn tôi như vậy làm gì?" Cảm nhận được ánh mắt Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt dừng xoa vai hỏi.
"Cái kia...... Rất đau sao?" Diệp An Thần trong lòng giãy giụa một chút, vẫn thật cẩn thận hỏi.
"Em nói đi? Đây chính là sàn nhà!" Nói xong, Đông Phương Tuyệt còn ở trên sàn nhà gõ hai cái.
Diệp An Thần ngje âm thanh kia, hơi rụt, này không phải cảm giác giống như...... Rất đau, cậu mới có thể hỏi một câu sao. Nếu là đem tổng tài đại nhân đè hỏng, cậu bù không được a!
Lời đó bên trong rung động đến tâm can nhưng Diệp An Thần nghe không ra, chỉ là rõ ràng có thể cảm giác được, ở nữ chính gọi xong một tiếng này, nhiệt độ bên người Tổng Tài đại nhân rõ ràng lại một lần nữa giảm xuống vài độ.
Sau đó, thời điểm nữ chính muốn tiến lên nói gì đó. Hai bảo tiêu rốt cuộc tiến lên, không hề cùng nữ chủ nhiềư lời, vươn tay, kéo nữ chính rời đi.
"Buông ta ra, các ngươi tại sao lại có thể đối với ta như vậy." Nữ chính dùng sức thoát khỏi tay hai người kia, nhưng thân mình nhỏ yếu làm sao có thể tách khỏi tay hai người bảo tiêu cao lớn. Vì thế, khi quay đầu lại, dùng cặp mắt vô tội nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, thấy Đông Phương Tuyệt căn bản là không có ý thả nàng ra, liền dùng ánh mắt kia nhìn Diệp An Thần.
"Thần......" Ở lần gọi tên Diệp An Thần, vẫn như cũ là rung động đến tâm can, làm Diệp An Thần nổi da gà rớt đầy đất, sau đó ở Diệp An Thần còn chưa phản ứng, Diệp An Thần đã bị Đông Phương tuyệt kéo đi. Sao lại cảm thấy cảnh tượng như vậy rất quen thuộc a!!
Nhìn nhìn nữ chính bị kéo đi, Diệp An Thần đang nhìn thấy nữ chính nhìn qua liền sợ tới mức lập tức quay đầu lại, chỉ là thời điểm quay đầu lại, lại thấy đôi mắt màu xanh nước của Tổng Tài đại nhân, trong nháy mắt liền lạnh băng đem Diệp An Thần đông lạnh đến rụt vai.
Ô ô...... Tổng Tài đại nhân dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn cậu là muốn làm gì? Cậu...... Không có làm cái gì đi!
"Cậu cùng nữ nhân kia là quan hệ như thế nào." Diệp An Thần trong lòng dùng sức nghĩ tại sao Tổng Tài đại nhân lại hỏi như vậy, nghĩ đến nỗi tế bào não nhiều ít cũng đã chết một chút, Tổng Tài đại nhân rốt cuộc mở miệng cứu cậu??
Chỉ là...... Vì cái gì Tổng Tài đại nhân hỏi một vấn đề, cậu có điểm nghe không rõ?
"Không có quan hệ gì a!" Phản ứng rất lâu, Diệp An Thần mới nhỏ giọng nói, nhưng trái tim không khỏi chột dạ là chuyện như nào?
"Diệp An Thần......" Đông Phương Từ nhìn người trước mặt mình thật lâu, nhìn Diệp An Thần ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, trong đôi mắt chỉ có ảnh ngược của hắn.
Thực mê người...... Vì thế, Đông Phương Tuyệt cúi đầu, dưới ánh mắt không thể tin của Diệp An Thần, mà hôn lên môi Diệp An Thần, không giống như lần trước chỉ là chuồn chuồn lướt. Lúc này, thời điểm hôn lên, Đông Phương Tuyệt bá đạo cạy miệng Diệp An Thần ra, ở trong miệng Diệp An Thần mà công chiếm.
Khi kinh ngạc ngay từ đầu qua đi, cảm nhận được Đông Phương Tuyệt bá đạo cường hôn, liền tính hiện tại đầu óc có điểm đau, Diệp An Thần vẫn phản ứng theo bản năng.
Duỗi tay đẩy lên người Đông Phương tuyệt, chỉ là vừa mới động thủ, đôi tay bị Đông Phương Từ dùng một tay hoàn toàn giữ lại, muốn lùi về phía sau, Đông Phương Tuyệt cũng dùng tay giữ gáy cậu, làm nụ hôn càng thêm sâu, thân bị bắt dựa vào vách tường, Diệp An Thần cảm thấy cậu vừa mới đỡ sốt lại bắt đầu tăng trở lại.
Không thể thở......
Đây là cảm giác Diệp An Thần hiện tại rõ ràng nhất, liền tính...... Đông Phương Tuyệt hiện tại đã buông cậu ra. Cậu vẫn lại duy trì bộ dáng vừa rồi. Hai cái hôn trước, Diệp An Thần có thể lừa chính mình nhất định là cậu phát sốt đến hôn mê, nhưng hiện tại...... Lại muốn như thế nào đối chính mình giải thích?
Đông Phương Tuyệt nâng tay, lau đi sợi chỉ bạc (1) ở khoé miệng Diệp An Thần, lại tới gần, cúi người, dùng trán đụng vào trán Diệp An Thần, nhìn Diệp An Thần có điểm mờ mịt, chậm rãi, hơi thở hai người giống như đều cùng một nhịp, Đông Phương Tuyệt nhắm mắt, hắn thích loại cảm giác này, khi mở mắt, trong mắt đã không còn lạnh băng.
(1) Sợi chỉ bạc: Là nước bọt đó mấy chế (^_^)
Chỉ là trong bá đạo lại có sự sủng nịch: "Diệp An Thần, em là của tôi, người em yêu, cũng chỉ có thể là tôi."
Bên tai nghe Tổng Tài đại nhân nói, giương mắt, nhìn sâu vào đôi mắt của Tổng Tài đại nhân. Trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chứa gì đó......
Cúi đầu, cảm giác được Tổng Tài đại nhân rời đi, sau đó, đó là dắt tay cậu đi về phía trước, Diệp An Thần hiện tại không biết chính mình là có cảm giác gì, luôn có một loại cảm giác muốn chạy trốn, rồi lại có cảm giác sẽ trốn không thoát.
Nam chính sở dĩ gọi là nam chính, là bởi vì nam chính hấp dẫn mọi người. Ở trong tiểu thuyết, có lẽ nữ chính có thể thuần ngốc, nhưng là nam chính lại cần thiết là hoàn mỹ, mặc kệ là "Hoàn mỹ" như thế nào, nhưng nam chính đều cần thiết nhất là hấp dẫn người. Hắn...... Ngay từ đầu liền là sự tồn tại đặc thù nhất.
Mà Đông Phương Tuyệt...... Diệp An Thần biết ở trong tiểu thuyết, hắn thật sự là hoàn mỹ, hắn có tất cả những thứ mà nữ giới ảo tưởng, nhưng là......
Diệp An Thần không rõ, vì cái gì...... Người hoàn mĩ như vậy sẽ coi trọng cậu? Nữ chính thì sao? Tuy rằng nữ chính trong tiêủ thuyết cùng nữ chính hiện tại có điểm khác, nhưng là......Thái độ Đông Phương Tuyệt đối nữ chính cũng kém cũng quá nhiều!
Thở ra một hơi, Diệp An Thần vẫn không hỏi "Anh rốt cuộc có phải thích tôi hay không." Những lời này, hiện tại rõ ràng có thể, Diệp An Thần lại cảm thấy đó là chuyện phiền toái nhất, hiện tại là nên im lặng.
"Tôi sẽ cho em thời gian để chậm rãi yêu tôi, nhưng là...... Không cần nghĩ cách thoát khỏi bên tôi, tôi nói rồi...... Trừ phi có một ngày em thật sự có thể tìm được một nơi tôi tìm không ra, nói cách khác......" Đi phía trước Đông Phương Tuyệt đột nhiên xoay người đối mặt Diệp An Thần.
Mà Diệp An Thần lại vẫn là đi về phía trước......
"Rầm......" Diệp An Thần cảm giác được bụi trên mặt đất bay vào không khí, thân mình bị một người ôm vào trong ngực, nhưng chấn động vừa rồi làm đầu óc có điểm phát sốt không phục hồi tinh thần lại, khi thấy rõ người trước mắt, Diệp An Thần chỉ có thể nói...... Hết thảy đều tới quá đột ngột, căn bản là chưa cho cậu thời gian suy nghĩ.
"Anh...... Không có việc gì đi!" Nhìn năm sáu bậc cầu thang, đang nhìn Tổng Tài đại nhân bị đè ở dưới chính mình, Diệp An Thần lần đầu tiên cảm thấy, cái tật xấu không cẩn thân này nhất định phải sửa a!
Chỉ là hiện tại...... Diệp An Thần không thể nào xuống tay, lại một lần nữa liếc mắt đến độ cao khi ngã lại nghĩ tới cân nặng của mình, ô ô...... Tổng Tài đại nhân sẽ không bị cậu đè hỏng rồi đi!
Dùng tay muốn ngồi dậy, chỉ là trên chân lại truyền đến cảm giác đau, quay đầu lại nhìn chân mình một cái, không phải vừa rồi ngã mà trẹo chân đi! Tại sao lại cẩu huyết như vậy a! Cái này không phải phúc lợi của nữ chính sao? Vì cái gì lại xuất hiện trên người cậu?
"Còn muốn ở trên người tôi bao lâu? Đi cũng không biết nhìn sao?" Bị Diệp An Thần đè ở dưới thân Đông Phương tuyệt rốt cuộc vẫn mở miệng nói, buông tay Diệp An Thần ra, vặn vặn người lại dùng tay xoa vai.
Chậm rãi ngồi dậy nhìn Đông Phương Tuyệt, thấy Tổng Tài đại nhân đang xoa vai, Diệp An Thần liền sợ hãi, sẽ không thật sự đem tổng tài đại nhân đè hỏng rồi đi......
"Nhìn tôi như vậy làm gì?" Cảm nhận được ánh mắt Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt dừng xoa vai hỏi.
"Cái kia...... Rất đau sao?" Diệp An Thần trong lòng giãy giụa một chút, vẫn thật cẩn thận hỏi.
"Em nói đi? Đây chính là sàn nhà!" Nói xong, Đông Phương Tuyệt còn ở trên sàn nhà gõ hai cái.
Diệp An Thần ngje âm thanh kia, hơi rụt, này không phải cảm giác giống như...... Rất đau, cậu mới có thể hỏi một câu sao. Nếu là đem tổng tài đại nhân đè hỏng, cậu bù không được a!
Tác giả :
Trọc Tửu Tàn Hương