Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
Chương 64: Chú hai, cháu là tinh không
Thẩm Tinh Không hoàn toàn đã bị anh kiểm soát, cô sợ hãi không kìm nén được tiếng khóc, cô kêu lên ư ư, nụ hôn của Thẩm Chi Diệu lúc nhẹ nhàng lúc mãnh liệt, làm cho cô ngoài hơi thở của anh ra thì dường như không có cách nào để hít thở được không khí từ bên ngoài.
Trước khi cô thiếu chút nữa thì nghẹt thở, cuối cùng cô cũng được vứt trở lại lên giường, cô còn chưa kịp hít thở, người đàn ông phía sau lưng đã đưa tay vào, nhanh chóng kéo dang hai chân của cô ra.
Giờ phút đó, con tim Thẩm Tinh Không đột nhiên trùng xuống, cô chưa từng trải qua những việc thế này nhưng cô biết Thẩm Chi Diệu muốn làm gì, vừa sợ hãi vừa cảm thấy nhục nhã – sao anh có thể làm như vậy! kể cả anh có uống say rồi thì anh cũng không thể đụng vào cô thế này....
Cô và anh – là chú cháu cơ mà!
Thẩm Tinh Không gồng mình lên, kìm nén không cho nước mắt chảy ra nữa, giọng nói của cô yếu ớt nhưng kiên quyết vang lên: “Chú hai, cháu là Tinh Không."
Bàn tay đang luông vào hai chân của cô đột nhiên dừng lại, Thẩm Chi Diệu dường như được tỉnh lại trong giấc mơ, đột nhiên anh bỏ hai tay cô ra, anh lùi ra khỏi cơ thể cô với vẻ xấu hổ, anh đưa tay bật chiếc đèn bàn trên đầu giường lên.
Ánh đèn vàng yếu ớt và mờ nhạt chiếu vào cơ thể của hai người, Thẩm Chi Diệu khụy gối bên mép giường nhìn Thẩm Tinh Không đang ở trước mặt anh, cơ thể gần như trần truồng.
Ánh đèn đó làm cho Thẩm Tinh Không có cảm giác nhục nhã không thể nào che giấu được, cô khống khế không được cảm xúc của bản thân mà òa khóc, cô kéo giật chiếc ga giường bao trọn lấy cơ thể mình, loạng choạng và lăn xuống dưới đất.
Thẩm Chi Diệu nhìn làn da trắng mịn màng của cô được phơi ra trước mặt, trên đó thỉnh thoảng lại có những nốt tím xanh do những hành động bạo lực của anh, đôi môi cô cũng đỏ phồng lên. Cô ngồi dưới đất, chắc là quá sợ hãi, làm cho cô mấy lần cố hết sức cũng không đứng lên được, cô sợ hãi khóc nức nở, nước mắt chảy giàn giụa ra, khuôn mặt bé nhỏ của cô nhăn chặt lại, dường như phải chịu một sự thiệt thòi, tủi thân vô cùng lớn.
Thẩm Chi Diệu đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô họng khô cứng đi, anh nuốt nước bọt cũng khó khăn, anh có chút do dự, rồi từ từ đứng lên, từ phía bên cạnh nhặt lên chiếc áo sơ mi mới, đi về phía Thẩm Tinh Không, giọng anh khàn khàn nói: “Mặc vào...."
Thẩm Tinh Không thấy anh đi lại gần, cô sợ hãi vội vàng lùi về phía sau, khuôn mặt sợ hãi dường như đang muốn trốn một con thú hoang.
Đôi bờ vai rộng của Thẩm Chi Diệu rung lên run rẩy, ánh mắt anh chứa đựng rất nhiều cảm xúc, dừng lại trước mặt cô khi vẫn cách tầm hai bước, anh vứt chiếc áo về phía cô, anh nói khó khăn: “Đừng sợ....do chú uống quá nhiều rồi...."
Thẩm Tinh Không nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, cô túm lấy chiếc áo lại lùi về phía sau rồi mới nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi lên người, cô ôm chặt vùng ngực mình lại, nhìn anh giống như nhìn một con mãnh thú.
Thẩm Chi Diệu chỉ cảm thấy hoang đường, trong lòng anh vừa thấy bực vừa thấy hận, anh ấn tay lên hai bên thái dương khi dây thần kinh đang giật đùng đùng, nhìn bộ dạng sợ hãi của Thẩm Tinh Không anh thở dài rồi nói: “Không sao rồi....là....chú hai rượu xong đã không kiểm soát được....cháu đừng sợ...."
Thẩm Tinh Không chỉ để ý lùi về phía sau, đột nhiên cô chạm vào chiếc tủ sát tường, bàn tay cô run rẩy thu về nắm lấy một chiếc bình sứ, cô nắm lấy nó thật chặt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Diệu, giọng nói cô mang theo cả tiếng khóc, cô lên tiếng: “Tránh ra...tôi muốn rời khỏi đây....tránh ra...."
Thẩm Chi Diệu nhìn cơ thể cô com rúm lại run rẩy, chỉ muốn lại gần ôm lấy cô, an ủi cô, anh tiến lên phía trước một bước, Thẩm Tinh Không đột nhiên ném chiếc bình sứ về phía anh, cô lớn tiếng khóc: “Không được lại đây....2, chú cách xa tôi ra!"
“Cách xa cháu ra?" Thẩm Chi Diệu cũng không né đi, chiếc bình đó trượt qua đầu anh văng ra, nhưng anh không có chút cảm giác gì của sự đau đớn, chỉ cảm thấy trong đầu như đang chảy một dòng máu nóng, hai mắt càng lúc càng đỏ lên, anh nhìn cô chằm chằm, không kìm được mà tiến lại gần cô: “Thẩm Tinh Không, cháu bảo chú cách xa cháu ra? Vậy thì hôm nay cháu tới đây làm cái gì? Đầu óc cháu để đi đâu hả? Nửa đêm lại ngủ trên giường của một người đàn ông!"
Trước khi cô thiếu chút nữa thì nghẹt thở, cuối cùng cô cũng được vứt trở lại lên giường, cô còn chưa kịp hít thở, người đàn ông phía sau lưng đã đưa tay vào, nhanh chóng kéo dang hai chân của cô ra.
Giờ phút đó, con tim Thẩm Tinh Không đột nhiên trùng xuống, cô chưa từng trải qua những việc thế này nhưng cô biết Thẩm Chi Diệu muốn làm gì, vừa sợ hãi vừa cảm thấy nhục nhã – sao anh có thể làm như vậy! kể cả anh có uống say rồi thì anh cũng không thể đụng vào cô thế này....
Cô và anh – là chú cháu cơ mà!
Thẩm Tinh Không gồng mình lên, kìm nén không cho nước mắt chảy ra nữa, giọng nói của cô yếu ớt nhưng kiên quyết vang lên: “Chú hai, cháu là Tinh Không."
Bàn tay đang luông vào hai chân của cô đột nhiên dừng lại, Thẩm Chi Diệu dường như được tỉnh lại trong giấc mơ, đột nhiên anh bỏ hai tay cô ra, anh lùi ra khỏi cơ thể cô với vẻ xấu hổ, anh đưa tay bật chiếc đèn bàn trên đầu giường lên.
Ánh đèn vàng yếu ớt và mờ nhạt chiếu vào cơ thể của hai người, Thẩm Chi Diệu khụy gối bên mép giường nhìn Thẩm Tinh Không đang ở trước mặt anh, cơ thể gần như trần truồng.
Ánh đèn đó làm cho Thẩm Tinh Không có cảm giác nhục nhã không thể nào che giấu được, cô khống khế không được cảm xúc của bản thân mà òa khóc, cô kéo giật chiếc ga giường bao trọn lấy cơ thể mình, loạng choạng và lăn xuống dưới đất.
Thẩm Chi Diệu nhìn làn da trắng mịn màng của cô được phơi ra trước mặt, trên đó thỉnh thoảng lại có những nốt tím xanh do những hành động bạo lực của anh, đôi môi cô cũng đỏ phồng lên. Cô ngồi dưới đất, chắc là quá sợ hãi, làm cho cô mấy lần cố hết sức cũng không đứng lên được, cô sợ hãi khóc nức nở, nước mắt chảy giàn giụa ra, khuôn mặt bé nhỏ của cô nhăn chặt lại, dường như phải chịu một sự thiệt thòi, tủi thân vô cùng lớn.
Thẩm Chi Diệu đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô họng khô cứng đi, anh nuốt nước bọt cũng khó khăn, anh có chút do dự, rồi từ từ đứng lên, từ phía bên cạnh nhặt lên chiếc áo sơ mi mới, đi về phía Thẩm Tinh Không, giọng anh khàn khàn nói: “Mặc vào...."
Thẩm Tinh Không thấy anh đi lại gần, cô sợ hãi vội vàng lùi về phía sau, khuôn mặt sợ hãi dường như đang muốn trốn một con thú hoang.
Đôi bờ vai rộng của Thẩm Chi Diệu rung lên run rẩy, ánh mắt anh chứa đựng rất nhiều cảm xúc, dừng lại trước mặt cô khi vẫn cách tầm hai bước, anh vứt chiếc áo về phía cô, anh nói khó khăn: “Đừng sợ....do chú uống quá nhiều rồi...."
Thẩm Tinh Không nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, cô túm lấy chiếc áo lại lùi về phía sau rồi mới nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi lên người, cô ôm chặt vùng ngực mình lại, nhìn anh giống như nhìn một con mãnh thú.
Thẩm Chi Diệu chỉ cảm thấy hoang đường, trong lòng anh vừa thấy bực vừa thấy hận, anh ấn tay lên hai bên thái dương khi dây thần kinh đang giật đùng đùng, nhìn bộ dạng sợ hãi của Thẩm Tinh Không anh thở dài rồi nói: “Không sao rồi....là....chú hai rượu xong đã không kiểm soát được....cháu đừng sợ...."
Thẩm Tinh Không chỉ để ý lùi về phía sau, đột nhiên cô chạm vào chiếc tủ sát tường, bàn tay cô run rẩy thu về nắm lấy một chiếc bình sứ, cô nắm lấy nó thật chặt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Diệu, giọng nói cô mang theo cả tiếng khóc, cô lên tiếng: “Tránh ra...tôi muốn rời khỏi đây....tránh ra...."
Thẩm Chi Diệu nhìn cơ thể cô com rúm lại run rẩy, chỉ muốn lại gần ôm lấy cô, an ủi cô, anh tiến lên phía trước một bước, Thẩm Tinh Không đột nhiên ném chiếc bình sứ về phía anh, cô lớn tiếng khóc: “Không được lại đây....2, chú cách xa tôi ra!"
“Cách xa cháu ra?" Thẩm Chi Diệu cũng không né đi, chiếc bình đó trượt qua đầu anh văng ra, nhưng anh không có chút cảm giác gì của sự đau đớn, chỉ cảm thấy trong đầu như đang chảy một dòng máu nóng, hai mắt càng lúc càng đỏ lên, anh nhìn cô chằm chằm, không kìm được mà tiến lại gần cô: “Thẩm Tinh Không, cháu bảo chú cách xa cháu ra? Vậy thì hôm nay cháu tới đây làm cái gì? Đầu óc cháu để đi đâu hả? Nửa đêm lại ngủ trên giường của một người đàn ông!"
Tác giả :
Khuyết Danh