Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng
Chương 166 Dùng Hết Mọi Thủ Đoạn
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy cũng không nói gì, cô chào hỏi Bác sĩ Lê xong rồi đi theo cô ta để kiểm tra.
Kiểm tra trước khi mang thai chỉ có mấy thứ đơn giản, chỉ một lúc là đã xong rồi.
Bởi vì Bác sĩ Lê có việc đột xuất nên không thể quay lại cùng cô.
Chỉ là lúc cô đang chuẩn bị quay lại phòng làm việc để tìm bà Kim Hồng, không ngờ lại nhìn thấy bà ta đang đứng nói chuyện ở hành lang.
Cô vô thức đi qua đó.
Bà Kim Hồng không biết rằng Hứa Thanh Khê đang đi tới, bà ta đang phải an ủi Lâm Gia Nghi còn đang lo lắng.
"Có việc gì phải lo lắng cơ chứ, yên tâm đi, không có gì xảy ra đâu, hơn nữa nó không biết người kiểm tra cho nó là mợ của cháu đâu, chúng ta chỉ cần nói dối rằng nó không thể sinh, ông cụ có thích nó đến đâu thì cũng không thể đứng nhìn nhà họ Quân không có người nối dõi được."
Lâm Gia Nghi ở bên kia điện thoại nghe thấy bà ta nói đầy tự tin như thế, thì cũng bớt lo lắng phần nào.
Dù sao mấy lần thất bại trước đây đã để lại cho cô ta một bóng đen tâm lí.
"Mong là được như vậy."
Cô ta vừa nói, vừa nịnh bợ bà Kim Hồng: "Dì Hồng, cảm ơn dì, dì đã tốn công sức vì chuyện của cháu rồi."
Bà Kim Hồng thấy địa vị của Lâm Gia Nghi đã tăng lên như vậy, mà vẫn ỷ lại vào bản thân mình, thì vô cùng hài lòng.
"Việc này có gì đâu, đợi sau này cháu trở thành con dâu của dì Hồng, thì hiếu thuận một chút là được."
Bà ta đùa làm Lâm Gia Nghi ngại ngùng.
Bầu không khí hòa thuận như là mẹ chồng nàng dâu thật sự, làm người đứng nghe lén như Hứa Thanh Khê cũng phải cười lạnh.
Rõ ràng là bọn họ đã cố tình sắp xếp lần kiểm tra này, để làm cô phải nhường chỗ cho Lâm Gia Nghi.
Còn về kết quả kiểm tra, theo như những gì bọn họ vừa nói, chắc chỉ có một điều duy nhất là cô không thể sinh.
Hừ, bọn họ đúng là đã tìm mọi cách để đuổi cô đi.
Cô nghĩ đến việc này thì lại cười lạnh trong lòng.
Thế nhưng cô vẫn giả vờ chưa nghe thấy gì cả, đứng ở phía xa gọi to: "Mẹ, con xong rồi."
Bà Kim Hồng nghe thấy tiếng của cô thì đơ người ra một lát, không biết là bà ta còn nói với Lâm Gia Nghi cái gì nữa rồi bình tĩnh cúp điện thoại và đi về hướng cô.
"Kiểm tra xong rồi sao?"
Hứa Thanh Khê cũng giả vờ không phát hiện ra được gì, gật đầu nói: "Kiểm tra xong rồi, thế nhưng vẫn chưa có kết quả."
Bà Kim Hồng nghe thấy vậy thì dửng dưng phất tay.
"Tôi sẽ cho người đưa kết quả về nhà, nếu đã kiểm tra xong rồi thì quay trở về đi."
Nói xong, bà ta rời đi trước.
Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng lưng đang rời đi của bà ta, đôi môi mỏng hơi mím lại, không nói gì mà đi theo đằng sau.
Hai người không nói gì với nhau mà trở về nhà họ Quân.
"Mẹ, nếu không có việc gì thì con về trước đây."
Sau khi xuống xe, Hứa Thanh Khê chào tạm biệt bà Kim Hồng.
Vốn dĩ bà Kim Hồng cũng không muốn gặp cô, nếu như không phải là vì chuyện kiểm tra, bà ta cũng không gọi cô đến trước mặt để làm chính mình khó chịu.
"Đi đi."
Bà ta không kiên nhẫn phất tay, Hứa Thanh Khê gật đầu rồi rời đi.
Hứa Thanh Khê định quay về phòng để nghỉ ngơi một lúc, điện thoại ở bên cạnh lại reo lên.
Cô nhìn thấy điện thoại của Hứa Hải Minh thì nhíu mày lại.
Theo lí mà nói, bây giờ nhà họ Hứa đã vượt qua nguy hiểm rồi, mà cũng chưa đến ngày báo cáo, ông ta gọi cho cô làm gì?
Cô nghĩ không ra, cuối cùng vẫn phải nhận điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"
Cô lập tức nghe thấy âm thanh hờ hững của Hứa Hải Minh bên kia điện thoại: "Tao nghe nói hôm nay mày ra ngoài với mẹ của Quân Nhật Đình, các người đi làm cái gì vậy?"
Hứa Thanh Khê nghe được câu này thì thấy vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ tin tức của ông già này nhanh nhạy thật đấy.
Nghĩ tới đây, đôi mắt của cô lại trầm xuống, rõ ràng người này vẫn đang giám sát cô.
"Không có gì, chỉ đi bệnh viện một chuyến thôi."
Cô trả lời lạnh nhạt, làm Hứa Hải Minh chau mày lại.
"Đang yên lành sao lại phải đi bệnh viện, có chuyện gì rồi?"
Hứa Thanh Khê thấy ông ấy đã muốn hỏi đến tận cùng như vậy, rồi lại nghĩ đến kế hoạch của bà Kim Hồng, dự định nói ra những chuyện đã nghe được ở bệnh viện.
Dù sao thì người này vẫn muốn để cô ở lại nhà họ Quân, cũng nên cho ông ấy giải quyết vấn đề này.
"Không phải là hai tháng rồi không có thai sao, bà Kim Hồng muốn lấy chuyện tôi không có con để làm cái cớ."
Cô nói đến đây thì dừng lại một lúc: "Hôm nay đưa tôi đi kiểm tra, muốn tạo ra một cái cớ để tiếp sau đây bà ta có thể làm ầm chuyện này lên, sau đó ép tôi và Quân Nhật Đình li hôn, để cho Quân Nhật Đình lấy Lâm Gia Nghi."
Hứa Hải Minh nghe cô nói như vậy thì không nhịn được mà hừ lạnh.
"Đám người này đúng là toan tính thật đấy, muốn đạp lên nhà họ Hứa chúng ta để đi lên sao, cũng phải nhìn xem tao có đồng ý hay không chứ, tên của bệnh viện đó là gì?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì biết rằng ông ấy đang muốn nhúng tay vào chuyện này.
"Bệnh viện Ngày Mới, một bệnh viện tư nhân."
Cô nói, lại nghĩ đến địa vị của người Bác sĩ kia thì nhắc nhở: "Đúng rồi, người kiểm tra cho tôi là mợ của Lâm Gia Nghi, nếu như ông muốn làm gì thì hãy tìm đến Bác sĩ đó."
Hứa Hải Minh híp mắt lại, trầm giọng nói: "Tao biết rồi, tao sẽ xử lí chuyện này, mày ở bên đấy phải chú ý một chút, đừng để người khác nắm được đuôi hay để lộ thân phận đấy."
Hứa Thanh Khê nghe lời cảnh cáo của ông ta, đột nhiên lại cảm thấy mệt mỏi.
Những ngày này, cô như đang phải đóng một vai trong bộ phim truyền hình cung đấu vậy.
Cô chỉ "Vâng" một tiếng, lại nghĩ đến việc lâu lắm rồi chưa đi thăm mẹ nên nhắc đến chuyện này.
"Tôi muốn đi thăm mẹ."
Hứa Hải Minh chau mày, không thèm nghĩ mà từ chối luôn.
"Giờ không phải là lúc, qua thời gian này rồi nói."
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy thì cảm thấy Hứa Hải Minh đang cố ý không cho cô đi.
"Sao lại không phải là lúc? Ông đừng quên, ban đầu chúng ta đã nói rõ rồi, nếu tôi muốn đi thăm mẹ thì ông không được ngăn cản."
Hứa Hải Minh đột nhiên mất kiên nhẫn.
"Đã nói như vậy, thế nhưng tình hình hiện tại có phù hợp để mày đi gặp mẹ không? Nếu như để người nhà họ Quân phát hiện ra thì mày chịu hậu quả sao?"
Ông ấy lạnh lùng cảnh cáo, Hứa Thanh Khê cắn chặt răng.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Cô nói xong thì nghe thấy một tiếng lớn ở trong điện thoại, biết đây là dấu hiệu Hứa Hải Minh đã tức giận liền vội vàng nói: "Trước đây ông dừng thuốc của mẹ, tôi luôn phải trông chừng tình trạng của bà, ai mà biết ông có chăm sóc hẳn hoi cho mẹ không chứ!"
Hứa Hải Minh nghẹn lời, rõ ràng lần này Hứa Thanh Khê đã quyết tâm phải đi.
Ông ta biết rằng nếu như mình ngăn cản người con gái này lại, nhỡ cô lại suy nghĩ lung tung, đến lúc đó ông cũng khó khống chế.
"Được, tao sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt."
Cuối cùng ông ta vẫn đồng ý.
Hứa Thanh Khê thở phào nhẹ nhõm, cô được voi lại đòi tiên: "Tôi muốn được gặp lại mẹ trong thời gian sớm nhất, đừng để tôi phải chờ đợi lâu quá."
Hứa Hải Minh hừ lạnh, thể hiện rằng ông ta đã biết, sau đó cúp luôn điện thoại.
Hứa Thanh Khê thấy điện thoại đột nhiên bị ngắt như vậy cũng chỉ bĩu môi, không thèm để ý.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Hải Minh lập tức gọi người đến để sắp xếp chuyện ở bệnh viện.
Chuyện này không thể đợi được nữa, nhất định phải xử lí ngay.
"Bây giờ anh phải đi đến bệnh viện Ngày Mới một chuyến."
Ông ta đưa cho Trợ lý một tấm chi phiếu và nói ra yêu cầu của mình.
Sau khi nghe xong, Trợ lý rất kinh ngạc, thế nhưng cậu ta là người đã theo Hứa Hải Minh đã lâu, biết được không ít chuyện, cậu ta không hỏi gì thêm, lập tức cầm lấy tấm chi phiếu đi làm việc.
Sau khi cậu ta rời đi, Hứa Hải Minh ngồi yên ở trên ghế phòng làm việc.
Mợ cả của nhà họ Quân là vị trí của con gái ông ta, không ai có thể cướp đi!
Ông ta nghĩ đến đây, lại không khỏi nhớ đến người con gái đang ở nước ngoài.
Đúng lúc ông ta định gọi điện hỏi xem tình hình gần đây của con gái như thế nào, thì điện thoại lại reo lên..