Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời
Chương 17 17 Tôi Sẽ Giúp Em
Hàn Nhi vừa mở cửa ra thì một cục bông nhỏ xinh chạy ra cọ cọ vào chân của cô.
Con mèo tam thể mừng rỡ khi thấy Hàn Nhi trở về.
Tống Vu Quân nhìn lướt qua căn phòng nhỏ này, diện tích đúng y căn phòng của Tống Vu Quân khi ở chỗ trọ cũ, chỉ có điều sạch sẽ hơn, được trang trí cũng bắt mắt hơn.
Đúng là có bàn tay của phụ nữ có khác.
“Anh ngồi đây chờ tôi một chút, tôi sẽ kiếm đồ thay cho anh liên.
Nhà cửa có hơi bừa bộn, mong anh thông cảm"
Hàn Nhi vừa nói vừa đặt một ly nước lên bàn mời khách.
Sau đó nhanh chóng đi vào phòng tìm kiếm đồ đạc.
Khoảng mười phút sau, Hàn Nhi quay trở lại, trên tay cầm một chiếc quần jean và áo thun màu đen.
Cô bẽn lẽn đưa cho Tống Vu Quân rồi nói.
“Tìm mãi mới kiếm được bộ đồ hợp với anh, nếu anh không chê thì mặc tạm bợ cũng được, phòng tắm ở bên tay trái.
"
Tống Vu Quân nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên tay Hàn Nhi, sau đó nhìn xuống bộ đồ loang lổ của mình.
Cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải mặc thôi.
Anh chàng nhận lấy bộ đồ sau đó nhanh chóng tiến vào phòng tắm.
Tiếng nước xối xả vang lên trong phòng tắm, mùi thơm của xà phòng len lỏi qua từng khe cửa tỏa hương khắp căn phòng nhỏ.
Hàn Nhi nhìn bóng người thấp thoáng trong tấm kính mờ thì nuốt nước miếng một cái, cơ thể cũng trở nên căng thẳng đôi chút.
Một lúc sau, Tống Vu Quân mở cửa bước ra ngoài, trên tay còn cầm khăn lông lau tóc.
Áo thun có vẻ hơi nhỏ nên ôm sát cơ thể của Tống Vu Quân, làm tôn lên vóc dáng săn chắc của anh, mái tóc ươn ướt rũ xuống ngũ quan tỉnh xảo.
Dáng vẻ bây giờ của Tống Vu Quân đẹp như tranh vẽ khiến cho Hàn Nhi ngây người.
“Cô nhìn gì vậy? Bộ mặt tôi dính bẩn gì à?"
Tống Vu Quân nghiêng đầu nhìn Hàn Nhị, cô gái nhỏ lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Gò má phúng phính bỗng nhiên đỏ ửng lên vì ngượng.
Cô hít một hơi thật sâu rồi căng thẳng nói.
“Đồ…đồ ăn đã được nấu xong, anh không chê thì mời anh ở lại ăn với tôi được không?"
Tống Vu Quân nhìn bộ dạng nhút nhát của Hàn Rhi mà khẽ cười, có vẻ trước đây cô gái nhỏ này chưa từng mời đàn ông lạ ghé nhà, cho nên bây giờ có chút căng thẳng.
Vốn dĩ Tống Vu Quân sẽ từ chối lời mời của Hàn Nhi, nhưng mà cái bụng hư đã chống đối anh ta.
Tiếng ọt ọt phát ra từ bụng của Tống Vu Quân càng ngày càng rõ ràng.
“Cũng được.
"
“Vậy anh mau ngôi vào bàn đi, đồ ăn tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
"
Hàn Nhi vui vẻ dắt tay Tống Vu Quân ngồi vào bàn, không có quá nhiều thức ăn trên bàn nhưng cũng đủ để khiến cái bụng đói của anh chàng no nê.
“Anh ăn thử miếng này đi.
"
Hàn Nhi vui vẻ gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào chén của Tống Vu Quân, sắc mặt của Tống Vu Quân lúc này đột nhiên bị khựng lại.
Hàn Nhi đương nhiên nhìn thấy sự không vui vẻ đó biết chắc rằng mình đã làm điều gì đó sai rồi.
“Xin lỗi, tôi không biết là anh không thích, để tôi đổi chén khác cho anh nhé.
"
Hàn Nhi dơ tay ra định lấy chén thức ăn của Tống Vu Quân thì bị anh ta ngăn cản, nét mặt thờ ơ nhìn chăm chăm vào bát cơm rồi nói.
“Không sao! Tôi ăn được.
"
Nói rồi chăm chậm bỏ miếng thịt vào miệng.
Trong lòng Tống Vu Quân hiện tại đang dâng lên một cảm xúc khó tả không thể nói thành lời được.
Từ trước tới giờ chưa có ai gắp thức ăn cho anh.
Bây giờ lại được cảm nhận sự quan tâm từ một người lạ khiến cho Tống Vu Quân không thích nghi kịp.
“Anh ăn có hợp khẩu vị hay không? Sợ rằng một người cao quý như anh sẽ không ăn được những món tầm thường này đâu.
"
Vừa nói Hàn Nhi vừa cúi đầu xuống, đôi đũa cứ đâm đâm vào bát cơm, cho thấy tâm trạng phức tạp đang diễn ra trong nội tâm của cô gái nhỏ.
Tống Vu Quân nhàn nhạt lên tiếng.
“Cô nấu ăn ngon lắm"
Nói rồi liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén của mình rồi ăn ngon lành.
Hàn Nhi nghe được khen thì vui vẻ cười híp mắt lại, sau đó còn gắp nhiều thức ăn vào chén của Tống Vu Quân hơn.
“Anh ăn nhiều vào nhé, tôi thấy cơ thể của anh cần được bổ sung thêm chất dinh dưỡng đấy.
"
Tống Vu Quân không nói gì, chỉ chăm chú ăn mà thôi.
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, giống như có một dòng nước ấm vừa chảy qua.
Sau khi dùng bữa xong, Tống Vu Quân ngôi ở bàn nói chuyện với Hàn Nhi, anh là người lên tiếng trước.
“Em trai của cô đâu? Sao không thấy cậu ta?"
“Em trai tôi đang ở kí túc xá của trường, tâm cuối tuần sẽ vê thăm tôi một lần.
Cho nên bây giờ tôi đang ở đây một mình"
Thở dài một cái, Hàn Nhi tiếp tục nói.
“Tôi kiếm tiên nuôi nó ăn học, mà thời buổi càng ngày càng khó khăn, ông chủ cũng không còn muốn tôi tiếp tục làm ở đó nữa.
Có lẽ hôm nay là ngày làm cuối cùng rồi.
"
“Cha mẹ của cô đâu?"
Tống Vu Quân cảm thấy kì lạ, tại sao lại để cho cô gái này tự sinh tự diệt? Đã vậy còn phải cật lực kiếm tiền nuôi em trai nữa.
Ánh mắt Hàn Nhi đượm buồn khi nghe Tống Vu Quân đề cập tới vấn đề này.
“Mẹ tôi mất sớm, ba lại ham mê cờ bạc nên bị xã hội đen bám theo.
Ông ấy còn không tự lo cho bản thân được thì làm sao lo được cho chúng tôi?"
Hóa ra Hàn Nhi cũng có hoàn cảnh tương tự Tống Vu Quân, suy ngẫm một lúc, Tống Vu Quân lên tiếng.
“Cô có muốn về làm người giúp việc của tôi không?"
“Anh nói thật chứ?"
Hai mắt của Hàn Nhi sáng rực lên, giống như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh, cô không ngần ngại chạy tới lay lay tay của Tống Vu Quân như muốn xác nhận điều anh vừa nói có đúng sự thật hay không.
Còn riêng Tống Vu Quân bị sự phấn khích của Hàn Nhi làm cho giật mình.
Chỉ là một công việc thôi mà, có cần phải như vậy hay không? Nhưng mà, dáng vẻ này của Hàn Nhi rất đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn cộng với gò má phúng phính nhìn cưng lắm.
Đột nhiên bên ngực trái của Tống Vu Quân lại đập loạn xạ thêm vài phân.
Chính Tống Vu Quân cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này nữa.
Tống Vu Quân cho người tới đón mình, đón luôn cả Hàn Nhi về biệt thự.
Tài xế nhìn Hàn Nhi có chút giật mình.
Vì vốn dĩ Tống Vu Quân chưa từng cho bất kì người phụ nữ nào ngồi lên chiếc siêu xe đắt tiền này, đã vậy còn đưa về tận nhà nữa.
Nhìn kĩ thì cũng không giống thiên kim tiểu thư nhà nào, giống một con ở thì đúng hơn đấy.
Tất cả chỉ là suy nghĩ của tài xế chứ không dám thốt ra ngoài.
Sơ hở một chút là bị đuổi ngay lập tức.
Anh ta còn muốn giữ chén cơm của mình lắm đó.
Hàn Nhi bị choáng ngợp bởi căn biệt thự nguy nga tráng lệ mà không di chuyển được.
Cứ đứng như trời trông tròn mắt nhìn.
Cô không nghĩ Tống Vu Quân lại là cậu chủ của tòa lâu đài hoành tráng này.
“Thật là tôi sẽ làm việc ở đây sao? Anh không đùa tôi đấy chứ?"
Tống Vu Quân gật đầu một cái.
Nhìn thấy bóng dáng của bà quản gia đang từ từ tiến về phía này, Tống Vu Quân lập tức nói.
“Bà cho người chỉ dạy phép tắc cơ bản, quy định của ngôi nhà cho cô gái này biết đi, từ nay cô ấy sẽ là người giúp việc của Tống gia.
"
“Tống gia hiện tại không thiểu người giúp việc, cậu lại đem thêm một người về làm gì vậy cậu chủ?"
“Từ khi nào mà bà có quyền hỏi ngược lại tôi vậy?"
Tống Vu Quân lạnh lùng nhìn quản gia già.
Trong suốt hai năm nay, Tống Vu Quân đã dần dần chứng tỏ uy quyền của mình cho mọi người biết được.
Vị trí của anh bây giờ còn cao hơn cả Tống Mỹ Nhân.
Bây giờ không một ai dám vênh váo với anh nữa rồi.
Quản gia quà khựng người lại một chút, sau đó nhìn qua Hàn Nhi đang ngơ ngác đứng nhìn rồi nói.
“Được rồi! Cô mau đi theo tôi.
".