Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
Chương 5: Tối qua rốt cuộc có hay không ?
Người đàn ông từ từ quay người lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một cách ung dung, thấy rõ sự đau khổ, ân hận và bất an trong mắt cô. Còn chưa kịp mở lời, cô đã dùng tay chặn lại, tất cả dũng khí như bị tiêu tan hết, đôi tay run run.
“Đừng! Anh không cần nói anh là ai, tôi không muốn biết!", cô hất chăn ra như thể muốn nhảy ra. Nhưng sau đó chợt nhận ra mình mặc ít quá, mặt cô tái nhợt, túm lấy chiếc chăn, ôm chặt nó. “Anh chỉ cần nói cho tôi biết, chúng ta… tôi và anh…"
Ngón tay cô run rẩy, có chút kích động chỉ vào anh ta, dường như rất khó mở lời, nhưng lại không thể không nói. “Giữa chúng ta rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không?"
Anh ta phì cười, bắt đầu bình thản mặc áo sơ mi, có vẻ như không màng bận tâm đến việc trả lời câu hỏi của cô. Ánh nắng ban mai chiếu vào những chiếc khuy áo vàng hồng của anh khiến nó phản chiếu lên tia sáng chói mắt.
Cô sắp điên mất thôi.
“Thái độ này của anh là sao hả? Mau trả lời tôi, đêm qua chúng ta có làm chuyện đó không!" Cô tức điên, gầm lên trước mặt anh.
“Cô nghĩ xem?" Anh lạnh lùng hỏi ngược lại. Nhìn liếc từ trên xuống dưới khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và kích động của cô.
“Tôi nghĩ? Tôi mà biết được thì còn phải hỏi anh nữa à? Anh là đồ khốn! Anh nói đi, có phải là anh đã cưỡng bức tôi không?". Cô nói xong, tâm trạng mất bình tĩnh giơ nắm đấm về phía anh.
Nắm tay cô còn chưa kịp hạ xuống thì anh ta đã nhanh hơn một bước tóm gọn bàn tay cô, giữ chặt nó. Ánh mắt anh ta lạnh lùng như muốn xuyên qua da cô, có chút vô tình. “Quý cô à, cho phép tôi được nhắc nhở cô một câu rằng, chính là cô với bộ dạng ăn mặc như thế này xông vào phòng tôi, vì vậy cho dù đêm qua giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì trách nhiệm hoàn toàn là do cô. Chẳng ai có nghĩa vụ phải giải thích bất kỳ điều gì với cô cả!"
“Anh…" Cố Thiên Tầm bị anh ta chẹn họng nên giờ há miệng mắc quai.
Anh liếc cô một cái, thấy đôi mắt cô dần đỏ ngầu lên, bèn nới lỏng tay, nhưng khuôn mặt anh tuấn đó vẫn lạnh lùng không có chút thương tiếc nào.
Lúc này chuông cửa bỗng vang lên. Anh tiếp tục bình thản tháo khăn tắm ra, mặc quần dài vào, ngoảnh mặt nhìn gương mặt trắng nhợt của cô vẫn ở yên đó không nhúc nhích, hạ giọng nhắc: “Đi mở cửa đi."
“Tại sao lại là tôi?" Cô cảm thấy thật khó hiểu. Huống hồ căn phòng này vốn không phải của cô, thêm vào đó với bộ dạng xộc xệch này cũng không thể gặp người khác được!
“Chẳng lẽ cô định đi ra ngoài với bộ dạng như thế này à?" Đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, anh ta đưa tay kéo chiếc túi da Hermes mở khóa, sau đó bẻ dựng cổ áo, thắt chiếc cà-vạt lụa lên.
Cố Thiên Tầm nhìn người đàn ông lạ mặt, tim đập thình thịch. Ánh nắng ban mai bên ngoài cửa sổ chiếu vào, gương mặt nghiêng góc cạnh của anh ta đẹp đến khó tả. Động tác nho nhã, từng động tác nhỏ đều toát ra khí chất thanh cao. Ánh mắt lãnh đạm dường như xung quanh không có thứ gì đáng để anh ta bận tâm.
Trực giác mách bảo cô, người đàn ông này không hề đơn giản! Tuy không biết anh ta là ai nhưng có thể ở được trong căn phòng hạng tổng thống này, không giàu có thì cũng sang trọng.
“Nhìn đủ chưa?" Anh quay mặt lại, gương mặt tuấn tú nhìn thẳng vào cô.
Cô lặng người, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Lúc đó do quá kinh ngạc nên cô không kịp nhìn kỹ bộ dạng của anh ta, bây giờ nghĩ lại, cho dù chỉ là cái nhìn thoáng qua thôi nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc.
“Đừng! Anh không cần nói anh là ai, tôi không muốn biết!", cô hất chăn ra như thể muốn nhảy ra. Nhưng sau đó chợt nhận ra mình mặc ít quá, mặt cô tái nhợt, túm lấy chiếc chăn, ôm chặt nó. “Anh chỉ cần nói cho tôi biết, chúng ta… tôi và anh…"
Ngón tay cô run rẩy, có chút kích động chỉ vào anh ta, dường như rất khó mở lời, nhưng lại không thể không nói. “Giữa chúng ta rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không?"
Anh ta phì cười, bắt đầu bình thản mặc áo sơ mi, có vẻ như không màng bận tâm đến việc trả lời câu hỏi của cô. Ánh nắng ban mai chiếu vào những chiếc khuy áo vàng hồng của anh khiến nó phản chiếu lên tia sáng chói mắt.
Cô sắp điên mất thôi.
“Thái độ này của anh là sao hả? Mau trả lời tôi, đêm qua chúng ta có làm chuyện đó không!" Cô tức điên, gầm lên trước mặt anh.
“Cô nghĩ xem?" Anh lạnh lùng hỏi ngược lại. Nhìn liếc từ trên xuống dưới khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và kích động của cô.
“Tôi nghĩ? Tôi mà biết được thì còn phải hỏi anh nữa à? Anh là đồ khốn! Anh nói đi, có phải là anh đã cưỡng bức tôi không?". Cô nói xong, tâm trạng mất bình tĩnh giơ nắm đấm về phía anh.
Nắm tay cô còn chưa kịp hạ xuống thì anh ta đã nhanh hơn một bước tóm gọn bàn tay cô, giữ chặt nó. Ánh mắt anh ta lạnh lùng như muốn xuyên qua da cô, có chút vô tình. “Quý cô à, cho phép tôi được nhắc nhở cô một câu rằng, chính là cô với bộ dạng ăn mặc như thế này xông vào phòng tôi, vì vậy cho dù đêm qua giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì trách nhiệm hoàn toàn là do cô. Chẳng ai có nghĩa vụ phải giải thích bất kỳ điều gì với cô cả!"
“Anh…" Cố Thiên Tầm bị anh ta chẹn họng nên giờ há miệng mắc quai.
Anh liếc cô một cái, thấy đôi mắt cô dần đỏ ngầu lên, bèn nới lỏng tay, nhưng khuôn mặt anh tuấn đó vẫn lạnh lùng không có chút thương tiếc nào.
Lúc này chuông cửa bỗng vang lên. Anh tiếp tục bình thản tháo khăn tắm ra, mặc quần dài vào, ngoảnh mặt nhìn gương mặt trắng nhợt của cô vẫn ở yên đó không nhúc nhích, hạ giọng nhắc: “Đi mở cửa đi."
“Tại sao lại là tôi?" Cô cảm thấy thật khó hiểu. Huống hồ căn phòng này vốn không phải của cô, thêm vào đó với bộ dạng xộc xệch này cũng không thể gặp người khác được!
“Chẳng lẽ cô định đi ra ngoài với bộ dạng như thế này à?" Đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, anh ta đưa tay kéo chiếc túi da Hermes mở khóa, sau đó bẻ dựng cổ áo, thắt chiếc cà-vạt lụa lên.
Cố Thiên Tầm nhìn người đàn ông lạ mặt, tim đập thình thịch. Ánh nắng ban mai bên ngoài cửa sổ chiếu vào, gương mặt nghiêng góc cạnh của anh ta đẹp đến khó tả. Động tác nho nhã, từng động tác nhỏ đều toát ra khí chất thanh cao. Ánh mắt lãnh đạm dường như xung quanh không có thứ gì đáng để anh ta bận tâm.
Trực giác mách bảo cô, người đàn ông này không hề đơn giản! Tuy không biết anh ta là ai nhưng có thể ở được trong căn phòng hạng tổng thống này, không giàu có thì cũng sang trọng.
“Nhìn đủ chưa?" Anh quay mặt lại, gương mặt tuấn tú nhìn thẳng vào cô.
Cô lặng người, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Lúc đó do quá kinh ngạc nên cô không kịp nhìn kỹ bộ dạng của anh ta, bây giờ nghĩ lại, cho dù chỉ là cái nhìn thoáng qua thôi nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc.
Tác giả :
Vô Danh