Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm
Chương 70 Thăm bệnh
Trưa hôm đó, Lưu Y Tuyết thấy bản thân đã yêu Khải Minh Kiệt thêm một chút.
Người đàn ông này không ngần ngại giữ một người phụ nữ chết lúc nào không hay như cô bên cạnh mình mãi mãi. Nói không cảm động là nói dối.
Vì hắn vẫn đang bị thương, nên Lưu Y Tuyết bắt hắn phải ngồi ghế lái phụ, còn để cô lái về Cảnh Thư. Khải Minh Kiệt hết sức lo ngại, "Em có chắc là mình lái được không?"
"Anh nghi ngờ kĩ năng của em?" Lưu Y Tuyết lườm hắn một cái. Hắn thành thực gật đầu, "Quả thật là vậy."
Cái cảm giác cảm động hình như bay đâu mất rồi.
Về đến nhà, việc đầu tiên Lưu Y Tuyết làm là thả người lên sofa. Đúng là không nơi nào bằng nhà, mới đi có mấy tiếng mà đã nhớ rồi.
Khải Minh Kiệt ngồi xuống ghế, để cô nằm lên đùi hắn. Hắn lại tiếp tục nghịch những lọn tóc bên vai cô, hình như hắn rất thích như vậy.
"Công việc ở tập đoàn thế nào rồi?"
"Ừm, rất tốt. Nếu không có bất cứ trở ngại nào thì sáng hôm sau em sẽ làm chủ tịch Lưu thị."
"Vậy là tôi nhặt được một người vợ đáng đồng tiền bát gạo quá." Hắn nhéo nhẹ má cô, cười cười nói.
"Hừ! Em không phải được nhặt!" Lưu Y Tuyết phồng má lên.
Khải Minh Kiệt bật cười, "Ừ, em được tôi cưới về."
Lưu Y Tuyết mỉm cười vui tươi. Nếu có người hỏi cô hạnh phúc là gì, thích chính là những lúc như thế này. Khi cô được ở cùng hắn, khi hắn nghịch những lọn tóc của cô, khi hắn quan tâm hỏi han về cô. Chỉ cần những giây phút yên bình như vậy, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Bỗng cô sực nhớ ra, bật dậy. "Tiểu Kiệt, chúng ta bỏ quên bố mẹ anh ở đấy rồi."
Khải Minh Kiệt vẫn ung dung, "Tôi để vệ sĩ lại rồi."
"Cũng phải đi thăm chứ. Chẳng lẽ bố mẹ bị thương con cái không vào thăm?"
"Những lúc tôi bệnh, họ cũng đâu đến?"
Lưu Y Tuyết ngạc nhiên. Nếu là lúc nhỏ hắn bị bệnh, tại sao họ không đến thăm? Sao lại để lại ấn tượng xấu trong đầu một đứa trẻ?
"Tiểu Tuyết, họ không quan tâm đến tôi. Tại sao tôi phải quan tâm họ?"
Lưu Y Tuyết lại gần, ngồi lên đùi hắn. Cô đưa tay ôm khuôn mặt hắn lên, đặt một hôn lên trán của hắn. Rồi cô ôm cổ hắn, mỉm cười, giọng nói dịu dàng của cô vang lên sát tai hắn.
"Sau này, em sẽ thăm anh nếu anh bị bệnh."
"Nếu họ không đến, anh còn có em."
Khải Minh Kiệt sững người trước những lời nói của Lưu Y Tuyết. Hắn là tùy tiện nói ra, không ngờ cô cho rằng hắn thực sự cần họ đến thăm?
Nhưng hắn thích cô hiểu nhầm như vậy.
Khải Minh Kiệt ôm lấy eo Lưu Y Tuyết, gục đầu vào vai cô. Giọng nói của hắn mang âm điệu cười, "Ừm."
Chiều hôm đó, Lưu Y Tuyết và Khải Minh Kiệt vào thăm bệnh bố mẹ. Mặc dù Khải Minh Kiệt không tình nguyện cho lắm.
Kéo hắn đến trước cửa phòng, ô hô, phòng VIP số 2 ngay cạnh phòng bệnh của riêng cô. Lưu Y Tuyết hít sâu rồi gõ cửa.
Từ trong phòng vọng ra giọng nói của một người phụ nữ trung niên, "Mời vào."
Lưu Y Tuyết vào trong với nụ cười tươi, hơi cúi đầu chào. "Chúng con đến thăm hai người."
Dương Ánh Nguyệt nhìn Lưu Y Tuyết bằng ánh mắt khác hẳn lần đầu mới gặp. Trong ánh mắt bà không còn sự ghét bỏ, và Lưu Y Tuyết đương nhiên nhận ra điều này.
"Ừm, hai đứa vào đi."
Khải Minh Quyết thấy Lưu Y Tuyết vào, ngó nghiêng một hồi rồi hỏi, "Hai đứa cơ mà? Thằng nhóc kia đâu?"
Lưu Y Tuyết quay đầu nhìn. Ơ, đâu rồi?
Cô ngó đầu ra ngoài. "Khải Minh Kiệt!"
"Hửm? Gì?" Hắn ngây thơ, chớp chớp mắt hỏi cô.
"Anh vào ngay cho em."
"Bắt buộc à?"
"Ừ. Em không ngại đuổi anh ra khỏi phòng đâu."
"Em là đồ độc ác."
"Cũng có hiệu quả mấy đâu? Anh tự trèo cửa sổ vào."
"Ừ nhỉ. Có lí."
Lưu Y Tuyết đẩy mạnh Khải Minh Kiệt vào phòng. Bên ngoài tươi cười bao nhiêu thì trong này lạnh lùng bấy nhiêu.
Khải Minh Kiệt đặt giỏ hoa quả Lưu Y Tuyết mua trên đường đến xuống bàn, rồi đang định ra ngoài thì bị cô chặn ở cửa. Thâm tâm hắn điên cuồng gào thét, không được trái lời vợ!
Khải Minh Kiệt miễn cưỡng quay đầu. Cô đã dặn hắn khi đến phải tươi cười hỏi thăm sức khỏe, trò chuyện với họ. Hắn đứng trước mặt Khải Minh Quyết, mặt vẫn lạnh tanh, không một chút cảm xúc.
"Chưa chết, thế là ổn rồi."
Khải Minh Quyết ném tờ báo trên tay xuống giường, tức giận hét lên, "Khải Minh Kiệt!"
Lưu Y Tuyết đi đến, véo mạnh vào eo Khải Minh Kiệt, khiến hắn nhíu mày nhìn cô. Cô trừng mắt, hỏi thăm đàng hoàng!
"Ông thấy thế nào?"
Khải Minh Quyết ngớ ra, "Thấy cái gì thế nào?"
"Đến thăm bệnh không hỏi sức khỏe thì còn hỏi gì?"
"Mày không nói chuyện tử tế với bố mày được à!?"
Dương Ánh Nguyệt thấy Khải Minh Quyết quát lên thì chạy đến, "Ông bình tĩnh, đừng nổi cáu, không tốt cho sức khỏe." Rồi bà quay sang Khải Minh Kiệt, trách mắng. "Bố con đang bệnh, con đừng chọc giận ông ấy chứ!"
Khải Minh Kiệt nhún vai, "Ông ta tự nổi giận mà, đâu phải tại tôi."
Khải Minh Quyết quát lên, "Mày!!"
"Khải Minh Kiệt, ra ngoài."
"Tôi..."
"Ra ngoài."
Khải Minh Kiệt ấm ức ra khỏi phòng. Thấy hắn nhìn cô đắm đuối, Lưu Y Tuyết lườm hắn một cái.
Cô quay lại, cười trừ, "Xin lỗi hai người, tâm trạng anh ấy hôm nay không tốt lắm."
Dương Ánh Nguyệt gật đầu, "Cô ngồi đi, ta nói chuyện một lát."
Người đàn ông này không ngần ngại giữ một người phụ nữ chết lúc nào không hay như cô bên cạnh mình mãi mãi. Nói không cảm động là nói dối.
Vì hắn vẫn đang bị thương, nên Lưu Y Tuyết bắt hắn phải ngồi ghế lái phụ, còn để cô lái về Cảnh Thư. Khải Minh Kiệt hết sức lo ngại, "Em có chắc là mình lái được không?"
"Anh nghi ngờ kĩ năng của em?" Lưu Y Tuyết lườm hắn một cái. Hắn thành thực gật đầu, "Quả thật là vậy."
Cái cảm giác cảm động hình như bay đâu mất rồi.
Về đến nhà, việc đầu tiên Lưu Y Tuyết làm là thả người lên sofa. Đúng là không nơi nào bằng nhà, mới đi có mấy tiếng mà đã nhớ rồi.
Khải Minh Kiệt ngồi xuống ghế, để cô nằm lên đùi hắn. Hắn lại tiếp tục nghịch những lọn tóc bên vai cô, hình như hắn rất thích như vậy.
"Công việc ở tập đoàn thế nào rồi?"
"Ừm, rất tốt. Nếu không có bất cứ trở ngại nào thì sáng hôm sau em sẽ làm chủ tịch Lưu thị."
"Vậy là tôi nhặt được một người vợ đáng đồng tiền bát gạo quá." Hắn nhéo nhẹ má cô, cười cười nói.
"Hừ! Em không phải được nhặt!" Lưu Y Tuyết phồng má lên.
Khải Minh Kiệt bật cười, "Ừ, em được tôi cưới về."
Lưu Y Tuyết mỉm cười vui tươi. Nếu có người hỏi cô hạnh phúc là gì, thích chính là những lúc như thế này. Khi cô được ở cùng hắn, khi hắn nghịch những lọn tóc của cô, khi hắn quan tâm hỏi han về cô. Chỉ cần những giây phút yên bình như vậy, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Bỗng cô sực nhớ ra, bật dậy. "Tiểu Kiệt, chúng ta bỏ quên bố mẹ anh ở đấy rồi."
Khải Minh Kiệt vẫn ung dung, "Tôi để vệ sĩ lại rồi."
"Cũng phải đi thăm chứ. Chẳng lẽ bố mẹ bị thương con cái không vào thăm?"
"Những lúc tôi bệnh, họ cũng đâu đến?"
Lưu Y Tuyết ngạc nhiên. Nếu là lúc nhỏ hắn bị bệnh, tại sao họ không đến thăm? Sao lại để lại ấn tượng xấu trong đầu một đứa trẻ?
"Tiểu Tuyết, họ không quan tâm đến tôi. Tại sao tôi phải quan tâm họ?"
Lưu Y Tuyết lại gần, ngồi lên đùi hắn. Cô đưa tay ôm khuôn mặt hắn lên, đặt một hôn lên trán của hắn. Rồi cô ôm cổ hắn, mỉm cười, giọng nói dịu dàng của cô vang lên sát tai hắn.
"Sau này, em sẽ thăm anh nếu anh bị bệnh."
"Nếu họ không đến, anh còn có em."
Khải Minh Kiệt sững người trước những lời nói của Lưu Y Tuyết. Hắn là tùy tiện nói ra, không ngờ cô cho rằng hắn thực sự cần họ đến thăm?
Nhưng hắn thích cô hiểu nhầm như vậy.
Khải Minh Kiệt ôm lấy eo Lưu Y Tuyết, gục đầu vào vai cô. Giọng nói của hắn mang âm điệu cười, "Ừm."
Chiều hôm đó, Lưu Y Tuyết và Khải Minh Kiệt vào thăm bệnh bố mẹ. Mặc dù Khải Minh Kiệt không tình nguyện cho lắm.
Kéo hắn đến trước cửa phòng, ô hô, phòng VIP số 2 ngay cạnh phòng bệnh của riêng cô. Lưu Y Tuyết hít sâu rồi gõ cửa.
Từ trong phòng vọng ra giọng nói của một người phụ nữ trung niên, "Mời vào."
Lưu Y Tuyết vào trong với nụ cười tươi, hơi cúi đầu chào. "Chúng con đến thăm hai người."
Dương Ánh Nguyệt nhìn Lưu Y Tuyết bằng ánh mắt khác hẳn lần đầu mới gặp. Trong ánh mắt bà không còn sự ghét bỏ, và Lưu Y Tuyết đương nhiên nhận ra điều này.
"Ừm, hai đứa vào đi."
Khải Minh Quyết thấy Lưu Y Tuyết vào, ngó nghiêng một hồi rồi hỏi, "Hai đứa cơ mà? Thằng nhóc kia đâu?"
Lưu Y Tuyết quay đầu nhìn. Ơ, đâu rồi?
Cô ngó đầu ra ngoài. "Khải Minh Kiệt!"
"Hửm? Gì?" Hắn ngây thơ, chớp chớp mắt hỏi cô.
"Anh vào ngay cho em."
"Bắt buộc à?"
"Ừ. Em không ngại đuổi anh ra khỏi phòng đâu."
"Em là đồ độc ác."
"Cũng có hiệu quả mấy đâu? Anh tự trèo cửa sổ vào."
"Ừ nhỉ. Có lí."
Lưu Y Tuyết đẩy mạnh Khải Minh Kiệt vào phòng. Bên ngoài tươi cười bao nhiêu thì trong này lạnh lùng bấy nhiêu.
Khải Minh Kiệt đặt giỏ hoa quả Lưu Y Tuyết mua trên đường đến xuống bàn, rồi đang định ra ngoài thì bị cô chặn ở cửa. Thâm tâm hắn điên cuồng gào thét, không được trái lời vợ!
Khải Minh Kiệt miễn cưỡng quay đầu. Cô đã dặn hắn khi đến phải tươi cười hỏi thăm sức khỏe, trò chuyện với họ. Hắn đứng trước mặt Khải Minh Quyết, mặt vẫn lạnh tanh, không một chút cảm xúc.
"Chưa chết, thế là ổn rồi."
Khải Minh Quyết ném tờ báo trên tay xuống giường, tức giận hét lên, "Khải Minh Kiệt!"
Lưu Y Tuyết đi đến, véo mạnh vào eo Khải Minh Kiệt, khiến hắn nhíu mày nhìn cô. Cô trừng mắt, hỏi thăm đàng hoàng!
"Ông thấy thế nào?"
Khải Minh Quyết ngớ ra, "Thấy cái gì thế nào?"
"Đến thăm bệnh không hỏi sức khỏe thì còn hỏi gì?"
"Mày không nói chuyện tử tế với bố mày được à!?"
Dương Ánh Nguyệt thấy Khải Minh Quyết quát lên thì chạy đến, "Ông bình tĩnh, đừng nổi cáu, không tốt cho sức khỏe." Rồi bà quay sang Khải Minh Kiệt, trách mắng. "Bố con đang bệnh, con đừng chọc giận ông ấy chứ!"
Khải Minh Kiệt nhún vai, "Ông ta tự nổi giận mà, đâu phải tại tôi."
Khải Minh Quyết quát lên, "Mày!!"
"Khải Minh Kiệt, ra ngoài."
"Tôi..."
"Ra ngoài."
Khải Minh Kiệt ấm ức ra khỏi phòng. Thấy hắn nhìn cô đắm đuối, Lưu Y Tuyết lườm hắn một cái.
Cô quay lại, cười trừ, "Xin lỗi hai người, tâm trạng anh ấy hôm nay không tốt lắm."
Dương Ánh Nguyệt gật đầu, "Cô ngồi đi, ta nói chuyện một lát."
Tác giả :
Ufsugar