Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 272: Tình yêu của anh rất mãnh liệt
Nghe thấy lời xúi giục gay gắt của bà ta, Lâm Phiên Phiên chỉ im lặng đứng yên tại chỗ, cũng không giải thích gì, chẳng qua là ánh mắt luôn nhìn về phía Sở Tường Hùng. Nếu như anh thực sự nghe lời Hứa Bành mà ra tay đánh cô, vậy thì cô sẽ không tránh ra, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Nhưng từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ lưu luyến về những ấm áp đã từng thuộc về bọn họ nữa.
Ngày đó, anh không bảo vệ cô thật tốt, cô có thể hiểu thậm chí còn có thể tha thứ, bởi vì cô biết đó không phải là lỗi của anh, có sai cũng đều là những kẻ thân thiết mặt người dạ thú ở bên cạnh anh. Đừng nói Sở Tường Hùng không hề đề phòng, ngay cả người ngày đó luôn đề cao cảnh giác như cô cuối cùng vẫn là thương tích toàn thân.
Nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn khác. Nếu như anh vẫn không thể bảo vệ được cô, như vậy chỉ có thể nói rõ một điều, Lâm Phiên Phiên cô yêu sai người rồi.
Làm sao Sở Tường Hùng lại không nhìn ra sự quật cường cùng kiên quyết trong ánh mắt cô. Anh bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, hóa ra anh lại khiến cô không có lòng tin với mình như vậy sao.
Sở Tường Hùng không chút do dự, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với Hứa Bành: “Mẹ, con sẽ không đánh Phiên Phiên, cả đời này cũng sẽ không. Nếu như mẹ nhất định muốn thấy có người chảy máu cùng mình mới chịu đi bệnh viện chữa trị, vậy thì…người này liền đổi thành con đi."
Vừa dứt lời, anh lập tức cầm lấy một cái tạ sắt ở bên cạnh, đập mạnh vào đầu mình.
Một bên là người mẹ đã sinh ra nuôi lớn mình, một bên là người mà mình vẫn luôn hết mực yêu thương, giữa tình thân cùng tình yêu, anh không có cách nào lựa chọn. Bởi vì không muốn tổn thương bất kỳ người nào vậy nên chỉ có thể tự tổn thương chính mình.
“Hít!"
Ngay lập tức, mọi người xung quanh nhìn thấy hành động này của anh cũng không nhịn được lại hít vào một hơi khí lạnh.
“Con trai…"
“Tường Hùng…"
Hứa Bành cùng Lâm Phiên Phiên dường như cùng lúc phát ra tiếng kêu xé lòng.
Nhìn thấy máu tươi đỏ rực từ trong tóc Sở Tường Hùng chảy ra, nháy mắt nhiễm đỏ cả một bên mặt, trong lòng Hứa Bành vừa tức vừa vội lại thêm hối hận. Hơn nữa chính mình lại mất máu quá nhiều, không đủ sức, liền nhắm nghiền hai mắt hôn mê bất tỉnh.
Mà Sở Tường Hùng cũng đã trời đất quay cuồng, sau khi Hứa Bành ngất đi cũng lắc lư nghiêng ngả ngã trên mặt đất.
“Tường Hùng, Tường Hùng…"
Lâm Phiên Phiên không có cách nào bình tĩnh được nữa.
Giờ khắc này cô vô cùng căm hận vẻ mặt vừa rồi của chính mình, tại sao cô lại có thể nghi ngờ anh sẽ đánh mình chứ? Tại sao lại không tin tưởng anh như vậy?
Sớm biết anh sẽ lựa chọn phương thức cực đoan như vậy để chứng minh tình yêu của mình, lúc nãy cô đã tình nguyện để Hứa Bành đánh mình một trận rồi.
Ngay khoảng khắc này cuối cùng Lâm Phiên Phiên cũng đã hiểu rõ một điều. Ly biệt bốn năm thì đã sao, hóa ra, khoảng cách thời gian cùng không gian đều không thể xóa bỏ tình yêu của bọn họ.
“Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương… A…"
Cô ôm chặt lấy Sở Tường Hùng mặt đầy máu tươi, khóc đến tan nát cõi lòng.
Trông thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều lộ vẻ xúc động, lập tức có người rút điện thoại ra bấm gọi 120.
Mà người khơi ra tất cả là Giang Sa, trông thấy mọi chuyện phát triển không thể kiểm soát như vậy, sắc mặt khó nhịn mà trở nên ảm đạm. Ngay sau đó, bà ta lập tức lấy ra khăn tay giúp Lâm Phiên Phiên đè lại vết thương đang chảy máu của Sở Tường Hùng, lo sợ anh mất máu quá nhiều không đợi được đến lúc xe cứu thương đến.
Giang Sa cũng không lạ gì Sở Tường Hùng, anh cùng Mạc Tiên Lầu từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt. Thân là mẹ của Mạc Tiên Lầu, đương nhiên bà ta đã gặp anh rất nhiều lần.
Nếu Sở Tường Hùng không phải là con trai Hứa Bành, bà ta nhất định sẽ đối với anh tốt hơn.
Cũng may trung tâm thể thao này nằm trên khu phố phồn hoa, vả lại cũng rất gần bệnh viện trung tâm thành phố. Chưa tới mấy phút, xe cứu thương đã chạy tới nơi.
Sau khi đưa Hứa Bành cùng Sở Tường Hùng đến bệnh viện, Lâm Phiên Phiên lập tức nộp tiền viện phí, lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
Lúc này, Giang Sa cũng không vội rời đi.
“Hôm nay…Cám ơn con đã giúp ta, nhưng lại khiến con gặp phải nhiều phiền phức như vậy. Ta mạo muội hỏi một câu, con cùng Sở Tường Hùng…trước kia từng quen biết nhau sao?"
Giang Sa cảm thấy, Ánh mắt Sở Tường Hùng nhìn Lâm Phiên Phiên quả thực vô cùng chân thành, đây chắc chắn là ánh nhìn dành cho người mình yêu thương. Mà biểu hiện của Lâm Phiên Phiên cũng là như vậy, điều này khiến cho bà ta không nhịn được mà hỏi ra.
Bởi vì từ lần trước, sau khi gặp mặt Lâm Phiên Phiên, bà ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, luôn nghĩ rằng Mạc Tiên Lầu cùng cô có thể phát triển thêm bước nữa.
Tuy Lâm Phiên Phiên không hiểu rõ suy nghĩ của bà ta nhưng cô cũng không định giấu diếm chuyện gì, vì vậy thành thật nói: “Trước kia tôi là bạn gái của anh ấy, chẳng qua bốn năm trước đã chia tay. Bây giờ, anh ấy đã kết hôn với Mạc Tiểu Vang, chính là đại tiểu thư của Mạc gia các người."
Nghe vậy, Giang Sa vô cùng kinh ngạc, giơ tay che miệng: “Trời ơi, hóa ra con chính là người bạn gái cũ năm đó đã khiến cho ba đại gia đình Sở, Mạc, Hứa ầm ĩ huyên nào của Sở Tường Hùng, thật không nghĩ tới lại là con."
Nói xong, bà ta khẽ thở dài thương xót, lại tiếp tục: “Ai, đáng tiếc, một cô gái tốt như con sao lại đụng phải người của Sở gia chứ. Trong Sở gia trừ Sở Tường Hùng, đều không có lấy một người tốt, đặc biết là Sở Qúy Thừa cùng Hứa Bành. Ta có thể tưởng tưởng được ngày đó con ở nhà bọn họ sẽ bị đối xử như thế nào. Còn về chuyện của Tiểu Vang, ta ít nhiều cũng biết được năm đó nó vì muốn được gả cho Sở Tường Hùng mà đã giở thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Tuy nó không phải là con gái ruột của ta, nhưng ta vẫn muốn thay mặt nó ở chỗ này nói với con một tiếng xin lỗi. Nhất định năm đó nó đã khiến con chịu không ít đau khổ rồi."
Nhưng từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ lưu luyến về những ấm áp đã từng thuộc về bọn họ nữa.
Ngày đó, anh không bảo vệ cô thật tốt, cô có thể hiểu thậm chí còn có thể tha thứ, bởi vì cô biết đó không phải là lỗi của anh, có sai cũng đều là những kẻ thân thiết mặt người dạ thú ở bên cạnh anh. Đừng nói Sở Tường Hùng không hề đề phòng, ngay cả người ngày đó luôn đề cao cảnh giác như cô cuối cùng vẫn là thương tích toàn thân.
Nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn khác. Nếu như anh vẫn không thể bảo vệ được cô, như vậy chỉ có thể nói rõ một điều, Lâm Phiên Phiên cô yêu sai người rồi.
Làm sao Sở Tường Hùng lại không nhìn ra sự quật cường cùng kiên quyết trong ánh mắt cô. Anh bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, hóa ra anh lại khiến cô không có lòng tin với mình như vậy sao.
Sở Tường Hùng không chút do dự, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với Hứa Bành: “Mẹ, con sẽ không đánh Phiên Phiên, cả đời này cũng sẽ không. Nếu như mẹ nhất định muốn thấy có người chảy máu cùng mình mới chịu đi bệnh viện chữa trị, vậy thì…người này liền đổi thành con đi."
Vừa dứt lời, anh lập tức cầm lấy một cái tạ sắt ở bên cạnh, đập mạnh vào đầu mình.
Một bên là người mẹ đã sinh ra nuôi lớn mình, một bên là người mà mình vẫn luôn hết mực yêu thương, giữa tình thân cùng tình yêu, anh không có cách nào lựa chọn. Bởi vì không muốn tổn thương bất kỳ người nào vậy nên chỉ có thể tự tổn thương chính mình.
“Hít!"
Ngay lập tức, mọi người xung quanh nhìn thấy hành động này của anh cũng không nhịn được lại hít vào một hơi khí lạnh.
“Con trai…"
“Tường Hùng…"
Hứa Bành cùng Lâm Phiên Phiên dường như cùng lúc phát ra tiếng kêu xé lòng.
Nhìn thấy máu tươi đỏ rực từ trong tóc Sở Tường Hùng chảy ra, nháy mắt nhiễm đỏ cả một bên mặt, trong lòng Hứa Bành vừa tức vừa vội lại thêm hối hận. Hơn nữa chính mình lại mất máu quá nhiều, không đủ sức, liền nhắm nghiền hai mắt hôn mê bất tỉnh.
Mà Sở Tường Hùng cũng đã trời đất quay cuồng, sau khi Hứa Bành ngất đi cũng lắc lư nghiêng ngả ngã trên mặt đất.
“Tường Hùng, Tường Hùng…"
Lâm Phiên Phiên không có cách nào bình tĩnh được nữa.
Giờ khắc này cô vô cùng căm hận vẻ mặt vừa rồi của chính mình, tại sao cô lại có thể nghi ngờ anh sẽ đánh mình chứ? Tại sao lại không tin tưởng anh như vậy?
Sớm biết anh sẽ lựa chọn phương thức cực đoan như vậy để chứng minh tình yêu của mình, lúc nãy cô đã tình nguyện để Hứa Bành đánh mình một trận rồi.
Ngay khoảng khắc này cuối cùng Lâm Phiên Phiên cũng đã hiểu rõ một điều. Ly biệt bốn năm thì đã sao, hóa ra, khoảng cách thời gian cùng không gian đều không thể xóa bỏ tình yêu của bọn họ.
“Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương… A…"
Cô ôm chặt lấy Sở Tường Hùng mặt đầy máu tươi, khóc đến tan nát cõi lòng.
Trông thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều lộ vẻ xúc động, lập tức có người rút điện thoại ra bấm gọi 120.
Mà người khơi ra tất cả là Giang Sa, trông thấy mọi chuyện phát triển không thể kiểm soát như vậy, sắc mặt khó nhịn mà trở nên ảm đạm. Ngay sau đó, bà ta lập tức lấy ra khăn tay giúp Lâm Phiên Phiên đè lại vết thương đang chảy máu của Sở Tường Hùng, lo sợ anh mất máu quá nhiều không đợi được đến lúc xe cứu thương đến.
Giang Sa cũng không lạ gì Sở Tường Hùng, anh cùng Mạc Tiên Lầu từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt. Thân là mẹ của Mạc Tiên Lầu, đương nhiên bà ta đã gặp anh rất nhiều lần.
Nếu Sở Tường Hùng không phải là con trai Hứa Bành, bà ta nhất định sẽ đối với anh tốt hơn.
Cũng may trung tâm thể thao này nằm trên khu phố phồn hoa, vả lại cũng rất gần bệnh viện trung tâm thành phố. Chưa tới mấy phút, xe cứu thương đã chạy tới nơi.
Sau khi đưa Hứa Bành cùng Sở Tường Hùng đến bệnh viện, Lâm Phiên Phiên lập tức nộp tiền viện phí, lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
Lúc này, Giang Sa cũng không vội rời đi.
“Hôm nay…Cám ơn con đã giúp ta, nhưng lại khiến con gặp phải nhiều phiền phức như vậy. Ta mạo muội hỏi một câu, con cùng Sở Tường Hùng…trước kia từng quen biết nhau sao?"
Giang Sa cảm thấy, Ánh mắt Sở Tường Hùng nhìn Lâm Phiên Phiên quả thực vô cùng chân thành, đây chắc chắn là ánh nhìn dành cho người mình yêu thương. Mà biểu hiện của Lâm Phiên Phiên cũng là như vậy, điều này khiến cho bà ta không nhịn được mà hỏi ra.
Bởi vì từ lần trước, sau khi gặp mặt Lâm Phiên Phiên, bà ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, luôn nghĩ rằng Mạc Tiên Lầu cùng cô có thể phát triển thêm bước nữa.
Tuy Lâm Phiên Phiên không hiểu rõ suy nghĩ của bà ta nhưng cô cũng không định giấu diếm chuyện gì, vì vậy thành thật nói: “Trước kia tôi là bạn gái của anh ấy, chẳng qua bốn năm trước đã chia tay. Bây giờ, anh ấy đã kết hôn với Mạc Tiểu Vang, chính là đại tiểu thư của Mạc gia các người."
Nghe vậy, Giang Sa vô cùng kinh ngạc, giơ tay che miệng: “Trời ơi, hóa ra con chính là người bạn gái cũ năm đó đã khiến cho ba đại gia đình Sở, Mạc, Hứa ầm ĩ huyên nào của Sở Tường Hùng, thật không nghĩ tới lại là con."
Nói xong, bà ta khẽ thở dài thương xót, lại tiếp tục: “Ai, đáng tiếc, một cô gái tốt như con sao lại đụng phải người của Sở gia chứ. Trong Sở gia trừ Sở Tường Hùng, đều không có lấy một người tốt, đặc biết là Sở Qúy Thừa cùng Hứa Bành. Ta có thể tưởng tưởng được ngày đó con ở nhà bọn họ sẽ bị đối xử như thế nào. Còn về chuyện của Tiểu Vang, ta ít nhiều cũng biết được năm đó nó vì muốn được gả cho Sở Tường Hùng mà đã giở thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Tuy nó không phải là con gái ruột của ta, nhưng ta vẫn muốn thay mặt nó ở chỗ này nói với con một tiếng xin lỗi. Nhất định năm đó nó đã khiến con chịu không ít đau khổ rồi."
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết