Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 224: Dứt khoát chối từ
“Tôi biết mà, cô sẽ chấp nhận lời mời của tôi."
Vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, người đàn ông trung niên đã nhếch mày tỏ vẻ đắc ý, ông ta nói tiếng Trung bằng giọng lơ lớ.
Lâm Phiên Phiên nhíu mày, nói: “Ông là ai?"
Tất nhiên, Lâm Phiên Phiên đáp lại bằng tiếng Anh. Bốn năm qua, vì để trốn tránh ba nhà Sở, Hứa, Mạc, Lâm Phiên Phiên đã chuyển đến rất nhiều quốc gia, thu hoạch lớn nhất là cô đã học được nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, mà Tiếng Anh cũng chỉ là một trong số đó.
Người đàn ông sững lại một lúc, sắc mặt có chút khó coi, lại không thể dùng tiếng Trung ít ỏi của mình để diễn đạt nên trực tiếp nói bằng tiếng Anh: “Người nhân viên kia không nói gì về tôi với cô sao? Lẽ nào anh ta đã nuốt 8000 tiền bo mà tôi đưa cho cô rồi sao?"
Lâm Phiên Phiên nghĩ một lúc, sau đó cười khẽ trả lời: “ Tiền bo thì tôi nhận được rồi, ông đừng nghĩ người khác hèn hạ như vậy."
Lúc vào hậu trường, mấy nhân viên đã nói với cô người nào tặng hoa gì và tiền bo là bao nhiêu. Có điều cô chỉ quan tâm đến tiền bo, còn hoa và danh thiếp cô cũng không có nhìn đến, bởi vì những người đó không phải là style của cô, do vậy cô cũng không có hứng thú để quan tâm.
Người đàn ông trung niên bị Lâm Phiên Phiên nói như vậy thì sắc mặt có chút khó coi. Thật ra vừa nãy ông nghĩ như vậy có chút “lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử", tuy nhiên, Lâm Phiên Phiên trực tiếp nói ra như thế thật đúng là không cho ông chút mặt mũi nào cả. Có điều nếu đàn ông vẫn chưa đạt được mục đích thì họ sẽ không bỏ cuộc, vì thế ông ta trước sau vẫn cười xởi lởi, nói: “Thật ngại quá tôi đã lỡ lời rồi, vị tiểu thư xinh đẹp này có thể đi ăn một bữa cơm cùng với tôi không, mời cô lên xe."
Lâm Phiên Phiên lại một lần nữa không khách khí mà lắc đầu: “Xin lỗi, trước đó tôi đã ăn rồi, bây giờ vẫn còn thấy no."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Trong mắt đàn ông, cái này được gọi là dục vọng, rõ ràng quá rồi, Lâm Phiên Phiên sao có thể không nhìn ra ý đồ của ông ta. Những năm qua, loại đàn ông có chút tiền liền tự cho rằng mình có thể đạt được mọi thứ như này cô đã gặp qua quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Người đàn ông không ngờ tới rằng Lâm Phiên Phiên có thể từ chối một cách dứt khoát như thế, không thể tiếp tục giả vờ lịch lãm được nữa, sắc mặt ông ta trầm xuống, giơ tay giữ chặt vai phải của Lâm Phiên Phiên, lạnh giọng nói: “ Nhận của tôi nhiều tiền bo như vậy, ngay cả ăn một bữa cơm cũng không chịu đồng ý, cô tưởng mình có vài phần tư sắc thì hay ho lắm sao, tôi nói cho cô biết với tám nghìn này đủ để cho tôi ra ngoài gọi vài con...."
Từ “gà" trong miệng ông ta chưa kịp thốt ra thì Lâm Phiên Phiên đã híp mắt, tay trái giơ lên bắt lấy cánh tay đang giữ chặt vai cô, dùng đòn vai quật ngã ông ta, “bộp" một tiếng thật to ngã lăn ra đất.
Ông ta kêu lên thảm thiết, lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn,đau đến nỗi ngũ quan cũng trở nên vặn vẹo, nằm nửa ngày cũng không nhấc người lên được.
Không sai, Lâm Phiên Phiên của hiện tại không còn yếu đuối như trước nữa, vì cô đã học võ để tự vệ, đối phó với một, hai người đàn ông cũng không thành vấn đề.
Tiếng động bên này ngay lập tức đã thu hút người qua đường xung quanh đến xem, từng người một đều kinh ngạc hoảng hốt nhìn Lâm Phiên Phiên, bởi dẫu sao họ cũng không hề nghĩ rằng một cô gái cao gầy, mảnh mai như cô mà có thể quật ngã một người đàn ông xuống đất dễ dàng như vậy, thật khiến con người ta được mở rộng tầm mắt.
Lâm Phiên Phiên từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống gương mặt khó coi của người đàn ông trung niên, sau đó rút ra tám nghìn từ trong ví ném vào mặt ông ta: “Cầm lấy tám nghìn của ông đi, tôi đây cũng không cần."
Nói xong, nhấc chân bước qua người ông ta sau đó cũng không quay đầu nhìn lại mà rời đi.
Người qua đường vây xem nhìn thấy thế suýt chút nữa thì không vỗ tay cổ vũ.
Lâm Phiên Phiên rời đi không lâu thì có chuông điện thoại reo, cô mệt mỏi nhấc máy, không đợi cô kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng trẻ con non nớt mà trong trẻo: “Mẹ, mẹ ơi! Sao mẹ vẫn chưa về?"
Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy âm thanh này thì mọi phiền muộn, bực mình vừa nãy đều xua tan hết, mỉm cười: “Táp Táp ngoan, mẹ đang trên đường trở về đây."
“Vâng ạ, à đúng rồi, về mẹ nhớ mua một chai nước tương nha, vì ba vừa làm món “bạch thiết kê" thì phát hiện ra là nhà hết nước tương. Mẹ, mẹ nói xem ba có phải là rất ngốc không?"
Cậu bé đáng yêu trong điện thoại nói năng y như ông cụ non.
Lâm Phiên Phiên cười khẽ: “Táp Táp, mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi là không được nói xấu sau lưng người khác, cẩn thận ba Hàn Phiêu của con mà nghe thấy thì sẽ đánh mông đó nha."
“A, ba nghe thấy rồi đó, nhóc con, xem ra cái mông của con lại bắt đầu ngứa ngáy rồi."
Điện thoại truyền đến giọng nói của Hàn Phiêu, có vẻ như anh ấy giành điện thoại trong tay Táp Táp, nói: “Phiên Phiên, em về nhanh lên, hôm nay anh làm mấy món mà em thích này."
“Được, em về ngay đây".
Lâm Phiên Phiên mỉm cười ngọt ngào, đương nhiên Hàn Phiêu không thể nhìn thấy biểu tình của cô lúc này.
Vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, người đàn ông trung niên đã nhếch mày tỏ vẻ đắc ý, ông ta nói tiếng Trung bằng giọng lơ lớ.
Lâm Phiên Phiên nhíu mày, nói: “Ông là ai?"
Tất nhiên, Lâm Phiên Phiên đáp lại bằng tiếng Anh. Bốn năm qua, vì để trốn tránh ba nhà Sở, Hứa, Mạc, Lâm Phiên Phiên đã chuyển đến rất nhiều quốc gia, thu hoạch lớn nhất là cô đã học được nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, mà Tiếng Anh cũng chỉ là một trong số đó.
Người đàn ông sững lại một lúc, sắc mặt có chút khó coi, lại không thể dùng tiếng Trung ít ỏi của mình để diễn đạt nên trực tiếp nói bằng tiếng Anh: “Người nhân viên kia không nói gì về tôi với cô sao? Lẽ nào anh ta đã nuốt 8000 tiền bo mà tôi đưa cho cô rồi sao?"
Lâm Phiên Phiên nghĩ một lúc, sau đó cười khẽ trả lời: “ Tiền bo thì tôi nhận được rồi, ông đừng nghĩ người khác hèn hạ như vậy."
Lúc vào hậu trường, mấy nhân viên đã nói với cô người nào tặng hoa gì và tiền bo là bao nhiêu. Có điều cô chỉ quan tâm đến tiền bo, còn hoa và danh thiếp cô cũng không có nhìn đến, bởi vì những người đó không phải là style của cô, do vậy cô cũng không có hứng thú để quan tâm.
Người đàn ông trung niên bị Lâm Phiên Phiên nói như vậy thì sắc mặt có chút khó coi. Thật ra vừa nãy ông nghĩ như vậy có chút “lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử", tuy nhiên, Lâm Phiên Phiên trực tiếp nói ra như thế thật đúng là không cho ông chút mặt mũi nào cả. Có điều nếu đàn ông vẫn chưa đạt được mục đích thì họ sẽ không bỏ cuộc, vì thế ông ta trước sau vẫn cười xởi lởi, nói: “Thật ngại quá tôi đã lỡ lời rồi, vị tiểu thư xinh đẹp này có thể đi ăn một bữa cơm cùng với tôi không, mời cô lên xe."
Lâm Phiên Phiên lại một lần nữa không khách khí mà lắc đầu: “Xin lỗi, trước đó tôi đã ăn rồi, bây giờ vẫn còn thấy no."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Trong mắt đàn ông, cái này được gọi là dục vọng, rõ ràng quá rồi, Lâm Phiên Phiên sao có thể không nhìn ra ý đồ của ông ta. Những năm qua, loại đàn ông có chút tiền liền tự cho rằng mình có thể đạt được mọi thứ như này cô đã gặp qua quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Người đàn ông không ngờ tới rằng Lâm Phiên Phiên có thể từ chối một cách dứt khoát như thế, không thể tiếp tục giả vờ lịch lãm được nữa, sắc mặt ông ta trầm xuống, giơ tay giữ chặt vai phải của Lâm Phiên Phiên, lạnh giọng nói: “ Nhận của tôi nhiều tiền bo như vậy, ngay cả ăn một bữa cơm cũng không chịu đồng ý, cô tưởng mình có vài phần tư sắc thì hay ho lắm sao, tôi nói cho cô biết với tám nghìn này đủ để cho tôi ra ngoài gọi vài con...."
Từ “gà" trong miệng ông ta chưa kịp thốt ra thì Lâm Phiên Phiên đã híp mắt, tay trái giơ lên bắt lấy cánh tay đang giữ chặt vai cô, dùng đòn vai quật ngã ông ta, “bộp" một tiếng thật to ngã lăn ra đất.
Ông ta kêu lên thảm thiết, lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn,đau đến nỗi ngũ quan cũng trở nên vặn vẹo, nằm nửa ngày cũng không nhấc người lên được.
Không sai, Lâm Phiên Phiên của hiện tại không còn yếu đuối như trước nữa, vì cô đã học võ để tự vệ, đối phó với một, hai người đàn ông cũng không thành vấn đề.
Tiếng động bên này ngay lập tức đã thu hút người qua đường xung quanh đến xem, từng người một đều kinh ngạc hoảng hốt nhìn Lâm Phiên Phiên, bởi dẫu sao họ cũng không hề nghĩ rằng một cô gái cao gầy, mảnh mai như cô mà có thể quật ngã một người đàn ông xuống đất dễ dàng như vậy, thật khiến con người ta được mở rộng tầm mắt.
Lâm Phiên Phiên từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống gương mặt khó coi của người đàn ông trung niên, sau đó rút ra tám nghìn từ trong ví ném vào mặt ông ta: “Cầm lấy tám nghìn của ông đi, tôi đây cũng không cần."
Nói xong, nhấc chân bước qua người ông ta sau đó cũng không quay đầu nhìn lại mà rời đi.
Người qua đường vây xem nhìn thấy thế suýt chút nữa thì không vỗ tay cổ vũ.
Lâm Phiên Phiên rời đi không lâu thì có chuông điện thoại reo, cô mệt mỏi nhấc máy, không đợi cô kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng trẻ con non nớt mà trong trẻo: “Mẹ, mẹ ơi! Sao mẹ vẫn chưa về?"
Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy âm thanh này thì mọi phiền muộn, bực mình vừa nãy đều xua tan hết, mỉm cười: “Táp Táp ngoan, mẹ đang trên đường trở về đây."
“Vâng ạ, à đúng rồi, về mẹ nhớ mua một chai nước tương nha, vì ba vừa làm món “bạch thiết kê" thì phát hiện ra là nhà hết nước tương. Mẹ, mẹ nói xem ba có phải là rất ngốc không?"
Cậu bé đáng yêu trong điện thoại nói năng y như ông cụ non.
Lâm Phiên Phiên cười khẽ: “Táp Táp, mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi là không được nói xấu sau lưng người khác, cẩn thận ba Hàn Phiêu của con mà nghe thấy thì sẽ đánh mông đó nha."
“A, ba nghe thấy rồi đó, nhóc con, xem ra cái mông của con lại bắt đầu ngứa ngáy rồi."
Điện thoại truyền đến giọng nói của Hàn Phiêu, có vẻ như anh ấy giành điện thoại trong tay Táp Táp, nói: “Phiên Phiên, em về nhanh lên, hôm nay anh làm mấy món mà em thích này."
“Được, em về ngay đây".
Lâm Phiên Phiên mỉm cười ngọt ngào, đương nhiên Hàn Phiêu không thể nhìn thấy biểu tình của cô lúc này.
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết