Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 213: Vui đến phát khóc
Cho đến khi Hứa Thịnh xuất hiện, trấn tĩnh trở lại, Lâm Phiên Phiên mới hoàn toàn yên lặng, mắt nhắm chặt, tuy nhiên, vẫn không chịu buông tha cho Mạc Tiểu Vang, ngang bướng đến mức khiến người khác kinh ngạc.
Hứa Thịnh chỉ còn cách cạy 2 hàm răng của Lâm Phiên Phiên ra, Mạc Tiểu Vang lúc này mới được cứu, nhưng ngón tay của cô ta, vẫn đau nhức dữ dội. Mạc Tiểu Vang đã đau đến tận xương tủy, những vẫn không cam chịu, giơ tay muốn đánh trả Lâm Phiên Phiên
“Cô quậy đủ rồi đó."
Hứa Thịnh không chần chừ tóm lấy Mạc Tiểu Vang, lạnh lùng nói: “Ngón tay của cô, nếu không kịp thời xử lý, chỉ e là sẽ bị tàn phế, cô tốt nhất đừng ở lại đây nữa."
Người con gái trong lòng của Hứa Thịnh, nếu muốn làm hại thì cũng chỉ mình anh được phép làm hại, người khác, đừng hòng chạm đến 1 sợi tóc của cô.
Và anh ta, thực sự đã làm như vậy.
Lúc này, ông Lâm mua đồ ăn từ bên ngoài trở về, ông chưa kịp hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xuất phát từ tình yêu của một người cha, việc đầu tiên mà ông làm là vội vàng chạy lại bảo vệ Lâm Phiên Phiên.
Mạc Tiểu Vang tự nhận thức được nếu bản thân vẫn tiếp tục gây chuyện sẽ chẳng có lợi gì, đành để hai người y tá dẫn ra khỏi phòng bệnh. Lần này, cô ta bị thiệt nặng rồi!
Mạc Tiểu Vang cắn răng uất hận, cô ta quyết sẽ không chịu để yên chuyện này.
Còn về phía Lâm Phiên Phiên, kể từ sau lần Mạc Tiểu Vang đến đó, cô càng ngày càng trầm lặng, trầm lặng đến mức khiến người khác sợ hãi.
Hôm đó, Mạc Tiên Lầu cũng đột nhiên đến bệnh viện, có điều, anh chỉ một mực đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn Lâm Phiên Phiên, đứng nửa tiếng đồng hồ, anh không nói lời nào mà ra về.
Hứa Thịnh nhìn thấu vào đáy mắt đó, trong lòng âm thầm nhận ra.
Người đàn ông để ý Lâm Phiên Phiên, không chỉ có một mình Hứa Thịnh!
Mạc Tiên Lầu rời khỏi bệnh viện, trùng hợp gặp Lâm Sương Sương, nhưng giữa họ cũng chẳng thân thiết gì, bởi họ chỉ mới gặp nhau đôi ba lần. hai người mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, xem như là một lời chào.
Khi Lâm Sương Sương vào thăm Lâm Phiên Phiên, ông Lâm vẫn ở đó, sự vất vả, lao tâm suốt mười ngày qua khiến ông Lâm gầy đi trông thấy.
"Chú à, Phiên Phiên ở đây đã có cháu chăm sóc, chú đi nghỉ chút đi."
Lâm Sương Sương lo lắng nói, nhìn ông Lâm, cô không kìm lòng mà nhớ đến bố mẹ của mình, cũng giản dị như vậy, cũng thương con vô bờ bến.
Ông Lâm lắc đầu, cười nói: " Chú không mệt, nhưng mà cháu đến cũng tốt, đồ dùng sinh hoạt của Phiên Phiên sắp hết rồi, chú đang định đi mua cho con bé, cháu ở đây thay chú chăm sóc con bé một chút nhé."
Lâm Sương Sương gật đầu, "vâng" một tiếng.
Đợi ông Lâm đi rồi, Lâm Sương Sương ngồi sát lại, cạnh giường bệnh của Lâm Phiên Phiên, nhìn Lâm Phiên Phiên nằm ngốc nghếch, điên dại, lòng cô đau xót, nước mắt cứ thế trào ra.
"Tại sao cậu lại thành ra nông nỗi này chứ, tớ đã nghĩ rằng cậu sẽ hạnh phúc hơn tớ, bởi vì cậu xinh đẹp, cậu tốt bụng, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng thế này?"
Lâm Sương Sương nắm lấy bàn tay lạnh giá của Lâm Phiên Phiên, áp vào mặt, "Bọn họ đều nói cậu điên rồi, không, tớ không tin, cậu là Lâm Phiên Phiên, cậu làm sao có thể điên được chứ, tớ không tin, cậu nói chuyện với tớ đi, tớ chỉ có mình cậu là bạn, từ trước tới giờ chỉ có mình cậu đối xử tốt với tớ, cậu làm sao có thể điên được, không thể nào, tớ không cho phép, tớ không đồng ý..."
Sương Sương càng nói càng kích động, cuối cùng nằm gục lên người Lâm Phiên Phiên khóc lớn.
Trong lúc đau đớn, hoảng loạn đó, đột nhiên có người khẽ xoa nhẹ trên người cô, Sương Sương giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, trước mặt cô, Lâm Phiên Phiên vẫn giữ gương mặt thẫn thờ, nhưng ánh mắt lại nhìn cô đầy ấm áp, và tất nhiên, bàn tay xoa lên đầu cô lúc nãy, cũng chính là của Lâm Phiên Phiên.
"Phiên Phiên, cậu... Cậu thật sự không hề điên?"
Sự kích động lập tức đó của Sương Sương, đến giọng nói còn toát lên sự run rẩy.
Lâm Phiên Phiên lắc đầu, giọng nói khàn khàn cất lên câu nói đầu tiên sau mười ngày đã qua, "Tớ không biết, có những lúc tớ rất tỉnh táo, giống như bây giờ này, nhưng có những lúc tớ lại mơ hồ không biết bản thân mình là ai, Sương Sương, tớ nghĩ tớ sắp bị điên thật rồi, tớ không muốn điên, thật sự không muốn..."
Mười ngày qua, cô sống trong sự ngờ nghệch, ngốc nghếch, mấy lần đột nhiên tỉnh lại, vậy mà chẳng nói những điều mong muốn, chỉ nghĩ đến việc nằm trên giường chờ chết. Nếu không phải vì tiếng khóc thảm thương của Sương Sương đánh thức tia hi vọng cuối cùng của Phiên Phiên, thì có lẽ giờ này cô đã mãi mãi chìm trong im lặng, mất đi khả năng ngôn ngữ rồi.
Nhưng lần này cất tiếng, Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy não cô đã thực sự tỉnh táo trở lại, mọi sự vật, mọi sự việc, trong giờ khắc này, đều thấy rất rõ nét.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Phiên Phiên, Sương Sương càng thêm kích động, vội vàng nắm lấy tay của Lâm Phiên Phiên, vui đến phát khóc, nói: "Đừng nói những lời ngốc nghếch vậy nữa, không phải bây giờ cậu đã tốt hơn rồi sao, không sao đâu, cậu nhất định sẽ khỏe lại thôi, tớ đi gọi bác sỹ cho cậu, còn phải gọi điện báo cho Sở Tường Hùng và bố mẹ cậu nữa, bọn họ nhất định sẽ vui lắm."
Hứa Thịnh chỉ còn cách cạy 2 hàm răng của Lâm Phiên Phiên ra, Mạc Tiểu Vang lúc này mới được cứu, nhưng ngón tay của cô ta, vẫn đau nhức dữ dội. Mạc Tiểu Vang đã đau đến tận xương tủy, những vẫn không cam chịu, giơ tay muốn đánh trả Lâm Phiên Phiên
“Cô quậy đủ rồi đó."
Hứa Thịnh không chần chừ tóm lấy Mạc Tiểu Vang, lạnh lùng nói: “Ngón tay của cô, nếu không kịp thời xử lý, chỉ e là sẽ bị tàn phế, cô tốt nhất đừng ở lại đây nữa."
Người con gái trong lòng của Hứa Thịnh, nếu muốn làm hại thì cũng chỉ mình anh được phép làm hại, người khác, đừng hòng chạm đến 1 sợi tóc của cô.
Và anh ta, thực sự đã làm như vậy.
Lúc này, ông Lâm mua đồ ăn từ bên ngoài trở về, ông chưa kịp hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xuất phát từ tình yêu của một người cha, việc đầu tiên mà ông làm là vội vàng chạy lại bảo vệ Lâm Phiên Phiên.
Mạc Tiểu Vang tự nhận thức được nếu bản thân vẫn tiếp tục gây chuyện sẽ chẳng có lợi gì, đành để hai người y tá dẫn ra khỏi phòng bệnh. Lần này, cô ta bị thiệt nặng rồi!
Mạc Tiểu Vang cắn răng uất hận, cô ta quyết sẽ không chịu để yên chuyện này.
Còn về phía Lâm Phiên Phiên, kể từ sau lần Mạc Tiểu Vang đến đó, cô càng ngày càng trầm lặng, trầm lặng đến mức khiến người khác sợ hãi.
Hôm đó, Mạc Tiên Lầu cũng đột nhiên đến bệnh viện, có điều, anh chỉ một mực đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn Lâm Phiên Phiên, đứng nửa tiếng đồng hồ, anh không nói lời nào mà ra về.
Hứa Thịnh nhìn thấu vào đáy mắt đó, trong lòng âm thầm nhận ra.
Người đàn ông để ý Lâm Phiên Phiên, không chỉ có một mình Hứa Thịnh!
Mạc Tiên Lầu rời khỏi bệnh viện, trùng hợp gặp Lâm Sương Sương, nhưng giữa họ cũng chẳng thân thiết gì, bởi họ chỉ mới gặp nhau đôi ba lần. hai người mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, xem như là một lời chào.
Khi Lâm Sương Sương vào thăm Lâm Phiên Phiên, ông Lâm vẫn ở đó, sự vất vả, lao tâm suốt mười ngày qua khiến ông Lâm gầy đi trông thấy.
"Chú à, Phiên Phiên ở đây đã có cháu chăm sóc, chú đi nghỉ chút đi."
Lâm Sương Sương lo lắng nói, nhìn ông Lâm, cô không kìm lòng mà nhớ đến bố mẹ của mình, cũng giản dị như vậy, cũng thương con vô bờ bến.
Ông Lâm lắc đầu, cười nói: " Chú không mệt, nhưng mà cháu đến cũng tốt, đồ dùng sinh hoạt của Phiên Phiên sắp hết rồi, chú đang định đi mua cho con bé, cháu ở đây thay chú chăm sóc con bé một chút nhé."
Lâm Sương Sương gật đầu, "vâng" một tiếng.
Đợi ông Lâm đi rồi, Lâm Sương Sương ngồi sát lại, cạnh giường bệnh của Lâm Phiên Phiên, nhìn Lâm Phiên Phiên nằm ngốc nghếch, điên dại, lòng cô đau xót, nước mắt cứ thế trào ra.
"Tại sao cậu lại thành ra nông nỗi này chứ, tớ đã nghĩ rằng cậu sẽ hạnh phúc hơn tớ, bởi vì cậu xinh đẹp, cậu tốt bụng, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng thế này?"
Lâm Sương Sương nắm lấy bàn tay lạnh giá của Lâm Phiên Phiên, áp vào mặt, "Bọn họ đều nói cậu điên rồi, không, tớ không tin, cậu là Lâm Phiên Phiên, cậu làm sao có thể điên được chứ, tớ không tin, cậu nói chuyện với tớ đi, tớ chỉ có mình cậu là bạn, từ trước tới giờ chỉ có mình cậu đối xử tốt với tớ, cậu làm sao có thể điên được, không thể nào, tớ không cho phép, tớ không đồng ý..."
Sương Sương càng nói càng kích động, cuối cùng nằm gục lên người Lâm Phiên Phiên khóc lớn.
Trong lúc đau đớn, hoảng loạn đó, đột nhiên có người khẽ xoa nhẹ trên người cô, Sương Sương giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, trước mặt cô, Lâm Phiên Phiên vẫn giữ gương mặt thẫn thờ, nhưng ánh mắt lại nhìn cô đầy ấm áp, và tất nhiên, bàn tay xoa lên đầu cô lúc nãy, cũng chính là của Lâm Phiên Phiên.
"Phiên Phiên, cậu... Cậu thật sự không hề điên?"
Sự kích động lập tức đó của Sương Sương, đến giọng nói còn toát lên sự run rẩy.
Lâm Phiên Phiên lắc đầu, giọng nói khàn khàn cất lên câu nói đầu tiên sau mười ngày đã qua, "Tớ không biết, có những lúc tớ rất tỉnh táo, giống như bây giờ này, nhưng có những lúc tớ lại mơ hồ không biết bản thân mình là ai, Sương Sương, tớ nghĩ tớ sắp bị điên thật rồi, tớ không muốn điên, thật sự không muốn..."
Mười ngày qua, cô sống trong sự ngờ nghệch, ngốc nghếch, mấy lần đột nhiên tỉnh lại, vậy mà chẳng nói những điều mong muốn, chỉ nghĩ đến việc nằm trên giường chờ chết. Nếu không phải vì tiếng khóc thảm thương của Sương Sương đánh thức tia hi vọng cuối cùng của Phiên Phiên, thì có lẽ giờ này cô đã mãi mãi chìm trong im lặng, mất đi khả năng ngôn ngữ rồi.
Nhưng lần này cất tiếng, Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy não cô đã thực sự tỉnh táo trở lại, mọi sự vật, mọi sự việc, trong giờ khắc này, đều thấy rất rõ nét.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Phiên Phiên, Sương Sương càng thêm kích động, vội vàng nắm lấy tay của Lâm Phiên Phiên, vui đến phát khóc, nói: "Đừng nói những lời ngốc nghếch vậy nữa, không phải bây giờ cậu đã tốt hơn rồi sao, không sao đâu, cậu nhất định sẽ khỏe lại thôi, tớ đi gọi bác sỹ cho cậu, còn phải gọi điện báo cho Sở Tường Hùng và bố mẹ cậu nữa, bọn họ nhất định sẽ vui lắm."
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết