Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 191: Chỉ là người thay thế_
Trừ mái tóc xoăn sóng gợi cảm Mạc Tiểu Vang ra, Lâm Phiên Phiên suýt nữa cho rằng hình dáng trong gương đó là chính mình. Bất kể là bờ vai, vòng eo hay dáng chân đều không có gì khác biệt.
Mà chuyện cô và Mạc Tiểu Vang giống nhau nói lên điều gì chứ?
Nói rõ cô – Lâm Phiên Phiên từ trước đến nay chỉ là người thay thế!
"Tường Hùng sẽ không đối xử với tôi như vậy, Tường Hùng yêu tôi thật lòng mà, không thể nào... không thể nào..."
Lâm Phiên Phiên lắc đầu, nhưng toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.
Lúc này cô đã lung lay rồi.
Nghĩ lại tình yêu Sở Tường Hùng dành cho cô, từ lúc bắt đầu đã quá bất ngờ, mãnh liệt như thế. Đến hôm nay cô vẫn cứ nghĩ rằng đó là tiếng sét ái tình, nhưng giờ đây... cô đột nhiên thấy mất niềm tin.
Cuối cùng cũng nhìn thấy kết quả mà mình muốn, Mạc Tiểu Vang cười đắc ý, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Đừng lừa mình dối người nữa, Sở Tường Hùng sao lại chọn cô chứ. Lý do rất đơn giản, chính là cô có hình dáng rất giống tôi. Vì khi nhìn thấy cô giống như nhìn thấy tôi vậy. Tôi có thể hình dung ra được mỗi lần Sở Tường Hùng làm tình với cô từ đằng sau thật ra trong đầu luôn nghĩa đến tôi."
"Không..."
Lâm Phiên Phiên mặt trắng bệch bịt kín hai tai, cô không tin, cô tuyệt đối không tin, "Cút, Cút đi!"
Từ sau khi mang thai, tâm trạng Lâm Phiên Phiên đã không được ổn định, bây giờ lại bị Mạc Tiểu Vang đả kích, cô không thể khống chế được cảm xúc, Lâm Phiên Phiên đứng phắt dậy, nắm chặt hai tay Mạc Tiểu Vang lôi ra ngoài.
Đôi mắt Mạc Tiểu Vang lóe lên, lúc này trong đầu cô ta chợt nảy ra một ý nghĩ rất độc ác. Cô ta chỉ cần đẩy nhẹ Lâm Phiên Phiên thôi, đứa con nghiệt chủng trong bụng Lâm Phiên Phiên nhất định sẽ không giữ được.
Đúng lúc Mạc Tiểu Vang tay nắm thành nắm đấm quyết tâm ra tay thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, tiếp đến là tiếng của Hứa Bành: "Tiểu Vang, Tiểu Vang, có phải cháu ở trong đó không?"
Nghe thấy tiếng của Hứa Bành, Mạc Tiểu Vang lập tức tỉnh táo, cô ta ngừng tay, tự chửi thầm, tại sao lại nóng vội thế chứ, suýt nữa phạm phải sai lầm lớn rồi.
Bây giờ trong phòng chỉ có cô ta và Lâm Phiên Phiên, nếu đứa con trong bụng Lâm Phiên Phiên có mệnh hệ gì thì sợ rằng cả đời này Sở Tường Hùng sẽ không tha thứ cho cô ta chứ đừng nói đến chuyện quay lại.
Trong lúc cô ta đang suy tính thì Lâm Phiên Phiên đã đẩy cô ta ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa cái "rầm", cũng không buồn chào hỏi Hứa Bành đang đứng ngoài cửa một câu.
Nếu là ngày thường Hứa Bành chắc chắn sẽ chửi Lâm Phiên Phiên một trận. Nhưng lúc này bà ta cũng không buồn để tâm nữa.
Hứa Bành cảnh giác kéo tay Mạc Tiểu Vang vội vàng đi xuống lầu, sau đó vội hỏi: "Tiểu Vang, nãy cháu bảo đi vệ sinh thôi, sao lại vào phòng cô ta, cháu với cô ta nói với nhau những gì?"
Mạc Tiểu Vang nhún vai đáp: "Dì Bội, không cần lo lắng đâu, cháu không nói gì với cô ta cả, cháu chỉ muốn đi xem xem phòng ngủ mà trước đây cháu và Tường Hùng từng ở thôi."
Hứa Bành bán tín bán nghi: "Vậy sao cô ta lại tức giận đẩy cháu ra ngoài chứ?"
"Cháu không cẩn thận làm rơi đồ của cô ta, cô ta tự dưng lại cáu, đúng là nhỏ mọn."
Mạc Tiểu Vang nói dối không chớp mắt.
Hứa Bành là người từng trải như thế mà vẫn dễ dàng mắc câu, nhưng bà cũng không định tìm hiểu kĩ, chỉ thở dài một cái, nói: "Tiểu Vang, mấy năm trước dì đã nói với cháu rồi, con dâu của nhà họ Sở không ai khác ngoài cháu. Ngày trước như nào bây giờ vẫn vậy. Chỉ là giờ Lâm Phiên Phiên đang mang trong mình giọt máu của Tường Hùng, tất cả đều phải đợi cô ta sinh đứa bé ra. Vì thế cháu đừng vội, đứa bé sinh ra cũng là lúc Lâm Phiên Phiên bị đuổi khỏi nhà họ Sở. Đến lúc đó cháu sẽ là mẹ của đứa bé, con dâu của nhà họ Sở. Nên trước khi con của Lâm Phiên Phiên ra đời cháu không nên chọc đến nó, tránh động đến cái thai."
Mạc Tiểu Vang gật đầu: "Vâng, tất cả đều nghe theo dì."
Thực ra trong lòng không biết đã chửi thầm bao nhiêu lần!
Con, con, chỉ biết đến con. Không phải chỉ là đẻ con thôi sao, cô ta cũng làm được mà. Dựa vào cái gì mà để người phụ nữ khác sinh con cho Tường Hùng chứ, không, cô ta không cho phép.
Đứa trẻ này nhất định không được chào đời.
Không thì sau này Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên sẽ lại càng dây dưa thêm!
Mà bên này, Lâm Phiên Phiên vừa đóng cửa thì bụng càng lúc càng đau mãnh liệt. Cô vội tìm thuốc an thai đắt tiền mà Hứa Bành chuẩn bị, lập tức uống hai viên. Tầm gần mười phút sau cái thai mới dần dần ổn định lại.
Biết rõ lúc này không được nổi giận nữa, nhưng Lâm Phiên Phiên không thể nào kiềm chế được cảm giác đau đớn khổ sở đó.
Nếu giống như lời Mạc Tiểu Vang nói, Sở Tường Hùng từ trước đến nay chỉ coi cô là người thay thế, thì cô biết phải làm sao đây?
Cô phải chịu đựng sao đây?
Mà chuyện cô và Mạc Tiểu Vang giống nhau nói lên điều gì chứ?
Nói rõ cô – Lâm Phiên Phiên từ trước đến nay chỉ là người thay thế!
"Tường Hùng sẽ không đối xử với tôi như vậy, Tường Hùng yêu tôi thật lòng mà, không thể nào... không thể nào..."
Lâm Phiên Phiên lắc đầu, nhưng toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.
Lúc này cô đã lung lay rồi.
Nghĩ lại tình yêu Sở Tường Hùng dành cho cô, từ lúc bắt đầu đã quá bất ngờ, mãnh liệt như thế. Đến hôm nay cô vẫn cứ nghĩ rằng đó là tiếng sét ái tình, nhưng giờ đây... cô đột nhiên thấy mất niềm tin.
Cuối cùng cũng nhìn thấy kết quả mà mình muốn, Mạc Tiểu Vang cười đắc ý, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Đừng lừa mình dối người nữa, Sở Tường Hùng sao lại chọn cô chứ. Lý do rất đơn giản, chính là cô có hình dáng rất giống tôi. Vì khi nhìn thấy cô giống như nhìn thấy tôi vậy. Tôi có thể hình dung ra được mỗi lần Sở Tường Hùng làm tình với cô từ đằng sau thật ra trong đầu luôn nghĩa đến tôi."
"Không..."
Lâm Phiên Phiên mặt trắng bệch bịt kín hai tai, cô không tin, cô tuyệt đối không tin, "Cút, Cút đi!"
Từ sau khi mang thai, tâm trạng Lâm Phiên Phiên đã không được ổn định, bây giờ lại bị Mạc Tiểu Vang đả kích, cô không thể khống chế được cảm xúc, Lâm Phiên Phiên đứng phắt dậy, nắm chặt hai tay Mạc Tiểu Vang lôi ra ngoài.
Đôi mắt Mạc Tiểu Vang lóe lên, lúc này trong đầu cô ta chợt nảy ra một ý nghĩ rất độc ác. Cô ta chỉ cần đẩy nhẹ Lâm Phiên Phiên thôi, đứa con nghiệt chủng trong bụng Lâm Phiên Phiên nhất định sẽ không giữ được.
Đúng lúc Mạc Tiểu Vang tay nắm thành nắm đấm quyết tâm ra tay thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, tiếp đến là tiếng của Hứa Bành: "Tiểu Vang, Tiểu Vang, có phải cháu ở trong đó không?"
Nghe thấy tiếng của Hứa Bành, Mạc Tiểu Vang lập tức tỉnh táo, cô ta ngừng tay, tự chửi thầm, tại sao lại nóng vội thế chứ, suýt nữa phạm phải sai lầm lớn rồi.
Bây giờ trong phòng chỉ có cô ta và Lâm Phiên Phiên, nếu đứa con trong bụng Lâm Phiên Phiên có mệnh hệ gì thì sợ rằng cả đời này Sở Tường Hùng sẽ không tha thứ cho cô ta chứ đừng nói đến chuyện quay lại.
Trong lúc cô ta đang suy tính thì Lâm Phiên Phiên đã đẩy cô ta ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa cái "rầm", cũng không buồn chào hỏi Hứa Bành đang đứng ngoài cửa một câu.
Nếu là ngày thường Hứa Bành chắc chắn sẽ chửi Lâm Phiên Phiên một trận. Nhưng lúc này bà ta cũng không buồn để tâm nữa.
Hứa Bành cảnh giác kéo tay Mạc Tiểu Vang vội vàng đi xuống lầu, sau đó vội hỏi: "Tiểu Vang, nãy cháu bảo đi vệ sinh thôi, sao lại vào phòng cô ta, cháu với cô ta nói với nhau những gì?"
Mạc Tiểu Vang nhún vai đáp: "Dì Bội, không cần lo lắng đâu, cháu không nói gì với cô ta cả, cháu chỉ muốn đi xem xem phòng ngủ mà trước đây cháu và Tường Hùng từng ở thôi."
Hứa Bành bán tín bán nghi: "Vậy sao cô ta lại tức giận đẩy cháu ra ngoài chứ?"
"Cháu không cẩn thận làm rơi đồ của cô ta, cô ta tự dưng lại cáu, đúng là nhỏ mọn."
Mạc Tiểu Vang nói dối không chớp mắt.
Hứa Bành là người từng trải như thế mà vẫn dễ dàng mắc câu, nhưng bà cũng không định tìm hiểu kĩ, chỉ thở dài một cái, nói: "Tiểu Vang, mấy năm trước dì đã nói với cháu rồi, con dâu của nhà họ Sở không ai khác ngoài cháu. Ngày trước như nào bây giờ vẫn vậy. Chỉ là giờ Lâm Phiên Phiên đang mang trong mình giọt máu của Tường Hùng, tất cả đều phải đợi cô ta sinh đứa bé ra. Vì thế cháu đừng vội, đứa bé sinh ra cũng là lúc Lâm Phiên Phiên bị đuổi khỏi nhà họ Sở. Đến lúc đó cháu sẽ là mẹ của đứa bé, con dâu của nhà họ Sở. Nên trước khi con của Lâm Phiên Phiên ra đời cháu không nên chọc đến nó, tránh động đến cái thai."
Mạc Tiểu Vang gật đầu: "Vâng, tất cả đều nghe theo dì."
Thực ra trong lòng không biết đã chửi thầm bao nhiêu lần!
Con, con, chỉ biết đến con. Không phải chỉ là đẻ con thôi sao, cô ta cũng làm được mà. Dựa vào cái gì mà để người phụ nữ khác sinh con cho Tường Hùng chứ, không, cô ta không cho phép.
Đứa trẻ này nhất định không được chào đời.
Không thì sau này Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên sẽ lại càng dây dưa thêm!
Mà bên này, Lâm Phiên Phiên vừa đóng cửa thì bụng càng lúc càng đau mãnh liệt. Cô vội tìm thuốc an thai đắt tiền mà Hứa Bành chuẩn bị, lập tức uống hai viên. Tầm gần mười phút sau cái thai mới dần dần ổn định lại.
Biết rõ lúc này không được nổi giận nữa, nhưng Lâm Phiên Phiên không thể nào kiềm chế được cảm giác đau đớn khổ sở đó.
Nếu giống như lời Mạc Tiểu Vang nói, Sở Tường Hùng từ trước đến nay chỉ coi cô là người thay thế, thì cô biết phải làm sao đây?
Cô phải chịu đựng sao đây?
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết