Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 106: Tự tìm chết
Mà Đỗ Minh đi ra khỏi nhà ăn liền cầm đồ ăn được đóng gói kỹ đi tới phòng làm việc của Tề Huynh.
“Thư ký trưởng Tề có ở đây không?"
Đỗ Minh vừa đến ngoài cửa phòng làm việc của Tề Huynh liền khẽ gõ cửa một cái.
Lâm Tinh Tinh và Tề Huynh đang điên cuồng trong phòng làm việc vừa nghe có người gõ cửa, lập tức cả kinh, đặc biệt là Tề Huynh, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
Không có bất kỳ do dự nào, hắn lập tức lui ra khỏi thân thể Lâm Tinh Tinh, thuần thục chỉnh đốn lại quần áo trên người mình, sau đó trực tiếp giấu Lâm Tinh Tinh quần áo không chỉnh tề dưới bàn làm việc, dùng ghế dựa bằng da thật của hắn che đi, lúc này mới mới áo mũ chỉnh tề đi mở cửa.
“Giám đốc Đỗ, có chuyện gì sao?"
Tề Huynh cố gắng dùng giọng điệu nói chuyện công để nói.
Bởi vì hắn sợ sau khi Lâm Tinh Tinh dưới gầm bàn biết Đỗ Minh là vợ hắn sẽ đột nhiên chui ra ngoài gây sự.
Mặc dù hắn thích thân thể Lâm Tinh Tinh, nhưng người hắn yêu lại là Đỗ Minh vợ mình, vì Đỗ Minh tuyệt đối là một người vợ tốt đáng để đàn ông ngưỡng mộ và yêu thương, ngoại trừ sự nghiệp lớn mạnh, Đỗ Minh gần như không có khuyết điểm.
Đỗ Minh bị gương mặt nghiêm túc của Tề Huynh làm cho tim đập mạnh, trước kia khi bên cạnh không có ai, Tề Huynh luôn mặt dày quấn lấy cô, gọi từng tiếng bà xã trong miệng, hai tay càng không yên phận sờ cô, khiêu khích cô, nhưng lần này…
Có điều, như vậy rất tốt, cô đỡ phải lo lắng đồng nghiệp khác chứng kiến.
Đến giờ phút này rồi, Đỗ Minh lại vẫn không cảm thấy có một số việc đã có gì đó không đúng, có lẽ đây giống như người ngoài nói, người phụ nữ có IQ cao, xuất sắc trong công việc thường có EQ bằng 0.
“Em thấy anh không đi ăn cơm nên tiện đường đưa tới cho anh."
Đỗ Minh mỉm cười đưa đồ ăn cầm trong tay cho Tề Huynh: “Cảm ơn!"
Tề Huynh tự tay tiếp nhận, giờ phút này, đôi mắt vẫn ngụy trang rất tốt rốt cuộc cũng xẹt qua tia áy náy, đáng tiếc hắn cụp mắt, Đỗ Minh căn bản không nhìn thấy ánh mắt khác thường này của hắn.
“Anh bận việc đi, em đi trước."
Đỗ Minh gật đầu cười nói, xoay người muốn đi.
“Minh Minh…"
Nhìn nụ cười xinh đẹp sạch sẽ của vợ, Tề Huynh đột nhiên không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
“Vâng?"
Đỗ Minh xoay người nhìn Tề Huynh: “Còn có việc gì ạ?"
“Không có việc gì."
Tề Huynh vội lắc đầu, lúc này Đỗ Minh càng mau rời đi càng tốt mà, hắn lập tức không nhịn được mắng mình trong lòng, sao vừa rồi lại đột nhiên ngớ ngẩn như vậy chứ!
Đỗ Minh không nghi ngờ gì, xoay người liền cất bước, ưu nhã rời đi.
Tề Huynh đóng cửa lại, nhìn đồ ăn còn ấm trên tay, tâm trạng đột nhiên rất phiền não.
Lúc này, Lâm Tinh Tinh thấy người tới đã đi rồi bèn bò từ dưới bàn làm việc lên, thấy Tề Huynh đột nhiên thay đổi, mất hồn mất vía, cô ta nhịn không được chua chát nói: “Giám đốc Đỗ kia là ai? Nghe giọng có lẽ là một người phụ nữ già ba mươi tuổi, vì sao cô ta đưa cơm cho anh, chẳng lẽ các người có tình cảm với nhau?"
Lâm Tinh Tinh vào công ty cũng không phải qua đường chính quy, vì vậy cô ta cũng chưa từng nhìn thấy giám đốc hành chính Đỗ Minh.
Vừa nghe Lâm Tinh Tinh nói lời không tốt, Tề Huynh nhướng mày, bước mấy bước về phía trước, giữ lấy cằm Lâm Tinh Tinh, sắc mặt mù mịt nói: “Cô nói ai là người phụ nữ già? Ba mươi tuổi thì thế nào? Cô có biết, nếu so sánh cô với cô ấy, cô chính là một đứa con gái gọi là hạ tiện để người ta vui vẻ tùy tiện kêu tới, mà cô ấy chính là một công chúa ưu nhã cao quý, hiểu biết lễ nghĩa lại rụt rè, cô căn bản không có tư cách đánh đồng với cô ấy, đừng nói ngay cả một đầu ngón tay của cô ấy cô cũng không sánh nổi, cho cô xách giày cho cô ấy cô cũng không đủ tư cách."
Lâm Tinh Tinh nào đã từng nghe thấy những lời hạ thấp ác độc như vậy, huống hồ lại là từ miệng của người đàn ông vừa mới vui vẻ cùng cô ta nói ra, trên đời này sẽ không có một lời nhục mạ điên cuồng nào còn khiến một người phụ nữ phát điên hơn thế này nữa.
“Tề Huynh, tên khốn kiếp này, mẹ nó anh không phải là đàn ông, nếu người phụ nữ đó đã tốt như vậy, sao anh không đi tìm cô ta đi, sau này anh đừng mơ gặp mặt tôi, tôi cho anh chết."
Lâm Tinh Tinh hoàn toàn nổi giận, cầm lấy đồ ăn Tề Huynh để trên mặt bàn hung hăng đập xuống đất, sau đó còn nhấc chân hung ác đạp mấy cái, cơm trưa yêu thương của Đỗ Minh lập tức bị đạp đầy đất.
Cô ta lại không biết, cô ta đập bất kỳ đồ gì khác cũng không có vấn đề gì, nhất định không nên đập đồ ăn Đỗ Minh cố ý đưa tới.
Cái này, Tề Huynh cũng nổi giận.
Lúc đầu hắn cũng rất phiền não, bị Lâm Tinh Tinh kích như thế đã hoàn toàn bộc phát.
“Mẹ kiếp, một con kỹ nữ ghê tởm như cô, cho cô được voi là cô đòi tiên hả, nói tôi không phải đàn ông, bảo tôi đi chết, ha ha, tôi thấy cô là tự tìm cái chết đấy."
Tề Huynh hai mắt sung huyết, một tay bóp cổ Lâm Tinh Tinh, một tay đã bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo trên người Lâm Tinh Tinh.
“Thư ký trưởng Tề có ở đây không?"
Đỗ Minh vừa đến ngoài cửa phòng làm việc của Tề Huynh liền khẽ gõ cửa một cái.
Lâm Tinh Tinh và Tề Huynh đang điên cuồng trong phòng làm việc vừa nghe có người gõ cửa, lập tức cả kinh, đặc biệt là Tề Huynh, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
Không có bất kỳ do dự nào, hắn lập tức lui ra khỏi thân thể Lâm Tinh Tinh, thuần thục chỉnh đốn lại quần áo trên người mình, sau đó trực tiếp giấu Lâm Tinh Tinh quần áo không chỉnh tề dưới bàn làm việc, dùng ghế dựa bằng da thật của hắn che đi, lúc này mới mới áo mũ chỉnh tề đi mở cửa.
“Giám đốc Đỗ, có chuyện gì sao?"
Tề Huynh cố gắng dùng giọng điệu nói chuyện công để nói.
Bởi vì hắn sợ sau khi Lâm Tinh Tinh dưới gầm bàn biết Đỗ Minh là vợ hắn sẽ đột nhiên chui ra ngoài gây sự.
Mặc dù hắn thích thân thể Lâm Tinh Tinh, nhưng người hắn yêu lại là Đỗ Minh vợ mình, vì Đỗ Minh tuyệt đối là một người vợ tốt đáng để đàn ông ngưỡng mộ và yêu thương, ngoại trừ sự nghiệp lớn mạnh, Đỗ Minh gần như không có khuyết điểm.
Đỗ Minh bị gương mặt nghiêm túc của Tề Huynh làm cho tim đập mạnh, trước kia khi bên cạnh không có ai, Tề Huynh luôn mặt dày quấn lấy cô, gọi từng tiếng bà xã trong miệng, hai tay càng không yên phận sờ cô, khiêu khích cô, nhưng lần này…
Có điều, như vậy rất tốt, cô đỡ phải lo lắng đồng nghiệp khác chứng kiến.
Đến giờ phút này rồi, Đỗ Minh lại vẫn không cảm thấy có một số việc đã có gì đó không đúng, có lẽ đây giống như người ngoài nói, người phụ nữ có IQ cao, xuất sắc trong công việc thường có EQ bằng 0.
“Em thấy anh không đi ăn cơm nên tiện đường đưa tới cho anh."
Đỗ Minh mỉm cười đưa đồ ăn cầm trong tay cho Tề Huynh: “Cảm ơn!"
Tề Huynh tự tay tiếp nhận, giờ phút này, đôi mắt vẫn ngụy trang rất tốt rốt cuộc cũng xẹt qua tia áy náy, đáng tiếc hắn cụp mắt, Đỗ Minh căn bản không nhìn thấy ánh mắt khác thường này của hắn.
“Anh bận việc đi, em đi trước."
Đỗ Minh gật đầu cười nói, xoay người muốn đi.
“Minh Minh…"
Nhìn nụ cười xinh đẹp sạch sẽ của vợ, Tề Huynh đột nhiên không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
“Vâng?"
Đỗ Minh xoay người nhìn Tề Huynh: “Còn có việc gì ạ?"
“Không có việc gì."
Tề Huynh vội lắc đầu, lúc này Đỗ Minh càng mau rời đi càng tốt mà, hắn lập tức không nhịn được mắng mình trong lòng, sao vừa rồi lại đột nhiên ngớ ngẩn như vậy chứ!
Đỗ Minh không nghi ngờ gì, xoay người liền cất bước, ưu nhã rời đi.
Tề Huynh đóng cửa lại, nhìn đồ ăn còn ấm trên tay, tâm trạng đột nhiên rất phiền não.
Lúc này, Lâm Tinh Tinh thấy người tới đã đi rồi bèn bò từ dưới bàn làm việc lên, thấy Tề Huynh đột nhiên thay đổi, mất hồn mất vía, cô ta nhịn không được chua chát nói: “Giám đốc Đỗ kia là ai? Nghe giọng có lẽ là một người phụ nữ già ba mươi tuổi, vì sao cô ta đưa cơm cho anh, chẳng lẽ các người có tình cảm với nhau?"
Lâm Tinh Tinh vào công ty cũng không phải qua đường chính quy, vì vậy cô ta cũng chưa từng nhìn thấy giám đốc hành chính Đỗ Minh.
Vừa nghe Lâm Tinh Tinh nói lời không tốt, Tề Huynh nhướng mày, bước mấy bước về phía trước, giữ lấy cằm Lâm Tinh Tinh, sắc mặt mù mịt nói: “Cô nói ai là người phụ nữ già? Ba mươi tuổi thì thế nào? Cô có biết, nếu so sánh cô với cô ấy, cô chính là một đứa con gái gọi là hạ tiện để người ta vui vẻ tùy tiện kêu tới, mà cô ấy chính là một công chúa ưu nhã cao quý, hiểu biết lễ nghĩa lại rụt rè, cô căn bản không có tư cách đánh đồng với cô ấy, đừng nói ngay cả một đầu ngón tay của cô ấy cô cũng không sánh nổi, cho cô xách giày cho cô ấy cô cũng không đủ tư cách."
Lâm Tinh Tinh nào đã từng nghe thấy những lời hạ thấp ác độc như vậy, huống hồ lại là từ miệng của người đàn ông vừa mới vui vẻ cùng cô ta nói ra, trên đời này sẽ không có một lời nhục mạ điên cuồng nào còn khiến một người phụ nữ phát điên hơn thế này nữa.
“Tề Huynh, tên khốn kiếp này, mẹ nó anh không phải là đàn ông, nếu người phụ nữ đó đã tốt như vậy, sao anh không đi tìm cô ta đi, sau này anh đừng mơ gặp mặt tôi, tôi cho anh chết."
Lâm Tinh Tinh hoàn toàn nổi giận, cầm lấy đồ ăn Tề Huynh để trên mặt bàn hung hăng đập xuống đất, sau đó còn nhấc chân hung ác đạp mấy cái, cơm trưa yêu thương của Đỗ Minh lập tức bị đạp đầy đất.
Cô ta lại không biết, cô ta đập bất kỳ đồ gì khác cũng không có vấn đề gì, nhất định không nên đập đồ ăn Đỗ Minh cố ý đưa tới.
Cái này, Tề Huynh cũng nổi giận.
Lúc đầu hắn cũng rất phiền não, bị Lâm Tinh Tinh kích như thế đã hoàn toàn bộc phát.
“Mẹ kiếp, một con kỹ nữ ghê tởm như cô, cho cô được voi là cô đòi tiên hả, nói tôi không phải đàn ông, bảo tôi đi chết, ha ha, tôi thấy cô là tự tìm cái chết đấy."
Tề Huynh hai mắt sung huyết, một tay bóp cổ Lâm Tinh Tinh, một tay đã bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo trên người Lâm Tinh Tinh.
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết