Tổng Tài Là Tình Một Đêm
Chương 170 170 Tặng Em Cho Anh Ấy

Tổng Tài Là Tình Một Đêm

Chương 170 170 Tặng Em Cho Anh Ấy


Có đôi khi, người ta sẽ bắt gặp định mệnh của cuộc đời mình, một cách tình cờ và ngẫu nhiên.

Không một ai có thể đoán trước được.
“Ào… ào…"
Trong phòng tắm của căn phòng vip của khách sạn năm sao JM, nãy giờ tiếng nước vẫn chưa dừng lại.
Dòng nước ấm nóng lướt nhanh qua đường cong mềm mại, nữ tính, rồi buông mình rơi thẳng xuống nền gạch lạnh lẽo, rửa trôi đi phần nào tâm trạng lo lắng và hồi hộp của người đang đắm mình trong làn nước.
Đào Minh Tuệ vừa tắm vừa khe khẽ ngâm nga một giai điệu không biết tên, rồi như nghĩ tới điều gì đó, hai gò má đột ngột ửng lên một màu hồng khả nghi.

Hơi nước mịt mù trong phòng tắm, phủ kín mặt gương một tầng sương mờ ảo.

Cô đưa tay, lau qua mặt gương.
Trong gương ngay lập tức hiện lên một đôi môi đỏ mọng, và chiếc cằm thon gọn.

Cô chợt bật cười, tiếp tục vừa khe khẽ ngâm nga, vừa khoác lên mình tà váy ngủ satin mỏng manh.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại, vô cùng gấp gáp, như thúc giục người nhanh đến nghe máy.
“Alo, anh Quân, anh đã xuống máy bay rồi sao?"
Nụ cười trên khóe môi càng tươi tắn hơn, cô bất giác liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Khoan đã, giờ này…
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói dịu dàng xen lẫn áy náy của bạn trai cô.
“Anh xin lỗi… Tuệ, bình tĩnh nghe anh nói này.

Do một số vấn đề nên chuyến bay của anh bị delay mấy tiếng đồng hồ, anh không báo với em là vì sợ em lo lắng.

Có điều vừa rồi… có thông báo hủy chuyến bay rồi."
Nghĩ tới người yêu ở phương xa đang từng giây từng phút ngóng đợi, Quân cũng không đành lòng thông báo với cô tin xấu này.


Nhưng, làm thế nào được chứ, đây là lý do bất khả kháng.
Hồi lâu sau, cô cũng không nói gì cả.

Giữa hai người là một khoảng lặng gượng gạo chưa từng có trước đây.

Quân thở dài một hơi, nói thêm:
“Em đừng buồn.

Anh vừa mới đặt vé máy bay chuyến gần nhất, ngay rạng sáng mai.

Không chừng sáng mai em ngủ dậy là anh đã về tới nơi rồi đó!"
Tâm trạng rạo rực mong chờ của Tuệ bị anh người yêu lâu năm dội cho một gáo nước lạnh, làm tắt ngủm.

Bàn tay vô thức siết chặt làn váy, cô thở dài một hơi, tầm mắt lại không tự chủ được cố định vào chai rượu đỏ trên bàn.
“Năm năm rồi… mình và anh ấy đã yêu nhau năm năm." Cô nhẹ giọng buông một câu than thở.
Không có ai đáp lại.

Xung quanh cô chỉ có sự tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường cũng có vẻ quá ồn ào.
Năm năm đã trôi qua, vậy mà cô và anh mới chỉ dừng lại ở nắm tay, ôm hôn, chưa từng đi tới bước cuối cùng.

Hôm nay, sau thời gian dài xa cách, nỗi nhớ nhung của cô dành cho anh đã ngưng tụ thành hành động, cô gom góp hết dũng khí, quyết định… tặng bản thân mình cho anh ấy.
Hành động táo bạo chẳng giống Đào Minh Tuệ cô thường ngày chút nào cả.
Cô thở hắt ra một hơi, dứt khoát ném điện thoại di động sang một bên, đứng dậy khỏi giường king size của khách sạn.

Bàn tay có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định với tay cầm lấy chai rượu đỏ trên bàn.
"Khi đi mua chai rượu này, đã cố tình chọn lựa loại rượu đủ mạnh để cả hai cùng có thêm dũng khí khi ở bên nhau, vậy mà cuối cùng lại dùng để tự chuốc say bản thân.


Mình đúng là thảm bại mà.… "
Kìm nén tâm tình thất vọng, cô đưa mắt nhìn quanh, tìm một thứ gì đó để mở chai rượu.

Đây là lần đầu tiên cô mở rượu vang, cũng là lần đầu tiên đụng vào đồ uống có cồn.

Tháo miếng giấy bao quanh nút chai, cắm đầu xoáy nhọn vào tâm nút bấc, sau đó dòng lực bẩy nút chai lên.

Chuỗi thao tác vô cùng đơn giản mà cô cũng phải mất năm mười phút mới hoàn thành.
Chất lỏng màu đỏ rượu sóng sánh trong chai, mang theo hương thơm mê hoặc.

Minh Tuệ cũng chẳng tốn công rót ra chiếc ly đã chuẩn bị sẵn trên bàn như một phép tắc thông thường khi thưởng rượu, mà kề miệng chai sát miệng, dốc thẳng rượu xuống cổ họng.

Cô muốn dùng sự cay nồng của rượu để tạm quên đi sự ngượng ngùng lúc này.
Không quen uống rượu, cô nhanh chóng tự chuốc say mình.
Bàn tay buông lỏng, chai rượu rơi xuống nền phòng khách sạn, vỡ làm mấy mảnh, cô cũng bị cồn làm cho mụ mị đầu óc, nằm vật ra giường.

*Đến sáng mai, khi anh ấy trở về, dũng khí để mình nhắc đến chuyện này có lẽ cũng không còn, nói gì đến chuyện làm lại một lần nữa chứ.*Đã làm bạn gái của Quân năm năm, đây là lần đầu tiên cô gom góp đủ dũng khí để làm ra loại chuyện to gan lớn mật này.

Ai có thể biết được, lần to gan lớn mật tiếp theo của cô, sẽ là bao nhiêu lâu nữa.
Cùng lúc đó, dưới sảnh khách sạn JM…
Cô nhân viên lễ tân vẫn đang trong thời gian thử việc nhìn không chớp mắt vào người đàn ông vừa mới bước vào.
Dáng người cao lớn, bộ âu phục cắt may vừa người, không cần nhìn vào khuôn mặt kia, chỉ xét riêng tỉ lệ cơ thể của hắn cũng đủ để trực tiếp lên sàn catwalk dạo một vòng.

Vậy mà ông trời dường như lại cảm thấy ưu ái hắn như vậy vẫn còn chưa đủ, ban cho hắn thêm một khuôn mặt đẹp trai không tì vết.
“Chà… chào… chào ngài…"
Nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm vào mặt khách hàng, đến khi hắn bước tới sát quầy lễ tân mới vội vã cúi đầu, cất tiếng chào.

Người đàn ông vừa bước vào nhíu mày, có vẻ không mấy hài lòng.

Hắn thích những người chuyên nghiệp, hiển nhiên, cô lễ tân của JM này không đủ chuyên nghiệp khi đánh giá bằng tiêu chuẩn của hắn.
“Cô là nhân viên lễ tân mới?"
Cô nhân viên lễ tân gật đầu như gà mổ thóc, tặng kèm một nụ cười si mê.
Dương Quốc Thành càng nhíu mày sâu hơn.

Dạo này tố chất của nhân viên khách sạn có vẻ hơi kém thì phải.

Hắn đưa tay gõ lên mặt bàn, rõ ràng là có chút không kiên nhẫn.
Nếu là nhân viên lễ tân thường ngày của JM, thì đã sớm kính cẩn đưa thẻ phòng vào tận tay hắn, sau đó kính cẩn tiễn hắn đi rồi.
“Phòng vip 2109."
Cô lễ tân còn chưa kịp hoàn hồn, ngơ ngẩn mở to hai mắt nhìn hắn.
“Ngài nói gì cơ ạ?"
Cố nhịn lại xúc động đánh phụ nữ, Dương Quốc Thành nhắc lại một lần nữa yêu cầu của mình.
“Phiền cô đưa cho tôi thẻ phòng của phòng vip 2109."
Yêu cầu cô lễ tân mới này đưa cho hắn thẻ phòng của căn phòng dành riêng cho hắn, có vẻ hơi khó thì phải?
Sắc đỏ trên khuôn mặt của cô nhân viên lễ tân chưa kịp rút đi, lại bị ngữ điệu không chút tình cảm của hắn làm cho giật mình, vội vàng lục tìm thẻ phòng của phòng vip 2109.

Hai tay đưa ra.
“À, vâng, thưa ngài, đây là thẻ phòng của phòng vip 2109! Xin lỗi vì phục vụ chưa được chu đáo!"
Dương Quốc Thành vươn tay cầm lấy thẻ phòng, không quên tặng cho mấy người đang xì xào to nhỏ cách đó không xa một cái liếc mắt.
Nếu hắn nghe không nhầm thì đám người đó vừa mới bảo nhau:
“Kìa kìa, xem kìa, cô em lễ tân liếc mắt một cái đã bị sếp của chúng mình câu mất hồn phách đi rồi.

Sếp của chúng mình đúng là càng ngày càng quyến rũ, cô nào mà lọt được vào mắt sếp, trở thành bà chủ của chúng ta đúng là có phúc ba đời."
Loại tám chuyện nhảm nhí như vậy mà cũng dám để lọt vào tai hắn?
Nhận được cái liếc mắt mang theo ý cảnh cáo của sếp tổng, đám người bên kia vội vàng im bặt, sau đó lẩn đi còn nhanh hơn cả cá trạch.
Dương Quốc Thành không quan tâm tới đám người đó nữa, đi thẳng về phía thang máy.

Đêm đã khuya, cả sảnh chờ thang máy vắng lặng chỉ có một mình Dương Quốc Thành nghiêng người đứng đó, chờ con số màu đỏhiển thị trên bảng điện tử bên trên thang máy nhảy từ tầng trên cùng xuống tới tầng dưới cùng, rồi “tinh" một tiếng.

Cửa thang máy mở ra.
Hắn đi thẳng vào trong, tùy tiện dựa người vào một bên, bấm tầng cao nhất của tòa khách sạn.

Con số màu đỏ lại lần nữa nhảy từ số 1 tới số 21.
Đôi chân dài sải bước tới thẳng cửa phòng 2109, hắn đưa tay quẹt thẻ phòng, lại bị cảnh tượng bên trong làm cho nhíu mày.

Không phải căn phòng sạch sẽ tinh tươm trong trí nhớ.
Dương Quốc Thành sửng sốt, thầm nghĩ:
“Sao lại có người khác ở trong phòng thế này? Chẳng lẽ mình đi nhầm phòng?"
Lòng tràn đầy nghi ngờ, hắn lùi bước ra khỏi cửa phòng, nhìn kĩ lại số phòng.

Đúng là 2109 không hề sai.

Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là…
“Lại là cái trò lấy lòng cũ rích của đám người kia? Đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn cố tình đưa mấy cô ả nóng lòng muốn đổi đời vào phòng mình."
Người trên giường mặc váy hai dây bằng satin màu đỏ rực, nhìn từ phía sau chỉ thấy làn tóc lả lơi trên tấm lưng nhẵn mịn, một phần tóc tùy ý tản ra đệm chăn hỗn độn trên giường.
Không rõ mặt mũi, nhưng tố chất thật sự là kém tới mức không thể kém hơn.
“Đã ngủ mất rồi lại còn vứt đồ đạc lung tung.

Thời này đúng là loại người nào cũng có thể làm cái nghề này được."
Chân hắn vô tình giẫm lên một thứ gì đó.

Lùi ra sau một bước, bản mặt không cảm xúc lại càng đen hơn khi phát hiện ra thứ mình vừa giẫm chân lên là quần áo trong của nữ giới.
Hương rượu thoang thoảng trong không khí, hắn nhíu mày bỏ qua màu sắc gai mắt của đám đồ lót kia, lại nhìn thấy mảnh vỡ chai rượu và chất lỏng đỏ sậm trên sàn.
Một mớ lộn xộn!
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại cúi người, quệt một chút chất lỏng đỏ sậm vào đầu ngón tay, rồi đưa lên mũi ngửi.
“Lần này đám người đó tìm gái cũng giỏi thật đấy, tìm được một cô nàng vụиɠ ŧяộʍ tự mình chuốc say mình,rồi trèo sẵn lên giường luôn.

Khá lắm!"
Hắn thầm mắng cô nàng trên giường không có đạo đức nghề nghiệp, mà vô tình quên mất nguyên tắc của bản thân xưa nay là giữ mình trong sạch, không đụng vào những giao dịch mờ ám..

Tác giả : Uyển Phi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại