Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 81: Được anh chăm sóc

Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 81: Được anh chăm sóc

Trình Ly Nguyệt phát hiện ra rằng người đàn ông này một khi đã bá đạo thì không phải là người, cô nghĩ giãy giụa vô ích, thôi thì cứ để mặc vậy đi.

Chỉ có điều dựa sát thế này, trong hơi thở của cô toàn là mùi hương mát lành dễ chịu trên người anh, khiến cô không dám hít thở mạnh.

Thậm chí trong đầu óc cô còn cảm thấy hơi choáng váng.

Xe của Cung Dạ Tiêu đậu tại cửa vào, vệ sĩ thấy boss bước tới liền cẩn thận mở cửa xe, Cung Dạ Tiêu đặt cô gái trong lòng vào trong xe, sau đó mình cũng ngồi vào, đóng cửa lại.

Sau khi Trình Ly Nguyệt ngồi vào, Cung Dạ Tiêu liền bật đèn, chỉ thấy trên đôi chân ngọc ngà của cô có mấy vết muỗi đốt sưng tấy nổi bật, muỗi dưới gốc cây thật độc.

Cung Dạ Tiêu bấm vào nhấn tấm chắn trước mặt, nói với vệ sĩ ở ghế trước: "Chạy quanh đây mua thuốc trị muỗi đốt."

"Không cần phiền phức vậy đâu, về nhà bôi cũng được!" Trình Ly Nguyệt cảm thấy rất ngại nếu để vệ sĩ đi mua thế này.

Có điều, vệ sĩ đã mở cửa xuống xe đi mua thuốc rồi.

Trình Ly Nguyệt mặc dù cũng muốn làm một thục nữ có tố chất, nho nhã, nhưng thực sự ngứa không chịu nổi, hai bàn tay trắng ngần của cô liên tục gãi mạnh hai chân, gương mặt nhăn nhó.

Cung Dạ Tiêu không hề cười cô, ngược lại còn khá là thương cô.

Vệ sĩ đi rất nhanh, gần đây có tiệm thuốc, anh ta mua ba loại thuốc, toàn là trị ngứa, Cung Dạ Tiêu nhận lấy, Trình Ly Nguyệt định tự bôi: "Để tôi!"

Cung Dạ Tiêu đọc lướt hướng dẫn ghi trên hộp, mở ra: "Giơ chân lên."

"Tôi tự làm là được." Trình Ly Nguyệt không muốn làm phiền anh.

Cung Dạ Tiêu đưa tay ra với, đôi chân trắng nõn nà của cô liền được đặt lên đùi anh.

Cung Dạ Tiêu bóp một ít thuốc mát lạnh bôi lên chỗ chân bị tấy của cô, chỗ bị Trình Ly Nguyệt gãi xước da, lập tức cảm giác đau rát ập tới, cô hít một hơi thật sâu.

"Cố nhịn một chút." Cung Dạ Tiêu nói xong, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Trình Ly Nguyệt vừa có bất cẩn gãi xước phía trong bắp đùi, đám muỗi chết tiệt đốt cả ở đó.

Chỉ là vừa nãy không gãi mạnh quá, cô nghĩ, chỗ này cô phải tự bôi.

Nào ngờ bàn tay anh đột ngột vén đuôi váy của cô lên, Trình Ly Nguyệt hít sâu, sắp sửa để lộ vùng nguy hiểm của mép quần lót, anh nhìn thấy bị đỏ tấy một mảng, ngón tay thon dài cứ thế bôi thuốc lên.

Trình Ly Nguyệt vội kéo váy xuống, không muốn để hở, nể tình anh giúp cô bôi thuốc, điểm thất lễ này cô sẽ cố nhịn.

"Còn chỗ nào nữa không?" Anh lên tiếng hỏi, giọng hơi khàn.

Trình Ly Nguyệt mặt đỏ gay, cô lắc đầu: "Hết rồi." Nói xong liền kéo váy nghiêm chỉnh, nhích ra xa anh một chút.

Sau khi anh giúp cô bôi thuốc, nhất thời không khí trong xe trở lên khá bối rối.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa xe, Tiểu Trạch nét mặt hưng phấn, Cung Dạ Tiêu ấn hạ cửa kính xuống, cậu bé vui vẻ nói: "Baba, mami, con về rồi đây."

"Lên xe thôi! Chúng ta về nhà." Trình Ly Nguyệt nói với con

Lúc này, Cung Muội Muội hỏi: "Chị Ly Nguyệt, em và ba mẹ sẽ ở lại đây vài ngày, hai ngày cuối tuần em có thể dẫn Tiểu Trạch đi chơi được không?"

Trình Ly Nguyệt đối diện với nụ cười của Cung Muội Muội sao nỡ từ chối? Cô gật đầu cười nói: "Được!"

"Anh, chị Ly Nguyệt, tạm biệt!" Cung Muội Muội vẫy tay.

Có một chiếc xe khác đang đợi đưa họ về dinh thự.

Trình Ly Nguyệt xoa đầu ướt đẫm mồ hôi của cậu nhóc, hiếu kỳ hỏi: "Con chơi gì vậy?"

"Con và cô chơi rất nhiều thứ! Chúng con cưỡi ngựa gỗ, chơi robot, còn lại cả xe moto nữa."

"Con thích cô không?"

"Vâng, con rất thích, cô rất tốt với con." Cậu bé nghiêm túc trả lời.

Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười, cũng may từ bé tới giờ cậu nhóc không bị bắt cóc.

"A! Baba, mami, cô nói là ba mẹ vừa đang hẹn hò có phải không?" Cậu bé quay đầu lại nhìn họ, cậu còn quá nhỏ không hiểu ý nghĩa của từ hẹn hò là gì.

Chỉ mơ hồ cho rằng, ba mẹ đang vun đắp tình cảm.

Trình Ly Nguyệt: "..."

Cung Dạ Tiêu mỉm cười: "Đúng vậy!"

Trình Ly Nguyệt sững sờ, lập tức nói sang chuyện khác: "Vừa nãy chơi có vui không?"

sự chú ý của cậu bé lập tức thay đổi: "Có, vui lắm ạ, lần sau con vẫn muốn chơi nữa."

Dọc đường về nhà, cậu bé vừa vẫn còn hào hứng nhưng cũng nhanh chóng buồn ngủ, không thể chịu đựng được, cậu bé gục đầu dựa vào lòng ba ngủ luôn.

Trình Ly Nguyệt không biết nói sao, hôm nay nô nghịch mướt mát mồ hôi lại không tắm, người sẽ rất chua, về nhà nhất định phải kêu con tắm qua mới được.

Xe chạy tới dưới lầu, Cung Dạ Tiêu ôm con, đương nhiên không thể đỡ Trình Ly Nguyệt, Trình Ly Nguyệt xách giày cao gót, đi chân đất về nhà.

Vừa vào tới cửa, việc đầu tiên Trình Ly Nguyệt làm là tắm cho con, mặc dù đã ngủ nhưng vẫn có thể tắm trong bồn.

Trình Ly Nguyệt đi xả nước, Cung Dạ Tiêu ôm con vào, Trình Ly Nguyệt quen tắm cho con từ nhỏ rồi, cô bảo Cung Dạ Tiêu đỡ người cậu bé, cô sẽ gội đầu cho con, cậu nhóc quá mệt, ngủ rất say.

Dưới ánh đèn sáng choang, Trình Ly Nguyệt nhìn gương mặt hoàn mỹ không góc chết của con, lại lén nhìn người đàn ông đang ôm con, So với gương mặt còn non nớt của con, gương mặt của anh góc cạnh rõ ràng, anh tuấn trưởng thành, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ nam tính.

Cung Dạ Tiêu cũng bị gương mặt của con trai làm cho mềm lòng, cậu bé rất thông minh nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi! Cơ thể mềm mại, cả người trắng nõn, đúng là một em bé.

Trình Ly Nguyệt sấy khô tóc cho con rồi mới đặt xuống giường để cậu bé ngủ, lúc bước ra liền thơm một cái lên má con, để lại một bóng đèn nhỏ, sau đó đẩy cửa đi ra.

Cung Dạ Tiêu cao lớn đứng dựa vào tường, ánh đèn mờ ảo đan xen trên mặt anh, khiến nét mặt của anh càng lên quyến rũ, Trình Ly Nguyệt lồng ngực hơi căng thẳng, nói với anh: "Chúc ngủ ngon."

Vội vàng nói xong, cô đẩy cửa bên cạnh, chạy vào như chạy trốn.

Ánh mắt Cung Dạ Tiêu có phần ủ dột nhìn cửa phòng đang đóng chặt, khẽ thở dài, sau đó đi về phòng mình.

Trình Ly Nguyệt hôm nay rất mệt, tắm xong nằm xuống giường là ngủ.

Một đêm không mơ mộng.

Bên ngoài cậu bé đã đứng gõ cửa, Trình Ly Nguyệt mở cửa ra, cậu bé bước vào: "Mami, mau đánh răng thôi, chúng ta đi thôi."

Trình Ly Nguyệt mỉm cười, bây giờ trong nhà hình như cô trở thành người lười biếng nhất.

Trình Ly Nguyệt mặc xong quần áo bước ra, Cung Dạ Tiêu thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, giống như đang đợi cô vậy.

"Đi được rồi." Trình Ly Nguyệt nói với anh.

Cung Dạ Tiêu đứng dậy, dắt con ra ngoài, khi Trình Ly Nguyệt chọn giày, chỉ có thể đi giày đế bằng, lúc ra cửa, cô liếc nhìn chiều cao chênh lệch với anh.

Trong lòng không khỏi rầu rĩ, không cao tới cổ anh, sao mà anh ta cao thế?

====

End chương 81
Tác giả : Tịch Bảo Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại