Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 279
Bữa tiệc tối nay cũng có một người vô cùng thất vọng, đó chính là Hoắc Yên Nhiên, cô đã trang điểm lại, ăn vận rất cầu kì, tưởng rằng sẽ gặp được Cung Dạ Tiêu, nhưng điều khiến cô ta thất vọng là Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt đều không xuất hiện.
Đồng thời cô cũng vô cùng tức giận, không cam tâm vì trong bữa tiệc, đề tài các tín đồ thời trang nói đều xoay quanh món trang sức mười triệu usd được bán đấu giá ngày hôm nay của Trình Ly Nguyệt, mọi người đều hỏi ban tổ chức về Trình Ly Nguyệt, muốn đặt bản thiết kế của cô.
Hoắc Yên Nhiên giận dữ rời khỏi bữa tiệc giữa chừng. Cô ta thầm nghiến răng, việc này sau khi về nước nhất định sẽ phải nói với ông Cung để ông ấy biết Trình Ly Nguyệt đã dùng thủ đoạn dụ dỗ Cung Dạ Tiêu, tâm địa xấu xa đến mức khiến Cung Dạ Tiêu dùng một món tiền lớn giúp cô ta chơi trội.
Người bị tình cảm che mờ đôi mắt thường có lòng dạ vô cùng hẹp hòi, không thể chịu đựng được dù là một hạt cát, Hoắc Yên Nhiên lúc này chính là như vậy.
Thực ra với thân phận và địa vị của cô ta hoàn toàn có thể từ bỏ Cung Dạ Tiêu và cũng không cần phải giận dữ kiểu này nhưng từ nhỏ tới lớn không có thứ gì mà Hoắc Yên Nhiên không có được, kể cả đàn ông, càng không giành được cô ta càng muốn tranh giành, cô ta không cam tâm.
Huồng hồ cô ta lại thua một người đàn bà đã từng li hôn, đúng là mỉa mai.
Bây giờ cô muốn tìm Cung Dạ Tiêu, song cũng không muốn tìm, nhưng không cần nghĩ cũng biết, hai người họ đang ở trong khách sạn ân ái, quyến luyến. Về điểm này, tuy Hoắc Yên Nhiên rất giận nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô ta theo đuổi Cung Dạ Tiêu.
Vì bản thân cô ta cũng không còn trinh, cũng từng có mấy người bạn trai, cô ta rất thoáng trong vấn đề này, cô ta chỉ muốn con người Cung Dạ Tiêu và thân phận thiếu phu nhân của nhà họ Cung, cô không ngại anh có nhiều người đàn bà.
Ai gả được cho anh người đó mới là người chiến thắng.
Cô ta đặt vé máy bay về nước sáng mai, cô nghĩ, chỉ cần nói việc này với ông Cung, ông ta chắc chắn sẽ gọi Cung Dạ Tiêu về nước, tới lúc đó Trình Ly Nguyệt đâu dám về nước?
Trình Ly Nguyệt xem xong phim đã gần mười một giờ, cô rất mệt, liền chúc Cung Dạ Tiêu ngủ ngon sau đó về phòng, nào ngờ cô vừa định đóng cửa, sau lưng anh liền đi vào theo.
"Ngủ cùng nhé."
"Không." Trình Ly Nguyệt không muốn ngủ cùng anh, vì nếu ngủ cùng anh cô sẽ không thể ngủ yên giác.
Hơn nữa người đàn ông này đã hình thành thói quen ôm cô ngủ chưa đủ còn sờ mó, cô không thể chấp nhận được việc này.
Tuy nhiên cô thực sự rất mệt, vừa nằm xuống anh liền nằm ở bên cạnh, cánh tay chắc khỏe ôm cô vào lòng. Trình Ly Nguyệt vẫn còn lo lắng cho vết thương của cô, đành nằm yên bên cạnh anh, nghiêng người giống như một con mèo nhỏ.
Cung Dạ Tiêu cũng không làm gì cô, khi cô ngủ say anh cũng nhắm mắt.
Buổi sáng.
Trình Ly Nguyệt vừa mở mắt đã cảm thấy ngực mình khó thở, cô cúi xuống nhìn thì thấy ngay tay anh đang nắm lấy ngực cô, cô giận dữ đẩy tay anh ra, Cung Dạ Tiêu bất mãn mở choàng đôi mắt đen nhánh, tiếp tục cố chấp bóp mạnh một cái.
Trình Ly Nguyệt cả giận đẩy tay anh ra, bước xuống giường.
Cung Dạ Tiêu cũng ngồi dậy, thấy cô bước vào nhà tắm đánh răng rửa mặt anh cũng đi thẳng vào, giải quyết ngay trước mặt cô...
Trình Ly Nguyệt đang đánh răng, mặt đỏ bừng, anh này không hề xem cô là người ngoài.
Giải quyết xong, Cung Dạ Tiêu cầm một chiếc bàn chạn đứng cạnh cô và bắt đầu đánh răng.
Trình Ly Nguyệt rửa mặt xong, buổi sáng ngủ dậy gương mặt cô trắng hồng rạng rỡ, mềm mại và căng tràn sức sống, cô buông xuôi tói, vô cùng gợi cảm.
Cung Dạ Tiêu rửa mặt, gương mặt tuấn tú sạch sẽ, mát mẻ, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ giống như con cưng của thượng đế.
Trình Ly Nguyệt lén đưa mắt nhìn anh, trái tim loạn nhịp, lại nhớ tới việc tối qua giúp anh làm việc kia, cô lập tức không dám nhìn anh nữa.
Ăn sáng xong, Trình Ly Nguyệt có hứng thú với một vài cảnh đẹp ở xung quanh, Cung Dạ Tiêu liền dành thời gian cùng cô đi một vòng. Tuy nhiên phần lớn thời gian anh đều ngồi trên xe làm việc, cô một mình đi chơi, Trình Ly Nguyệt cũng chụp không ít ảnh.
Buổi chiều mùa thua, bầu trời có ráng chiều rực rỡ, Trình Ly Nguyệt bước về phía xe Cung Dạ Tiêu đang đậu, vệ sĩ lập tức tới đón cô, giúp cô kéo cửa xe ghế sau.
Chỉ thấy ở ghế sau, tấm chắn trước mặt Cung Dạ Tiêu có đặt một chiếc máy tính xách tay, bên trong có những con số giao dịch phức tạp đang biến đổi không ngừng, bên cạnh anh có một tách cà phê nóng, chiếc áo sơ mi được may thủ công vô cùng đắt tiền xắn lên một nấc, để lộ ra cánh tay rắn chắc màu đồng, một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền đeo trên cổ tay, làm tôn lên khí chất tôn quý bất phàm của anh.
Tim Trình Ly Nguyệt đập thình thịch, người đàn ông này nhìn lúc nào cũng vô cùng quyến rũ.
Cung Dạ Tiêu cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng mỉm cười hỏi: "Chơi vui không."
Trình Ly Nguyệt ngồi vào, gật đầu: "Vâng! Rất vui, tôi nay chúng ta về thôi, em nhớ con rồi."
"Được." Cung Dạ Tiêu nói xong, Trình Ly Nguyệt cầm lấy tách cà phê anh uống, đặt lên miệng nhấp một ngụm, không có vị ngọt nhưng rất thơm nồng.
Đoàn xe chạy về hướng khách sạn, Cung Dạ Tiêu bố trí chuyến bay lúc tám giờ tối, họ vẫn có thể ăn xong bữa tối rồi mới xuất phát.
Về tới khách sạn chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên, Trình Ly Nguyệt hơi ngạc nhiên, lúc này còn ai tới tìm nữa?
Cung Dạ Tiêu giơ tay kéo cửa, bên ngoài là một người phụ nữ, tay cầm một chiếc hộp màu vàng, cung kính giao cho anh: "Cung tiên sinh, vật phẩm đấu giá của ngài đây, xin hãy kí nhận."
Ngón tay thon dài của Cung Dạ Tiêu cầm lấy bút, kí tên lên trên đó.
Trình Ly Nguyệt đứng ở bên cạnh, không lộ mặt nhưng có thể nghe được lời nói ngoài cửa, cô thầm kinh ngạc, là sợi dây chuyền mà cô thiết kế ư?
Cung Dạ Tiêu caầm chiếc một được gói rất đẹp vào phòng, đóng cửa lại, anh nhìn chiếc hộp trong tay: "Này, tặng cho em."
Trình Ly Nguyệt cạn lời, anh dùng giá cao đấu giá về, bây giờ lại tặng cho cô.
"Đây là đồ của anh, em không thể nhận." Trình Ly Nguyệt nghĩ, cô vẫn muốn nhận tiền hơn!
"Em cũng biết đây là đồ của anh, vậy thì anh tặng nó cho ai là quyền của anh."
"Tặng cho Muội Muội đi! Chắc Muội Muội sẽ thích." Trình Ly Nguyệt cười nói.
Cung Dạ Tiêu nhíu mày: "Nó thích cái nào anh sẽ mua cho nó cái đó, nhưng cái này chỉ tặng cho em."
"Nhưng em lấy tiền của anh rồi." Trình Ly Nguyệt trong lòng vẫn rất áy náy!
"Người của em đã là của anh rồi." Cung Dạ Tiêu bạo dạn nói.
Người đàn ông này...
Trình Ly Nguyệt bất mãn chu đôi môi hồng, sau đó nhận lấy hộp quà trong tay anh đặt bên cạnh sofa, mở ra, bên trong là sợi dây chuyền mà cô thiết kế, tới đá quý cũng được sử dụng loại thượng đẳng, cả sợi dây chuyền mảnh mai tinh tế, bông hoa sen đang nở đan xen với một nụ hoa chúm chím, vô cùng thời thượng nhưng lại toát lên nét cổ xưa, khiến người khác yêu thích.
Đồng thời cô cũng vô cùng tức giận, không cam tâm vì trong bữa tiệc, đề tài các tín đồ thời trang nói đều xoay quanh món trang sức mười triệu usd được bán đấu giá ngày hôm nay của Trình Ly Nguyệt, mọi người đều hỏi ban tổ chức về Trình Ly Nguyệt, muốn đặt bản thiết kế của cô.
Hoắc Yên Nhiên giận dữ rời khỏi bữa tiệc giữa chừng. Cô ta thầm nghiến răng, việc này sau khi về nước nhất định sẽ phải nói với ông Cung để ông ấy biết Trình Ly Nguyệt đã dùng thủ đoạn dụ dỗ Cung Dạ Tiêu, tâm địa xấu xa đến mức khiến Cung Dạ Tiêu dùng một món tiền lớn giúp cô ta chơi trội.
Người bị tình cảm che mờ đôi mắt thường có lòng dạ vô cùng hẹp hòi, không thể chịu đựng được dù là một hạt cát, Hoắc Yên Nhiên lúc này chính là như vậy.
Thực ra với thân phận và địa vị của cô ta hoàn toàn có thể từ bỏ Cung Dạ Tiêu và cũng không cần phải giận dữ kiểu này nhưng từ nhỏ tới lớn không có thứ gì mà Hoắc Yên Nhiên không có được, kể cả đàn ông, càng không giành được cô ta càng muốn tranh giành, cô ta không cam tâm.
Huồng hồ cô ta lại thua một người đàn bà đã từng li hôn, đúng là mỉa mai.
Bây giờ cô muốn tìm Cung Dạ Tiêu, song cũng không muốn tìm, nhưng không cần nghĩ cũng biết, hai người họ đang ở trong khách sạn ân ái, quyến luyến. Về điểm này, tuy Hoắc Yên Nhiên rất giận nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô ta theo đuổi Cung Dạ Tiêu.
Vì bản thân cô ta cũng không còn trinh, cũng từng có mấy người bạn trai, cô ta rất thoáng trong vấn đề này, cô ta chỉ muốn con người Cung Dạ Tiêu và thân phận thiếu phu nhân của nhà họ Cung, cô không ngại anh có nhiều người đàn bà.
Ai gả được cho anh người đó mới là người chiến thắng.
Cô ta đặt vé máy bay về nước sáng mai, cô nghĩ, chỉ cần nói việc này với ông Cung, ông ta chắc chắn sẽ gọi Cung Dạ Tiêu về nước, tới lúc đó Trình Ly Nguyệt đâu dám về nước?
Trình Ly Nguyệt xem xong phim đã gần mười một giờ, cô rất mệt, liền chúc Cung Dạ Tiêu ngủ ngon sau đó về phòng, nào ngờ cô vừa định đóng cửa, sau lưng anh liền đi vào theo.
"Ngủ cùng nhé."
"Không." Trình Ly Nguyệt không muốn ngủ cùng anh, vì nếu ngủ cùng anh cô sẽ không thể ngủ yên giác.
Hơn nữa người đàn ông này đã hình thành thói quen ôm cô ngủ chưa đủ còn sờ mó, cô không thể chấp nhận được việc này.
Tuy nhiên cô thực sự rất mệt, vừa nằm xuống anh liền nằm ở bên cạnh, cánh tay chắc khỏe ôm cô vào lòng. Trình Ly Nguyệt vẫn còn lo lắng cho vết thương của cô, đành nằm yên bên cạnh anh, nghiêng người giống như một con mèo nhỏ.
Cung Dạ Tiêu cũng không làm gì cô, khi cô ngủ say anh cũng nhắm mắt.
Buổi sáng.
Trình Ly Nguyệt vừa mở mắt đã cảm thấy ngực mình khó thở, cô cúi xuống nhìn thì thấy ngay tay anh đang nắm lấy ngực cô, cô giận dữ đẩy tay anh ra, Cung Dạ Tiêu bất mãn mở choàng đôi mắt đen nhánh, tiếp tục cố chấp bóp mạnh một cái.
Trình Ly Nguyệt cả giận đẩy tay anh ra, bước xuống giường.
Cung Dạ Tiêu cũng ngồi dậy, thấy cô bước vào nhà tắm đánh răng rửa mặt anh cũng đi thẳng vào, giải quyết ngay trước mặt cô...
Trình Ly Nguyệt đang đánh răng, mặt đỏ bừng, anh này không hề xem cô là người ngoài.
Giải quyết xong, Cung Dạ Tiêu cầm một chiếc bàn chạn đứng cạnh cô và bắt đầu đánh răng.
Trình Ly Nguyệt rửa mặt xong, buổi sáng ngủ dậy gương mặt cô trắng hồng rạng rỡ, mềm mại và căng tràn sức sống, cô buông xuôi tói, vô cùng gợi cảm.
Cung Dạ Tiêu rửa mặt, gương mặt tuấn tú sạch sẽ, mát mẻ, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ giống như con cưng của thượng đế.
Trình Ly Nguyệt lén đưa mắt nhìn anh, trái tim loạn nhịp, lại nhớ tới việc tối qua giúp anh làm việc kia, cô lập tức không dám nhìn anh nữa.
Ăn sáng xong, Trình Ly Nguyệt có hứng thú với một vài cảnh đẹp ở xung quanh, Cung Dạ Tiêu liền dành thời gian cùng cô đi một vòng. Tuy nhiên phần lớn thời gian anh đều ngồi trên xe làm việc, cô một mình đi chơi, Trình Ly Nguyệt cũng chụp không ít ảnh.
Buổi chiều mùa thua, bầu trời có ráng chiều rực rỡ, Trình Ly Nguyệt bước về phía xe Cung Dạ Tiêu đang đậu, vệ sĩ lập tức tới đón cô, giúp cô kéo cửa xe ghế sau.
Chỉ thấy ở ghế sau, tấm chắn trước mặt Cung Dạ Tiêu có đặt một chiếc máy tính xách tay, bên trong có những con số giao dịch phức tạp đang biến đổi không ngừng, bên cạnh anh có một tách cà phê nóng, chiếc áo sơ mi được may thủ công vô cùng đắt tiền xắn lên một nấc, để lộ ra cánh tay rắn chắc màu đồng, một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền đeo trên cổ tay, làm tôn lên khí chất tôn quý bất phàm của anh.
Tim Trình Ly Nguyệt đập thình thịch, người đàn ông này nhìn lúc nào cũng vô cùng quyến rũ.
Cung Dạ Tiêu cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng mỉm cười hỏi: "Chơi vui không."
Trình Ly Nguyệt ngồi vào, gật đầu: "Vâng! Rất vui, tôi nay chúng ta về thôi, em nhớ con rồi."
"Được." Cung Dạ Tiêu nói xong, Trình Ly Nguyệt cầm lấy tách cà phê anh uống, đặt lên miệng nhấp một ngụm, không có vị ngọt nhưng rất thơm nồng.
Đoàn xe chạy về hướng khách sạn, Cung Dạ Tiêu bố trí chuyến bay lúc tám giờ tối, họ vẫn có thể ăn xong bữa tối rồi mới xuất phát.
Về tới khách sạn chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên, Trình Ly Nguyệt hơi ngạc nhiên, lúc này còn ai tới tìm nữa?
Cung Dạ Tiêu giơ tay kéo cửa, bên ngoài là một người phụ nữ, tay cầm một chiếc hộp màu vàng, cung kính giao cho anh: "Cung tiên sinh, vật phẩm đấu giá của ngài đây, xin hãy kí nhận."
Ngón tay thon dài của Cung Dạ Tiêu cầm lấy bút, kí tên lên trên đó.
Trình Ly Nguyệt đứng ở bên cạnh, không lộ mặt nhưng có thể nghe được lời nói ngoài cửa, cô thầm kinh ngạc, là sợi dây chuyền mà cô thiết kế ư?
Cung Dạ Tiêu caầm chiếc một được gói rất đẹp vào phòng, đóng cửa lại, anh nhìn chiếc hộp trong tay: "Này, tặng cho em."
Trình Ly Nguyệt cạn lời, anh dùng giá cao đấu giá về, bây giờ lại tặng cho cô.
"Đây là đồ của anh, em không thể nhận." Trình Ly Nguyệt nghĩ, cô vẫn muốn nhận tiền hơn!
"Em cũng biết đây là đồ của anh, vậy thì anh tặng nó cho ai là quyền của anh."
"Tặng cho Muội Muội đi! Chắc Muội Muội sẽ thích." Trình Ly Nguyệt cười nói.
Cung Dạ Tiêu nhíu mày: "Nó thích cái nào anh sẽ mua cho nó cái đó, nhưng cái này chỉ tặng cho em."
"Nhưng em lấy tiền của anh rồi." Trình Ly Nguyệt trong lòng vẫn rất áy náy!
"Người của em đã là của anh rồi." Cung Dạ Tiêu bạo dạn nói.
Người đàn ông này...
Trình Ly Nguyệt bất mãn chu đôi môi hồng, sau đó nhận lấy hộp quà trong tay anh đặt bên cạnh sofa, mở ra, bên trong là sợi dây chuyền mà cô thiết kế, tới đá quý cũng được sử dụng loại thượng đẳng, cả sợi dây chuyền mảnh mai tinh tế, bông hoa sen đang nở đan xen với một nụ hoa chúm chím, vô cùng thời thượng nhưng lại toát lên nét cổ xưa, khiến người khác yêu thích.
Tác giả :
Tịch Bảo Nhi