Tổng Tài, Hẹn Thêm Một Kiếp
Chương 8
Âu Dương Nghiên trốn sau một góc khuất của căn phòng to lớn ấy, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
"Vì sao Mộ Dung Nghi cũng ở đây?"
Khi đến đây, điều mà làm cô không ngờ nhất đó chính là sẽ gặp lại Mộ Dung Nghi trong hoàn cảnh trớ trêu này.
Chiếc trâm phượng hoàng mà cô vừa lấy được gói gọn cẩn thận trong một mảnh vải nhỏ và được cất ngay ngắn vào trong túi.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ chỉ còn cần tìm cách thoát khỏi đám người ở đây nữa là xong.
Từ trong góc khuất thông ra ngoài, khung cảnh bây giờ cực kỳ hỗn loạn. Đội bảo vệ rất nhanh đã tập hợp ở tầng thứ tư, bây giờ đang chia nhau lùng sục khắp nơi nhằm bắt được kẻ trộm.
“Mau tìm cho thật kỹ. Bắt hết những kẻ tình nghi. Chỉ vừa diễn ra trong gang tấc, tên trộm vẫn chưa đi xa được!"
Dương Phất Ngữ lớn tiếng quát. Lần đầu mở buổi triển lãm lớn mà lại xảy ra sự việc đáng ngờ như vậy, thật khiến cho hắn ta mệt mỏi.
Mộ Dung Nghi vẫn rất mực thản nhiên. Nàng đứng tựa mình vào một bức tường gần đó, lặng lẽ quan sát xung quanh. Ở phía đối diện, nàng thấp thoáng thấy một dáng người bé con đang tỉ mỉ lẩn trốn sau tấm vải đen. Kế đó, là một con đường dẫn đến phòng vệ sinh.
Nghĩ ngợi đôi lúc, nàng đặt ly rượu không lên bàn bên cạnh rồi ôn nhu bước từng bước thật chậm đến đó. Cũng may cho con người kia khi bảo vệ chưa tìm thấy người đó, dù có ăn trộm hay không ăn trộm, nếu bị bảo vệ phát hiện được, e là hậu quả khôn lường.
Chỉ vừa vén tấm màn đen đó qua một bên, Mộ Dung Nghi đã bị một lực đạo rất mạnh tóm lấy cổ tay rồi đẩy vào một góc nhỏ.
Trong đôi mắt nàng lóe lên tia kinh ngạc rồi rất nhanh đã biến mất. Âu Dương Nghiên đè sát nàng vào trong góc, có thể nói, cả hai cơ thể gần như cọ xát hết vào nhau và còn với một sức ép rất lớn nữa chứ.
Mộ Dung Nghi khẽ nhíu mày, đường cong môi khẽ mấp máy như muốn nói cái gì đó.
“Cô..."
Nhưng vẫn chưa dứt thành lời, Âu Dương Nghiên đã dùng tay chặn miệng nàng lại. Cô sát đầu, nói thầm vào tai nàng với cường điệu rất nhỏ.
“Là tôi. Âu Dương Nghiên. Cô có thể... Giúp tôi không?"
Hơi thở nóng ẩm phà vào tai nàng, bất giác, một bên tai ấy đỏ ửng. Đây là một con người khá nhạy cảm nha.
Mộ Dung Nghi đáp lại cũng rất nhỏ, thái độ có chút mảy may, không quan tâm.
“Tại sao tôi phải giúp cô?"
Đáng lẽ nàng có thể hét toáng lên với bảo vệ nhưng nàng lại không làm thế. Những chuyện này điều không liên quan đến nàng, mặc, nàng không muốn quan tâm.
Bằng một chất giọng rất tự nhiên, Âu Dương Nghiên khe khẽ cất tiếng.
“Vì cô đã giúp tôi lần một... Nên tôi chắc chắn... Cô sẽ giúp tôi lần hai. Tôi biết cô sẽ không bỏ mặc tôi đâu!"
Mộ Dung Nghi bất giác nở nụ cười nhạt, nàng đây là đang tự hỏi bản thân mình đã trở nên dễ dãi như vậy từ khi nào?
“Nhưng bây giờ tôi không muốn giúp cô!"
Nàng ôn tồn nói, tay vừa đẩy Âu Dương Nghiên qua một bên để tránh đường cho nàng đi.
Lúc này, bọn bảo vệ đã tìm đến đây, nếu nàng không chịu giúp, nhất định rằng cô sẽ không còn đường thoát thân. Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này, bất quá chỉ còn có một cách.
Cô nhanh chóng nắm lấy tay của Mộ Dung Nghi kéo lại. Một lần nữa dồn nàng vào góc tường. Chân cô đặt ở giữa hai chân nàng, chắn không cho nàng bỏ đi.
“Xin lỗi, Mộ Dung Nghi. Là cô ép tôi!"
Vừa dứt lời, Âu Dương Nghiên đã áp đôi môi của mình hôn lấy môi của nàng. Đôi mắt Mộ Dung Nghi mở to ra, nàng bây giờ đang chìm ngập trong sự ngạc nhiên đến tột bậc.
Đám bảo vệ kéo tấm màn ra, thấy cảnh tượng thẹn thùng như vậy liền e lệ kéo tấm màn về chỗ cũ rồi tiếp tục tìm kiếm ở chỗ khác. Hoàn hồn, Mộ Dung Nghi ngay lập tức liền đẩy Âu Dương Nghiên ra, vẻ mặt giận dữ. Xong, nàng cũng không vội mà tặng cô một cái tát.
“Vô liêm sỉ!"
Nàng buôn lời. Lần đầu tiên nàng cảm thấy vô cùng tức giận. Chưa bao giờ nàng lại bị chiếm tiện nghi dễ dàng như thế này. Mộ Dung Nghi đẩy cô qua một bên, nhanh chân bước ra ngoài.
Trong khi đó, Âu Dương Nghiên đứng hình toàn tập. Tay bất giác xoa lên má rồi xoa lên cánh môi vẫn còn đọng lại chút ái tình kia. Nhớ lại cái biểu cảm khi bị cưỡng hôn rồi tức giận của Mộ Dung Nghi, cô cười lơ ngơ.
Cái hôn kia dù chỉ là vô tình hay bắt buộc, đã có một thứ gì đó nảy ra từ sau nụ hôn đó. Cảm giác tim cô đập rất nhanh, thiếu điều vỡ ra trăm mảnh.
Cũng nhờ nụ hôn đó, cô an toàn tránh được một nạn. Không tìm thấy kẻ khả nghi, đội bảo vệ cùng Dương Phất Ngữ liền xuống tầng ba thăm dò xem xét.
Mộ Dung Nghi trong lòng rối loạn rời khỏi khu triển lãm, còn Âu Dương Nghiên cũng thuận lợi rời khỏi được nơi đây một cách quang minh chính đại.
Cô theo nàng về đến nhà, cũng không hiểu vì sao nữa? Phần là vì lấy lại món đồ... Phần là vì... cô đang đi theo cái thứ gì mà được gọi giống như là tiếng gọi của con tim.
"Vì sao Mộ Dung Nghi cũng ở đây?"
Khi đến đây, điều mà làm cô không ngờ nhất đó chính là sẽ gặp lại Mộ Dung Nghi trong hoàn cảnh trớ trêu này.
Chiếc trâm phượng hoàng mà cô vừa lấy được gói gọn cẩn thận trong một mảnh vải nhỏ và được cất ngay ngắn vào trong túi.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ chỉ còn cần tìm cách thoát khỏi đám người ở đây nữa là xong.
Từ trong góc khuất thông ra ngoài, khung cảnh bây giờ cực kỳ hỗn loạn. Đội bảo vệ rất nhanh đã tập hợp ở tầng thứ tư, bây giờ đang chia nhau lùng sục khắp nơi nhằm bắt được kẻ trộm.
“Mau tìm cho thật kỹ. Bắt hết những kẻ tình nghi. Chỉ vừa diễn ra trong gang tấc, tên trộm vẫn chưa đi xa được!"
Dương Phất Ngữ lớn tiếng quát. Lần đầu mở buổi triển lãm lớn mà lại xảy ra sự việc đáng ngờ như vậy, thật khiến cho hắn ta mệt mỏi.
Mộ Dung Nghi vẫn rất mực thản nhiên. Nàng đứng tựa mình vào một bức tường gần đó, lặng lẽ quan sát xung quanh. Ở phía đối diện, nàng thấp thoáng thấy một dáng người bé con đang tỉ mỉ lẩn trốn sau tấm vải đen. Kế đó, là một con đường dẫn đến phòng vệ sinh.
Nghĩ ngợi đôi lúc, nàng đặt ly rượu không lên bàn bên cạnh rồi ôn nhu bước từng bước thật chậm đến đó. Cũng may cho con người kia khi bảo vệ chưa tìm thấy người đó, dù có ăn trộm hay không ăn trộm, nếu bị bảo vệ phát hiện được, e là hậu quả khôn lường.
Chỉ vừa vén tấm màn đen đó qua một bên, Mộ Dung Nghi đã bị một lực đạo rất mạnh tóm lấy cổ tay rồi đẩy vào một góc nhỏ.
Trong đôi mắt nàng lóe lên tia kinh ngạc rồi rất nhanh đã biến mất. Âu Dương Nghiên đè sát nàng vào trong góc, có thể nói, cả hai cơ thể gần như cọ xát hết vào nhau và còn với một sức ép rất lớn nữa chứ.
Mộ Dung Nghi khẽ nhíu mày, đường cong môi khẽ mấp máy như muốn nói cái gì đó.
“Cô..."
Nhưng vẫn chưa dứt thành lời, Âu Dương Nghiên đã dùng tay chặn miệng nàng lại. Cô sát đầu, nói thầm vào tai nàng với cường điệu rất nhỏ.
“Là tôi. Âu Dương Nghiên. Cô có thể... Giúp tôi không?"
Hơi thở nóng ẩm phà vào tai nàng, bất giác, một bên tai ấy đỏ ửng. Đây là một con người khá nhạy cảm nha.
Mộ Dung Nghi đáp lại cũng rất nhỏ, thái độ có chút mảy may, không quan tâm.
“Tại sao tôi phải giúp cô?"
Đáng lẽ nàng có thể hét toáng lên với bảo vệ nhưng nàng lại không làm thế. Những chuyện này điều không liên quan đến nàng, mặc, nàng không muốn quan tâm.
Bằng một chất giọng rất tự nhiên, Âu Dương Nghiên khe khẽ cất tiếng.
“Vì cô đã giúp tôi lần một... Nên tôi chắc chắn... Cô sẽ giúp tôi lần hai. Tôi biết cô sẽ không bỏ mặc tôi đâu!"
Mộ Dung Nghi bất giác nở nụ cười nhạt, nàng đây là đang tự hỏi bản thân mình đã trở nên dễ dãi như vậy từ khi nào?
“Nhưng bây giờ tôi không muốn giúp cô!"
Nàng ôn tồn nói, tay vừa đẩy Âu Dương Nghiên qua một bên để tránh đường cho nàng đi.
Lúc này, bọn bảo vệ đã tìm đến đây, nếu nàng không chịu giúp, nhất định rằng cô sẽ không còn đường thoát thân. Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này, bất quá chỉ còn có một cách.
Cô nhanh chóng nắm lấy tay của Mộ Dung Nghi kéo lại. Một lần nữa dồn nàng vào góc tường. Chân cô đặt ở giữa hai chân nàng, chắn không cho nàng bỏ đi.
“Xin lỗi, Mộ Dung Nghi. Là cô ép tôi!"
Vừa dứt lời, Âu Dương Nghiên đã áp đôi môi của mình hôn lấy môi của nàng. Đôi mắt Mộ Dung Nghi mở to ra, nàng bây giờ đang chìm ngập trong sự ngạc nhiên đến tột bậc.
Đám bảo vệ kéo tấm màn ra, thấy cảnh tượng thẹn thùng như vậy liền e lệ kéo tấm màn về chỗ cũ rồi tiếp tục tìm kiếm ở chỗ khác. Hoàn hồn, Mộ Dung Nghi ngay lập tức liền đẩy Âu Dương Nghiên ra, vẻ mặt giận dữ. Xong, nàng cũng không vội mà tặng cô một cái tát.
“Vô liêm sỉ!"
Nàng buôn lời. Lần đầu tiên nàng cảm thấy vô cùng tức giận. Chưa bao giờ nàng lại bị chiếm tiện nghi dễ dàng như thế này. Mộ Dung Nghi đẩy cô qua một bên, nhanh chân bước ra ngoài.
Trong khi đó, Âu Dương Nghiên đứng hình toàn tập. Tay bất giác xoa lên má rồi xoa lên cánh môi vẫn còn đọng lại chút ái tình kia. Nhớ lại cái biểu cảm khi bị cưỡng hôn rồi tức giận của Mộ Dung Nghi, cô cười lơ ngơ.
Cái hôn kia dù chỉ là vô tình hay bắt buộc, đã có một thứ gì đó nảy ra từ sau nụ hôn đó. Cảm giác tim cô đập rất nhanh, thiếu điều vỡ ra trăm mảnh.
Cũng nhờ nụ hôn đó, cô an toàn tránh được một nạn. Không tìm thấy kẻ khả nghi, đội bảo vệ cùng Dương Phất Ngữ liền xuống tầng ba thăm dò xem xét.
Mộ Dung Nghi trong lòng rối loạn rời khỏi khu triển lãm, còn Âu Dương Nghiên cũng thuận lợi rời khỏi được nơi đây một cách quang minh chính đại.
Cô theo nàng về đến nhà, cũng không hiểu vì sao nữa? Phần là vì lấy lại món đồ... Phần là vì... cô đang đi theo cái thứ gì mà được gọi giống như là tiếng gọi của con tim.
Tác giả :
Âu Vương Nghi