Tổng Tài, Hẹn Thêm Một Kiếp
Chương 3
"Mẹ ơi!"
Có tiếng bé gái thốt lên trong màn sương mờ căm. Ở cái chốn không gian không thấy được mây xanh cũng chẳng thấy được mặt đất. Bản thân tựa như đang đi theo tiếng gọi "mẹ" đó, đi đến nỗi mỏi mệt mà cảnh sắc vẫn không thay đổi. Nó hệt như là dặm chân tại chỗ vậy, mọi thứ vẫn không xê dịch.
Đột ngột, làn sương mù ấy tiêu tan, một đứa bé gái cùng một người phụ nữ hiện ra thấp thoáng, không trọn vẹn.
Đứa trẻ miệng cứ liến thoắng không ngừng, lại còn nở nụ cười rạng rỡ như hoa. Người mẹ chỉ hiền từ đáp lại, khung cảnh diễn ra thật là ấm áp biết bao nhiêu.
Phút chốc, chỉ nháy mắt một cái, khung cảnh yên bình ấy lại thay đổi. Một thảm cảnh nhầy nhụa toàn là máu. Đứa trẻ chỉ ôm đầu, liên tục gào thét gọi mẹ. Còn người mẹ thì sao? Người mẹ nằm bất động trên mặt đất, máu nhuộm cả một con đường, rồi mọi thứ đều ngập tràn trong một màu đỏ bi ai, hoảng loạn.
Âu Dương Nghiên mồ hôi nhễ nhại, vẫn còn nằm trên chiếc giường trắng. Hơi thở nóng ẩm lại có chút gấp gáp, cả cơ thể như nặng trĩu, gắng gượng một chút, cô tìm cách tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mộng kinh hoàng đó.
Âu Dương Nghiên bật dậy, mắt đỏ ngầu, con tim loạn lạc từng nhịp đập mạnh thoi thúc, ngay cả bản thân cô cũng nghe được nó đập nhanh đến cỡ nào. Thảm cảnh năm ấy vẫn ám ảnh cô mãi không thôi, không lúc nào cho ngủ ngon giấc.
Chỉ cần bước vào cơn mê say thì khung cảnh ấy, không gian ấy liền lập tức tái diễn mà dày vò cô, khiến cho cô mãi mãi, vĩnh viễn không thể nào quên được thảm án năm đó. Hóa ra, đứa trẻ mà Âu Dương Nghiên nằm mơ thấy chính là bản thân của cô năm lên sáu tuổi.
Cô gái co người, cố gắng lấy lại bình tĩnh, trấn an lại bản thân. Phải một lúc lâu, sau khi ổn định được bản thân, cô mới để ý đến cảnh vật xung quanh mình lúc này.
Âu Dương Nghiên chuyển từ thái độ ngạc nhiên sang thái độ cảnh giác cao. Lúc nào cũng vậy, đối với một sát thủ như cô luôn phải suy nghĩ đến hướng tiêu cực nhất.
Nhìn lại bản thân mình cũng đã thay một bộ đồ mới, vết thương ngay bụng cũng đã được băng bó tỉ mỉ.
Âu Dương Nghiên đặt tay lên bụng, dùng tay khẽ ấn vào lớp vải băng bó phủ trên miệng vết thương.
"Không cảm thấy đau?!"
Rõ ràng là đêm qua cô nhớ rất rõ vết thương của bản thân như thế nào. Là bị dao gạch ngang mới khiến miệng vết thương lớn như vậy. Cô đi xung quanh phòng xem xét, lại dò tìm rất cẩn thận.
"Không camera, không thiết bị nguy hiểm, đây vốn dĩ chỉ là một căn phòng bình thường."
Trong lúc đang ngẩn người đứng bên cửa sổ, có tiếng mở cửa của một ai đó bước vào.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Âu Dương Nghiên liền rút một con dao găm nhỏ tiến sát đến đối phương. Dao kề cổ, cô dò xét cất tiếng.
"Đây là đâu? Cô... là ai?"
Đứng trước tình huống nguy hiểm như thế này, Mộ Dung Nghi vẫn một sắc thái lãnh đạm. Chỉ là đứng bất động, không có dịch chuyển. Nàng có thể cảm nhận được lưỡi dao đó sắc bén và lãnh lẽo đến cỡ nào.
"Đây là nhà tôi. Còn tôi là Mộ Dung Nghi."
Nàng khẩu khí ôn hòa, ung dung mà cất tiếng. Mộ Dung Nghi không phải là không sợ, mà là nàng biết bản thân mình sẽ rất mực an toàn, đương nhiên cũng đảm bảo rằng Âu Dương Nghiên sẽ chẳng làm tổn hại gì đến mình.
Âu Dương Nghiên từ từ buôn dao xuống, lần đầu tiên trong đời gặp gỡ một người như Mộ Dung Nghi. Đối với lưỡi dao vô tình, đứng trước tình cảnh có thể mất mạng bất cứ lúc nào nàng vẫn có thể lãnh đạm được như thế. Xem ra Mộ Dung Nghi quả thật không thể xem thường được.
"Cô không sợ tôi gϊếŧ cô hay sao?"
Âu Dương Nghiên nhìn nàng, nhìn nàng đăm chiêu bằng ánh mắt dò xét. Mộ Dung Nghi tiếp tục di chuyển, nhẹ nhàng đặt cốc sữa ấm lên mặt bàn ở gần giường.
Đối diện với câu hỏi của cô, nàng chỉ trả lời suôn.
"Tôi biết cô sẽ không làm như thế đâu?!"
Cô nhếch môi, cũng xem như người con gái này có chút tài cán đi, không tầm thường, quả thật không tầm thường.
"Tôi biết cô, Mộ Dung Nghi - cháu gái của Mộ Vũ - nữ chủ tịch của tập đoàn Mộ Thị... Danh tiếng lẫy lừng!"
Âu Dương Nghiên băng lãnh cất tiếng, vừa nói vừa tiến lại phía giường mà hả hê ngồi xuống. Mộ Dung Nghi chỉ "ồ" lên một tiếng, ngoài ra cũng không có nói gì thêm.
Cô lại cảm nhận thêm một điều nữa từ nàng... rằng con người này thật sự rất kiệm lời nói.
"Cảm ơn cô vì đã cứu tôi!"
"Không có gì!"
Cuộc đối thoại diễn ra có nhiêu đó, bất quá chỉ thêm vài câu nói vặt vãnh. Không khí có chút ngượng ngùng, vô hình lại còn ngạt thở, làm cho khí huyết không thông.
"Vết thương của cô thế nào?"
"Đỡ hơn nhiều rồi!"
Ừ thì lại chỉ có hai câu thôi, tuy không mấy dư thừa nhưng lại có chút ấm áp.
Mộ Dung Nghi lại tiếp lời, chấm dứt cuộc trò chuyện tại đây.
"Cô uống ít sữa, nếu cần có thể ở lại nghỉ ngơi. Tôi có việc, đi trước đây."
Nàng nói xong liền quay người bước đi, không đợi cho ai kia trả lời. Mà con người kia cũng không thèm đáp lại. Chỉ ậm ự nhìn bóng dáng kia khuất dần, ra khỏi phòng.
Âu Dương Nghiên thật sự có uống một chút, không muốn làm phiền mà ngay sau đó liền rời khỏi. Trong lòng liền phát sinh hảo cảm, cũng nảy sinh ra thêm một sự thích thú tò mò với Mộ Dung Nghi.
"Mộ Dung Nghi. Tôi nhớ rõ mặt cô rồi. Sau này gặp lại."
Cô chỉ ném lại một câu trong không khí rồi rời bỏ.
Tưởng chừng như là cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng cả hai nào có biết rằng... Gặp gỡ chỉ có một lần, dây tơ quấn cả một đời.
Có tiếng bé gái thốt lên trong màn sương mờ căm. Ở cái chốn không gian không thấy được mây xanh cũng chẳng thấy được mặt đất. Bản thân tựa như đang đi theo tiếng gọi "mẹ" đó, đi đến nỗi mỏi mệt mà cảnh sắc vẫn không thay đổi. Nó hệt như là dặm chân tại chỗ vậy, mọi thứ vẫn không xê dịch.
Đột ngột, làn sương mù ấy tiêu tan, một đứa bé gái cùng một người phụ nữ hiện ra thấp thoáng, không trọn vẹn.
Đứa trẻ miệng cứ liến thoắng không ngừng, lại còn nở nụ cười rạng rỡ như hoa. Người mẹ chỉ hiền từ đáp lại, khung cảnh diễn ra thật là ấm áp biết bao nhiêu.
Phút chốc, chỉ nháy mắt một cái, khung cảnh yên bình ấy lại thay đổi. Một thảm cảnh nhầy nhụa toàn là máu. Đứa trẻ chỉ ôm đầu, liên tục gào thét gọi mẹ. Còn người mẹ thì sao? Người mẹ nằm bất động trên mặt đất, máu nhuộm cả một con đường, rồi mọi thứ đều ngập tràn trong một màu đỏ bi ai, hoảng loạn.
Âu Dương Nghiên mồ hôi nhễ nhại, vẫn còn nằm trên chiếc giường trắng. Hơi thở nóng ẩm lại có chút gấp gáp, cả cơ thể như nặng trĩu, gắng gượng một chút, cô tìm cách tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mộng kinh hoàng đó.
Âu Dương Nghiên bật dậy, mắt đỏ ngầu, con tim loạn lạc từng nhịp đập mạnh thoi thúc, ngay cả bản thân cô cũng nghe được nó đập nhanh đến cỡ nào. Thảm cảnh năm ấy vẫn ám ảnh cô mãi không thôi, không lúc nào cho ngủ ngon giấc.
Chỉ cần bước vào cơn mê say thì khung cảnh ấy, không gian ấy liền lập tức tái diễn mà dày vò cô, khiến cho cô mãi mãi, vĩnh viễn không thể nào quên được thảm án năm đó. Hóa ra, đứa trẻ mà Âu Dương Nghiên nằm mơ thấy chính là bản thân của cô năm lên sáu tuổi.
Cô gái co người, cố gắng lấy lại bình tĩnh, trấn an lại bản thân. Phải một lúc lâu, sau khi ổn định được bản thân, cô mới để ý đến cảnh vật xung quanh mình lúc này.
Âu Dương Nghiên chuyển từ thái độ ngạc nhiên sang thái độ cảnh giác cao. Lúc nào cũng vậy, đối với một sát thủ như cô luôn phải suy nghĩ đến hướng tiêu cực nhất.
Nhìn lại bản thân mình cũng đã thay một bộ đồ mới, vết thương ngay bụng cũng đã được băng bó tỉ mỉ.
Âu Dương Nghiên đặt tay lên bụng, dùng tay khẽ ấn vào lớp vải băng bó phủ trên miệng vết thương.
"Không cảm thấy đau?!"
Rõ ràng là đêm qua cô nhớ rất rõ vết thương của bản thân như thế nào. Là bị dao gạch ngang mới khiến miệng vết thương lớn như vậy. Cô đi xung quanh phòng xem xét, lại dò tìm rất cẩn thận.
"Không camera, không thiết bị nguy hiểm, đây vốn dĩ chỉ là một căn phòng bình thường."
Trong lúc đang ngẩn người đứng bên cửa sổ, có tiếng mở cửa của một ai đó bước vào.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Âu Dương Nghiên liền rút một con dao găm nhỏ tiến sát đến đối phương. Dao kề cổ, cô dò xét cất tiếng.
"Đây là đâu? Cô... là ai?"
Đứng trước tình huống nguy hiểm như thế này, Mộ Dung Nghi vẫn một sắc thái lãnh đạm. Chỉ là đứng bất động, không có dịch chuyển. Nàng có thể cảm nhận được lưỡi dao đó sắc bén và lãnh lẽo đến cỡ nào.
"Đây là nhà tôi. Còn tôi là Mộ Dung Nghi."
Nàng khẩu khí ôn hòa, ung dung mà cất tiếng. Mộ Dung Nghi không phải là không sợ, mà là nàng biết bản thân mình sẽ rất mực an toàn, đương nhiên cũng đảm bảo rằng Âu Dương Nghiên sẽ chẳng làm tổn hại gì đến mình.
Âu Dương Nghiên từ từ buôn dao xuống, lần đầu tiên trong đời gặp gỡ một người như Mộ Dung Nghi. Đối với lưỡi dao vô tình, đứng trước tình cảnh có thể mất mạng bất cứ lúc nào nàng vẫn có thể lãnh đạm được như thế. Xem ra Mộ Dung Nghi quả thật không thể xem thường được.
"Cô không sợ tôi gϊếŧ cô hay sao?"
Âu Dương Nghiên nhìn nàng, nhìn nàng đăm chiêu bằng ánh mắt dò xét. Mộ Dung Nghi tiếp tục di chuyển, nhẹ nhàng đặt cốc sữa ấm lên mặt bàn ở gần giường.
Đối diện với câu hỏi của cô, nàng chỉ trả lời suôn.
"Tôi biết cô sẽ không làm như thế đâu?!"
Cô nhếch môi, cũng xem như người con gái này có chút tài cán đi, không tầm thường, quả thật không tầm thường.
"Tôi biết cô, Mộ Dung Nghi - cháu gái của Mộ Vũ - nữ chủ tịch của tập đoàn Mộ Thị... Danh tiếng lẫy lừng!"
Âu Dương Nghiên băng lãnh cất tiếng, vừa nói vừa tiến lại phía giường mà hả hê ngồi xuống. Mộ Dung Nghi chỉ "ồ" lên một tiếng, ngoài ra cũng không có nói gì thêm.
Cô lại cảm nhận thêm một điều nữa từ nàng... rằng con người này thật sự rất kiệm lời nói.
"Cảm ơn cô vì đã cứu tôi!"
"Không có gì!"
Cuộc đối thoại diễn ra có nhiêu đó, bất quá chỉ thêm vài câu nói vặt vãnh. Không khí có chút ngượng ngùng, vô hình lại còn ngạt thở, làm cho khí huyết không thông.
"Vết thương của cô thế nào?"
"Đỡ hơn nhiều rồi!"
Ừ thì lại chỉ có hai câu thôi, tuy không mấy dư thừa nhưng lại có chút ấm áp.
Mộ Dung Nghi lại tiếp lời, chấm dứt cuộc trò chuyện tại đây.
"Cô uống ít sữa, nếu cần có thể ở lại nghỉ ngơi. Tôi có việc, đi trước đây."
Nàng nói xong liền quay người bước đi, không đợi cho ai kia trả lời. Mà con người kia cũng không thèm đáp lại. Chỉ ậm ự nhìn bóng dáng kia khuất dần, ra khỏi phòng.
Âu Dương Nghiên thật sự có uống một chút, không muốn làm phiền mà ngay sau đó liền rời khỏi. Trong lòng liền phát sinh hảo cảm, cũng nảy sinh ra thêm một sự thích thú tò mò với Mộ Dung Nghi.
"Mộ Dung Nghi. Tôi nhớ rõ mặt cô rồi. Sau này gặp lại."
Cô chỉ ném lại một câu trong không khí rồi rời bỏ.
Tưởng chừng như là cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng cả hai nào có biết rằng... Gặp gỡ chỉ có một lần, dây tơ quấn cả một đời.
Tác giả :
Âu Vương Nghi