Tổng Tài Định Chế Tư Nhân
Chương 8 Chương 8
Kim Lan Thù làm việc từ trước đến nay đều rất quyết liệt, hơn nữa cứu Bảo Phạn Lưu còn là nhiệm vụ trọng yếu của hắn.
"Bên trụ sở đã bàn bạc xong rồi," Thư Mặc Khắc nói với Kim Lan Thù qua một cuộc điện thoại xuyên đại dương, "Chỉ cần cậu gây dựng lại Bảo Phạn Lưu, CEO của tập đoàn Quỳ Long khu Châu Á Thái Bình Dương không ai khác ngoài cậu!"
Chỉ cần gây dựng lại Bảo Phạn Lưu...
Bất cứ chuyện gì, miễn là tăng thêm hai chữ "Chỉ cần", nó dường như đều trở nên đơn giản hóa.
Kim Lan Thù đáp: "Đâu cần phải phiền phức như vậy? Chỉ cần anh rút lui, đương nhiên tôi sẽ được thăng chức thôi - Chỉ cần gây dựng lại Bảo Phạn Lưu...!Cái lý do thoái thác rách nát gì thế."
Thư Mặc Khắc nghẹn họng: Sau nhiều năm như vậy, Thư Mặc Khắc mỗi ngày đều cảm thấy người đã dày công bồi dưỡng Kim Lan Thù - anh, là một kẻ cuồng bị ngược.
Kim Lan Thù cúp điện thoại, bắt đầu đối mặt với một bàn sổ nợ rối tinh rối mù.
Hắn nhìn về phía trợ lý Owen nói: "Ở đây có 5 triệu dùng để làm Linh cảm? Là có ý gì?"
Owen ngẩng đầu trả lời: "Tôi cũng đã có chú ý tới, vừa nãy cũng xem rồi, là để cho nhà thiết kế Tony đi du lịch tìm cảm hứng."
"Tony?" Kim Lan Thù nói, "Chính là nhà thiết kế mà mỗi thiết kế của hắn đều bán ế kia sao?"
Owen gật đầu: "Chính là cậu ta."
Kim Lan Thù nói: "Sao cậu ta trở thành nhà thiết kế hàng đầu được thế?"
"Cậu ta lên giường với Bảo tổng"
"Thật sao?" Kim Lan Thù nói, "Đáng buồn thật đấy"
Owen nói thêm: "Tony gần đây hình như cũng muốn tìm anh lên giường."
Kim Lan Thù lắc đầu: "Có lẽ cậu ta đã có một chút hiểu lầm về chức vụ nhà thiết kế này rồi."
Sau khi xem qua tài liệu, Kim Lan Thù quyết định sa thải một số nhà thiết kế, hắn xem qua một lượt danh mục sản phẩm và thấy không ít sản phẩm xấu xí, nhưng hắn vẫn bị sốc bởi một chiếc túi bucket có màu sắc kỳ lạ và hình dáng lệch lạc: "Cái này, cậu xem đi, xấu thật đấy."
Owen nhìn thoáng qua và bình thản đáp: "Đúng vậy, tôi có để ý thấy nó.
Đưa ra thị trường mấy tháng, hình như cả M thành mới chỉ bán ra được một cái."
"Thật sự nên thưởng cho sales đã bán được nó." Kim Lan Thù cảm thán.
Trong cuộc họp ngày hôm sau, Kim Lan Thù thông báo một kế hoạch marketing mới.
"Kỹ thuật số hóa và trẻ hóa sẽ là phương hương phát triển tương lai của nhãn hiệu chúng ta." Kim Lan Thù nói.
Mấy vị giám đốc điều hành cấp cao nhao nhao bày tỏ sự bất mãn của họ: "Điều này hoàn toàn khác với lộ trình hàng trăm năm nay của chúng ta!"
Kim Lan Thù cười khẩy, nói: "Các ông là ai? Các ông là họ Bảo sao?"
Đều là người làm công, mà còn dư hơi lo nghĩ đến sự nghiệp trăm năm gia tộc.
Trong khi cái người có họ Bảo chân chính đã rút lui chạy đến Châu Âu lái du thuyền đi du lịch giải sầu.
Ngay khi luật xếp cuối sẽ bị loại bỏ được đưa ra, mọi cửa hàng đều như đang bước đi trên lớp băng mỏng.
Tin tức về vụ thu mua gần đây cũng đã khiến Bảo Phạn Lưu rơi vào trung tâm dư luận, tuy nhiên nó cũng có chỗ tốt là làm cho cái thương hiệu im hơi lặng tiếng đã lâu này có được một chút sự chú ý.
Mặc dù là thế, Tống Phong Thời vẫn cứ làm việc như thường.
Cuộc gặp gỡ tình cờ vào đêm hôm đó với Kim Lan Thù tựa như đuôi chuồn chuồn vỗ nhẹ vào mặt nước trong cuộc sống quanh năm yên tĩnh của cậu, nhưng chỉ dấy lên được hai vòng gợn sóng rồi lại trở về như cũ.
Tống Phong Thời vẫn làm tốt công việc của mình ngày này qua ngày khác.
Một điều khiến cậu vui vẻ gần đây là các sản phẩm ra mắt mùa mới chất lượng hơn hẳn so với những mùa trước.
Có vẻ như trụ sở chính thực sự đã thay đổi một nhóm nhà thiết kế đáng tin cậy.
Đối với những chiếc túi xách xấu xí, Tống Phong Thời còn bán ra được thì những chiếc túi đẹp đẽ này càng không có vấn đề gì.
Thay vì dựa vào yếu tố then chốt để duy trì phong độ, kỹ thuật số hóa marketing đã trở thành một chiến lược tiếp thị quan trọng của Bảo Phạn Lưu, và nó ngay lập tức có hiệu quả, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt, thế nhưng trong lòng Tống Phong Thời lại có chút ảm đạm.
Kim Lan Thù càng lợi hại càng làm cậu cảm thấy mình thua kém hắn rất nhiều.
"Tối hôm đó quả thật là mình đã chiếm tiện nghi của người ta." Tống Phong Thời có chút suy sụp, "Anh ta cũng đã uống say, đợi đến lúc tỉnh lại có lẽ anh ta sẽ hối hận, tại sao lại dính dán tới mình chứ?"
Nhưng nếu không có đêm đó, Tống Phong Thời có lẽ đã không phải mang tâm trạng xoắn xuýt cho tới bây giờ.
Nếu như vậy, cậu hoàn toàn có thể coi Kim Lan Thù như một người xa lạ ở tận cuối chân trời, là một người thành đạt tựa như ánh sao sáng kia, lấp lánh mà không chói mắt.
Bây giờ thì, mặc dù không thể nhớ những gì đã xảy ra lúc ở trên giường, nhưng Tống Phong Thời vẫn có thể nhớ rõ những gì đã xảy ra trong quán bar.
Kim Lan Thù lại gần cậu, cười với cậu, sờ lấy chén rượu xuân hành mười ngón như ngân.
Mọi thứ thật rõ ràng và gần gũi.
"Aizz" trong lòng cậu chợt phát ra lời nói lạnh lùng năm đó của Kim Lan Thù - Là cái gì khiến cậu lầm tưởng thành như vậy?
Kim Lan Thù luôn luôn cho cậu rất nhiều ảo tưởng.
Hoặc có thể là chính cậu đã tự tạo ra cho mình những ảo tưởng đó?
Tống Phong Thời đã nhiều ngày không tới quán bar đó, nhưng hôm nay cậu lại tới.
Không phải để giải sầu, mà là vì cậu có một cuộc hẹn với đàn chị.
Gần đây Bảo Phạn Lưu cho ra mắt một sản phẩm túi đeo vai đang rất hot, vị đàn chị đó đã nhờ Tống Phong Thời giúp chị ấy giữ lại một chiếc, đồng thời để tỏ lòng biết ơn, đàn chị còn chỉ tên cậu và mua thêm vài món đồ khác để công sức của Tống Phong Thời bỏ ra không bị "uổng phí".
Vì vậy, cậu xuất hiện ở quán bar trong tình trạng hai tay xách túi lớn túi nhỏ.
Đã nhiều ngày trôi qua, Tống Phong Thời bất giác nhớ lại dáng vẻ mỹ lệ vô song của Kim Lan Thù dưới ánh đèn.
Thậm chí cậu còn mang tâm trạng chờ mong mà nhìn xung quanh một vòng.
Không có.
Kim Lan Thù không có ở đây.
Đương nhiên, Kim Lan Thù tại sao phải ở đây?
Hắn ta hẳn phải đến những chỗ cao cấp hơn mới đúng.
Tống Phong Thời lắc đầu, âm thầm thở dài, chợt ánh mắt bắt gặp thân ảnh đàn chị, cậu liền nở nụ cười bước nhanh đi tới.
Bên cạnh chị ấy còn có hai người nam sinh khác, Tống Phong Thời nhìn kỹ, phát hiện hai người đó trông rất quen mắt, học tỷ mỉm cười giới thiệu: "Hai người họ đều là bạn học của chị!"
Tống Phong Thời gật đầu chào hỏi, đồng thời quét mắt đánh giá hai người đàn ông một cao một thấp này, tuy chiều cao cách biệt nhưng xem qua cách ăn mặc đều là lễ độ bất phàm, rất có phong thái của người giàu có.
Người cao cũng đánh giá Tống Phong Thời, cười nói: "Không phải chứ? Cậu tốt nghiệp đại học XX, vậy mà lại đi làm hướng dẫn mua hàng?"
Tống Phong Thời trong lòng mặc dù khó chịu nhưng trên mặt cậu vẫn luôn bảo trì nụ cười.
Ngược lại là đàn chị nhìn ra trên khuôn mặt cậu treo lên nụ cười bất đắc dĩ, liền tức giận nói với người cao lớn đó: "Người ta là quản lý cửa hàng!"
"Không phải đều giống nhau sao?" Người thấp hơn mang ý xem thường chỉ vào đống túi lớn túi nhỏ mà Tống Phong Thời mang theo, "Người ta muốn bán đồ cho cô nên mới gọi cô mấy tiếng đàn chị, đàn chị.
Chứ cô nghĩ là cậu ta thích cô sao?"
Tống Phong Thời tinh ý nhận ra, hai người bọn đều muốn theo đuổi đàn chị đồng thời đối với nam nhân "thân thiết" với đàn chị là mình đây có chút địch ý.
Thế là, Tống Phong Thời đành phải dùng âm thanh dẻo nẹo nói:"Không phải đâu, tôi thật sự rất vui vì đàn chị đã giúp đỡ tôi nha~~ Đó mới chính là chị em tốt~~".
Khi nói lời này, Tống Phong Thời thậm chí còn dùng Lan Hoa Chỉ để cầm ly rượu, toát ra gay khí của một gay chân chính, người vật vô hại.
Nghe cậu nói vậy, người cao kia cũng sửng sốt, một lúc sau mới nói: "Chị em hả?"
Tống Phong Thời cho một cái gật đầu sặc mùi gay.
Bầu không khí quả thực đã hòa hoãn hơn rất nhiều, cả hai người nam cao và thấp đều tỏ ra lịch sự hơn với Tống Phong Thời.
Đàn chị dường như không có để ý đến bầu không khí kỳ lạ vừa rồi, chỉ lo tập trung mở chiếc túi mới ra, mặt mũi tràn tràn đầy vui vẻ nói: "Cái túi xách này đẹp thật đấy! Cuối cùng Bảo Phạn Lưu của các em cũng không mời người mù làm nhà thiết kế nữa rồi đúng không?"
Tống Phong Thời dở khóc dở cười, đành phải đáp lại: "Cái túi này thực sự rất đẹp, chủ yếu là vì nó hợp với chị."
Lúc này, người thấp nói:"Nhưng tôi nghĩ rằng nó trông có hơi đơn thuần."
"Thật không?" Đàn chị có chút nghi hoặc.
Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu xanh lam: "Tôi vừa đi ngang qua Tiffany, thấy cái dây chuyền bạc này cũng không tệ, hay là phối với cái túi này của chị thử xem sao?"
Đàn chị có chút kinh ngạc: "Thật hay giả vậy?"
Người cao kia lập tức tỏ vẻ bất mãn: "Trang sức bạc của Tiffany đều là đồ chơi, chuyên dùng để tặng cho người thân và con cái trong ngày Quốc tế thiếu nhi, cái thứ này cậu cũng không biết xấu hổ mà đem tặng cho đàn chị cao quý của chúng ta sao? Ít nhất thì cũng phải tặng của Bulgari chứ?"
Người thấp kia trông cũng không vui vẻ gì: "Còn tặng Bulgari? Tất cả đều là đụng hàng với Audrey Hepburn không phải sao?"
Người cao lớn nhếch khóe miệng, cầm mặt dây chuyền lên liếc mắt một cái, khinh thường ném đi: "Mấy ngày trước tôi từng thấy cái này ở nhà Lý công tử, đụng hàng với trang sức con chó nhà cậu ta đeo."
"Cậu!!" Người thấp gần như muốn nhảy dựng lên mắng người.
Ngay khi hai người định cãi nhau tới nơi, đàn chị bỗng nhiên chỉ vào một hướng khác nói: "Các cậu nhìn bên kia kìa! Người đó trông có giống Kim Lan Thù không?"
Cả hai người ngay lập tức chấm dứt cuộc cãi vã, bị sự tò mò thúc đẩy khiến họ đồng thời quay đầu lại theo hướng chỉ của đàn chị, và họ nhìn thấy một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng đang ngồi tại quầy bar, giống như đang chờ người pha chế làm ra một ly rượu vừa ý của hắn.
"Đúng thật là hắn!" Người nam cao và thấp đều quên mất cuộc cãi vã vừa rồi.
Đàn chị vẫn luôn là người rất dễ làm quen với người khác, mặc dù khi còn đi học cô và Kim Lan Thù không thường xuyên nói chuyện vì hắn bận lo cho cuộc sống của bản thân, nhưng cô vẫn dậm chân từng bước nhỏ chạy đến bên cạnh quầy và trò chuyện với Kim Lan Thù.
Người cao chán nản nói: "Trời ạ, Kim Lan Thù! Đàn chị chắc sẽ thích hắn ta đúng không? Như này thì cạnh tranh kiểu gì được?"
Người thấp vẻ mặt khinh thường nói: "Có phải đầu óc cậu có vấn đề hay không? Nhìn thấy ai cũng đều là tình địch à? Kim Lan Thù là GAY!"
Người cao sửng sốt: "Thật hay giả vậy? Trông anh ta không có ẻo lả chút nào mà? Cũng không có giống như Tống Phong Thời!"
Tống Phong Thời cố ý làm ra vẻ bóng lộ nãy giờ cũng đã rất mệt mỏi, nghe được lời đánh giá của người này, cậu thậm chí còn muốn đứng dậy đập bàn nói:"Anh thật sự cho rằng tôi bình thường ăn khoai tây chiên còn phải dùng Lan Hoa Chỉ để ăn sao?"
Đàn chị đem Kim Lan Thù kéo đến bên cạnh bàn, người cao và người thấp đều mặt mang tươi cười tiếp đãi.
Người nam thấp còn cười hì hì nói: "Trang sức của Tiffany đúng thật là đều rất tốt, cậu không nghĩ vậy sao, lão cao?"
Người cao liếc nhìn chiếc khuy măng sét hiệu Tiffany mà Kim Lan Thù đang đeo, đành phải cứng cổ gật đầu nói: "Ừ, đúng là rất tốt."
Kim Lan Thù cười gật đầu, không nói gì, khóe mắt liếc nhìn sang Tống Phong Thời đang cúi đầu.
Tống Phong Thời vẫn luôn cúi đầu từ khi Kim Lan Thù đi đến.
Người cao bị người thấp chơi một vố cực kỳ mất mặt, một hồi lâu sau mới cười phản kích lại: "Tiểu tử, vậy tại sao vừa nãy cậu lại nói Kim Lan Thù là GAY?"
Vừa nói ra lời này, không chỉ người thấp kia mà ngay cả đàn chị cũng cảm thấy có chút khó xử.
Kim Lan Thù không hề tỏ ra ngượng ngùng thậm chí hắn còn hào phóng gật đầu, rồi nhìn về phía người thấp, hỏi: "Đúng vậy, mà tại sao thế?" Nói xong, Kim Lan Thù dừng lại một chút sau đó lại nhìn về phía Tống Phong Thời: "Là cậu nói với bọn họ sao, tiểu Tống?"
- ------------------------------------------------------
Mei: dạo này mưa nhiều quá, tui chỉ muốn ngủ thôi!!!!.