Tổng Tài Định Chế Tư Nhân
Chương 69
Cậu phát hiện trên lầu hai đều là lô ghế riêng, tràn ngập tính tư mật. Cậu chỉ có thể ngồi xuống lô ghế cách vách với Kim Lan Thù và Phó Thừa. Tiếc là hiệu quả cách âm quá tốt, cậu gần như đã dán người lên tường như một bức tranh, vậy mà vẫn không nghe thấy cách vách nói gì.
Thật ra, những gì bọn họ nói cũng rất đơn giản.
Tới tới đi đi, Kim Lan Thù vẫn muốn nhờ Phó Thừa hỗ trợ, đưa Vân Tưởng vào lịch trình chính thức của tuần lễ thời trang Paris.
Lần này, Phó Thừa không nói những thứ như ‘cân nhắc’ hay ‘không chắc’, mà nói rất rõ ràng: “Không thể."
Rất hiếm khi Kim Lan Thù bị từ chối thẳng như vậy, anh cảm thấy không thể tin được: “Cái gì? Tại sao? Lẽ nào không lấy được Best Dressed thì không được sao? Tuy nói vậy, nhưng thiết kế của chúng tôi cũng không có vấn đề gì mà!"
“Có vấn đề!" Phó Thừa nói: “Lễ phục mà các cậu thiết kế cho lễ khai mạc Corner, khi để dưới ánh sáng thì màu sắc không chuẩn. Cậu cho rằng tôi không thấy ư?"
Bản thân Phó Thừa là sinh viên xuất sắc của một trường thiết kế hàng đầu, mặc dù sau khi tốt nghiệp hắn cũng không tham gia vào thiết kế, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.
Kim Lan Thù sửng sốt, không ngờ Phó Thừa lại đột ngột đề cập đến chuyện này.
“Điều đó không quan trọng." Kim Lan Thù nhanh chóng biện hộ cho mình: “Váy hàng hiệu không thể mang lại kết quả tốt nhất, do những hạn chế về kỹ thuật, nhưng chúng vẫn tạo được tiếng vang ở Trung Quốc. Sự nổi tiếng của thương hiệu đã được mở rộng và đơn đặt hàng thuộc phân khúc cao cấp cũng tăng lên, nhiều người nổi tiếng cũng quan tâm, tôi tin rằng sẽ sớm hoàn vốn thôi."
“Cái này tôi không phủ nhận." Phó Thừa trả lời: “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực kiếm tiền của cậu."
“Cho nên?"
“Tuy nhiên, tôi không chắc liệu thương hiệu của cậu đã đủ trưởng thành để tham gia tuần lễ thời trang Paris hay chưa. Nếu cậu không thể đưa ra một bộ sưu tập quần áo may sẵn, mang phong cách thống nhất, trưởng thành và cao cấp. Vậy thì đưa chiếc ghế tham dự tuần lễ thời trang cho cậu không phải là giúp, mà là hại cậu."
“Sẽ có nhiều nhân vật thuộc giới thời trang cao cấp có mặt tại tuần lễ thời trang, và tầm nhìn của họ đều rất khắc nghiệt." Phó Thừa nghiêm túc nói: “Nói ra thì thật ngây thơ, nhưng tôi thực sự muốn nói như vậy, và tôi làm điều đó là vì lợi ích của chính cậu."
Kim Lan Thù cười lạnh: “Tôi còn sợ sự khắc nghiệt ư?"
Phó Thừa lắc đầu: “Tôi sợ lãng phí tài nguyên."
Kim Lan Thù càng không phục: “Tài nguyên dành cho tôi có thể coi là lãng phí sao? Đây là đầu tư!"
Phó Thừa liền nói: “Cậu có thể tự làm ở quốc nội. Cậu có kỹ năng tiếp thị mạnh mẽ như vậy, không cần đến tuần lễ thời trang Paris, ngay cả khi đến tuần lễ thời trang Thượng Hải, cũng vẫn có thể phiên vân phúc vũ."
Kim Lan Thù ngẩn ra, nói: “Cậu… Cậu hãy nghe tôi nói!"
Phó Thừa nói: “Tôi không nghe."
Nói xong, Phó Thừa nhấc chân muốn đi.
Thấy Phó Thừa đi tới cửa, Kim Lan Thù đành phải cao giọng nói: “Không phải, cậu thực sự hãy nghe tôi nói… Thành ngữ ‘Phiên vân phúc vũ’ này không phải dùng như thế đâu!"
Mà Tống Phong Thời đang dán tai lên vách tường, lại chẳng nghe thấy gì, chỉ nghe thấy ‘Phiên vân phúc vũ’.
Chẳng được bao lâu, Tống Phong Thời liền nghe thấy tiếng mở cửa ở lô ghế bên cạnh. Cậu cũng lập tức lặng lẽ mở hé cánh cửa của phòng mình, qua khe cửa đang mở, cuối cùng cậu cũng có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Kim Lan Thù và Phó Thừa.
“Được rồi," Phó Thừa lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, không thể chính là không thể."
Kim Lan Thù nói: “Được thôi, rất ít người từ chối tôi một cách kiên quyết như vậy."
Tống Phong Thời đã tự động lọc những lời của Kim Lan Thù thành: Hừm, yêu tinh, cậu là người đàn ông đầu tiên từ chối tôi.
Buổi tối, khi Kim Lan Thù trở về nhà, trông anh cũng bơ phờ. Tống Phong Thời nghĩ: Có cần thiết không? Không phải chỉ là không thể ‘Phiên vân phúc vũ’ với Phó Thừa thôi sao?
Kim Lan Thù chợt mở miệng nói rằng: “Phó Thừa từ chối tôi."
“A?" Tống Phong Thời giật mình, sững sờ hồi lâu mới đáp: “Chuyện như vậy, không cần nói với tôi đâu?"
Kim Lan Thù nói: “Vẫn phải nói, cậu cũng là một phần của công ty."
“Hả?" Tống Phong Thời thật sự ngây ngẩn cả người: “A?"
Kim Lan Thù thở dài một hơi: “Phó Thừa đã dứt khoát từ chối yêu cầu để thương hiệu Vân Tưởng của chúng ta, tham gia lịch trình chính thức của tuần lễ thời trang Paris."
Giờ Tống Phong Thời mới hiểu: “Hắn từ chối cậu… Chính là chuyện này?"
Kim Lan Thù gật gật đầu.
Nghe giọng của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời cảm thấy chuyện này đúng là ván đã đóng thuyền.
Đột nhiên cậu cảm thấy rất xấu hổ, rõ ràng Kim Lan Thù đang xử lý công việc quan trọng như vậy. Hơn nữa anh vẫn luôn nói cho cậu biết, việc anh và Phó Thừa đang tranh chấp cho cái ghế chính thức tại tuần lễ thời trang Paris. Không ngờ bản thân cậu lại cứ luôn nghĩ đến cái chuyện ‘Phiên vân phúc vũ’ kia…
Tống Phong Thời, mày bất công và ích kỷ như vậy sao, mày thực sự là một kẻ xấu xa mà!
Trong vô thức, Tống Phong Thời rơi vào sự kiểm điểm sâu sắc: Tại sao tôi không thể là một người bạn trai tốt, cũng không thể đàng hoàng làm một nhân viên tốt…
Kim Lan Thù nhìn kỹ sắc mặt của cậu, thấy Tống Phong Thời có vẻ ảo não, liền cho là cậu cũng ủ rũ vì chuyện tuần lễ thời trang Paris. Nỗi buồn trong lòng Kim Lan Thù càng sâu, anh nặng nề thở dài: “Là tôi… tôi xử lý không tốt…"
Thật đáng kinh ngạc khi nghe những lời như vậy từ miệng Kim Lan Thù. Đến nỗi Tống Phong Thời đã quên mất sự hối hận của mình, chỉ sững sờ nhìn anh.
Một người luôn tự tin về mọi thứ như Kim Lan Thù, hiếm khi thể hiện sự tổn thương và yếu đuối như một đứa trẻ trước Tống Phong Thời.
“Không phải như thế…" Tống Phong Thời nắm chặt tay anh, thử cổ vũ anh: “Đừng quá cố chấp, năm nay không tới được tuần lễ thời trang Paris cũng không sao. Tuần lễ thời trang này năm nào cũng có, năm nay không được, thì năm tiếp theo đi?"
Kim Lan Thù nhíu mày: “Năm tiếp theo? Cậu cho rằng loại chuyện này là xếp hàng lấy hẹn sao? Năm nay không đi được, đầu năm sau nộp đơn là có thể lấy?"
Tống Phong Thời cười khổ một tiếng: “Năm tiếp theo không được, còn có năm tiếp theo nữa?"
“Cậu nói thế này," Kim Lan Thù không vui lầm bầm: “So với cổ vũ, thì còn giống nguyền rủa nhiều hơn!"
“Không phải, ý của tôi là… Giá trị thương hiệu của chúng ta không nằm ở chỗ này." Tống Phong Thời định cứu quốc bằng đường vòng và nâng cao tinh thần từ các khía cạnh khác: “Không phải cậu đã đã nói rồi sao? Nghệ thuật đó, thứ gọi là high fashion này rất khó giải thích, nhưng điều quan trọng nhất là kiếm tiền! Ngay cả khi vẫn không tham gia được, vậy có gì phải sợ? Khả năng thu lợi nhuận của chúng ta cao nhất trong số các sản phẩm cạnh tranh, và chúng ta cũng có thể sớm đạt được lợi nhuận."
Thật vậy, bắt đầu từ việc tiếp thị áo lông thú thông qua Hà Ngọc Dung, thương hiệu này đã thực sự trở nên phổ biến ở thị trường nội địa. Với việc bổ sung ‘phân tích dữ liệu toàn cuộc’ của Tào Đại Đầu, một số mẫu hot đã sớm được tung ra và lợi nhuận tăng lên nhanh chóng.
Về con số mà nói, Vân Tưởng sẽ vượt qua Nghê Thường, và thậm chí là vượt qua ‘Thượng Uyển Xuân’, trở thành thương hiệu xa xỉ địa phương có lợi nhuận ngắn hạn nhanh nhất.
“Cậu xem, không phải trước đó Lưu Dịch Tư đã châm chọc rằng chúng ta sẽ giống như bọn họ, khó mà kiếm được lợi nhuận sao?" Tống Phong Thời biết anh rất quan tâm đ ến ‘đối thủ cạnh tranh’ Lưu Dịch Tư, cho nên cố ý nhắc đến chuyện này: “Cậu không cảm thấy giờ chúng ta đều rất thoải mái ư?"
Thế nhưng, bây giờ dù có làm Lưu Dịch Tư mất mặt, cũng không thể khiến Kim Lan Thù vui vẻ được nữa.
“Ừ…" Kim Lan Thù thở dài thật sâu, một hồi lâu sau, rốt cuộc cũng để lộ tâm tư: “Nếu tất cả những gì tôi muốn là kiếm tiền, vậy tôi làm việc này làm cái gì? Tôi muốn kiếm tiền thì quá dễ dàng!"
Tống Phong Thời ngơ ngác: “Vậy ý của cậu là?"
Kim Lan Thù nói thẳng: “Là tôi không phục, không cam lòng. Tôi không muốn bị coi là ‘người tiếp thị’, chỉ có thể làm quảng cáo chứ không thể sáng tạo! Tôi chỉ muốn chứng minh với cả thế giới rằng tôi, Kim Lan Thù, có thể tạo ra một thương hiệu thành công."
Tống Phong Thời cảm nhận được trái tim chân thành của Kim Lan Thù, trái tim của chính cậu dường như cũng đang đập theo sự nhiệt tình của anh ấy. Tống Phong Thời lập tức ôm lấy anh, xúc động nói: “Nhất định cậu sẽ làm được."
Kim Lan Thù nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng Tống Phong Thời, anh thậm chí có thể cảm nhận được bờ vai đang run lên vì kích động của cậu. Lúc này, Kim Lan Thù đã bình tĩnh lại. Không biết có bao nhiêu chuyện còn đáng buồn hơn trong sự nghiệp của mình. Với anh mà nói đây vốn không được coi là thất bại, nhưng bây giờ vì đã có Tống Phong Thời, cho nên mới muốn… Làm nũng mà thôi.
Kim Lan Thù cười cười, nói: “Nhưng bây giờ đừng nghĩ đến chuyện này…"
Tống Phong Thời ngẩng đầu lên, hỏi: “Vậy thì nghĩ gì?"
“Trước đây, vì toàn lực giải quyết chuyện tham dự ‘Conner’, tôi đã bỏ qua cho kẻ phản bội và Chu Dực Dực, hiện tại cũng nên ra tay rồi, lão hổ còn chưa phát uy đã cho rằng tôi là Hello Kitty!"
Mà kẻ phản bội này, chính là Ruth.
Ruth lại vẫn chưa biết mình đã lộ tẩy từ lâu, còn sớm bị theo dõi.
Hôm nay, cô nàng đang xử lý tài liệu trong văn phòng như thường lệ, không ngờ một lúc sau, Âu Văn lại dẫn hai người đàn ông mặc vest đi tới.
Ruth kinh ngạc đứng lên: “Các người là?"
Âu Văn giới thiệu: “Hai vị này là cảnh sát của Cục điều tra tội phạm thương mại, và họ nói rằng họ đang tìm cô."
Hai cảnh sát xuất trình giấy tờ tùy thân và xác nhận danh tính của họ với Ruth.
Trong lòng Ruth vốn đã luống cuống, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh: “Không thể nào? Có thể đã có gì hiểu lầm chăng?"
Cảnh sát trả lời: “Chúng tôi cũng là nhận được báo cáo nên đến làm việc mà thôi. Làm phiền cô bắt đầu từ bây giờ, không được chạm vào máy vi tính của mình nữa. Chúng tôi muốn kiểm tra nội dung bên trong. Trong thời gian chờ đợi, cô và đồng nghiệp của tôi có thể đi lấy lời khai."
“Không!" Ruth bối rối: “Dựa vào đâu chứ? Báo cáo nhất định là sự thật ư? Không có bằng chứng, sao anh có thể tùy tiện đụng vào đồ đạc cá nhân của tôi?"
Viên cảnh sát cũng trở nên có chút không kiên nhẫn: “Là IT của công ty cô lấy tên thật báo cáo, cô đưa tin mật trong công ty ra ngoài thì thôi đi, lại còn dùng chính wifi của công ty!"
“Aaa??" Lúc này Ruth mới nhớ ra. Vài ngày trước, cô nhận được nhiệm vụ hợp tác với IP của Cung Vị Ương, vì vậy cô bắt đầu thực hiện dự án quy hoạch với Tào Đại Đầu.
Tào Đại Đầu nghiêm cấm trong lúc lập kế hoạch thì không được mang đi, cũng không cho phép sử dụng USB để kết nối với máy tính có kế hoạch. Ruth mới bí quá hóa liều mà phát tán kế hoạch ngay trong công ty. Cô cũng không ngờ sẽ bị phát hiện.
Cảnh sát thở dài: “Chúng tôi làm nghề này, vẫn luôn khuyên bảo tội phạm thế này… nếu không muốn người ta biết thì đừng quá thiểu năng!"
Thật ra, những gì bọn họ nói cũng rất đơn giản.
Tới tới đi đi, Kim Lan Thù vẫn muốn nhờ Phó Thừa hỗ trợ, đưa Vân Tưởng vào lịch trình chính thức của tuần lễ thời trang Paris.
Lần này, Phó Thừa không nói những thứ như ‘cân nhắc’ hay ‘không chắc’, mà nói rất rõ ràng: “Không thể."
Rất hiếm khi Kim Lan Thù bị từ chối thẳng như vậy, anh cảm thấy không thể tin được: “Cái gì? Tại sao? Lẽ nào không lấy được Best Dressed thì không được sao? Tuy nói vậy, nhưng thiết kế của chúng tôi cũng không có vấn đề gì mà!"
“Có vấn đề!" Phó Thừa nói: “Lễ phục mà các cậu thiết kế cho lễ khai mạc Corner, khi để dưới ánh sáng thì màu sắc không chuẩn. Cậu cho rằng tôi không thấy ư?"
Bản thân Phó Thừa là sinh viên xuất sắc của một trường thiết kế hàng đầu, mặc dù sau khi tốt nghiệp hắn cũng không tham gia vào thiết kế, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.
Kim Lan Thù sửng sốt, không ngờ Phó Thừa lại đột ngột đề cập đến chuyện này.
“Điều đó không quan trọng." Kim Lan Thù nhanh chóng biện hộ cho mình: “Váy hàng hiệu không thể mang lại kết quả tốt nhất, do những hạn chế về kỹ thuật, nhưng chúng vẫn tạo được tiếng vang ở Trung Quốc. Sự nổi tiếng của thương hiệu đã được mở rộng và đơn đặt hàng thuộc phân khúc cao cấp cũng tăng lên, nhiều người nổi tiếng cũng quan tâm, tôi tin rằng sẽ sớm hoàn vốn thôi."
“Cái này tôi không phủ nhận." Phó Thừa trả lời: “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực kiếm tiền của cậu."
“Cho nên?"
“Tuy nhiên, tôi không chắc liệu thương hiệu của cậu đã đủ trưởng thành để tham gia tuần lễ thời trang Paris hay chưa. Nếu cậu không thể đưa ra một bộ sưu tập quần áo may sẵn, mang phong cách thống nhất, trưởng thành và cao cấp. Vậy thì đưa chiếc ghế tham dự tuần lễ thời trang cho cậu không phải là giúp, mà là hại cậu."
“Sẽ có nhiều nhân vật thuộc giới thời trang cao cấp có mặt tại tuần lễ thời trang, và tầm nhìn của họ đều rất khắc nghiệt." Phó Thừa nghiêm túc nói: “Nói ra thì thật ngây thơ, nhưng tôi thực sự muốn nói như vậy, và tôi làm điều đó là vì lợi ích của chính cậu."
Kim Lan Thù cười lạnh: “Tôi còn sợ sự khắc nghiệt ư?"
Phó Thừa lắc đầu: “Tôi sợ lãng phí tài nguyên."
Kim Lan Thù càng không phục: “Tài nguyên dành cho tôi có thể coi là lãng phí sao? Đây là đầu tư!"
Phó Thừa liền nói: “Cậu có thể tự làm ở quốc nội. Cậu có kỹ năng tiếp thị mạnh mẽ như vậy, không cần đến tuần lễ thời trang Paris, ngay cả khi đến tuần lễ thời trang Thượng Hải, cũng vẫn có thể phiên vân phúc vũ."
Kim Lan Thù ngẩn ra, nói: “Cậu… Cậu hãy nghe tôi nói!"
Phó Thừa nói: “Tôi không nghe."
Nói xong, Phó Thừa nhấc chân muốn đi.
Thấy Phó Thừa đi tới cửa, Kim Lan Thù đành phải cao giọng nói: “Không phải, cậu thực sự hãy nghe tôi nói… Thành ngữ ‘Phiên vân phúc vũ’ này không phải dùng như thế đâu!"
Mà Tống Phong Thời đang dán tai lên vách tường, lại chẳng nghe thấy gì, chỉ nghe thấy ‘Phiên vân phúc vũ’.
Chẳng được bao lâu, Tống Phong Thời liền nghe thấy tiếng mở cửa ở lô ghế bên cạnh. Cậu cũng lập tức lặng lẽ mở hé cánh cửa của phòng mình, qua khe cửa đang mở, cuối cùng cậu cũng có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Kim Lan Thù và Phó Thừa.
“Được rồi," Phó Thừa lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, không thể chính là không thể."
Kim Lan Thù nói: “Được thôi, rất ít người từ chối tôi một cách kiên quyết như vậy."
Tống Phong Thời đã tự động lọc những lời của Kim Lan Thù thành: Hừm, yêu tinh, cậu là người đàn ông đầu tiên từ chối tôi.
Buổi tối, khi Kim Lan Thù trở về nhà, trông anh cũng bơ phờ. Tống Phong Thời nghĩ: Có cần thiết không? Không phải chỉ là không thể ‘Phiên vân phúc vũ’ với Phó Thừa thôi sao?
Kim Lan Thù chợt mở miệng nói rằng: “Phó Thừa từ chối tôi."
“A?" Tống Phong Thời giật mình, sững sờ hồi lâu mới đáp: “Chuyện như vậy, không cần nói với tôi đâu?"
Kim Lan Thù nói: “Vẫn phải nói, cậu cũng là một phần của công ty."
“Hả?" Tống Phong Thời thật sự ngây ngẩn cả người: “A?"
Kim Lan Thù thở dài một hơi: “Phó Thừa đã dứt khoát từ chối yêu cầu để thương hiệu Vân Tưởng của chúng ta, tham gia lịch trình chính thức của tuần lễ thời trang Paris."
Giờ Tống Phong Thời mới hiểu: “Hắn từ chối cậu… Chính là chuyện này?"
Kim Lan Thù gật gật đầu.
Nghe giọng của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời cảm thấy chuyện này đúng là ván đã đóng thuyền.
Đột nhiên cậu cảm thấy rất xấu hổ, rõ ràng Kim Lan Thù đang xử lý công việc quan trọng như vậy. Hơn nữa anh vẫn luôn nói cho cậu biết, việc anh và Phó Thừa đang tranh chấp cho cái ghế chính thức tại tuần lễ thời trang Paris. Không ngờ bản thân cậu lại cứ luôn nghĩ đến cái chuyện ‘Phiên vân phúc vũ’ kia…
Tống Phong Thời, mày bất công và ích kỷ như vậy sao, mày thực sự là một kẻ xấu xa mà!
Trong vô thức, Tống Phong Thời rơi vào sự kiểm điểm sâu sắc: Tại sao tôi không thể là một người bạn trai tốt, cũng không thể đàng hoàng làm một nhân viên tốt…
Kim Lan Thù nhìn kỹ sắc mặt của cậu, thấy Tống Phong Thời có vẻ ảo não, liền cho là cậu cũng ủ rũ vì chuyện tuần lễ thời trang Paris. Nỗi buồn trong lòng Kim Lan Thù càng sâu, anh nặng nề thở dài: “Là tôi… tôi xử lý không tốt…"
Thật đáng kinh ngạc khi nghe những lời như vậy từ miệng Kim Lan Thù. Đến nỗi Tống Phong Thời đã quên mất sự hối hận của mình, chỉ sững sờ nhìn anh.
Một người luôn tự tin về mọi thứ như Kim Lan Thù, hiếm khi thể hiện sự tổn thương và yếu đuối như một đứa trẻ trước Tống Phong Thời.
“Không phải như thế…" Tống Phong Thời nắm chặt tay anh, thử cổ vũ anh: “Đừng quá cố chấp, năm nay không tới được tuần lễ thời trang Paris cũng không sao. Tuần lễ thời trang này năm nào cũng có, năm nay không được, thì năm tiếp theo đi?"
Kim Lan Thù nhíu mày: “Năm tiếp theo? Cậu cho rằng loại chuyện này là xếp hàng lấy hẹn sao? Năm nay không đi được, đầu năm sau nộp đơn là có thể lấy?"
Tống Phong Thời cười khổ một tiếng: “Năm tiếp theo không được, còn có năm tiếp theo nữa?"
“Cậu nói thế này," Kim Lan Thù không vui lầm bầm: “So với cổ vũ, thì còn giống nguyền rủa nhiều hơn!"
“Không phải, ý của tôi là… Giá trị thương hiệu của chúng ta không nằm ở chỗ này." Tống Phong Thời định cứu quốc bằng đường vòng và nâng cao tinh thần từ các khía cạnh khác: “Không phải cậu đã đã nói rồi sao? Nghệ thuật đó, thứ gọi là high fashion này rất khó giải thích, nhưng điều quan trọng nhất là kiếm tiền! Ngay cả khi vẫn không tham gia được, vậy có gì phải sợ? Khả năng thu lợi nhuận của chúng ta cao nhất trong số các sản phẩm cạnh tranh, và chúng ta cũng có thể sớm đạt được lợi nhuận."
Thật vậy, bắt đầu từ việc tiếp thị áo lông thú thông qua Hà Ngọc Dung, thương hiệu này đã thực sự trở nên phổ biến ở thị trường nội địa. Với việc bổ sung ‘phân tích dữ liệu toàn cuộc’ của Tào Đại Đầu, một số mẫu hot đã sớm được tung ra và lợi nhuận tăng lên nhanh chóng.
Về con số mà nói, Vân Tưởng sẽ vượt qua Nghê Thường, và thậm chí là vượt qua ‘Thượng Uyển Xuân’, trở thành thương hiệu xa xỉ địa phương có lợi nhuận ngắn hạn nhanh nhất.
“Cậu xem, không phải trước đó Lưu Dịch Tư đã châm chọc rằng chúng ta sẽ giống như bọn họ, khó mà kiếm được lợi nhuận sao?" Tống Phong Thời biết anh rất quan tâm đ ến ‘đối thủ cạnh tranh’ Lưu Dịch Tư, cho nên cố ý nhắc đến chuyện này: “Cậu không cảm thấy giờ chúng ta đều rất thoải mái ư?"
Thế nhưng, bây giờ dù có làm Lưu Dịch Tư mất mặt, cũng không thể khiến Kim Lan Thù vui vẻ được nữa.
“Ừ…" Kim Lan Thù thở dài thật sâu, một hồi lâu sau, rốt cuộc cũng để lộ tâm tư: “Nếu tất cả những gì tôi muốn là kiếm tiền, vậy tôi làm việc này làm cái gì? Tôi muốn kiếm tiền thì quá dễ dàng!"
Tống Phong Thời ngơ ngác: “Vậy ý của cậu là?"
Kim Lan Thù nói thẳng: “Là tôi không phục, không cam lòng. Tôi không muốn bị coi là ‘người tiếp thị’, chỉ có thể làm quảng cáo chứ không thể sáng tạo! Tôi chỉ muốn chứng minh với cả thế giới rằng tôi, Kim Lan Thù, có thể tạo ra một thương hiệu thành công."
Tống Phong Thời cảm nhận được trái tim chân thành của Kim Lan Thù, trái tim của chính cậu dường như cũng đang đập theo sự nhiệt tình của anh ấy. Tống Phong Thời lập tức ôm lấy anh, xúc động nói: “Nhất định cậu sẽ làm được."
Kim Lan Thù nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng Tống Phong Thời, anh thậm chí có thể cảm nhận được bờ vai đang run lên vì kích động của cậu. Lúc này, Kim Lan Thù đã bình tĩnh lại. Không biết có bao nhiêu chuyện còn đáng buồn hơn trong sự nghiệp của mình. Với anh mà nói đây vốn không được coi là thất bại, nhưng bây giờ vì đã có Tống Phong Thời, cho nên mới muốn… Làm nũng mà thôi.
Kim Lan Thù cười cười, nói: “Nhưng bây giờ đừng nghĩ đến chuyện này…"
Tống Phong Thời ngẩng đầu lên, hỏi: “Vậy thì nghĩ gì?"
“Trước đây, vì toàn lực giải quyết chuyện tham dự ‘Conner’, tôi đã bỏ qua cho kẻ phản bội và Chu Dực Dực, hiện tại cũng nên ra tay rồi, lão hổ còn chưa phát uy đã cho rằng tôi là Hello Kitty!"
Mà kẻ phản bội này, chính là Ruth.
Ruth lại vẫn chưa biết mình đã lộ tẩy từ lâu, còn sớm bị theo dõi.
Hôm nay, cô nàng đang xử lý tài liệu trong văn phòng như thường lệ, không ngờ một lúc sau, Âu Văn lại dẫn hai người đàn ông mặc vest đi tới.
Ruth kinh ngạc đứng lên: “Các người là?"
Âu Văn giới thiệu: “Hai vị này là cảnh sát của Cục điều tra tội phạm thương mại, và họ nói rằng họ đang tìm cô."
Hai cảnh sát xuất trình giấy tờ tùy thân và xác nhận danh tính của họ với Ruth.
Trong lòng Ruth vốn đã luống cuống, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh: “Không thể nào? Có thể đã có gì hiểu lầm chăng?"
Cảnh sát trả lời: “Chúng tôi cũng là nhận được báo cáo nên đến làm việc mà thôi. Làm phiền cô bắt đầu từ bây giờ, không được chạm vào máy vi tính của mình nữa. Chúng tôi muốn kiểm tra nội dung bên trong. Trong thời gian chờ đợi, cô và đồng nghiệp của tôi có thể đi lấy lời khai."
“Không!" Ruth bối rối: “Dựa vào đâu chứ? Báo cáo nhất định là sự thật ư? Không có bằng chứng, sao anh có thể tùy tiện đụng vào đồ đạc cá nhân của tôi?"
Viên cảnh sát cũng trở nên có chút không kiên nhẫn: “Là IT của công ty cô lấy tên thật báo cáo, cô đưa tin mật trong công ty ra ngoài thì thôi đi, lại còn dùng chính wifi của công ty!"
“Aaa??" Lúc này Ruth mới nhớ ra. Vài ngày trước, cô nhận được nhiệm vụ hợp tác với IP của Cung Vị Ương, vì vậy cô bắt đầu thực hiện dự án quy hoạch với Tào Đại Đầu.
Tào Đại Đầu nghiêm cấm trong lúc lập kế hoạch thì không được mang đi, cũng không cho phép sử dụng USB để kết nối với máy tính có kế hoạch. Ruth mới bí quá hóa liều mà phát tán kế hoạch ngay trong công ty. Cô cũng không ngờ sẽ bị phát hiện.
Cảnh sát thở dài: “Chúng tôi làm nghề này, vẫn luôn khuyên bảo tội phạm thế này… nếu không muốn người ta biết thì đừng quá thiểu năng!"
Tác giả :
Mộc Tam Quan