Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 264: Lau sạch dấu vết
Editor: May
“Tôi là nói tôi đói bụng, muốn ăn đồ vật." Lạc Ương Ương đứng ở bên cạnh Phong Thánh, ý đồ giải thích.
“Đói?" Tất cả mắt lạnh của Phong Thánh đều là tối tăm thâm ý không thấy đáy, anh duỗi cánh tay ra, ôm lấy eo rắn nhỏ của Lạc Ương Ương trực tiếp kéo vào trong lòng ngực, “Đúng lúc tôi cũng đói bụng."
Thân thể xoay tròn một cái nghiêng về trước, Lạc Ương Ương liền như vậy ngồi ở trên đùi Phong Thánh.
“Nếu không, tôi đi mua bánh kem trở về ăn?" Mắt to Lạc Ương Ương lập loè, chỉ cảm thấy bàn tay to Phong Thánh ôm vào trên eo cô, lộ ra nhiệt độ thiêu đốt người.
Phong Thánh tên không biết xấu hổ này, anh nói đói, nhưng ngàn vạn đừng là loại phương diện đáng xấu hổ này.
“Bánh kem quá ngán, tôi không ăn." Phong Thánh giơ tay liền vỗ lên vai trái Lạc Ương Ương đang dựa về phía anh, cũng chính là Phong Hành ôm chầm nửa bên bả vai kia.
Đáng chết.
Phong Hành khẳng định là cố ý.
Lại có thể ở trước mặt anh thân mật ôm vật nhỏ như vậy.
“Anh làm gì?" Phong Thánh dùng khí lực không nhỏ, vỗ một chút lại một chút, vỗ đến đầu óc Lạc Ương Ương đầy nghi vấn.
Phong Thánh lại phát thần kinh gì, lại vỗ nữa, bả vai cô đều sẽ trật khớp.
“Phong Hành không phải thứ tốt gì, về sau cách anh xa một chút." Sau khi vỗ xong bả vai, Phong Thánh nắm cổ tay Lạc Ương Ương bị Phong Hành nắm qua.
Anh cẩn thận chà lau, tựa hồ muốn lau sạch dấu vết Phong Hành lưu lại trên cổ tay cô.
“À." Lạc Ương Ương cũng không có truy hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Phong Hành là dạng người như thế nào, cô cũng không rõ ràng, nhưng dựa vào hai lần tiếp xúc của cô, đối với Phong Hành chỉ có một chút hiểu biết, nhưng cô cũng không quá thích Phong Hành.
Anh ta quá tuỳ tiện, cặp mắt đào hoa câu người kia, lúc nhìn người tràn đầy ý nghĩ xấu, thẳng lăng lăng giống như cô không có mặc quần áo, nhìn đến trong lòng cô không quá thoải mái.
“Không thích ăn bánh kem, vậy anh thích ăn cái gì? Hiện tại tôi đi mua, sau đó chúng ta cùng nhau ăn."
Lạc Ương Ương cũng không có chú ý tới động tác Phong Thánh chà lau cổ tay cô, vừa nói đói liền thật sự đói bụng, một lòng nhớ thương món ăn.
“Tôi là nói tôi đói bụng, muốn ăn đồ vật." Lạc Ương Ương đứng ở bên cạnh Phong Thánh, ý đồ giải thích.
“Đói?" Tất cả mắt lạnh của Phong Thánh đều là tối tăm thâm ý không thấy đáy, anh duỗi cánh tay ra, ôm lấy eo rắn nhỏ của Lạc Ương Ương trực tiếp kéo vào trong lòng ngực, “Đúng lúc tôi cũng đói bụng."
Thân thể xoay tròn một cái nghiêng về trước, Lạc Ương Ương liền như vậy ngồi ở trên đùi Phong Thánh.
“Nếu không, tôi đi mua bánh kem trở về ăn?" Mắt to Lạc Ương Ương lập loè, chỉ cảm thấy bàn tay to Phong Thánh ôm vào trên eo cô, lộ ra nhiệt độ thiêu đốt người.
Phong Thánh tên không biết xấu hổ này, anh nói đói, nhưng ngàn vạn đừng là loại phương diện đáng xấu hổ này.
“Bánh kem quá ngán, tôi không ăn." Phong Thánh giơ tay liền vỗ lên vai trái Lạc Ương Ương đang dựa về phía anh, cũng chính là Phong Hành ôm chầm nửa bên bả vai kia.
Đáng chết.
Phong Hành khẳng định là cố ý.
Lại có thể ở trước mặt anh thân mật ôm vật nhỏ như vậy.
“Anh làm gì?" Phong Thánh dùng khí lực không nhỏ, vỗ một chút lại một chút, vỗ đến đầu óc Lạc Ương Ương đầy nghi vấn.
Phong Thánh lại phát thần kinh gì, lại vỗ nữa, bả vai cô đều sẽ trật khớp.
“Phong Hành không phải thứ tốt gì, về sau cách anh xa một chút." Sau khi vỗ xong bả vai, Phong Thánh nắm cổ tay Lạc Ương Ương bị Phong Hành nắm qua.
Anh cẩn thận chà lau, tựa hồ muốn lau sạch dấu vết Phong Hành lưu lại trên cổ tay cô.
“À." Lạc Ương Ương cũng không có truy hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Phong Hành là dạng người như thế nào, cô cũng không rõ ràng, nhưng dựa vào hai lần tiếp xúc của cô, đối với Phong Hành chỉ có một chút hiểu biết, nhưng cô cũng không quá thích Phong Hành.
Anh ta quá tuỳ tiện, cặp mắt đào hoa câu người kia, lúc nhìn người tràn đầy ý nghĩ xấu, thẳng lăng lăng giống như cô không có mặc quần áo, nhìn đến trong lòng cô không quá thoải mái.
“Không thích ăn bánh kem, vậy anh thích ăn cái gì? Hiện tại tôi đi mua, sau đó chúng ta cùng nhau ăn."
Lạc Ương Ương cũng không có chú ý tới động tác Phong Thánh chà lau cổ tay cô, vừa nói đói liền thật sự đói bụng, một lòng nhớ thương món ăn.
Tác giả :
Phong Ương