Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 226: Vậy cô mua đi
Editor: May
Sao chỉ chớp mắt liền có cùng ý tưởng đen tối.
Cô biết Diệp Sa Nghiên thích Phong Thánh, Diệp Sa Nghiên nói Phong Diệc Hàm cũng thích Phong Thánh.
Nhìn Phong Diệc Hàm và Diệp Sa Nghiên trước mặt nhìn như chị em tình thâm, lại tâm tư khác nhau, Lạc Ương Ương đột nhiên liền cười.
Giao tình của những thiên kim nhà giàu này, thiệt tình buồn cười.
“Cô cười cái gì?" Ánh mắt Phong Diệc Hàm biến đổi, nhiễm tức giận.
Nụ cười này của Lạc Ương Ương, cô lại có thể thấy được châm chọc.
Cô còn chưa có châm chọc tiện nhân Lạc Ương Ương này, cô ta còn dám tới châm chọc cô?
“Không có gì." Hai hàng lông mày của Lạc Ương Ương hơi nhướng lên, xoay người liền đi.
Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, đặc biệt là những người này có địch ý với cô, càng không có gì để nói.
“Chậm đã!" Phong Diệc Hàm càng thêm bất mãn với Lạc Ương Ương.
Cô còn chưa nói đi, Lạc Ương Ương đã dám đi, xem cô như không tồn tại sao!
Lạc Ương Ương vừa mới xoay người, liền bị Phong Diệc Hàm ngăn cản lại.
“Không phải cô thích cái áo khoác này sao?" Phong Diệc Hàm chỉ vào kiện áo Lạc Ương Ương xem lúc trước, ngay sau đó đẩy cô một phen, “Vậy cô mua đi!"
Trong tay Lạc Ương Ương bưng cà phê, Phong Diệc Hàm dùng sức đẩy này, cô lảo đảo một cái thân thể nhoáng lên.
Cà phê trong tay liền lắc ra khỏi ly giấy, sau đó lấy thế không thể đỡ, ‘ ào ’ một tiếng hắt toàn bộ ở trên kiện áo khoác kia.
“……" Trong phút chốc, nhìn áo khoác lông đen bị dội lên cà phê nâu, đầu óc Lạc Ương Ương giống như chết máy.
“Á!" Diệp Sa Nghiên ở một bên, phi thường phối hợp phát ra một tiếng thét kinh hãi, “Sao cô dội cà phê lên trên quần áo!"
Tiếng kinh hô của Diệp Sa Nghiên, hấp dẫn tầm mắt của những người khác trong tiệm.
Tiếp theo, một nhân viên cửa hàng vội vàng chạy chậm tới đây.
Vưu Vưu ở bên kia, nhìn thấy Lạc Ương Ương đứng ở trung tâm phát ra chuyện, cũng chạy tới theo.
Sao chỉ chớp mắt liền có cùng ý tưởng đen tối.
Cô biết Diệp Sa Nghiên thích Phong Thánh, Diệp Sa Nghiên nói Phong Diệc Hàm cũng thích Phong Thánh.
Nhìn Phong Diệc Hàm và Diệp Sa Nghiên trước mặt nhìn như chị em tình thâm, lại tâm tư khác nhau, Lạc Ương Ương đột nhiên liền cười.
Giao tình của những thiên kim nhà giàu này, thiệt tình buồn cười.
“Cô cười cái gì?" Ánh mắt Phong Diệc Hàm biến đổi, nhiễm tức giận.
Nụ cười này của Lạc Ương Ương, cô lại có thể thấy được châm chọc.
Cô còn chưa có châm chọc tiện nhân Lạc Ương Ương này, cô ta còn dám tới châm chọc cô?
“Không có gì." Hai hàng lông mày của Lạc Ương Ương hơi nhướng lên, xoay người liền đi.
Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, đặc biệt là những người này có địch ý với cô, càng không có gì để nói.
“Chậm đã!" Phong Diệc Hàm càng thêm bất mãn với Lạc Ương Ương.
Cô còn chưa nói đi, Lạc Ương Ương đã dám đi, xem cô như không tồn tại sao!
Lạc Ương Ương vừa mới xoay người, liền bị Phong Diệc Hàm ngăn cản lại.
“Không phải cô thích cái áo khoác này sao?" Phong Diệc Hàm chỉ vào kiện áo Lạc Ương Ương xem lúc trước, ngay sau đó đẩy cô một phen, “Vậy cô mua đi!"
Trong tay Lạc Ương Ương bưng cà phê, Phong Diệc Hàm dùng sức đẩy này, cô lảo đảo một cái thân thể nhoáng lên.
Cà phê trong tay liền lắc ra khỏi ly giấy, sau đó lấy thế không thể đỡ, ‘ ào ’ một tiếng hắt toàn bộ ở trên kiện áo khoác kia.
“……" Trong phút chốc, nhìn áo khoác lông đen bị dội lên cà phê nâu, đầu óc Lạc Ương Ương giống như chết máy.
“Á!" Diệp Sa Nghiên ở một bên, phi thường phối hợp phát ra một tiếng thét kinh hãi, “Sao cô dội cà phê lên trên quần áo!"
Tiếng kinh hô của Diệp Sa Nghiên, hấp dẫn tầm mắt của những người khác trong tiệm.
Tiếp theo, một nhân viên cửa hàng vội vàng chạy chậm tới đây.
Vưu Vưu ở bên kia, nhìn thấy Lạc Ương Ương đứng ở trung tâm phát ra chuyện, cũng chạy tới theo.
Tác giả :
Phong Ương