Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 17: Rối loạn
Editor: May
“Cô không nhớ rõ chuyện tối hôm qua?" Phong Thánh nhéo cằm nhỏ của Lạc Ương Ương, cưỡng bách cô nhìn về phía anh.
Ở dưới thân anh, cô kêu tên Phong Ngật, cô quên mất?
Hơi thở ấm áp của Phong Thánh phun ở trên mặt, nhìn ánh mắt ám trầm sâu không thấy đáy của Phong Thánh, Lạc Ương Ương tựa như bị người đánh xuống địa ngục, thân mình nhỏ nhịn không được run rẩy lên.
Chuyện tối hôm qua, ấn tượng sâu nhất của cô, trừ bỏ khuôn mặt lạnh lùng của Phong Thánh, chính là hình ảnh điên cuồng dây dưa các loại của bọn họ, về phần cô từng nói cái gì, anh lại từng nói cái gì, cô thật sự nhớ không rõ.
Chẳng lẽ nói……
Đôi mắt tràn đầy linh khí của Lạc Ương Ương sáng lên, chậm rãi mở to, đáy mắt nhiễm hoảng sợ cùng không dám tin tưởng.
Phong Thánh nắm Phong Ngật không buông, chẳng lẽ là do tối hôm qua cô nói gì đó không nên nói?
Không có khả năng, không có khả năng!
Lạc Ương Ương không tự giác lắc đầu nhỏ, không dám đi đối mặt với loại sự thật đáng sợ này.
Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương bị dọa đến không nhẹ, liền chậm rãi thối lui dựa về lưng ghế, tuy anh không nói nữa, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo khóa chặt ở trên người Lạc Ương Ương, ai cũng không biết anh suy nghĩ cái gì.
Vài phút sau, Lạc Ương Ương bị chính mình dọa đến thiếu chút sợ vỡ mật, bình thường trở lại, cúi mặt mày xuống, im lặng không lên tiếng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Phong Thánh.
Dùng sức nhai cắn kẹo cao su đầy miệng, xem toàn bộ chúng nó trở thành Phong Thánh, hung tợn cắn phát tiết.
Đầu óc cô có chút loạn, vốn dĩ ăn xâu nướng uống rượu chính là muốn thanh tỉnh suy nghĩ, kết quả Phong Thánh này vừa xuất hiện, cô càng rối loạn.
Chỉ cần tưởng tượng đến tối hôm qua cô cùng người đàn ông bên cạnh này……
Môi Lạc Ương Ương khẽ nhấp, quả thực muốn chết.
Sau khi tới khách sạn Vương Triều, ở dưới thái độ bí mật mang theo uy hiếp cường ngạnh của Phong Thánh, Lạc Ương Ương tay trói gà không chặt, bị mạnh mẽ đưa tới phòng tổng thống của khách sạn.
Phong Thánh trực tiếp xách cô tới phòng vệ sinh, ấn ở trước đài rửa mặt, ra lệnh nói: “Đánh răng!"
Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh trong gương, nghiến răng nghiến lợi đứng không nhúc nhích, đôi mắt hình viên đạn vèo vèo vèo bắn về phía anh.
“Cô không nhớ rõ chuyện tối hôm qua?" Phong Thánh nhéo cằm nhỏ của Lạc Ương Ương, cưỡng bách cô nhìn về phía anh.
Ở dưới thân anh, cô kêu tên Phong Ngật, cô quên mất?
Hơi thở ấm áp của Phong Thánh phun ở trên mặt, nhìn ánh mắt ám trầm sâu không thấy đáy của Phong Thánh, Lạc Ương Ương tựa như bị người đánh xuống địa ngục, thân mình nhỏ nhịn không được run rẩy lên.
Chuyện tối hôm qua, ấn tượng sâu nhất của cô, trừ bỏ khuôn mặt lạnh lùng của Phong Thánh, chính là hình ảnh điên cuồng dây dưa các loại của bọn họ, về phần cô từng nói cái gì, anh lại từng nói cái gì, cô thật sự nhớ không rõ.
Chẳng lẽ nói……
Đôi mắt tràn đầy linh khí của Lạc Ương Ương sáng lên, chậm rãi mở to, đáy mắt nhiễm hoảng sợ cùng không dám tin tưởng.
Phong Thánh nắm Phong Ngật không buông, chẳng lẽ là do tối hôm qua cô nói gì đó không nên nói?
Không có khả năng, không có khả năng!
Lạc Ương Ương không tự giác lắc đầu nhỏ, không dám đi đối mặt với loại sự thật đáng sợ này.
Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương bị dọa đến không nhẹ, liền chậm rãi thối lui dựa về lưng ghế, tuy anh không nói nữa, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo khóa chặt ở trên người Lạc Ương Ương, ai cũng không biết anh suy nghĩ cái gì.
Vài phút sau, Lạc Ương Ương bị chính mình dọa đến thiếu chút sợ vỡ mật, bình thường trở lại, cúi mặt mày xuống, im lặng không lên tiếng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Phong Thánh.
Dùng sức nhai cắn kẹo cao su đầy miệng, xem toàn bộ chúng nó trở thành Phong Thánh, hung tợn cắn phát tiết.
Đầu óc cô có chút loạn, vốn dĩ ăn xâu nướng uống rượu chính là muốn thanh tỉnh suy nghĩ, kết quả Phong Thánh này vừa xuất hiện, cô càng rối loạn.
Chỉ cần tưởng tượng đến tối hôm qua cô cùng người đàn ông bên cạnh này……
Môi Lạc Ương Ương khẽ nhấp, quả thực muốn chết.
Sau khi tới khách sạn Vương Triều, ở dưới thái độ bí mật mang theo uy hiếp cường ngạnh của Phong Thánh, Lạc Ương Ương tay trói gà không chặt, bị mạnh mẽ đưa tới phòng tổng thống của khách sạn.
Phong Thánh trực tiếp xách cô tới phòng vệ sinh, ấn ở trước đài rửa mặt, ra lệnh nói: “Đánh răng!"
Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh trong gương, nghiến răng nghiến lợi đứng không nhúc nhích, đôi mắt hình viên đạn vèo vèo vèo bắn về phía anh.
Tác giả :
Phong Ương