Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 112: Không phải tôi đẩy
Editor: May
Diệp Sa Nghiên vừa nhìn thấy Phong Thánh, liền giống như ong mật nhìn thấy phấn hoa, hoa hòe lộng lẫy liền chạy tới.
Cô vừa chạy vừa kích động khóc lóc kể lể nói: “Phong Thánh, anh ngàn vạn không thể tin tưởng lời nói một bên của Lạc Ương Ương, cô ta rớt xuống biển không liên quan tới em!"
“Hắc hắc hắc!" Nhìn thẳng Diệp Sa Nghiên bổ nhào về phía Phong Thánh, Thuần Vu Thừa đột nhiên lên tiếng nói, “Chạy gấp như vậy làm gì? Còn muốn nhào lên ư?"
Giày cao gót hơn mười centimet của Diệp Sa Nghiên, âm thanh ‘ bịch bịch bịch’ đạp lên trên boong tàu đột nhiên ngừng lại, người cô ta cũng ngừng ở trước mặt Phong Thánh hai mét xa.
Mắt giận dữ trừng nhìn Thuần Vu Thừa liếc mắt một cái, Diệp Sa Nghiên hãy còn mang theo điểm điểm lệ quang mắt đẹp, dục khóc dục khóc nhìn về phía Phong Thánh.
“Phong Thánh, Lạc Ương Ương rớt xuống biển thật sự không liên quan với em! Em đang nói chuyện với cô ta thật tốt, cô ta đột nhiên liền mắt giận dữ trợn lên đẩy em, em theo bản năng chặn lại một chút, không hiểu sao cô ta liền rớt vào trong biển! Lực chặn của em không lớn, thật không phải em đẩy cô ta xuống biển! Anh phải tin tưởng em."
Diệp Sa Nghiên khóc lóc nói xong những lời này, vừa khóc vừa lau khóe mắt, tiếng khóc thút thít nghe tới rất oan rất ủy khuất, nhưng khóe mắt kia hoàn toàn không có nước mắt.
Thuần Vu Thừa nhìn Phong Thánh, phát hiện anh lạnh mặt hoàn toàn không có ý tứ nói gì, anh chỉ đành nói với Diệp Sa Nghiên:
“Ý của cô là, Lạc Ương Ương không phải cô đẩy xuống biển?"
Anh chính là tận mắt nhìn thấy một màn cuối cùng.
Tình huống ngay lúc đó, rõ ràng là Diệp Sa Nghiên dùng sức đẩy, Lạc Ương Ương mới có thể vô ý rớt xuống biển.
“Đương nhiên không phải!"
Tất cả lực chú ý của Diệp Sa Nghiên đều ở trên người Phong Thánh, bớt thời giờ liếc mắt nhìn Thuần Vu Thừa một cái, lớn tiếng phản bác.
“Khi Lạc Ương Ương rớt xuống biển, bên người chỉ một mình cô, không phải cô đẩy, chẳng lẽ cô ấy là tự mình nhảy xuống?" Thuần Vu Thừa châm chọc nói.
Ban đêm biển rộng rét đậm như miếng vải đen, Lạc Ương Ương thoạt nhìn nhưng không giống như người lớn gan như vậy.
Cô ấy lại không ngốc, đó không phải là tìm ngược sao.
Diệp Sa Nghiên vừa nhìn thấy Phong Thánh, liền giống như ong mật nhìn thấy phấn hoa, hoa hòe lộng lẫy liền chạy tới.
Cô vừa chạy vừa kích động khóc lóc kể lể nói: “Phong Thánh, anh ngàn vạn không thể tin tưởng lời nói một bên của Lạc Ương Ương, cô ta rớt xuống biển không liên quan tới em!"
“Hắc hắc hắc!" Nhìn thẳng Diệp Sa Nghiên bổ nhào về phía Phong Thánh, Thuần Vu Thừa đột nhiên lên tiếng nói, “Chạy gấp như vậy làm gì? Còn muốn nhào lên ư?"
Giày cao gót hơn mười centimet của Diệp Sa Nghiên, âm thanh ‘ bịch bịch bịch’ đạp lên trên boong tàu đột nhiên ngừng lại, người cô ta cũng ngừng ở trước mặt Phong Thánh hai mét xa.
Mắt giận dữ trừng nhìn Thuần Vu Thừa liếc mắt một cái, Diệp Sa Nghiên hãy còn mang theo điểm điểm lệ quang mắt đẹp, dục khóc dục khóc nhìn về phía Phong Thánh.
“Phong Thánh, Lạc Ương Ương rớt xuống biển thật sự không liên quan với em! Em đang nói chuyện với cô ta thật tốt, cô ta đột nhiên liền mắt giận dữ trợn lên đẩy em, em theo bản năng chặn lại một chút, không hiểu sao cô ta liền rớt vào trong biển! Lực chặn của em không lớn, thật không phải em đẩy cô ta xuống biển! Anh phải tin tưởng em."
Diệp Sa Nghiên khóc lóc nói xong những lời này, vừa khóc vừa lau khóe mắt, tiếng khóc thút thít nghe tới rất oan rất ủy khuất, nhưng khóe mắt kia hoàn toàn không có nước mắt.
Thuần Vu Thừa nhìn Phong Thánh, phát hiện anh lạnh mặt hoàn toàn không có ý tứ nói gì, anh chỉ đành nói với Diệp Sa Nghiên:
“Ý của cô là, Lạc Ương Ương không phải cô đẩy xuống biển?"
Anh chính là tận mắt nhìn thấy một màn cuối cùng.
Tình huống ngay lúc đó, rõ ràng là Diệp Sa Nghiên dùng sức đẩy, Lạc Ương Ương mới có thể vô ý rớt xuống biển.
“Đương nhiên không phải!"
Tất cả lực chú ý của Diệp Sa Nghiên đều ở trên người Phong Thánh, bớt thời giờ liếc mắt nhìn Thuần Vu Thừa một cái, lớn tiếng phản bác.
“Khi Lạc Ương Ương rớt xuống biển, bên người chỉ một mình cô, không phải cô đẩy, chẳng lẽ cô ấy là tự mình nhảy xuống?" Thuần Vu Thừa châm chọc nói.
Ban đêm biển rộng rét đậm như miếng vải đen, Lạc Ương Ương thoạt nhìn nhưng không giống như người lớn gan như vậy.
Cô ấy lại không ngốc, đó không phải là tìm ngược sao.
Tác giả :
Phong Ương