Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Vội Yêu!
Chương 1: Bắt gian
Trong căn phòng xa hoa lờ mờ tối, một nam một nữ đang vô cùng tập trung làm chuyện kia trên chiếc giường lớn mang phong cách châu âu.
Người đàn ông thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm nhẹ đầy thỏa mãn, mà tiếng kêu quyến rũ đến chói tai của người phụ nữ lại càng khiến cho Đường Tâm Lạc cảm thấy buồn nôn.
Biết rằng hôm nay có thể Lục Kình Hạo sẽ trở lại thành phố A, cho nên cô đã cố ý trang điểm đẹp đẽ và vội vã từ Lạc gia quay trở về căn nhà mới của hai người.
Không ngờ rằng sau khi bước vào lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Người chồng mới cưới được nửa năm, cùng lăn lộn với người phụ nữ khác trên chiếc giường tân hôn mà bọn cô vẫn còn chưa kịp ngủ cùng nhau.
Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể kinh tởm đến vậy...
Tuy rằng trong lòng đang chửi người đàn ông này, thế nhưng Đường Tâm Lạc lại không xông thẳng vào để bắt gian đôi gian phụ này.
Cô đến cùng vẫn cảm thấy thẹn cho đối phương, tuy rằng cô đối với tình cảm của anh lúc đầu không quá thuần túy, nhưng không thể phủ nhận, khoảng thời gian ở chung trước khi kết hôn đã khiến cho cô có hảo cảm với Lục Kình Hạo.
Bố mất sớm, mẹ không lâu trước đây cũng đã qua đời, cô cho rằng người đàn ông ở trong phòng kia là người mà cô có thể phó thác cả đời, không ngờ...
Nước mắt tuôn rơi một cách không thể khống chế nổi, hai tay của cô cũng đang run rẩy.
"Ai?"
Ngón tay không cẩn thận đụng phải cánh cửa kim loại, phát ra tiếng "két" rất nhỏ, tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lục Kình Hạo cảnh giác phát hiện ra.
Không biết là xuất phát từ loại tâm lý nào, rõ ràng cô nên xông thẳng vào để trách mắng đôi gian phu kia, nhưng ở thời điểm này, bản năng lại mách bảo cô chạy thẳng ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Lục Kình Hạo lập tức trở nên cảnh giác.
"Lục Kình Hạo, bên ngoài không phải là..."
Bởi vì chuyện đó bị gián đoạn, cho nên người phụ nữ trên giường vô cùng ủy khuất bấu lấy bả vai rộng lớn của Lục Kình Hạo, dùng sự mềm mại ở trước ngực cố gắng cọ lấy tay của anh.
"Nhát gan như vậy, chắc là cô ta rồi." Giọng điệu khinh thường, mang theo đầy sự chán ghét đối với người phụ nữ kia.
Ngũ quan của Lục Kình Hạo vừa sắc bén vừa anh tuấn, lúc cười lên còn có thể khiến cho người ta mê dại, nhưng lúc tức giận đôi mắt lạnh lùng của anh có thể khiến cho người ta phải lùi bước.
Phụ nữ thường bị hấp dẫn bởi những người đàn ông như vậy.
Người đàn ông hoàn hảo như vậy, dựa vào cái gì mà phải thuận theo Đường Tâm Lạc. Điểm nào của cô cũng tốt hơn Đường Tâm Lạc, người phụ nữ ngu xuẩn kia, cho dù là Hạo, thì cô ta cũng muốn đoạt lấy từ trong tay cô.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cô ta vừa nãy đã nhìn thấy chúng ta ở với nhau... Nếu cô ta dùng điều này để uy hiếp anh, vậy anh..."
"Nhìn thấy thì càng tốt, lần này trở về chính là vì muốn mượn cớ để đá cô ta đi, mặc kệ cô ta... Chúng ta tiếp tục."
Dục hỏa vừa mới bị đè xuống lúc này lại bị người phụ nữ bên cạnh trêu chọc, Lục Kình Hạo liền nắm lấy đường cong trên người phụ nữ, một lần nữa lại đè cô xuống dưới.
Mà tung tích của người vợ chính thức là Đường Tâm Lạc lúc này, Hạo Kình Hạo lại không hề để trong lòng.
*
Đường Tâm Lạc luống cuống bước ra từ thang máy, vội vã chạy xuống cầu thang.
Cô không dám đi thang máy, tâm trạng của cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, nếu Lục Kình Hạo đuổi tới, cô không biết sẽ phải đối mặt thế nào.
Đi dọc theo cầu thang xuống mấy tầng lầu, dường như không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa, cô mới chậm rãi lau khô nước mắt, bước ra ngoài.
Ở đây, không biết đã là tầng mấy rồi, nhưng mà cho dù là tầng mấy, đi đến thang máy kia rồi xuống dưới là được.
Nước mắt đã không còn chảy nữa, thế nhưng tầm mắt lại càng ngày càng thêm mơ hồ, Đường Tâm Lạc đau buồn phát hiện ra, kính áp tròng của mình đã rơi ra trong lúc cô khóc.
Cô bình thường hay đeo kính đen, chỉ vì một câu nói của Lục Kình Hạo, mà hôm nay cô đã đặc biệt đổi qua dùng kính áp tròng, ai mà biết được lại phát hiện ra một bi kịch khiến cô không kịp chuẩn bị.
Thang máy ở đâu?
Lúc kính áp tròng mới rơi ra, thị lực sẽ kém hơn nhiều so với lúc không đeo kính. Thế giới vốn đang rõ ràng, bỗng chốc trở nên mơ hồ trong con mắt của Đường Tâm Lạc.
Đêm tân hôn hôm đó, Lục Kình Hạo vì bận chuyện gấp, cho nên để cô một mình ra nước ngoài.
Đường Tâm Lạc từ đó liền bước vào Lục gia bên đó để phụng dưỡng bố mẹ chồng, căn phòng để làm phòng tân hôn của hai người này, trừ hôm tân hôn ra thì đây mới là lần thứ hai cô tới.
Cô chỉ có thể dựa theo trí nhớ và ấn tượng đại khái để tìm cửa thang máy.
Cách đó không xa dường như xuất hiện một khung cửa vuông vức, thoạt nhìn có vẻ như là cánh cửa tháng máy màu vàng của tòa nhà này.
Đường Tâm Lạc bước nhanh hơn, sờ đến trước cửa thang máy liền bắt đầu trái phải tìm nút ấn thang máy.
Lần mò một hồi, đụng tới một cái nút cùng loại với thang máy, mới nhẹ nhàng ấn xuống một cái, thang máy quả nhiên sáng lên.
Thế nhưng sau khi sáng lên một lúc, bỗng nhiên lại tắt đi.
Cô lại sốt ruột ấn thêm hai lần, cánh cửa thang máy ở trước mắt rốt cuộc cũng mở ra.
Đường Tâm Lạc vui mừng ngẩng đầu, không ngờ những thứ đập vào mắt, lại là một người đàn ông dường như đang không mặc gì.
"Đến muộn rồi." Người đàn ông nói xong câu này, liền tóm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào bên trong.
Người đàn ông thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm nhẹ đầy thỏa mãn, mà tiếng kêu quyến rũ đến chói tai của người phụ nữ lại càng khiến cho Đường Tâm Lạc cảm thấy buồn nôn.
Biết rằng hôm nay có thể Lục Kình Hạo sẽ trở lại thành phố A, cho nên cô đã cố ý trang điểm đẹp đẽ và vội vã từ Lạc gia quay trở về căn nhà mới của hai người.
Không ngờ rằng sau khi bước vào lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Người chồng mới cưới được nửa năm, cùng lăn lộn với người phụ nữ khác trên chiếc giường tân hôn mà bọn cô vẫn còn chưa kịp ngủ cùng nhau.
Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể kinh tởm đến vậy...
Tuy rằng trong lòng đang chửi người đàn ông này, thế nhưng Đường Tâm Lạc lại không xông thẳng vào để bắt gian đôi gian phụ này.
Cô đến cùng vẫn cảm thấy thẹn cho đối phương, tuy rằng cô đối với tình cảm của anh lúc đầu không quá thuần túy, nhưng không thể phủ nhận, khoảng thời gian ở chung trước khi kết hôn đã khiến cho cô có hảo cảm với Lục Kình Hạo.
Bố mất sớm, mẹ không lâu trước đây cũng đã qua đời, cô cho rằng người đàn ông ở trong phòng kia là người mà cô có thể phó thác cả đời, không ngờ...
Nước mắt tuôn rơi một cách không thể khống chế nổi, hai tay của cô cũng đang run rẩy.
"Ai?"
Ngón tay không cẩn thận đụng phải cánh cửa kim loại, phát ra tiếng "két" rất nhỏ, tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lục Kình Hạo cảnh giác phát hiện ra.
Không biết là xuất phát từ loại tâm lý nào, rõ ràng cô nên xông thẳng vào để trách mắng đôi gian phu kia, nhưng ở thời điểm này, bản năng lại mách bảo cô chạy thẳng ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Lục Kình Hạo lập tức trở nên cảnh giác.
"Lục Kình Hạo, bên ngoài không phải là..."
Bởi vì chuyện đó bị gián đoạn, cho nên người phụ nữ trên giường vô cùng ủy khuất bấu lấy bả vai rộng lớn của Lục Kình Hạo, dùng sự mềm mại ở trước ngực cố gắng cọ lấy tay của anh.
"Nhát gan như vậy, chắc là cô ta rồi." Giọng điệu khinh thường, mang theo đầy sự chán ghét đối với người phụ nữ kia.
Ngũ quan của Lục Kình Hạo vừa sắc bén vừa anh tuấn, lúc cười lên còn có thể khiến cho người ta mê dại, nhưng lúc tức giận đôi mắt lạnh lùng của anh có thể khiến cho người ta phải lùi bước.
Phụ nữ thường bị hấp dẫn bởi những người đàn ông như vậy.
Người đàn ông hoàn hảo như vậy, dựa vào cái gì mà phải thuận theo Đường Tâm Lạc. Điểm nào của cô cũng tốt hơn Đường Tâm Lạc, người phụ nữ ngu xuẩn kia, cho dù là Hạo, thì cô ta cũng muốn đoạt lấy từ trong tay cô.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cô ta vừa nãy đã nhìn thấy chúng ta ở với nhau... Nếu cô ta dùng điều này để uy hiếp anh, vậy anh..."
"Nhìn thấy thì càng tốt, lần này trở về chính là vì muốn mượn cớ để đá cô ta đi, mặc kệ cô ta... Chúng ta tiếp tục."
Dục hỏa vừa mới bị đè xuống lúc này lại bị người phụ nữ bên cạnh trêu chọc, Lục Kình Hạo liền nắm lấy đường cong trên người phụ nữ, một lần nữa lại đè cô xuống dưới.
Mà tung tích của người vợ chính thức là Đường Tâm Lạc lúc này, Hạo Kình Hạo lại không hề để trong lòng.
*
Đường Tâm Lạc luống cuống bước ra từ thang máy, vội vã chạy xuống cầu thang.
Cô không dám đi thang máy, tâm trạng của cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, nếu Lục Kình Hạo đuổi tới, cô không biết sẽ phải đối mặt thế nào.
Đi dọc theo cầu thang xuống mấy tầng lầu, dường như không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa, cô mới chậm rãi lau khô nước mắt, bước ra ngoài.
Ở đây, không biết đã là tầng mấy rồi, nhưng mà cho dù là tầng mấy, đi đến thang máy kia rồi xuống dưới là được.
Nước mắt đã không còn chảy nữa, thế nhưng tầm mắt lại càng ngày càng thêm mơ hồ, Đường Tâm Lạc đau buồn phát hiện ra, kính áp tròng của mình đã rơi ra trong lúc cô khóc.
Cô bình thường hay đeo kính đen, chỉ vì một câu nói của Lục Kình Hạo, mà hôm nay cô đã đặc biệt đổi qua dùng kính áp tròng, ai mà biết được lại phát hiện ra một bi kịch khiến cô không kịp chuẩn bị.
Thang máy ở đâu?
Lúc kính áp tròng mới rơi ra, thị lực sẽ kém hơn nhiều so với lúc không đeo kính. Thế giới vốn đang rõ ràng, bỗng chốc trở nên mơ hồ trong con mắt của Đường Tâm Lạc.
Đêm tân hôn hôm đó, Lục Kình Hạo vì bận chuyện gấp, cho nên để cô một mình ra nước ngoài.
Đường Tâm Lạc từ đó liền bước vào Lục gia bên đó để phụng dưỡng bố mẹ chồng, căn phòng để làm phòng tân hôn của hai người này, trừ hôm tân hôn ra thì đây mới là lần thứ hai cô tới.
Cô chỉ có thể dựa theo trí nhớ và ấn tượng đại khái để tìm cửa thang máy.
Cách đó không xa dường như xuất hiện một khung cửa vuông vức, thoạt nhìn có vẻ như là cánh cửa tháng máy màu vàng của tòa nhà này.
Đường Tâm Lạc bước nhanh hơn, sờ đến trước cửa thang máy liền bắt đầu trái phải tìm nút ấn thang máy.
Lần mò một hồi, đụng tới một cái nút cùng loại với thang máy, mới nhẹ nhàng ấn xuống một cái, thang máy quả nhiên sáng lên.
Thế nhưng sau khi sáng lên một lúc, bỗng nhiên lại tắt đi.
Cô lại sốt ruột ấn thêm hai lần, cánh cửa thang máy ở trước mắt rốt cuộc cũng mở ra.
Đường Tâm Lạc vui mừng ngẩng đầu, không ngờ những thứ đập vào mắt, lại là một người đàn ông dường như đang không mặc gì.
"Đến muộn rồi." Người đàn ông nói xong câu này, liền tóm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào bên trong.
Tác giả :
Pon