Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi
Chương 2: Nhặt Được Một Cục Nợ
Mộc Thuần đưa tay đỡ trán, không hiểu rốt cuộc kiếp trước cô đã làm gì để kiếp này gặp phải nhiều xui xẻo như vậy nhỉ? Cô quyết định nói cho người này biết sự thật:
“Tôi phải nói rõ cho anh biết, tôi không phải vợ của anh, tôi là một người con gái còn chưa biết yêu lần nào, anh nói bậy như vậy sau này tôi không lấy chồng được. Không được gọi tôi là vợ, hiểu chưa?"
Người đàn ông hơi gật đầu, dáng vẻ quá đẹp trai, mẹ nó! Mộc Thuần từng nhìn thấy nhiều đàn ông lắm rồi nhưng đây là người đầu tiên cho cô cảm giác choáng ngợp như vậy, thậm chí chỉ ngồi im một chỗ nhìn cô bằng đôi mắt phượng xinh đẹp đó cũng đủ câu dẫn.
Cô hắng giọng:
“E hèm, anh có nhớ tên mình không?"
Nghe cô hỏi, anh lắc lắc đầu.
“Tuổi?"
Lại lắc đầu.
“Xong đời!" Mộc Thuần muốn xỉu ngang tại chỗ.
Cứu người xong không được trả công thì thôi còn mang thêm cục nợ, cô gọi điện thoại lên đồn cảnh sát báo tin, sau đó giải thích một lượt chuyện mình cứu được người này ở ngoài biển.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, cô gửi ảnh của anh ta tới đây, tôi đi phát thông báo."
“Anh không đến nói chuyện trực tiếp với anh ta à?" Mộc Thuần hỏi lại, cô cảm thấy bọn họ làm việc có hơi tùy hứng.
“Như cô nói thì anh ta còn không nhớ được tên tuổi của mình, hơn nữa người là cô nhặt được ngoài biển, muốn điều tra dễ thế à? Buổi chiều tôi tới xem sao."
Cảnh sát trong khu vực này thật sự là… Mộc Thuần tức giận nói một câu rồi ngắt máy.
Cô thở dài một tiếng, đang định rời đi thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm từ tính:
“Vợ đi đâu vậy?"
Mộc Thuần suýt trượt chân, quay đầu nhìn anh:
“Tôi đã nói không được gọi tôi là vợ mà?"
Vừa mới hỏi anh ta có hiểu không, anh ta gật đầu rồi, kết quả vẫn gọi cô là vợ. Cô khóc không ra nước mắt, nói:
“Tôi phải đi làm, anh ở bệnh viện nghỉ ngơi trước đi."
Mộc Thuần hôm nay vẫn phải ra chợ bán hải sản, kiếm tiền nuôi thân. Bỏ lại người đàn ông trong bệnh viện, cô nhờ y tá chăm sóc anh ta giúp rồi gửi chút tiền cơm cho y tá. Hết cách rồi, ai bảo cô nổi lòng tốt cứu người, bây giờ đâm lao đành phải theo lao, chăm anh ta vài ngày biết đâu anh ta sẽ nhớ ra thứ gì đó.
Buổi tối về đến nhà, Mộc Thuần không ngủ được vì mãi nghĩ về chuyện của người đàn ông kia. Cảnh sát đã đến bệnh viện làm việc với anh ta, kết quả không thu được chút thông tin gì có ích, đành phải phát thông báo quanh khu vực và liên hệ với những nơi khác xem có tin báo mất tích không.
Mộc Thuần mệt mỏi lăn qua lộn lại, khó khăn lắm mới chợp mắt được một chút thì bệnh viện gọi tới.
“Cô Mộc, chồng cô nói nhớ cô, nhờ tôi liên hệ cho cô."
Mộc Thuần lần đầu tiên mất bình tĩnh với các cán bộ ở bệnh viện như thế, cô muốn giơ ngón giữa lên quá! Đã nói không phải vợ chồng mà! Cô thật sự rất lười giải thích, chỉ nói:
“Mặc kệ anh ta."
“Anh ta không chịu ngủ, gây phiền cho những người trực ca đêm như tôi đây này. Vả lại buổi chiều gặp cảnh sát xong anh ta rất sợ hãi, tôi nghĩ vì bệnh tình của bệnh nhân, cô nên đến an ủi anh ta một chút, nếu không về sau chắc cần mua thuốc an thần thủ sẵn ở nhà đó."
“Thuốc?" Mộc Thuần lập tức bật dậy. “Đắt không?"
“Cô nói xem?"
Mộc Thuần hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó thay quần áo và ra ngoài, chạy đến bệnh viện. Cô sợ tốn tiền mua thuốc, đã nghèo lắm rồi, không thể để bản thân nghèo hơn nữa.
Thấy được Mộc Thuần, người đàn ông lúc này mới thả lỏng một chút, đưa hai tay về phía cô.
Mộc Thuần co giật khóe miệng:
“Anh ta muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn tôi bế à?"
“Chắc là muốn ôm, cái này tôi không rõ." Y tá nói xong rồi chào cô một tiếng và đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Phòng bệnh hiện tại là phòng riêng nhưng rất nhỏ, bác sĩ chú ý đến tình trạng của anh ta nên không dám cho ở cùng người khác. Mộc Thuần đi vài bước đã đến bên giường, người đàn ông ôm eo cô, ôm thật chặt như sợ cô bỏ anh ở lại.
Tay Mộc Thuần hơi run một chút, đặt lên đầu anh ta rồi vuốt nhè nhẹ. Tóc anh rất mềm và mượt, bình thường hẳn là được chăm rất kỹ, so với tóc của cô còn đẹp hơn nhiều.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người đàn ông đến thế, Mộc Thuần không được tự nhiên hơi nhúc nhích, lại khiến anh hiểu lầm là cô muốn đi, anh siết chặt vòng tay, nhỏ giọng nói:
“Vợ đừng bỏ anh ở lại, anh sợ."
Khụ khụ, một người đàn ông thân cao hơn mét tám ôm lấy cô nũng nịu nói lời này, thấy thế nào cũng kỳ cục, Mộc Thuần buồn cười:
“Không bỏ anh đâu, anh buông tay ra trước, anh làm tôi đau."
Cảm giác được vòng tay hơi nới lỏng, cô nói:
“Anh đi ngủ đi, tôi sẽ trông chừng cho."
Người đàn ông này mất trí nhớ, đầu óc không bình thường nhưng lại thông minh rất đúng lúc:
“Anh ngủ rồi vợ sẽ đi phải không?"
Mộc Thuần chột dạ vì bị nói trúng tim đen:
“Sẽ không."
Người đàn ông vẫn ôm lấy cô, còn kéo cô lên giường rồi nói:
“Vậy vợ ngủ với anh."
Mộc Thuần không ngờ được anh ta vậy mà rất khỏe, lúc ngã lên giường rồi cô mới kịp phản ứng, định ngồi dậy nhưng bị bàn tay như gọng kìm giữ chặt. Cô khá ngạc nhiên trước tình cảnh này, người quanh năm làm việc nặng như cô lại yếu hơn một tên trông có vẻ là công tử nhà giàu?
Cô phản kháng không được, người đàn ông kéo cô vào lòng rồi trùm chăn lên, cô cảm giác được hơi thở ấm nóng vây quanh mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
_______________
“Tôi phải nói rõ cho anh biết, tôi không phải vợ của anh, tôi là một người con gái còn chưa biết yêu lần nào, anh nói bậy như vậy sau này tôi không lấy chồng được. Không được gọi tôi là vợ, hiểu chưa?"
Người đàn ông hơi gật đầu, dáng vẻ quá đẹp trai, mẹ nó! Mộc Thuần từng nhìn thấy nhiều đàn ông lắm rồi nhưng đây là người đầu tiên cho cô cảm giác choáng ngợp như vậy, thậm chí chỉ ngồi im một chỗ nhìn cô bằng đôi mắt phượng xinh đẹp đó cũng đủ câu dẫn.
Cô hắng giọng:
“E hèm, anh có nhớ tên mình không?"
Nghe cô hỏi, anh lắc lắc đầu.
“Tuổi?"
Lại lắc đầu.
“Xong đời!" Mộc Thuần muốn xỉu ngang tại chỗ.
Cứu người xong không được trả công thì thôi còn mang thêm cục nợ, cô gọi điện thoại lên đồn cảnh sát báo tin, sau đó giải thích một lượt chuyện mình cứu được người này ở ngoài biển.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, cô gửi ảnh của anh ta tới đây, tôi đi phát thông báo."
“Anh không đến nói chuyện trực tiếp với anh ta à?" Mộc Thuần hỏi lại, cô cảm thấy bọn họ làm việc có hơi tùy hứng.
“Như cô nói thì anh ta còn không nhớ được tên tuổi của mình, hơn nữa người là cô nhặt được ngoài biển, muốn điều tra dễ thế à? Buổi chiều tôi tới xem sao."
Cảnh sát trong khu vực này thật sự là… Mộc Thuần tức giận nói một câu rồi ngắt máy.
Cô thở dài một tiếng, đang định rời đi thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm từ tính:
“Vợ đi đâu vậy?"
Mộc Thuần suýt trượt chân, quay đầu nhìn anh:
“Tôi đã nói không được gọi tôi là vợ mà?"
Vừa mới hỏi anh ta có hiểu không, anh ta gật đầu rồi, kết quả vẫn gọi cô là vợ. Cô khóc không ra nước mắt, nói:
“Tôi phải đi làm, anh ở bệnh viện nghỉ ngơi trước đi."
Mộc Thuần hôm nay vẫn phải ra chợ bán hải sản, kiếm tiền nuôi thân. Bỏ lại người đàn ông trong bệnh viện, cô nhờ y tá chăm sóc anh ta giúp rồi gửi chút tiền cơm cho y tá. Hết cách rồi, ai bảo cô nổi lòng tốt cứu người, bây giờ đâm lao đành phải theo lao, chăm anh ta vài ngày biết đâu anh ta sẽ nhớ ra thứ gì đó.
Buổi tối về đến nhà, Mộc Thuần không ngủ được vì mãi nghĩ về chuyện của người đàn ông kia. Cảnh sát đã đến bệnh viện làm việc với anh ta, kết quả không thu được chút thông tin gì có ích, đành phải phát thông báo quanh khu vực và liên hệ với những nơi khác xem có tin báo mất tích không.
Mộc Thuần mệt mỏi lăn qua lộn lại, khó khăn lắm mới chợp mắt được một chút thì bệnh viện gọi tới.
“Cô Mộc, chồng cô nói nhớ cô, nhờ tôi liên hệ cho cô."
Mộc Thuần lần đầu tiên mất bình tĩnh với các cán bộ ở bệnh viện như thế, cô muốn giơ ngón giữa lên quá! Đã nói không phải vợ chồng mà! Cô thật sự rất lười giải thích, chỉ nói:
“Mặc kệ anh ta."
“Anh ta không chịu ngủ, gây phiền cho những người trực ca đêm như tôi đây này. Vả lại buổi chiều gặp cảnh sát xong anh ta rất sợ hãi, tôi nghĩ vì bệnh tình của bệnh nhân, cô nên đến an ủi anh ta một chút, nếu không về sau chắc cần mua thuốc an thần thủ sẵn ở nhà đó."
“Thuốc?" Mộc Thuần lập tức bật dậy. “Đắt không?"
“Cô nói xem?"
Mộc Thuần hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó thay quần áo và ra ngoài, chạy đến bệnh viện. Cô sợ tốn tiền mua thuốc, đã nghèo lắm rồi, không thể để bản thân nghèo hơn nữa.
Thấy được Mộc Thuần, người đàn ông lúc này mới thả lỏng một chút, đưa hai tay về phía cô.
Mộc Thuần co giật khóe miệng:
“Anh ta muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn tôi bế à?"
“Chắc là muốn ôm, cái này tôi không rõ." Y tá nói xong rồi chào cô một tiếng và đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Phòng bệnh hiện tại là phòng riêng nhưng rất nhỏ, bác sĩ chú ý đến tình trạng của anh ta nên không dám cho ở cùng người khác. Mộc Thuần đi vài bước đã đến bên giường, người đàn ông ôm eo cô, ôm thật chặt như sợ cô bỏ anh ở lại.
Tay Mộc Thuần hơi run một chút, đặt lên đầu anh ta rồi vuốt nhè nhẹ. Tóc anh rất mềm và mượt, bình thường hẳn là được chăm rất kỹ, so với tóc của cô còn đẹp hơn nhiều.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người đàn ông đến thế, Mộc Thuần không được tự nhiên hơi nhúc nhích, lại khiến anh hiểu lầm là cô muốn đi, anh siết chặt vòng tay, nhỏ giọng nói:
“Vợ đừng bỏ anh ở lại, anh sợ."
Khụ khụ, một người đàn ông thân cao hơn mét tám ôm lấy cô nũng nịu nói lời này, thấy thế nào cũng kỳ cục, Mộc Thuần buồn cười:
“Không bỏ anh đâu, anh buông tay ra trước, anh làm tôi đau."
Cảm giác được vòng tay hơi nới lỏng, cô nói:
“Anh đi ngủ đi, tôi sẽ trông chừng cho."
Người đàn ông này mất trí nhớ, đầu óc không bình thường nhưng lại thông minh rất đúng lúc:
“Anh ngủ rồi vợ sẽ đi phải không?"
Mộc Thuần chột dạ vì bị nói trúng tim đen:
“Sẽ không."
Người đàn ông vẫn ôm lấy cô, còn kéo cô lên giường rồi nói:
“Vậy vợ ngủ với anh."
Mộc Thuần không ngờ được anh ta vậy mà rất khỏe, lúc ngã lên giường rồi cô mới kịp phản ứng, định ngồi dậy nhưng bị bàn tay như gọng kìm giữ chặt. Cô khá ngạc nhiên trước tình cảnh này, người quanh năm làm việc nặng như cô lại yếu hơn một tên trông có vẻ là công tử nhà giàu?
Cô phản kháng không được, người đàn ông kéo cô vào lòng rồi trùm chăn lên, cô cảm giác được hơi thở ấm nóng vây quanh mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
_______________
Tác giả :
Nhược Mộng