Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 308
Chương 308: Bởi Vì Thích Nên Mới Đề Ý
Đột nhiên Tô Hi nghĩ đến một việc, cô quay đầu hỏi Annie: “Bộ phim lần trước là ai giới thiệu để em đóng nhân vật nữ chính?"
“Sao vậy?"
“Ngay cả mặt đạo diễn em còn chưa thấy vậy mà đã chỉ định nữ chính trừ em ra thì không thể là người khác. Chị không cảm thấy có vấn đề sao?" Tô Hi chất vần.
Annie biết cô định làm gì, vội vàng khuyên nhủ: “Lúc đó đạo diễn bận mà."
“Hừ! Em biết là ai giao vai nữ chính của bộ phim này cho em. Ngày mai chị gặp đạo diễn kia thì nói là em từ chối nhận vai diễn, dù sao cũng chưa ký hợp đồng chính thức."
“Hi Hi, em tùy hứng thì tùy hứng, nhưng em không thể cắt đứt tương lai của chính mình chứ."
Tô Hi nhắm mắt lại dựa vào trên ghé, thản nhiên nói một câu: “Em mệt mỏi! Em muốn nghỉ ngơi một năm, trong thời gian này không nhận bắt kỳ kịch bản nào."
“Được, em có tiền nên tùy hứng, chị không có cách nào ép buộc em. Nhưng chuyện này chúng ta phải nói chuyện cần thận đã, hôm nay em mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Annie không nói gì với cô nữa, cũng không thể lại chọc giận cô.
Tô Hi về đến nhà thì mới có tám giờ rưỡi tối, cô cũng không muốn ăn gì nên để Annie và Tiểu Mễ rời đi.
Cô ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại di động lên gọi cho Đường Tư Vũ.
Lúc này Đường Tư Vũ đang cùng con trai luyện đàn trong biệt thự của Hình Liệt Hàn, nhìn điện thoại đặt bên cạnh vang lên, cô hôn nhẹ vào cái đầu nhỏ của con trai và nói: “Tiểu Hi, con cứ luyện đi, mami đi nghe điện thoại."
“Vâng!" Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Đường Tư Vũ đi đến một bên phòng khách rồi nghe máy: “Alo! Tô đại tiểu thư của tớ sao thế?"
“Tư Vũ, không phải tớ luôn bảo cậu nhờ Hình Liệt Hàn thăm dò xem Ôn Lệ Thâm làm nghề gì à? Hiện tại không cần nghe ngóng nữa, tớ biết anh ấy làm gì rồi." Tô Hi nói một cách yếu ớt.
Đường Tư Vũ có chút ngạc nhiên hỏi: “Thật sao? Anh ta nói cho cậu biết rồi à?
Vậy anh ta làm gì?"
“Cậu có biết tớ thuộc công ty giải trí nào không?"
“Không phải là Tập đoàn giải trí Thiên Mộ sao?"
“Đúng! Anh ấy chính là ông chủ lớn thần bí của Tập đoàn giải trí Thiên Mộ." Trong giọng nói của Tô Hi không có chút vui vẻ nào.
Chỉ có điều ở đầu bên kia Đường Tư Vũ lại khá giật mình, cô thốt lên một tiếng: “Không thể nào! Nói như vậy thì anh ta chính là ông chủ của cậu à? Coi như cậu là một trong những nhân viên của anh ta `.
rÓI.
Ở đầu bên này Tô Hi buồn bực không lên tiếng, mấy giây sau chỉ thở dài một hơi mạnh.
“Sao vậy? Sao trông cậu lại có vẻ không vui vậy?" Đường Tư Vũ kinh ngạc hỏi.
“Đối với một người vẫn luôn lừa gạt tớ thì cậu cảm thấy liệu tớ có vui vẻ nổi không?
Tớ không vui một chút nào, tớ vô cùng tức giận, anh ta là đồ lừa đảo." Tô Hi ở đầu bên kia trầm giọng mắng.
Đường Tư Vũ có thể cảm nhận được sự buồn bực của cô ấy qua điện thoại, cô cũng biết Tô Hi là một người có tính cách ngay thẳng và rất nguyên tắc. Ôn Lệ Thâm rõ ràng chính là ông chủ của cô ấy mà lại luôn giấu giếm không nói thì với tính cách của cô ấy chắc chắn hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Được rồi, đừng nóng giận nữa! Anh ta có xin lỗi cậu không? Cho dù như thế nào thì anh ta cũng là ông chủ của cậu, đây cũng là chuyện tốt mà. Đúng không?" Đường Tư Vũ an ủi.
“Dù sao thì hiện tại tớ không muốn để ý đến anh ấy, Tư Vũ, cậu biết tớ tức giận không phải vì anh ấy giấu giềm thân phận của mình mà. Tớ tức giận chính là vì…anh ấy không thành thật với tớ…bởi vì tớ…"
Dường như Tô Hi đang cố gắng muốn diễn tả điều gì đó.
Đường Tư Vũ là bạn thân của cô ấy, cô ấy muốn nói gì thì cô đã đoán được rồi, cô cũng thở dài một hơi nói: “Cậu muốn nói là cậu thích anh ta đúng không? Bị người đàn ông mình thích và tin tưởng luôn giấu giếm, lừa gạt nên trong lòng cậu không dễ chịu đúng không?"
Tô Hi ủ rũ lên tiếng: “Đúng vậy, chính là loại cảm giác này!"
Đường Tư Vũ cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào, giờ phút này cô cũng có thể cảm nhận được nỗi lòng của cô ấy, nếu như hiện tại Hình Liệt Hàn có chuyện gì giấu giềm cô thì trong lòng cô cũng sẽ có cảm giác khó chịu.
Nhất là nếu như Tô Hi đã động lòng đối với Ôn Lệ Thâm rồi thì sẽ lại càng tổn thương hơn.
Bởi vì quan tâm nên mới tức giận, nếu như cô ấy không quan tâm anh ta là ai, không quan tâm cách làm người của anh ta, như vậy thì cô ấy cần gì phải tức giận chứ?
“Ngày mai tớ đưa Tiểu Hi đi rồi cùng cậu ra ngoài ngồi với nhau một lúc nhé, đi giải sầu một chút. Đêm nay cậu cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, hãy ngủ một giác thật ngon."
“Tối nay tớ đạt được một giải thưởng, là anh ấy tự tay trao giải, nhưng mà…tớ cảm thấy giành được giải thưởng này rất buồn cười, tớ cảm giác anh có ý đề tớ đạt giải."
Tô Hi lại lần nữa buồn bực.
Đường Tư Vũ vội vàng an ủi: “Sao lại thế được? Cậu chắc phải biết cậu nên nhận được giải thưởng này mà. Sự nỗ lực của cậu, thành tựu của cậu, cậu được nhiều fan hâm mộ ủng hộ như vậy cho nên cậu đạt giải là hoàn toàn xứng đáng."
“Vậy được rồi. Tớ cứ tự an ủi bản thân mình như vậy đi! Ngày mai gặp lại, tớ hơi mệt, đi tắm rồi đi ngủ trước đây."
“Ừm! Đi ngủ sớm đi, nghĩ thoáng một chút, không có gì ghê gớm lắm đâu mà."
Đường Tư Vũ khuyên cô.
“Tớ sẽ không để ở trong lòng." Tô Hi cũng nói để cô yên tâm.
Cúp điện thoại xong Đường Tư Vũ thở dài một hơi, thật không ngờ, xem ra giữa Ôn Lệ Thâm và Tô Hi vẫn cần một chút thời gian tìm hiểu đề hiểu rõ về nhau.
Lúc này cô nghe thấy tiếng dương cầm trong phòng đột nhiên trở nên trầm ổn mạnh mẽ, tràn đầy tình cảm nồng nàn và tỉnh tế. Cô nghĩ thầm cậu nhóc này chưa thể đạt đến trình độ này được.
Đây nhất định là kiệt tác của cha cậu nhóc, Đường Tư Vũ đi tới dựa vào khung cửa nhìn người đàn ông nào đó vừa mới về, trên người vẫn mặc âu phục và giày da. Dáng vẻ ngồi trước cây dương cầm tràn đầy hương vị nam tính mê người.
Cô nhìn đến nỗi hơi ngây dại, khóe miệng không kiềm chế được cong lên nở một nụ cười.
Hình Liệt Hàn vừa đàn vừa quay đầu nhìn cô, dường như tất cả sự yêu thương mến mộ trong tiếng đàn của anh đều là vì cô mà thể hiện. Tiếng đàn du dương nhiễu loạn lòng người, khiến Đường Tư Vũ càng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy như đêm kia, cô cụp mắt và mím môi mỉm cười.
Hình Liệt Hàn ngừng tiếng đàn lại, giao cho con trai rồi đứng dậy đi về phía Đường Tư Vũ. Trên người anh tỏa ra một mùi hương của gỗ thông mát lạnh làm say mê lòng người, không phải là mùi nước hoa mà là mùi hương tự nhiên của người đàn ông này.
Mùi vị của một người đàn ông trưởng thành và gợi cảm.
Hình Liệt Hàn cũng không để ý con trai đang ở đây, ôm lấy cô và in lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng: “Nhớ anh không?"
“Nhớ chứ! Không nhớ anh chẳng lẽ em còn có thể nhớ đến ai khác sao?" Đường Tư Vũ buồn cười trả lời.
“Không cho phép, trừ anh ra thì không cho phép em nhớ đến ai."
“Daddy, con thì sao? Mami cũng không thể nhớ con sao?" Một câu hỏi với giọng non nót của trẻ con vang lên sau lưng.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn nhìn nhau rồi bật cười. Đường Tư Vũ vội vàng an ủi trái tim nhỏ bé yếu đuối của con trai mình: “Đương nhiên là nhớ, người mami nhớ nhất chính là con."
“AI Địa vị của con trong lòng mami vĩnh viễn xếp só một nha. Daddy, daddy không tranh nổi với con." Cậu nhóc vô cùng đắc ý nhướn mày.
Hình Liệt Hàn lập tức cắn môi mỏng, có chút tức giận nói: “Cậu nhóc, con không suy nghĩ xem nếu không có cha thì lấy đâu ra con?"
Đường Tư Vũ lập tức nguýt anh một cái: “Ăn nói cho cần thận, đừng có dạy hư con trai em sớm như vậy."
“Mami, cốt cục là hai người sinh con ra như thế nào vậy?" Quả nhiên cậu nhóc tò mò hỏi ngay.
Đường Tư Vũ có chút dở khóc dở cười, nói một cách mơ hồ: “Chính là…chính là sinh con ra như thế đó."
“Sinh ra con như thế?" Vẻ mặt cậu nhóc khó hiểu.
“Bởi vì daddy yêu mami của con, con chính là kết tinh tình yêu của chúng ta, cho nên sẽ có con! Được rồi, không cho phép hỏi nữa, nhanh chóng về phòng đi ngủ." Hình Liệt Hàn chắm dứt đề tài này.